Duy ba nhẹ nhàng thở ra, xém chút nữa ông đã nói lỡ miệng rồi. Kỳ thật Duy ba cùng Duy mẹ cảm thấy Duy Nhược Hề che giấu như vậy là rất được dù sao càng ít người biết chuyện không gian càng tốt. Bọn họ chút nữa là mắc sai lầm rồi.
Duy mẹ hướng Duy Nhược Hề cười một cái tỏ vẻ không có gì.
“Rau xanh không ô nhiễm?”Duy Kì không có hứng thú với chuyện Duy Nhược Hề ở đâu mua được mà anh lại cảm thấy vô cùng hứng thú với việc thức ăn sạch không ô nhiễm.
Duy Kì có chút hoài nghi đối với việc rau xanh không ô nhiễm này. Cả ngàn năm trước còn chưa có rau sạch không ô nhiễm nha tính chi đến hiện tại hoàn cảnh kém như vậy.
“Dạ, con nghe bạn con nói thế đấy, anh ta còn dùng máy kiểm tra nữa còn nói là một chút ô nhiễm cũng không có.” Chuyện này thì Duy Nhược Hề không nói sai chút nào.
Duy Kì nhìn đồ ăn trên bàn có chút do dự, anh ta sợ hiện tại ăn thật nhiều đến lúc quay trở lại bộ đội trong cơ thể lại mang theo thật nhiều ô nhiễm, anh thật không muốn tra tấn chính mình. Nếu trong cơ thể có một ít ô nhiễm thì có thể chịu đựng được nhưng nhiều quá thì nó trở thành một cuộc tra tấn tàn khốc. Cái loại đau đớn khủng bố đó cực kì bi thảm.
“Tiểu Kì, nhanh ăn nhiều một chút đi, khó khăn lắm mới trở về một chuyến cứ ăn thoải mái đi, nhìn em gầy kìa!” Duy ba gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào chén của Duy Kì.
Duy Kì nghe Duy ba nói thế lại nhìn lại chính cơ thể của mình, bộ dáng tốt như vậy gầy chỗ nào nha. Anh trai thật không có thay đổi, mỗi lần muốn hắn ăn nhiều là lại nói chư vậy. Nhìn lại đồ ăn chất cao như núi trong chén, Duy Kì cắn răng, thôi quên đi đồ ngon trước mắt cứ ăn thoải mái cái đã, cùng lắm thì ráng một lần chịu trận tra tấn khi thanh độc vậy. Duy Kì ăn được vài đũa thì con sâu tham ăn trong bụng lại thức tỉnh.
“Ân, ăn ngon, ăn ngon.” Duy Kì mãnh liệt ăn sạch đồ ăn trong chén lại cầm lên một con cua “cảm giác ăn được đồ ngon thật tốt.” Ăn đến cuối cùng Duy Kì cảm thấy nếu lúc đầu anh trai không bảo hắn ăn nhiều thì một hồi hắn cũng sẽ tự động ăn.
Cơm nước xong, Duy Kì liền bị Duy Hạo lôi kéo đi thư phòng, chắc lại là chuyện trong quân đội. Còn Duy Nhược Hề lại đi vào phòng bếp hỗ trợ rửa chén.
“Tiểu Hề, hình như con không được vui?” Duy mẹ thấy con gái của bà một bộ sầu mi khổ nhãn nên không nhịn được mà hỏi.
“Không có việc gì đâu mẹ, chỉ là con đang nghĩ đến một ít vấn đề thôi.”
Không có việc gì sao? Duy mẹ nhìn Duy Nhược Hề vài lần. Dường như từ khi Duy Kì theo đến đây thì con gái của bà không được vui vẻ lắm, “Tiểu Hề, con không thích chú Duy Kì của con phải không?”
“Đương nhiên không có, chú rất tốt.” Chỉ là cô sợ chú sẽ làm Tiểu Hạo động tâm muốn đi tòng quân. Nhưng ý nghĩ này cô không dám nói cho mẹ cô biết.
“Tiểu Hề là lo lắng cho Duy Hạo mới rầu rĩ không vui phải không?” giọng nói của Duy ba đột nhiên vang lên từ cửa phòng bếp. Xem ra Duy ba rất hiểu con gái của mình.
“Lo lắng cho Duy Hạo?” Duy mẹ lại cảm thấy hồ đồ.
“Đúng vậy, Tiểu Hề lo lắng Duy Hạo bị Duy Kì kể chuyện sẽ động tâm mà muốn tham gia quân ngũ?” Duy ba lại muốn hỏi Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề ngạc nhiên, “Ba, ba làm sao mà biết được?” Chẳng lẽ cô biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?
