“Tiểu Hể cũng đồng ý đem kim đào mừng thọ tặng cho ông nội trong lễ thọ là tốt nhất phải không?” Duy ba ánh mắt trong suốt nhìn Nhược Hề, “Vậy mà mẹ con nói tặng kim đào mừng thọ là rất tục khí. Còn nói rằng đến lúc đó khẳng định có nhiều người tặng giống như thế này. Tiểu Hề, con thấy sao?”
Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ nói:“Con cảm thấy hẳn là nên tặng thứ khác lạ so với người ta một chút.”
Duy Nhược Hề đang mạnh mẽ nghĩ đến cây đào bên trong không gian, hai ngày nay cô còn chưa có vào trong đó xem, lấy tốc độ thu hoạch nhanh chóng trong không gian khẳng định cây đào chắc sắp kết quả rồi. Khoản hai ngày nữa là có thể hái xuống được.
Đến lúc đó lấy 79 quả đào cùng một Kim đào mừng thọ của ba vào nữa vừa vặn đủ 80 quả. Như vậy xem như lễ vật cũng khá đặc biệt đi. Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.
Duy ba có chút đăm chiêu,“Cần khác lạ một chút sao? Vậy mua thêm một quả kim đào mừng thọ nữa cho vừa đủ một đôi, được không Tiểu Hề?”
Ba người còn lại đều xem thường suy nghĩ của Duy ba, thầm nghĩ có phải là kết hôn đâu mà cần có đôi có cặp. Thật không có ý tưởng gì hết.
“Ba, chuyện quà mừng thọ này ba giao cho con đi, hai ngày nữa con cho ba xem là lễ vật gì, đến lúc đó khẳng định là làm cho ba vừa lòng còn có điểm độc đáo nữa.”
“Được. Vậy chuyện quà mừng này liền giao cho con. Ánh mắt của Tiểu Hề bảo đảm tốt hơn ba của con nhiều.” Duy mẹ vừa cười vừa nhìn Duy ba một cái.
Duy ba cũng cười nhìn lại Duy mẹ, vì thế hai người cứ như vậy trước mặt hai đứa nhỏ liếc mắt đưa tình rồi cùng nhau đứng lên.
Duy Nhược Hề nhìn hình ảnh hạnh phúc trước mắt của ba và mẹ cô lơ đãng nghĩ đến một bóng dáng với ánh mắt màu lục.
Duy Nhược Hề hết sức ngây dại, vì cái gì nhìn cảnh hạnh phúc của ba mẹ lại nghĩ đến hắn kia chứ. Không được,....Duy Nhược Hề xua đuổi hình ảnh trong đầu. Cô khẳng định là nguyên nhân là do Mặc Diễm là ân nhân cứu mạng của cô nên cô mới nghĩ đến hắn. Trong lòng Duy Nhược Hề tự an ủi chính mình.
“Chị, đang lúc ăn cơm lại phát ngốc cái gì vậy?” Duy Hạo đang ngồi bên cạnh Duy Nhược Hề lắc lắc cô nói.
“Không có gì.” Duy Nhược Hề lấy lại tinh thần vội vàng cuối đầu ăn cơm để che đi vẻ mặt đang hồng hồng mất tự nhiên kia.
“Nga, hôm nay mẹ làm đồ ăn thật ngon.” Duy Nhược Hề chột dạ nói xong lại tiếp tục cuối đầu ăn.
“Chị”
“Tiểu Hề”
“Tiểu Hề”
“Có chuyện gì sao?” Duy Nhược Hề mờ mịt ngẩng đầu nhìn ba người trước mắt cô.
“Con/chị đang ăn tỏi đó, con/chị ghét nhất là cái mùi vị đó mà.” Cả nhà cùng lúc 3 miệng một lời nói.
“Di,” Duy Nhược Hề ngẩn ngơ, trong miệng truyền đến hương vị nhàn nhạt của tỏi.
“Tiểu Hề, con đang lo lắng chuyện gì thế? Có phải con sợ người khác biết được con có không gian dị năng không?” Duy mẹ lo lắng hỏi.
“Không…không phải, con…”
“Con gái ngốc, đừng lo lắng, chúng ta là người thân, người một nhà. Ba mẹ và em trai con sẽ không để cho người khác biết con có thể tiến vào dị không gian gì đó.”
“Di.” Duy Nhược Hề ngây ngẩn cả người “Ba mẹ làm sao mà biết được……”
“Đồ ngốc, không gian dị năng của người khác chỉ có thể chứa đựng vật dụng này nọ thôi. Nhưng mà không gian của con không những có thể chứa đồ mà con còn có thể đi vào, thậm chí trồng trọt này nọ cũng phát triển rất nhanh. Cho nên chúng ta đoán con có thể tiến vào không gian có linh khí gì đó.” Duy mẹ tuy rằng đoán không chính xác lắm nhưng cũng không có sai biệt nhiều.
Không ngờ ba mẹ đã sớm biết chuyện không gian của cô. Nếu ba mẹ dễ dàng biết được như vậy, chẳng phải Viêm Bân sẽ dễ dàng đoán ra khi hắn phát hiện rau dưa ở ‘Đa Cư Quán’ do nàng cung cấp. Duy Nhược Hề không thể buông bỏ la lắng.
Trước kia Viêm Bân có thể vô tình nhìn cô bị bảo an nhà hắn đánh, không quan tâm hay để ý gì đến sống chết của cô. Một người tàn nhẫn vô tâm như vậy nếu biết chuyện cô có Mặc Trạc thì sẽ như thế nào. Duy Nhược Hề không dám tưởng tượng Viêm Bân sẽ đối với cô thế nào.
