Duy Nhược Hề ngơ ngác, vừa rồi Cẩn Du hôn cô? Nhược Hề cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng và cô cũng không hề nhìn thấy Mặc Diễm ở bên cạnh đang có biểu tình lạnh như băng.
Phải qua một lúc Nhược Hề mới nghe được âm thanh từ bên cạnh truyền đến “Đi rồi!”
Nghe được âm thanh Nhược Hề mới từ bên trong tỉnh lại sau đó cô quay nhìn Mặc Diễm, lại phát hiện một gương mặt không biểu cảm gì cả.
“Đi về thôi.” Mặc Diễm nhẹ nhàng nói ra, chỉ là không biết thế nào mà Nhược Hề lại có ảo giác rằng giống như cô vừa nghe được một tiếng thở dài.
Hai người lên xe cùng trở lại Duy gia.
Đến Duy gia Mặc Diễm cũng ghe được mọi người nói về tình trạng của Nghiêm Liêm.
Hiện tại Nghiêm Liêm đang nằm trên giường còn Tề Tiểu Mỹ đang chuẩn bị thay băng gạc giúp ông. Lúc nhìn thấy được miệng vết thương thì Mặc Diễm đột nhiên nói, “Xin đợi một chút!”
Tề Tiểu Mỹ nghe thế thì dừng lại động tác sau đó mọi người đều ngây ngốc nhìn về phía Mặc Diễm.
“Mặc Diễm, sao vậy?” Duy Nhược Hề nhìn thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Mặc Diễm. Chẳng lẽ miệng vết thương của Nghiêm Liêm có vấn đề sao chứ? Nhược Hề cảm thấy một tia bất an.
Mặc Diễm dường như cũng biết mọi người đang lo lắng sau đó lại tiếp tục nói:” Đừng lo lắng, miệng vết thương không có vấn đề gì cả chỉ là con cảm thấy miệng vết thương có chút kỳ quái.”
Mọi người lại ngẩn ra, miệng vết thương kỳ quái?
Mặc Diễm nhìn Tề Tiểu Mỹ hỏi: “Có thể cho con nhìn rõ miệng vết thương của Chú Nghiêm được không?”
Tề Tiểu Mỹ thoáng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nghiêm Liêm rồi gật đầu.
Mặc Diễm ngồi xuống kiểm tra kỹ càng miệng vết thương sau đó nhíu mài nói: “Miệng viết thương của chú Nghiêm không giống như bị ngộ thương!”
Mọi người nghe thế thì ngẩn ra, sau đó Tề Tiểu Mỹ lại vội vàng hỏi:” Không phải bị ngộ thương là ý gì?” Chẳng lẽ là bị người khác cố tình gây thương tích? Nhưng mà là ai chứ? Chồng của cô có kẻ thù sao?
“Mặc Diễm, chẳng lẽ là có người cố tình tạo ra vết thương như vậy sao?” Duy Nhược Hề cũng mở miệng hỏi, trong lòng cô lại bất an, chẳng lẽ giống như suy nghĩ của cô sao?
Mặc Diễm lại tiếp tục:” vết thương của chú Nghiêm là do một người có thể thuật vô cùng lợi hại gây nên. Dấu hiệu của độ nông sâu cùng miệng vết thương đều là một nhát gây nên. Trên đùi của chú Nghiêm cũng thể, cũng là một quyền nện xuống làm gãy xương. Với thủ pháp thế này thì một người thường không cách nào tạo được.”
Mọi người nghe xong thì toàn bộ ngây dại, Tề Tiễu Mỹ cũng thất thần tựa hồ không dám tin run rẩy hỏi: “Ý của con là Nghiêm Liêm bị thương là có người cố ý gây nên cũng không phải là trong lúc vô ý mà bị thương?”
Mặc Diễm gật đầu.
Duy Nhược Hề ở bên cạnh cảm giác đại não trống rỗng, quả nhiên là dượng bị người khác cố ý tổn hại nhưng mà theo như lời dượng nói thì ông ấy không có cừu nhân cho nên việc này hẳn là cùng cô có quan hệ. Nhưng mà rốt cuộc là ai? Nhươc Hề càng nghĩ thì càng đau đầu, các cảm giác bắt đầu hết thảy mơ hồ.
Nghiêm Liêm ở trên giường đột nhiên lại mở miệng: “Mọi người đừng lo lắng quá, mặc kệ là vô tình hay có người cố ý gây thương tổn thì hiện tại có nhân sâm của Nhược Hề rồi. Chỉ cần một chút thời gian thì tôi sẽ khan phục trở lại thôi.” Sau khi bị thương Nghiêm Liêm đã quyết định đợi cho thương thế tốt hơn thì đem công ty chuyển cho người khác quản lý còn ông thì thư thư phục phục cùng người nhà an ổn qua cả đời không cần chạy từ đông sang tây từ bắc xuống nam suốt ngày như thế nữa. Sẽ cùng vợ và con gái vui vẻ với nhau. Trải qua chuyện lần này ông đã biết rõ bản thân cần cái gì nhất.