“Lúc ăn cơm con cứ nhìn chằm chằm Duy Kì cùng Duy Hạo. Đặc biệt là lúc Duy Kì kể chuyện trong quân đội con thiếu chút nữa đem đầu đũa cắn nát rồi.”lúc ăn cơm Duy ba thấy Duy Nhược Hề kỳ lạ, cứ nghe chuyện trong quân là dùng sức cắn đũa.
Duy mẹ lại nhìn chiếc đũa đang cầm trong tay nói:” Hèn gì khi mẹ rửa chén lại thấy có hai chiếc đũa đầu bị nát ra.”
“Tiểu Hề, con không muốn Duy Hạo tham gia quân ngũ sao? Có phải vì con sợ…..” chết trên chiến trường, nửa câu sau này Duy ba thật không dám nói ra thành lời.
“Ba, không lẽ ba không lo lắng sao?” Duy Nhược Hề nhìn Duy ba thắc mắc.
“Ai,” Duy ba thở dài một tiếng, “Nó là con trai của ba làm sao ba không lo lắng cho được. Nhưng mà giờ đây con cùng Tiểu Hạo đã lớn rồi. Các con đều có suy nghĩ của chính mình, mong muốn làm chuyện gì thì cứ việc làm ba mẹ mặc dù lo lắng nhưng sẽ không phản đối mà ủng hộ các con. Duy Hạo muốn theo quân tuy ba lo lắng nhưng sẽ không ngăn cản nó. Vì đó là lựa chọn của Duy Hạo.”
Duy Nhược Hề nghe Duy ba nói như vậy mới phát hiện tâm ý của cô quá nhỏ bé, kỳ thật chỉ cần Tiểu Hạo thích là được rồi. Cô tin tưởng Tiểu Hạo không phải chỉ một chút hứng thú sẽ tùy tiện tham gia quân ngũ, trừ khi Tiểu Hạo vô cùng thích.
Suy nghĩ thông suốt, Duy Nhược Hề không còn buồn rầu nữa, ba người lại tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn cả ngày Duy Nhược Hề hôm nay đi ngủ sớm.
Sáng sớm thức dậy Duy Nhược Hề phát hiện Duy Kì cùng Duy Hạo đang ở trong phòng khách tập một bài thể dục rất kỳ quái.
“Tiểu Hạo, sau hôm nay chịu khó vậy, sáng sớm đã chăm chỉ tập thể dục.”
“Chị, em thật khinh bỉ chị, ai nói đây là bài thể dục. Đây là bài tập thể thuật trong quân đội, cái này do chú chỉ cho em đó, chị có muốn học không? Tuy cái này tuy không thể trở thành võ lâm cao thủ gì đó nhưng có thể nâng cao một chút thể lực.” Duy Hạo vừa nói vừa không tự nhiên thực hiện một động tác khó.
“Đúng vậy, Tiểu Hề, con có muốn học hay không, chú chỉ cho con.” Duy Kì cũng vừa hỏi vừa lưu loát làm ra một loạt động tác thoạt nhìn rất khó.
Duy Nhược Hề cũng thấy động tâm, ngày hôm qua Duy ba đã giải tỏa gút mắc trong lòng của cô nên bây giờ cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Duy Kì nữa. Chỉ là nhìn Duy Kì có vẻ mặt thật trẻ không chênh lệch với cô bao nhiêu mà phải kêu bằng chú thì không được tự nhiên cho lắm.
“Dạ được, chú cũng chỉ cho con với.” dù sao cũng đang lúc nhàm chán, hơn nữa có thể giúp cho thân thể khỏe mạnh một chút cớ gì lại không làm.
“Đầu tiên, bộ thể thuật này là giúp chúng ta cường thân kiện thể, nhưng mà không có khả năng chỉ trông cậy vào bộ thể thuật này mà trở thành cao thủ gì đó.” Duy Kì chậm rãi giải thích.
“Bộ thể thuật này chỉ có bảy bảy bốn mươi chín động tác, lúc mới bắt đầu chỉ cần đem 49 động tác này hoàn thành là được. Chờ khi thành thục rồi thì mỗi ngày đem ra rèn luyện vài lần.” Vừa nói Duy Kì vừa đem mỗi động tác chậm rãi làm mẫu cho Duy Nhược Hề xem.
Duy Nhược Hề cũng không phải thiên tài gì, Duy Kì phải dạy cô vài lần, cô mới nhớ rõ cách thức vận hàng từng động tác. Nhưng mà nhớ kỹ với việc đem toàn bộ 49 động tác thực hành lưu loát là một chuyện khác.
Khoản hai giờ sau Duy Nhược Hề đem động tác tiêu chuẩn học thuộc xong. Lúc đầu Nhược Hề còn tưởng rằng chỉ cần qua loa làm giống là được rồi nhưng mà Duy Kì nói mỗi động tác phải thực hiện đúng tiêu chuẩn bằng không thì cũng không có hiệu quả gì. Cho nên Nhược Hề mới cắn răng làm chính xác từng động tác.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1