Duy Nhược Hề nhìn Bạch Linh Nhi đang nằm trên sô pha với ánh mắt tan rã, nội tâm của cô hiện lên một tia không đành lòng nhưng rồi Duy Nhược Hề nghĩ đến nếu Bạch Linh Nhi không chết thì khẳng định người nhà của cô vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ đến đây thì tia đồng tình với Bạch Linh Nhi bị Duy Nhược Hề làm cho tan biến mất.
"Nhược Hề?" Viêm Bân nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề hơi chút thất thần.
Duy Nhược Hề nghe được giọng nói của Viêm Bân lập tức quay đầu nhìn về phía Viêm Bân, "Cái gì?"
"Chúng ta đi thôi!" Viêm Bân nói xong cũng không thèm nhìn Bạch Linh Nhi ở trên sô pha một chút. Hắn có ý định là để cho cô ta sự sinh tự diệt.
Duy Nhược Hề khẽ gật đầu, nếu trong vòng nửa canh giờ tới không có người tới cứu Bạch Linh Nhi khẳng định là máu sẽ chảy ra hết.
"Hỗn đản!" Duy Nhược Hề đang đi theo Viêm Bân chuẩn bị rời đi thì chợt nghe được phòng khách truyền đến một thanh âm giận dữ.Duy Nhược Hề cùng Viêm Bân đồng thời nhìn lại phía cửa, khi nhìn thấy người đến thì mày của Viêm Bân hơi nhíu một chút. Còn Duy Nhược Hề thì có chút ngoài ý muốn, thật không nghĩ đến Viêm Kình Thương lại đến đây.
Viêm Kình Thương chính là ba của Viêm Bân, Duy Nhược Hề thật không biết ông ta tại sao lại đến nơi này, có thể là bảo an hoặc người hầu cấp báo với Viêm Kình Thương.
Viêm Kình Thương vẻ mặt vẻ giận dữ đi đến trước mặt Viêm Bân, “Viêm Bân, Linh Nhi có thế nào đi nữa cũng là vị hôn thê của con. Con nhìn xem con đã làm gì con bé thế này.” Khi vào đến phòng khách Viêm Kình Thương liền nhìn thấy Bạch Linh Nhi cả người đầy máu đang nằm trên sô pha.
Viêm Kình Thương nói xong, lại vội vàng liên hệ với Vương Chí Vũ. Đối với Vương Chí Vũ thì Duy Nhược Hề còn có một ít ấn tượng. Người này cô nhớ, chính là người lần trước cứu cô khi cô bị thương ở ngân hàng.
"Chí Vũ, con nhanh trở lại biệt thự của Viêm Bân một chuyến, phải thật nhanh, nội trong vòng 10 phút!” Viêm Kình Thương vừa mở điện thoại lên liền vội vàng nói.
“Vâng chú Viêm, con đang ở phụ cận, sẽ đến ngay lập tức!” Vương Chí Vũ thấy Viêm Kình Thương gọi đến cũng có chút kinh ngạc nhưng lại lập tức nghĩ đến nếu là Viêm Kình Thương gọi khẳng định là chuyện vô cùng cấp bách. Vừa cúp điện thoại xong Vương Chí Vũ lập tức hướng Viêm gia chạy.
Viêm Kình Thương sau khi ngắt kết nối thì nhìn thấy Duy Nhược Hề ở phía sau Viêm Bân thì nhíu mày một chút lại thủy chung không nói gì. Sau đó lại quay sang nói với Viêm Bân, “Viêm Bân, Linh Nhi chính là Bạch gia đại tiểu thư, nếu con bé chết ở nhà chúng ta thì chúng ta phải ăn nói thế nào với Bạch lão đây? Con đừng nghĩ rằng Viêm gia đứng đầu trong bát đại gia tộc thì Bạch gia không có biện pháp đụng đến chúng ta. Một khi Bạch lão gia nóng giận thì chúng ta tuyệt đối không gặp được chuyện tốt.” Nói xong ông ta lại tới bên cạnh Bạch Linh Nhi.
Viêm Kình Thương cúi người ôm lấy Bạch Linh Nhi đã hôn mê đi đến lầu 2, “Hai đứa cũng đi theo ta!”
Duy Nhược Hề nhăn mặt, vì cái gì cũng muốn cô đi theo? Còn Viêm Bân thì nhìn bóng lưng Viêm Kình Thương đã đi lên lầu sau quay sang nhìn Duy Nhược Hề mở miệng nói:” Đi thôi!” Nói xong hắn cũng tiến lên lầu. Duy Nhược Hề có chút chần chờ nhưng cuối cùng vẫn đi theo.
Duy Nhược Hề đi theo Viêm Bân lên đến phòng chữa bệnh trên lầu 2, bên trong phòng có toàn bộ các thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất.
