“Ông làm bác sĩ kiểu gì vậy? Làm sao không cô gắng cứu chữa lại dễ dàng buông tha như thế?” Tiếng rống giận của Duy ba từ bên ngoài phòng bệnh truyền vào, sau lưng ông là Duy Hạo với mặt mày xanh lét.
“Ô ~, Lương Thành, anh đến rồi, mau vào nhìn Tiểu Hề đi.” Duy mẹ kéo tay Duy ba đến bên giường của Duy Nhược Hề.
“Tiểu Hề...”
“Chị...”
Duy Lương Thành cùng Duy Hạo nhìn Duy Nhược Hề ở trên giường với sắc mặt tái nhợt thì hốc mắt ai nấy đều đỏ. Không nghĩ đến buổi sáng khi đi ra ngoài vẫn là một đứa trẻ lanh lợi khỏe mạnh mà bây giờ lại im lìm trên giường bệnh thế này.
“Anh, là do em, đều tại em hết. Nếu em không đi ngân hàng lấy tiền thì Tiểu Hề sẽ không phải xảy ra chuyện như vậy.” Duy Kì mang một bộ dáng tự trách không dám ngẩn đầu nhìn anh trai mình.
“Tiểu Kì à, làm sao mà trách em được.” Duy ba rất rõ ràng, chuyện như vậy làm sao mà đỗ lỗi cho em trai được, chỉ trách số của con gái mình không tốt mà thôi.
“Bác sĩ, vang cầu ông cứu con gái tôi đi.” Duy ba lại quay sang cầu xin bác sĩ nói, “Ông là bác sĩ làm sao chỉ bằng một miệng vết thương liền kết luận con gái tôi không sống được. Nó vẫn còn đang thở đấy thôi, bác sĩ hãy cứu nó đi.”
Duy Kì đứng ở bên cạnh cuối đầu không nói, anh không biết phải nói với anh trai mình như thế nào. Từ trước đến giờ người bị súng phóng xạ làm bị thương chưa có ai tỉnh lại, Tiểu Hề e rằng dữ nhiều lành ít.
Duy Kì là quân nhân đương nhiên đối với loại súng phóng xạ này rõ ràng hơn ai hết. Loại súng này cùng súng bắn đạn hoàn toàn khác biệt. Trước đây súng bắn đạn chỉ cần không bắn trúng vị trí trung tâm là não thì lấy y học hiện đại như bây giờ thì ngay cả khi bắn trúng trái tim cũng có thể đem người cứu trở về. Nhưng mà đối với loại súng phóng xạ này thì khác.
Khi loại súng này làm bị thương người khác thì nó để lại trên cơ thể người bị thương hai loại hóa chất đặc thù. Hai loại hóa chất này làm cho thân thể người bị thương bị chịu sự ảnh hưởng nặng nề của một năng lượng phóng xạ, nó sẽ hủy hoại cơ thể hoàn toàn.
Cho nên mặc kệ nó trúng đến chỗ nào trên cơ thể thì năng lượng phóng xạ đó chỉ trong vòng vài giây sẽ lan truyền khắp cơ thể, và cuối cùng lan truyền đến não phá hủy đi vị trí trung tâm này.
Loại vũ khí này được chế tạo ra từ vài thập niên trước, bất quá nguyên liệu chế tạo ra loại vũ khí này vô cùng hi hữu cho nên cũng không sản xuất ra được số lượng lớn. Quốc gia lúc ấy cũng mặc kệ loại vũ khí này. Cho nên nó được dùng để sử dụng trong các cuộc báo thù vì tuyệt đối sẽ làm chết người.
Cuối cùng vũ khí này gây chết một vị lãnh đạo quan trọng của địa cầu gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng nên nó đã bị cấm sử dụng và toàn bộ số vũ khí đều được tịch thu và thiêu hủy đi. Bất quá một số vẫn còn lưu lạc trong giới hắc đạo cho nên loại vũ khí này cũng không bị tuyệt tích.
Kỳ thật lúc đó khoa học kỹ thuật đã rất tiến bộ, các bệnh thời xưa như xida, ung thư này nọ chỉ cần một mũi tiêm, một cuộc giải phẫu là có thể khỏi ngay. Nhưng mà loại phóng xạ mà vũ khí này gây ra khác hẳn các loại phóng xạ bình thường khác, nó vô cùng khủng bố, người ta nghiên cứu bao nhiêu năm vẫn không tìm được phương pháp trị liệu.
Các bác sĩ hoàn toàn thúc thủ vô sách. Đương nhiên cũng có những người năng lượng bộ não cực mạnh [cũng chính là tinh thần lực] dị thường thì không lập tức chết ngay, nhưng sau đó một giờ thì dấu hiệu sinh mệnh chậm rãi mất đi.