Mọi người nghe Nghiêm Liêm nói xong thì cũng bình tĩnh trở lại, ngẫm lại cũng đúng, dù sao vết thương hẳn là có cơ hội hoàn toàn khang phục thì so với cái gì cũng quan trọng hơn. Nhưng chỉ có một mình Duy Nhược Hề không nghĩ như vậy, cô cần phải tra rõ ràng việc này rốt cuộc là ai làm. Nếu không cô sợ lần tới chính là bản thân ba mẹ cô.
Mặc Diễm dường như phát hiện ra Nhược Hề dị thường cho nên đem cô kéo trở về phòng.
Nhờ có Mặc Diễm kêu goi mà Nhược Hề mới chậm rãi khôi phục trở lại.
“Tinh thần lực của cô so với người khác bất đồng cho nên không thể để cho tâm tình biến động quá lớn.”
Duy Nhược Hề nghe Mặc Diễm nói xong mới sợ hãi gật đầu. Vừa rồi tâm tình của cô biến động quá lớn thiếu chút nữa không khống chế được. May mắn Mặc Diễm gọi cô.
Mặc Diễm lúc này mới phát hiện trong phòng Nhược Hề có hai chậu hoa hồng đặt ngay cửa sửa, hai chậu hoa đang thời kỳ rực rỡ, kết đầy các đóa hoa.
Mặc Diễm đứng trước hai bồn hoa rồi nhìn thấy bùn đất bên trong lại mở miệng: “Dùng đất bên trong không gian gieo trồng hay sao?”
“Ân” Duy Nhược Hề gật đầu.
“Đúng rồi, khi nãy anh nói tìm tôi có việc gì sao?” Nhược Hề nhớ lúc nãy khi ngoài cổng tiểu khu Mặc Diễm nói là tìm cô có việc.
“Mẹ tôi nói muốn ăn đồ ăn chỗ cô cho nên tôi tìm tới định lấy một ít trở về.” Mặc mẹ biết Nhược Hề có nguồn cung cấp thức ăn rất ngon nhưng là cũng không biết cô có không gian bởi vì Mặc Diễm cũng không hề nói qua.
“......”
Sau đó Mặc Diễm lại muốn cùng Nhược Hề tiến vào không gian đi lấy đồ ăn thế là hai người lại đi vào trong.
Vào đến không gian Mặc Diễm không vội đi lấy đồ ăn mà lại đi dạo một chút chung quanh trước rồi sau đó mới hái đồ ăn rồi bỏ vào nhẫn không gian đem về cho Mặc mẹ. Kế đó anh lại bắt thêm gà vị, tôm, cá mỗi thứ một ít cũng thu vào.
Nhược Hề đi phía sau anh thì phát hiện khi thu động vật sống vào thì trước đó từ bàn tay anh xuất hiện một đám sương mù màu lam rồi trong khoảnh khắc mấy thứ tôm cá kia bị cấp đóng băng hết.
Duy nhược hề:"......"
Rời khỏi không gian thì thời gian cũng không còn sớm Mặc Diễm lại chào hỏi mọi người ra về. Duy mẹ bắt Nhược Hề phải đưa anh một đoạn nên cô cũng cùng Mặc Diễm đi đến cổng tiểu khu.
Lúc Nhược Hề chuẩn bị đi vào thì Mặc Diễm lại gọi cô, “Nhược Hề, trong khoản thời gian này phải cẩn thận một chút, giống như có ai đó đang giám thị nhà cô.” Bởi vì thường xuyên săn lùng quái vật cho nên Mặc Diễm khá mẫn cảm với loại theo dõi này. Hôm nay bước vào Duy gia anh bỗng nhiên phát hiện ra giống như đang có người rình coi mọi hoạt động đang diễn ra trong Duy gia.
Duy Nhược Hề cũng bất ngờ khi biết việc này, có người giám thị nhà cô? Vì cái gì cô lại không hề có cảm giác?
“Tôi đi về trước, trong khoản thời gian này nhớ chú ý một chút.” Mặc Diễm nói xong thì xoay người rời đi chỉ còn lại một mình cô đứng ở cổng tiểu khu không biết đang nghĩ cái gì.
Đến một lúc sau Nhược Hề lấy lại tinh thần thì cũng dùng tinh thần lực điều tra chung quanh nhưng chẳng có phát hiện gì.
Cô thu hồi tinh thần lực âm thầm nhíu mày, chẳng tra được gì cả. Người giám thị nhà cô rốt cuộc ở nơi nào?
Sáng sớm hôm sau Nhược Hề rời giường lại cùng Bảo Bảo vào không gian tìm linh thảo.
Nhược Hề đi đến vị trí ngày hôm qua rồi bắt đầu từ đó tìm tiếp.
Đến nơi Nhược Hề lại phát hiện giống như cô đang dẫm lên cái gì đó mềm mềm, trơn trơn thế là toàn thân cô nổi hết da gà, da đầu cũng bắt đầu run lên.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1