Viêm Kình Thương lại
đột nhiên tiến về phía trước gật đầu với Bạch lão gia tử cung kính nói:” Bạch lão gia tử, là Kình Thương dạy con vô phương, thỉnh Bạch lão gia
tử trước hết nghe xong đầu đuôi câu chuyện rồi sau đó mới quyết định xử
trí Bân nhi.”
Bạch lão gia tử hừ lạnh một tiếng nói: "Được, ta
liền cho ngươi một cơ hội giải thích, ta quả thật muốn xem xem hắn vì
nguyên nhân gì mà có thể ra tay tàn độc với Linh Nhi như thế.”
Duy Nhược Hề nghe đến đó đột nhiên cau mày lại, Viêm Kình Thương sẽ không
đem cô cũng kéo vào đi, Duy Nhược Hề có một dự cảm không hề tốt chút
nào.
Viêm Kình Thương nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề, sau đó mới mở
miệng nói: "Sở dĩ Bân Nhi làm bị thương Linh Nhi, kỳ thật vẫn là bởi vì
Linh Nhi làm thương tổn đến chuyện tình của Bân Nhi."
Bạch lão
gia tử nhăn mày phẫn nộ quát: "Dù thế nào đi nữa Linh Nhi cũng là vị hôn thê của hắn, hắn sao có thể hạ độc thủ như vậy.” Bạch Linh Nhi chính là bảo bối trong tay Bạch lão gia tử, phàm là chuyện liên quan đến Bạch
Linh Nhi thì ông hoàn toàn mất đi lý trí.
"Trước kia ở trường học có một nữ sinh thầm mến Bân Nhi đến 7 năm, sau đó Bân nhi cũng thích cô nữ sinh kia nhưng là, ai!” Viêm Kình Thương nói đến đây bỗng nhiên dừng lại thở dài một hơi.
Duy Nhược Hề nghe đến đó há miệng ba ba thở dốc, nhưng rốt cục vẫn là không nói gì thêm, dù sao trước kia Duy Nhược Hề thật là thầm mến Viêm Bân 7 năm trời, Viêm Kình Thương cũng là nói
thật. Hiện tại cô không thể nào hét lên cô không có thầm mến Viêm Bân
được.
"Nhưng là Linh Nhi lại biết Viêm Bân thích cô gái kia, Bạch lão gia tử cũng biết là Linh Nhi thích Viêm Bân đi. Sau đó Linh Nhi
tìm người bắt trói cô gái kia đem nhốt vào một căn phòng tại khu hoang
vu, sau đó Linh Nhi thế nhưng…thế nhưng đem căn phòng kia hoàn toàn
phong kín, muốn đem cô nữ sinh kia thiếu không khí mà chết.” Viêm Kình
Thương nói lời này thì thanh âm giống như trở nên rất giận dữ.
" Sau đó Bân Nhi biết được vì quá giận dữ nên nhất thời xúc động làm bị thương Linh Nhi!”
Làm sao có khả năng? Bạch lão gia tử đột nhiên thất thần, Linh Nhi làm sao có khả năng làm ra chuyện kinh khủng đến vậy?
"Không có khả năng..." Bạch lão gia tử dường như già đi vài tuổi, ánh mắt cũng ảm đạm xuống cũng không còn thần sắc sắc bén vừa rồi.
"Nếu Bạch
lão gia tử không tin có thể hỏi cô gái bên cạnh.” Viêm Kình Thương nhìn
sang Duy Nhược Hề, từ thời khắc hắn biết được tinh thần lực của Duy
Nhược Hề phi thường khủng bố thì hắn liền thay đổi ý nghĩ về Duy Nhược
Hề. Nếu có thể hắn thật không muốn kéo Duy Nhược Hề liên lụy vào. Nhưng
mà hiện tại không cho Bạch lão gia tử một lời giải thích hợp lý thì có
khả năng trong lúc giận dữ Bạch lão gia sẽ giết Viêm Bân mất.
Viêm Kình Thương đem Duy Nhược Hề kéo vào cũng thực bất đắc dĩ, hơn nữa vừa
rồi thái độ của Bạch lão gia tử với Duy Nhược Hề phi thường kính nể. Cho nên nếu có liên quan đến Duy Nhược Hề thì Bạch lão gia tử sẽ càng không đụng đến Viêm Bân.
Nghe Viêm Kình Thương nói xong thì Duy Nhược
Hề cũng nhíu mày lại còn Bạch lão gia tử thì nhìn về phía cô dường như
có chút không hiểu.
