Ba ngày sau, rốt cục cũng đến ngày đại thọ của ông nội Nhược Hề, sáng sớm Nhược Hề đã vào trong không gian chuẩn chị này nọ.
Duy Nhược Hề vừa vào không gian thì Đào Đào đã lớn tiếng gọi. “Chị Tiểu Hề, sao mấy ngày nay chị không vào nói chuyện với tụi em, tụi em ở trong nàng buồn chán muốn chết.”
“Đúng vậy chị Tiểu Hề, tụi em muốn nghe chuyện xưa. Mấy ngày hôm trước chị kể chuyện ‘Cô Bé Lọ Lem’ chúng em muốn nghe lại. Chị Tiểu Hề chị ở lại đây kể chuyện xưa cho tụi em nghe đi.” Bình Bình nói chuyện ngày càng lưu loát.
“Anh Anh …..cũng muốn nghe.” Chỉ có Anh Anh còn một chút đứt quãng.
“Hôm nay chị không có thời gian kể chuyện xưa cho mấy đứa. Hôm nay chị vào là định lấy ít quả đào trên thân của Đào Đào.”
Duy Nhược Hề đưa ánh mắt nhìn lại, trái trên người của Đào Đào đều đã thu hoạch được, một đám trắng trắng hồng hồng dày đặc trên đầu. Những trái đào này rất lớn hình dạng đồng đều to khoảng ba nắm tay của con gái. Duy Nhược Hề thuận tay hái một trái, cô ước lượng trái đào này nặng khoản chừng một cân.
Mà trên người Bình Bình cùng Anh Anh cũng bắt đầu kết quả.
“Chị Tiểu Hề, chị đem trái cây trên người Đào Đào hái đi, liệu Đào Đào có thể chết hay không a?” giọng của Đào Đào vang lên mang theo chút bất lực.
Mà bên cạnh tiếng nói của Anh Anh cùng Bình Bình đang ríu ra ríu rít cũng trở nên trầm mặc theo.
Đúng vậy, chúng nó chỉ là một gốc cây ăn quả thôi. Sinh ra là để cho người ta hái quả trên thân chúng đi, chờ khi chúng nó già rồi không còn cho quả nữa sẽ bị chặt đi làm củi đốt, chúng cũng không dám oán hận gì. Ba cái cây không biết mười mấy năm sau chúng nó già đi có phải cũng bị chặt đi làm củi đốt như đồng loại của chúng không?
Duy Nhược Hề nhìn ba cái cây đột nhiên trầm mặt nói: “Các em nghĩ đi đâu vậy. Cho dù chị không hái các trái này xuống thì chúng cũng sẽ tự chín rồi rơi xuống. Sẽ không có ảnh hưởng gì đến em đâu. Em sẽ không bị chết. Yên tâm đi, chị Tiểu Hề cam đoan đến lúc đó các em đều vui vẻ.”
Sau đó Duy Nhược Hề lại giải thích này nọ cho chúng nửa ngày, cuối cùng ba cái cây này mới tíu tít náo nhiệt trở lại.
Duy Nhược Hề đem trái đào đến bên cạnh hồ nước rửa lại rồi ‘răng rắc’ cắn một cái thật to.
Hương vị ngọt ngào thơm thơm không có một chút chua chát nào, ăn rất ngon. Lâu lắm rồi cô mới được ăn trái cây, chỉ trong chốc lát đã đem một trái đào nặng cả cân ăn hết.
Duy Nhược Hề nhớ đến kiếp trước khi cô còn nhỏ ăn trái đào thì cảm thấy hương vị rất ngon. Nhưng mà khi cô lớn lên ăn không còn thấy ngon như lúc nhỏ nữa. những trái đào lúc sau này hoàn toàn không có mùi vị gì cả. Làm hại cô là người thích ăn đào cũng không còn muốn ăn nữa. Kỳ thật không chỉ trái đào mà táo, lê, anh đào này nọ cũng đều giống nhau, chúng không còn ngon như lúc cô còn bé.
Nhưng mà những trái đào khi cô ăn lúc nhỏ cũng không lớn và ngon như trái trên thân Đào Đào.
Khi ăn trái đào trồng trong không gian thì hương vị so sánh với thời bé của lúc trước ngon hơn nhiều.
Duy Nhược Hề hái khoản một trăm trái đào mới dừng lại, trong lúc đó cô cũng ăn thêm nhưng mà mới ăn có hai trái đã rất no rồi.
Ra khỏi không gian Duy Ba, Duy mẹ cùng Tiểu Hạo đang chờ ở phòng khách.
“Tiểu Hề, con nói đi chuẩn bị quà tặng, cuối cùng đã chuẩn bị tốt chưa?” Duy mẹ hỏi.
