chương 153/ 182

Tiểu Tam nhìn Duy Nhược Hề rời đi thì cảm thấy mê mang, cô ấy vì sao lại cho nó bánh bao? Rõ ràng ở tại thời đại này mọi người rất lạnh lùng. Chẳng lẽ chị ấy là nhất thời đáng thương bọn họ sao, không có mục đích khác?

Duy Nhược Hề tiếp tục đi dạo tại phụ cận một vòng rồi mới chuẩn bị trở về nhà. Dọc theo đường đi cô vẫn biết có một bóng dáng theo sau chính mình.

Tiểu Tam nghi hoặc vẫn tiếp tục theo Duy Nhược Hề, nó phát hiện cô đi dạo chung quanh khu bình dân khá lâu rồi mới trở lại một căn hộ.

Chẳng lẽ chị ta cũng ở tại khu bình dân sao? Nhưng là rõ ràng không giống a.

Nhìn Duy Nhược Hề đi vào căn hộ thì Tiểu Tam trên mặt là khó hiểu cùng mê hoặc nhưng là nhìn lại một hồi lâu vẫn không thấy Duy Nhược Hề trở ra thì nó mới xoay người rời khỏi.

Còn Duy Nhược Hề trở lại phòng xong vẫn biết rõ mọi hành động bên ngoài của Tiểu Tam.

Khẽ thở dài một hơi, vừa rồi mua bánh cho bọn nhỏ là xuất phát từ lòng thương người của cô nhưng mà sau đó cô quả thật sợ hãi nếu tiểu Tam chạy đến trước mặt cô nói muốn cô lưu nó lại thì quả thật cô không biết phải làm thế nào.

Dù sao hiện tại vấn đề của cô vẫn còn chưa giải quyết xong. Chỉ cần một ngày Bạch Linh Nhi không rõ tin tức thì cô cũng sẽ không dám lơi lỏng càng không thể lo thêm cho người nào.

“Tiểu Hề về rồi sao? Mau ra ăn cơm đi con.”

Bất tri bất giác một ngày liền trôi qua, Duy Nhược Hề cùng ba mẹ ở lại nhà cũ một đêm.

Bạch gia.

Bạch Linh Nhi nằm trên giường, hai mắt không hề có tiêu cự hướng về vách tường cách đó không xa. Còn Bạch lão gia tử thì đau lòng nhìn cháu gái.

“Linh Nhi, con có muốn ăn chút gì không?” thanh âm của ông rất nhẹ giống như là sợ quấy rầy cháu gái mình vậy.

Còn Bạch Linh Nhi thì giống như không nghe được gì, đôi mắt vẫn không có chút tiêu cự hướng về phía vách tường.

Bạch lão gia tử không có tiếng động thở dài một hơi, đã ba ngày liền Bạch Linh Nhi lúc nào cũng mang bộ dáng đó. Vô luận là ông làm như thế nào thì Linh Nhi cũng không hề có chút phản ứng. Mỗi ngày không ăn không uống, chỉ có hai mắt vô thần không chút ý thức nhìn về phương xa.

Bạch lão gia tử mỗi ngày đều phải tìm cách nói chuyện với Bạch Linh Nhi, ngày nào Linh Nhi cũng phải truyền dịch dinh dưỡng vì cô không hề ăn một chút gì cũng không để ý mọi chuyện xung quanh. Bạch lão gia tử rợ rằng cứ tiếp tục như thế thì cháu ông sẽ không chống đỡ được mất.

“Linh Nhi a, rốt cuộc sao lại thế này? Con đừng có dọa ông nội được không.” Bạch lão gia tử nhìn thấy Bạch Linh Nhi tiều tụy thì đau lòng đến rớt nước mắt.

“Linh Nhi a, cái tên Viêm Bân kia thật sự không đáng giá để con yêu, hai ngày trước ông nội đã truyền tin tức giải trừ hôn ước rồi.” Bạch lão gia tử vừa vuốt nước mắt vừa nói với Bạch Linh Nhi.

“Linh Nhi, con xinh đẹp như vậy, tên tiểu tử kia căn bản là không xứng với con. Linh Nhi con nhanh nhanh tỉnh lại được không, ông nội cầu xin con đó….”

Bạch Linh Nhi vẫn cứ như trước sắc mặt tái nhợt không hề có phản ứng gì.

“Linh Nhi, Linh Nhi….ai, con thế nào lại chọc phải Duy Nhược Hề.” Bạch lão gia tử thì thào nói nhỏ.

Bạch lão gia tử đến giờ vẫn không rõ, lần trước ở tại Viêm gia nghe Viêm Kình Thương nói chuyện thật hay giả. Nhìn thấy được Linh Nhi đang trong tình trạng này thì ông căn bản không dám cùng Linh Nhi nói chuyện về Duy Nhược Hề.

Còn Bạch Linh Nhi khi nghe được Bạch lão gia tử nhắc đến ba chữ Duy Nhược Hề thì đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía Bạch lão gia tử.

Bạch lão gia tử vừa ngẩn đầu lên liền nhìn thấy cháu gái đang nhìn lại ông.