Viêm Kình Thương tiếp tục mở miệng giải
thích: "Bạch lão gia tử, cô gái này chính là người bị Linh Nhi nhốt tại
khu hoang vu trong gian phòng bế khí, cô ấy kêu là Duy Nhược Hề.”
Tại sao có thể như vậy? Ánh mắt của Bạch lão gia tử càng thêm ảm đạm. Vì
cái gì sự việc trở nên phức tạp như vậy, Linh Nhi làm sao mà gặp phải
phiền toái đến thế? Bạch lão gia tử trước sau vẫn không thể tin được
cháu gái của mình lại ngoan độc đến vậy. Rõ ràng mỗi lần ở trước mặt ông Linh Nhi vô cùng nhu thuận đáng yêu.
Mọi người đều trầm mặc không hề mở miệng nói chuyện.
Qua nửa ngày, Bạch lão gia tử mới thở dài một tiếng: "Thôi, thôi!" tình
huống thế này ông có thể làm sao bây giờ, cô gái Duy Nhược Hề trước mắt
này cao thâm vô cùng, cho dù cô ta diệt cả Bạch gia thì cũng không có
người thay Bạch gia nói câu nào. Dù sao thế giới này đều dựa vào thực
lực, chỉ trách Linh Nhi lại đắc tội với cô ấy.
Qủa thật có một
chuyện mà Duy Nhược Hề không biết, ở tại niên đại này dựa vào tinh thần
lực của Duy Nhược Hề cho dù giết người thì chỉ cần không quá mức rêu rao thì chính phủ cũng sẽ không quản, thời đại này thiếu nhất chính là
những người có thực lực. Nhưng mà cho dù Duy Nhược Hề biết đi nữa thì cô cũng sẽ không dám trực tiếp tìm diệt Bạch gia, cô trước sau vẫn rất bận tâm đến người nhà.
"Bạch lão gia tử, ngài không trách Bân Nhi?"
Viêm Kình Thương sắc mặt vui vẻ, cho dù Bạch lão gia tử muốn trách tội
Viêm Bân thì Viêm Kình Thương quả thật không có biện pháp. Hiện tại Bạch lão gia tử xem ở mặt mũi Duy Nhược Hề quả thật rất tốt.
Bạch lão gia tử chính là hừ lạnh một tiếng, "Chờ Linh Nhi tỉnh, ta liền mang Linh
Nhi trở về, sau đó sẽ giải trừ hôn ước với nhà các ngươi!”
Bạch
lão gia cũng mặc kệ cháu gái mình có còn thích hay không thích tiểu tử
này, hắn hiện tại chỉ hy vọng Linh Nhi sau khi tỉnh lại không cần rất
thương tâm.
Viêm Bân nghe đến đó sắc mặt cũng vui vẻ, dù sao có
thể cùng Bạch Linh Nhi giải trừ hôn ước là tốt nhất, vừa rồi hắn quả
thật sợ hãi Bạch lão gia tử buộc hắn cưới Bạch Linh Nhi.
Bạch lão gia tử nói xong, thế này mới đứng dậy, đi tới trước mặt Duy Nhược Hề.
"Duy cô nương, là lão nhân ta không có để ý giáo Linh Nhi, ta chỉ hy vọng cô có thể tha thứ cho Linh Nhi. Ta ở đây thay Linh Nhi bồi cô một câu xin
lỗi.” Bạch lão gia tử nói xong thì cung kính cuối mình với Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề nào dám để cho một ông lão hành lễ với mình, cô vội vàng đỡ
Bạch lão gia tử, “Bạch gia gia đừng làm như vậy.” Tuy rằng hết thảy đều
là lỗi của Bạch Linh Nhi nhưng là cô không thể để cho một ông lão hành
lễ được.
"Linh Nhi như thế là do ta quá sủng nó, về sau ta chắc
chắn quản giáo nó thật tốt!” Bạch lão gia tử cũng biết mình quả sủng
cháu gái mới tạo ra cục diện như ngày hôm nay.
"Bạch gia gia, chỉ cần về sau Bạch Linh Nhi không tìm tôi cùng người nhà tôi phiền toái
thì tự nhiên tôi sẽ không khó xử cổ.” Duy Nhược Hề cảm thấy lần này Bạch Linh Nhi bị giáo huấn như vậy là đủ rồi. Đương nhiên nếu cô ta vẫn đến
trêu chọc cô thì Duy Nhược Hề sẽ không nương tay, trục tiếp cho Duy Bảo
Bảo xuất mã.
Bạch lão gia tử thấy Duy Nhược Hề không để ý tới
Bạch Linh Nhi nữa mới gật đầu với cô rồi cũng không có nhìn phụ tử Viêm
gia một cái trực tiếp rời khỏi thư phòng.