“Nhưng mà Tiểu Hề đừng lo lắng, chỉ cần con không để người khác biết đồ ăn trong không gian của con phát triển với tốc độ thần kỳ là được. Người ta sẽ không đoán ra được chuyện gì sảy ra. Bởi vì bình thường ở trước mặt chúng ta con không che giấu cho nên chúng ta mới đoán được chuyện gì xảy ra bên trong không gian của con.” Duy ba an ủi Duy Nhược Hề.
Thì ra là thế, xem ra về sau cô phải càng thêm cẩn thận hơn, bằng không nếu để cho mọi người biết được cô có Mặc Trạc. Khẳng định cô sẽ không thể đối phó được còn liên lụy đến người nhà của mình. Xem ra phải giải quyết chuyện tinh thần lực trước tiên, phải làm cho mình cường đại hơn mới bảo vệ được bản thân cùng người nhà. Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.
“ Tiểu Hề mau ăn nhanh đi con, đừng suy nghĩ nữa. Thức ăn nguội sẽ ăn không ngon. Con nhanh ăn đi xem thử tay nghề của mẹ thế nào?”
“Dạ” Duy Nhược Hề bưng bát cơm lên quyết định không nghĩ nhiều nữa.
“Nga, mẹ nấu cơm thật ngon, con rất thích.” Duy Nhược Hề ăn cơm của mẹ nấu cảm thấy thật thỏa mãn.
Duy mẹ ra sức gấp đồ ăn bỏ vào bát Nhược Hề. “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Mẹ thật bất công nha, chỉ gấp đồ ăn cho chị mà quên con rồi.” Duy Hạo ngồi đó giở trò ganh tỵ với chị của mình.
“Chị của con không được khỏe, ngày hôm qua còn ngất đi cho nên phải cố gắng ăn nhiều một chút, trong bát của con không phải còn một đống đồ ăn sao.”
Cả nhà cười vui vẻ ăn xong bữa cơm chiều. Bởi vì đầu của Duy Nhược Hề còn đau cho nên cô trở về phòng nghỉ ngơi trước. Còn Duy ba, Duy mẹ cùng Tiểu Hạo vẫn ở lại phòng khách xem TV.
Duy Nhược Hề nằm trên giường cảm thấy nhàm chán, tuy rằng đầu còn có chút đau nhưng cô đã ngủ cả ngày cho nên hiện tại không thể tiếp tục ngủ được nữa.
Lăn qua lăn lại cũng cảm thấy chán, Duy Nhược Hề liền lắc mình vào trong không gian.
Nhược Hề phát hiện hạt giống của của Lí Đa Hải đưa cho cô mấy hôm trước đều đã nở hoa. Trong đó có một gốc cây nở ra hoa màu trắng mang theo một chút phớt hồng, xem ra hình như là cây táo. Nhưng cô cũng không chắc lắm. Còn một gốc khác nữa Duy Nhược Hề không biết, hoa cũng có màu trắng. Một cây còn lại cô biết rõ, chính là cây đào. Cây đào đã ra quả, kết thành một tầng trái dày đặc trên thân cây. Nhưng mà những trái này vẫn còn xanh chưa ăn được. Duy Nhược Hề nhìn nhìn đoán chừng khi đến đại thọ của ông nội thì mấy trái này đã lớn rồi. Cô cũng không cần lo lắng nữa.
Bên cạnh cây đào là vài cành mẫu đơn, Duy Nhược Hề cũng không tính ngắt lấy chúng nó, để cho chúng nó cứ tươi tốt trong không gian cho cô nhìn ngắm thỏa mãn là tốt rồi.
Bởi vì trong không gian hoa và cây ăn quả đang nở rộ nên toàn bộ không khí tràn ngập hương hoa, làm cho đầu óc Duy Nhược Hề cảm thấy thư thái phần nào không còn choáng váng nữa.
Hiện tại trong không gian đã không còn rau dưa bởi vì tất cả rau dưa đều được Nhược Hề đưa hết đến ‘Đa Cư Quán’ chỉ còn lại một ít thì để trong nhà ăn. Duy Nhược Hề đi đến bên cạnh hồ nước nhìn nhìn. Cô phát hiện bên trong hồ nước hiện tại có rất nhiều cua con. Nhược Hề thầm giật mình, năng lực sinh sản của con cua thật dũng mãnh nha.
Hôm trước Nhược Hề đã bán đi rất nhiều cua, trong hồ nước chỉ còn lại gần 100 con, thế nhưng mới vài hôm không để ý đến, bọn chúng đã sinh sôi nảy nở nhiều thế này. Tốt, rất tốt nha, chỉ cần vài ngày nữa lại có cua để ăn thoải mái.
Duy Nhược Hề hiện tại cảm thấy rất thõa mãn với cộc sống nhàn nhã này. Cô có một nửa cổ phần ở ‘Đa Cư Quán’ nên căn bản không cần lo lắng đến việc không đủ tiền dùng. Hơn nữa trong không gian rau quả cũng lớn rất nhanh, hồ nước lại có con cua cũng không cần lo lắng đến đến vấn đề ăn uống.
Cuối cùng nhìn qua nhìn lại không có việc gì làm Nhược Hề lại quyết định ở trong không gian ngủ một chút nữa. Cuộc sống có ăn có uống như thế này thật nhàn nhã. Nhưng Nhược Hề cũng biết cuộc sống thế này chỉ là vẻ bên ngoài. Nếu cô sơ sẩy một chút để cho người khác phát hiện ra Mặc Trạc thì không chỉ có mình cô gặp nguy hiểm mà người nhà cũng sẽ bị liên lụy.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1