Viêm Kình Thương nhẹ nhàng đem Bạch Linh Nhi đặt ở trên giường bệnh sau đó lại nhìn hai người Viêm Bân và Duy Nhược Hề trầm giọng nói:” Hai người biết nếu Bạch Linh Nhi chết tại nơi này thì sẽ có hậu quả gì không?”
Viêm Bân chính là nhìn qua Duy Nhược Hề xong cũng không nói gì mà Duy Nhược Hề đương nhiên không biết nói gì.
Viêm Kình Thương lại nhìn Viêm Bân xong lại tiếp tục:” Tuy rằng thế lực của Bạch gia không bằng Viêm gia chúng ta, nhưng lấy tính cách của Bạch lão gia tử nếu ông ấy biết con hại chết cháu gái của ông ấy thì khẳng định ông ta sẽ bất kể hết thảy giết con để trả thù. Đến lúc đó thì Bạch gia cùng Viêm gia sẽ quay sang đối kháng nhau, chính phủ sẽ thừa cơ làm hai gia tộc chúng ta suy yếu.”
Viêm Bân nghe Viêm Kình Thương nói như vậy thì phản bác:” Thực lực của chúng ta cũng không thấp, làm sao có khả năng để cho Bạch lão gia tử tùy ý nắn bóp!” Viêm Bân không tin, lấy thực lực của hắn thì làm sao không đấu lại một ông lão ôn hòa.
Viêm Kình Thương hừ lạnh một tiếng nói: "Thực lực của Bạch lão gia tử ngay cả ta cũng không biết, dựa vào một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như con thì có cách nào mà ngăn cản ông ấy. Bạch lão gia tử bình thường quả thực rất ôn hòa nhưng đó là khi không có ai gây tổn hại gì đến ông ấy. Còn tình huống này là con làm tổn thương đứa cháu gái yêu quý của ông ta. Con nghĩ xem ông ấy sẽ hành động thế nào.” Nghe Viêm Kình Thương nói xong Viêm Bân chỉ nhíu mày không nói gì.
"Bân, con xem phải giải quyết chuyện này ra sao?” Viêm Kình Thương nhìn đứa con trai mà ông vô cùng yêu quý có chút mềm lòng.
"Cái gì mà giải quyết? Cho dù Bạch Linh Nhi có chết hay không con cũng sẽ lập tức mời họp báo giải trừ đính ước với cô ta!” Đã nháo đến như vậy rồi thì Viêm Bân càng không có khả năng bảo trì mối quan hệ của hai người.
“Hồ nháo!” Viêm Kình Thương vỗ mạnh lên bàn phát ra một tiếng lớn giận dữ hô.
"Ba, người rõ ràng biết rõ tâm ý của con vậy mà lúc trước còn cố bức bách con cùng Bạch Linh Nhi đính hôn. Người đã nói nếu con thật sự vẫn không cách nào thích Bạch Linh Nhi thì người sẽ để con tự mình làm chủ giải trừ hôn ước!” Viêm Bân biết hắn ta không có khả năng thích Bạch Linh Nhi cho nên mới có thể đi đến tiệc đính hôn.
Viêm Kình Thương nghe Viêm Bân nói xong thì trầm mặc không nói. Ông ta lại nhìn sang chỗ Duy Nhược Hề phát hiện cô đang ngồi yên lặng ở một góc, thiếu chút nữa ông ta đã quên mất cô.
Nhìn đến Duy Nhược Hề, Viêm Kình Thương bỗng nhiên nghĩ tới Viêm Bân từng nói qua cho hắn nghe tinh thần lực của cô gái này cao ngoài cấp 20. Nếu Viêm Bân thật không thể kết hôn với Bạch Linh Nhi thì cô gái kêu Duy Nhược Hề kia chính là một lựa chọn rất tốt. Ít nhất thực lực của cô ta rất có ít với Viêm gia. Nghĩ như thế Viêm Kình Thương cũng không còn giận Viêm Bân như trước nữa. Ông ta quyết định trước tìm hiểu một chút tại sao Viêm Bân lại đối với Bạch Linh Nhi như thế. Theo lời của nhân viên biệt thự thì không có rõ ràng, người đó chỉ báo Viêm Bân muốn giết Bạch Linh Nhi, nghe xong Viêm Kình Thương mới vội vàng chạy lại đây.
"Bân Nhi, con đem sự tình từ đầu đến cuối nói hoàn chỉnh một lần cho ta nghe.” Hiện tại Viêm Kình Thương đã không còn giận nữa, dù sao Viêm Bân cũng là đứa con mà ông ta vô cùng sủng ái.
Viêm Bân ngẩng đầu nhìn sang Duy Nhược Hề phát hiện cô không có gì bất mãn mới mở miệng đem toàn bộ việc làm của Bạch Linh Nhi cho Viêm Kình Thương nghe.