“Dạ, chuẩn bị tốt hết rồi mẹ.”Duy Nhược Hề phất phất tay thì một đống đào lớn liền xuất hiện trước mắt người nhà. “Ba, Mẹ, Tiểu Hạo mấy trái đào này là con trồng trong không gian, mọi người nếm thử xem hương vị thế nào.”
Dứt lời, Duy Nhược Hề đem ba trái đào đi rửa còn ba người còn lại thì nhìn chầm chầm đống đào kia.
“Trái đào này thật lớn nha.”
“Còn phải nói, trong không gian của Tiểu Hề sản xuất ra cái gì cũng lớn.”
“Ba, mẹ, Tiểu Hạo ăn thử xem.”Duy Nhược Hề đem cho mỗi người một quả ăn thử. “Ba, mẹ hai người cảm thấy con đem đống đào này làm quà mừng thọ cho ông nội thế nào?”
“Di, thật là ngọt, quả đào thật là thơm, rất ngon nha.” Duy ba cắn một cái rồi gật đầu.
“Ba cảm thấy tặng mấy quả đào này cho ông nội con rất tốt, Tiểu Mẫn, em thấy sao?”
Duy mẹ cũng cắn một cái, “thật ngon, nhưng mà trái cây này bên ngoài không có. Sợ đến lúc đó ông nội hỏi thì trả lời thế nào? Chỉ sợ sẽ có thêm phiền phức.”
Duy mẹ lại nhìn Duy ba tiếp tục nói:” Đến lúc đó mọi người hỏi trái đào mua ở đâu thì khó mà nói, trên thị trường cũng không có bán trái đào nào to thế này.”
“Gần đây nhất giáo sư Trần đang nghiên cứu mấy thứ này, nếu không mọi người nói con mua từ trường học về, đây là giống mới vừa được nghiên cứu ra.” Duy Hạo vừa ăn đào vừa nói.
“Nói như vậy không có vấn đề gì chứ?” Duy mẹ nhìn Duy ba vẫn có chút lo lắng.
“Hẳn là không có việc gì đâu, ba cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề này.” Duy ba cảm thấy không có khả năng, hôm nay là đại thọ của ông ấy. Ông ấy sẽ không quan tâm chút vấn đề nhỏ này, hơn nữa ông ấy chắc cũng không để ý nhóm người bọn họ.
Đem các quả đào làm quà mừng trang trí cho đẹp xong cả nhà Duy Nhược Hề liền leo lên một toa xe đi đến nhà tổ của Duy gia.
Duy gia nằm ở phía nam Văn Minh Khu, một vị trí có chút xa xôi không giống ở trung tâm của Văn Minh Khu phồn hoa. Cả nhà Duy Nhược Hề đi toa xe mất khoản nửa tiếng.
Toa xe hạ xuống Duy Nhược Hề liền thấy một cái cổng có kiến trúc cổ xưa cùng tòa nhà, tòa nhà cùng sân vườn trải rộng trên một diện tích khoản 2000 mét vuông. Ngôi nhà không lớn lắm mà diện tích cái sân chiếm đa số, nó rộng gấp 3,4 lần tòa nhà.
Đứng từ cổng nhìn vào thấy trong sân có chút trống trải, chỉ có một hòn núi giả, bên cạnh có trưng bày mấy bồn dịch đào tạo nuôi dưỡng cây trúc. Không biết có phải vì thời gian dài không được chăm sóc tốt hay không mà mấy cái cây có vẻ héo rũ, lá có chút vàng vàng. Cái tòa nhà làm cho người ta sợ hãi trong trí nhớ mơ hồ của Duy Nhược Hề không còn tồn tại, giờ còn lại chỉ là lạnh lùng cùng tĩnh mịch.
Duy ba cùng Duy mẹ nhìn nhau,”vào thôi Tiểu Hề.”
Duy Hạo nhìn chị và ba mẹ của mình có cảm giác bọn họ đối với nơi này đều là tình cảm mâu thuẫn giống nhau. Duy Hạo từ lúc 2 tuổi đã rời khỏi nơi này nên đối với nơi đây một chút ấn tượng cũng không có. Cho nên cũng không nhớ rõ ràng chuyện trước kia.
“Dạ, chúng ta đi vào thôi.” Duy Nhược Hề nhẹ nhàng nói.
“Anh.” Một giọng nam trung dễ nghe vang lên bên tai Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề mờ mịt quay đầu lại, cô nhìn người đàn ông này không biết là người nào.
Đứng ở trước mặt Duy Nhược Hề là một người đàn ông tuấn lãng rạng rỡ như ánh mặt trời, cắt đầu đinh. Trên thân người mặc một bộ lễ phục màu đen, chỗ tay áo bị kéo lên lộ ra một làn da màu đồng khỏe mạnh, vẻ mặt đầy ý cười nhìn cả nhà Duy Nhược Hề.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1