Bạch lão gia thấy thế liền vui vẻ mở miệng:” Linh Nhi, là ông nội đây. Con tỉnh rồi đúng không, có muốn ăn chút gì không?”

“Duy ….Nhược…..Hề?” Bạch Linh Nhi sắc mặt tái nhợt nhìn Bạch lão gia tử rồi lặp lại cái tên của Duy Nhược Hề.

“Linh Nhi, con muốn nói cái gì? Duy Nhược Hề làm sao?” Bạch lão gia tử thấy Bạch Linh Nhi nhắc đến Duy Nhược Hề thì vội vàng mở miệng hỏi.

Nhưng là Bạch Linh Nhi chỉ trừng mắt nhìn Bạch lão gia tử thật lâu.

“Linh Nhi, con làm sao vậy?”

“Con muốn nó….chết!” thanh âm của Bạch Linh Nhi khàn khàn vang lên bên tai Bạch lão gia tử.

Bạch lão gai tử nghe được Bạch Linh Nhi nói như thế thì trừng mắt, “Linh Nhi, con nói cái gì đó. Làm sao con có thể thốt ra những lời như thế?”

Còn Bạch Linh Nhi nghe ông nói thế thì ánh mắt tối sầm lại.

“Ông nội, con khó chịu.”

“Linh Nhi ngốc a.” Bạch lão gia tử thấy cháu gái như thế thì hít mạnh một hơi.

“Ông nội, Viêm Bân tại sao lại có thể đối xử với con như vậy, tại sao?” Ô ô ô….” Bạch Linh Nhi cũng kiên trì không được rốt cuộc khóc lên.

“Linh Nhi à, con cứ khóc đi, khóc ra liền tốt hơn. Viêm Bân kia căn bản không xứng với con nhưng mà con đừng lo lắng, trên thế giới này còn nhiều người mà. Linh Nhi của chúng ta xinh đẹp như thế khẳng định sẽ tìm được một người thật tốt.” Bạch lão gia tử vỗ lưng an ủi Bạch Linh Nhi.

“Ông nội, ô ô…ô ô , tại sao, tạo sao a?” Bạch Linh Nhi càng khóc càng nhiều và càng không cam tâm.

“Linh Nhi a, Linh Nhi a…”

Cho đến khi Bạch Linh Nhi bình tĩnh trở lại thì Bạch lão gia tử mới cùng Bạch Linh Nhi nói về chuyện của Duy Nhược Hề.

“Linh Nhi, Viêm Kình Thương nói cho ông biết…chuyện con làm với Duy Nhược Hề.” Bạch lão gia tử do dự một chút rốt cuộc cũng hỏi cháu gái về chuyện này. “ Linh Nhi, con thực làm ra chuyện đó với Duy Nhược Hề?”

Bạch Linh Nhi nhìn thấy ông nội cô ta hỏi rốt cuộc cũng gật đầu, “Ông nội, Duy Nhược Hề đó là đáng chết, con nhỏ đó làm sao có thể trùng tranh với con được chứ.”

“Linh Nhi!” Bạch lão gia tử đột nhiên quát lên một tiếng lớn.

“Linh Nhi, làm sao con có thể sinh ra ý nghĩ như vậy? Con…..”

Bạch Linh Nhi với sắc mặt tái nhợt nhìn Bạch lão gia trên mặt tràn đầy khó hiểu. “Ông nội, ông rõ ràng dạy con nếu có thứ gì đó mình muốn thì nhất định phải cố gắng tranh thủ. Con có làm gì sai? Con chính là muốn tranh thủ tìm được hạnh phúc của mình.”

“Linh Nhi…con làm sao có thể hồ đồ như vậy a!” Bạch lão gia tử hiện tại là hối hận không thôi. Ông trước đây không hề nghĩ trước đây ông dạy cháu gài mình mà nó lại căn cứ theo lời dạy đó mà làm ra những chuyện ác độc như thế.

“Ông nội, con không có sai! Không được, hiện tại con phải đi ra ngoài gặp Viêm Bân nói cho rõ ràng. Con nhất định phải giết được Duy Nhược Hề, nhất định.”

Bạch Linh Nhi nói xong đã trèo xuống giường sau đó cứ như thế mà chạy đi. Nhưng mà chân cô giống như không có lực lại còn cực kỳ đau đớn khiến cho Bạch Linh Nhi bị ngã nhào về phía trước.

“Linh Nhi” Bạch lão gia tử cuốn quít đem Bạch Linh Nhi từ dưới đất bế lên.

“Thương thế của con còn chưa có khỏi nhưng mà không có việc gì, sau này sẽ khỏi thôi.”

“Ô ô ô” Bạch Linh Nhi lúc này mới nhớ tới Viêm Bân vì Duy Nhược Hề đem gân tay cùng gân chân của cô toàn bộ cắt đứt.

“Ai,” Bạch lão gia tử hít mạnh một hơi nhìn thấy Bạch Linh Nhi khác đến thương tâm thì trong lòng ông quyết định một việc trọng đại.

Bình luận





Chi tiết truyện