Viêm Kình Thương càng nghe thì càng nhăn mày, ông ta chỉ nghĩ đến Bạch Linh Nhi có kiêu căng một chút thật không ngờ lại ác độc như vậy. Nguyên nhân cũng do Bạch lão gia tử quá sủng ái Bạch Linh Nhi mới tạo thành kết cục như thế. Viêm Kình Thương cũng biết tâm địa của Bạch Lão gia tử vô cùng tốt, ở giới từ thiện mọi người đều biết đến đại danh của Bạch Lão gia tử. Nhưng mà Bạch gia là một dòng tộc độc đinh, ba mẹ Bạch Linh Nhi đã sớm mất đi chỉ để lại một mình Bạch Linh Nhi, bởi vậy Bạch lão gia vô cùng sủng ái cô cháu gài này, trên cơ bản là muốn cái gì cấp cái đó cũng chính vì vậy mới tạo thành Bạch Linh Nhi như hiện tại đi.
Viêm Kình Thương biết nếu nói cho Bạch lão gia tử tình hình thực tế thì chỉ cần Bạch Linh Nhi không có việc gì thì Bạch lão gia tử sẽ không đến mức không phân biệt được. Cũng làm cho Bạch lão gia quản cháu gái của ông ấy một chút.
Ba người đều trầm mặc không nói gì thì Vương Chí Vũ cũng đã chạy đến theo sau cậu ta còn có trợ thủ Tiểu Phong.
Vương Chí Vũ vừa đến đã thấy Viêm Kình Thương, Viêm Bân cùng một cô gái vô cùng mỹ lệ đang ngồi trong phòng bệnh, nhìn qua cô gái xinh đẹp kia Vương Chí Vũ có cảm giác đã gặp qua ở đâu rồi nhìn khá là quen mắt.
Vương Chí Vũ còn đang kinh ngạc thì lại nhìn đến Bạch Linh Nhi cả người đầy máu nằm trên giường bệnh.
"Sao lại thế này?" Vương Chí Vũ còn tưởng rằng bản thân anh ta nhìn lầm rồi, nhìn thật kỹ lại thì người kia quả thật là vị hôn thê của Viêm Bân, Bạch Linh Nhi.
Viêm Kình Thương đứng dậy, đi đến giường bệnh, mở miệng nói: "Chí Vũ, trước hết đừng hỏi nhiều, con nhanh cấp cứu cho Bạch Linh Nhi đi!” Nếu không nhanh chữa trị thì miệng vết thương sẽ chảy máu không ngừng, Bạch Linh Nhi sẽ mất máu mà chết.
Vương Chí Vũ gật đầu, hiện tại quả thực không nên hỏi nhiều, “Chú Viêm, chú ra ngoài trước đi!” Sau đó Vương Chí Vũ lại quay đầu nói với trợ thủ Tiểu Phong:” Tiểu Phong, đi kho máu lấy máu cùng dụng cụ ra!”
Phân phó xong Vương Chí Vũ đã bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của Bạch Linh Nhi. Khi nhìn thấy đến vết thương Vương Chí Vũ cũng phải hấp một ngụm khí lạnh, này là ai hạ thủ? Ra tay cũng quá tàn độc đi!
Viêm Kình Thương nghe xong Vương Chí Vũ phân phó đã dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài, Duy Nhược Hề là người đi sau cùng, ra bên ngoài cũng thuận tiện đem cửa đóng lại.
Duy Nhược Hề bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài một hơi, xem ra hiện tại Bạch Linh Nhi vẫn là không thể chết được. Bằng không sẽ giống như lời của Viêm Kình Thương nói, Bạch lão gia tử khẳng định giận chó đánh mèo đụng đến Duy gia.
“Hai đứa theo ta vào thư phòng một chuyến, ta có lời muốn nói.” Viêm Kình Thương nói xong cũng nhìn sang Duy Nhược Hề một cái.
Duy Nhược Hề cũng cảm giác được tầm mắt của Viêm Kình Thương đang dừng ở trên người cô, Duy Nhược Hề có chút kinh ngạc nhìn lại.Lại phát hiện Viêm Kình Thương chỉ là vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người.
Ba người cùng nhau đi vào thư phòng, bên trong thư phòng cũng phi thường xa hoa, trên sàn được trải thảm lông đen, một bên tường là giá sách được bày dày đặc những quyển sách. Chính giữa thư phòng là một cái bàn thật lớn, gần đó chính là một bộ sô pha siêu lớn.
Viêm Bân lôi kéo Duy Nhược Hề để cho cô ngồi lên sô pha. Duy Nhược Hề nhíu mày có chút bất mãn ở trong lòng đem tay thu lại. Viêm Bân bất đắc dĩ nhưng cũng cùng ngồi xuống gần chỗ cô.
Viêm Kình Thương nhìn hai người trẻ tuổi ở trước mặt chậm rãi mở miệng nói:” Ta muốn hai đứa kết hôn!”
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1