Qủa nhiên, vị bác sĩ kia chính là nhíu đầu mày nói:” Các vị hẳn rõ ràng loại súng phóng xạ này gây ra tổn thương lớn thế nào. Bởi vì con gái của các vị có tinh thần lực dị thường cho nên mới kiên trì đến bây giờ. Nhưng mà dấu hiệu sinh mệnh của cô ấy đang bắt đầu xói mòn, nhịp đập trái tim đang yếu dần, hô hấp cũng càng nhẹ đi, những dấu hiệu đó là biểu hiện sinh mệnh đang mất đi.”
“Tại sao lại như vậy…tại sao lại như vậy a….” Duy mẹ thì thào nức nở, bà không thể chịu nổi sự thật này, bà không đứng vững nổi nữa lại té xuống đất.
Duy ba, Duy Kì cùng Duy Hạo đều yên lặng chảy nước mắt.
“Tôi không tin,” Duy mẹ mạnh mẽ từ dưới đất đứng dậy, bà đến bên giường bệnh nắm lấy tay của Duy Nhược Hề khóc, “Tôi không tin, lần trước Tiểu Hề bị đánh hấp hối, bác sĩ cũng nói sinh mệnh của nó chậm rãi biến mất. Nhưng mà cuối cùng Tiểu Hề vẫn tỉnh lại, cho nên Tiểu Hề sẽ không chết đâu. Tiểu Hề của chúng ta nhất định sẽ khỏe lại, ô..ô….Bác sĩ, tôi van cầu ông mà, ông làm ơn nghĩ biện pháp cứu Tiểu Hề đi, bác sĩ….”
Bác sĩ khó xử nhìn Tề Tiểu Mẫn đang khóc lóc thê thảm, lại nhìn Duy Nhược Hề sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường. Ông nghĩ nghĩ liền tiến hành lấy các dụng cụ, máy móc gắn trên người Duy Nhược Hề, sau đó lại truyền cho cô thêm một chai dịch. Kế đó ông lại tiêm cho Duy Nhược Hề một mũi dung dịch kháng phóng xạ, “thật xin lỗi, tôi chỉ có thể làm đến đây thôi.”
Bác sĩ kia lại nhìn thoáng qua các chỉ số trên máy móc, các số liệu trên đó cho thấy rằng sinh mệnh ngày càng yếu, “Bất quá, mọi người không nên hy vọng gì nhiều.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông…” Duy mẹ còn chưa nói xong liền bị tiếng đập cửa ngoài phòng bệnh cắt đứt.
“Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi có thể vào một chút được không?” Từ ngoài cửa vang lên một giọng nam dễ nghe.
Cả nhà Duy Nhược Hề quay đầu lại, phát hiện đứng ngoài cửa là ba người nhìn bề ngoài rất xuất sắc, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, một bé gái khoản 3,4 tuổi cùng một chàng thanh niên bộ dáng cũng không kém người phụ nữ kia.
Duy Hạo vừa nhìn thấy chàng trai kia thì sắc mặt liền thay đổi, tiếng nói lạnh lùng vang lên, “anh đến đây làm cái gì?”
Chàng trai kia nhìn thấy Duy Hạo cũng có chút giật mình, nhưng mà vẫn mỉm cười nói: “Xin hỏi, tôi có thể tiến vào được không?” Mỹ nam tuy ngoài miệng hỏi như thế nhưng lại không đợi người khác trả lời đã đi vào bên trong phòng bệnh.
Duy Hạo hừ lạnh một tiếng nói:“Ai cho anh đi vào, nơi này không chào đón anh.”
“Thật xin lỗi, ngại quá nhưng không biết có phải có hiểu lầm gì không?” Người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên mở miệng nói:” Tôi gọi là Trầm Uyển Tâm, còn đây là con trai của tôi gọi Viêm Bân, đây là con gái Viêm Ngô, chúng tôi đến đây để nói lời cảm tạ.”
Nói lời cảm tạ? Mọi người vừa nghe đến thì biết đây là người nhà của đứa trẻ mà Tiểu Hề cứu. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia lại có con lớn như vậy mọi người có hơi chút kinh ngạc.
“Chúng tôi đến đây là xin cảm ơn Duy Nhược Hề đã cứu em gái của tôi.”Viêm Bân kỳ thật cũng ngoài ý muốn, mẹ hắn đột nhiên gọi về nhà bảo hắn đến ngay bệnh viện. Nói hôm nay ở ngân hàng gặp phải cướp, thiếu chút nữa là Viêm Ngô đã bị giết. Nếu không phải một cô gái tên Tiểu Hề cứu giúp thì Viêm Ngô đã chết rồi, bởi vì cô ấy đã thay Viêm Ngô cản đường bắn của súng phóng xạ. Cho nên liền gọi Viêm Bân đến bệnh viện để trước tiên nói lời cảm tạ, sau đó nhìn xem có thể hổ trợ được gì không.
Lúc Viêm Bân nghe tên người cứu em gái là Tiểu Hề cũng không có nghĩ đến lại là Duy Nhược Hề. Nhưng mà khi hắn đến đầu tiên thấy là Duy Hạo thì Viêm Bân liền biết người cứu em gái hắn chính là người thiếu chút nữa bị bảo an nhà hắn đánh chết, Duy Nhược Hề.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1