Tuy rằng lần này là
Viêm Bân vì Duy Nhược Hề mà ra tay đả thương Bạch Linh Nhi nhưng mà Bạch lão gia tử cảm thấy Viêm Bân này quá độc ác, dù sao Linh Nhi cũng cùng
hắn từ nhỏ lớn lên mà Linh nhi còn là vị hôn thê của hắn.
Duy Nhược Hề tự nhiên cũng đi theo Bạch lão gia tử ra ngoài sau đó trực tiếp xuất môn chuẩn bị về nhà.
Viêm Kình Thương cùng Viêm Bân cũng không có ngăn trở, Viêm Kình Thương là
không dám, mà Viêm Bân là không biết phải đối mặt với Duy Nhược Hề thế
nào. Dường như Duy Nhược Hề cũng không có tha thứ cho hắn, nghĩ đến đây
hắn lại tự cười khổ một tiếng.
"Bân Nhi, tinh thần lực của Duy
Nhược Hề thế nào lại cao như thế?” Viêm Kình Thương thấy Bạch lão gia tử cùng Duy Nhược Hề đi khỏi rồi mới thốt lên nghi vấn.
Viêm Bân
lắc lắc đầu không nói gì, ngay cả hắn cũng không biết nguyên nhân, rõ
ràng trước kia Duy Nhược Hề là một người rất bình thường. Không biết thế nào chỉ trong vòng hai năm lại thay đổi hoàn toàn như vậy.
"Trước kia ở trường học tinh thần lực của cô ấy cũng cực cao sao? Viêm Kình Thương tiếp tục hỏi.
"Không cao, ngay cả cấp 5 cũng không đạt tới.” Viêm Bân nhớ lại lúc ở trường
học những người có tinh thần lực vượt qua cấp 5 đều đượcđăng tên lên
bảng nhưng mà không hề thấy tên Duy Nhược Hề trên đó, chứng minh tinh
thần lực của cô ấy hẳn là không tới cấp 5.
"Cái này thì quả thực
vô cùng kỳ quái, chỉ trong thời gian ngắn như thế làm sao một người có
tinh thần lực chưa tới cấp 5 tăng lên đột biến như vậy?” Viêm Kình
Thương rõ ràng hiểu rằng bình thường ở trước 12 tuổi nếu tinh thần lực
không đạt tới cấp 10 thì về sau tinh thần lực vô cùng khó tăng lên. Duy
Nhược Hề trước khi tốt nghiệp tinh thần lực rất thấp làm sao lại lập tức tăng nhiều như vậy.
Viêm Bân tự nhiên trả lời không được vấn đề
này, bởi vì ngay cả hắn đều n không rõ, Duy Nhược Hề không chỉ có biến
hóa rất lớn, hơn nữa cũng càng ngày càng thần bí. Đầu tiên là việc tinh
thần lực tăng lên một cách khủng bố sau đó là việc cung ứng rau dưa
trong khách sạn, rồi thời gian bị mất tích một năm kia đều làm cho Viêm
Bân vô cùng hiếu kỳ. Nhưng mà hiện tại hắn căn bản không dám hỏi Duy
Nhược Hề mấy vấn đề này.
Viêm Kình Thương tựa người trên ghế sô pha suy nghĩ, chuyện Bạch Linh Nhi đã giải quyết hiện tại chỉ còn mỗi Duy Nhược Hề.
Bạch lão gia tử nhìn Bạch Linh Nhi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh đau lòng rơi nước mắt.
Linh Nhi a, con hiện tại như thế nào biến thành bộ dáng này, Bạch lão gia tử hối hận không thôi.
Tuy rằng Viêm Kình Thương nói như vậy nhưng Bạch lão gia tử thủy chung
không thể tin được chuyện này là thật, vẫn chờ Bạch Linh Nhi tỉnh lại
rồi hỏi một chút đi.
"Bạch gia gia, ngài đừng quá thương tâm."
Vương Chí Vũ an ủi Bạch lão gia tử, "thương thế của Linh Nhi cũng không
phải không có hy vọng hồi phục.”
Bạch lão gia tử nghe Vương Chí
Vũ nói xong vội vàng xoay người nhìn sang vẻ mặt kích động hỏi:” Chí Vũ, con nói Linh Nhi có thể khôi phục đến trạng thái trước kia sao?” Nếu
được như thế ông chắc chắn bất kể đại giới làm cho Linh Nhi hoàn hảo
đứng lên.
Vương Chí Vũ gật đầu, "Đúng vậy, Bạch gia gia. Qủa
thật có một tia hy vọng có thể làm cho Linh Nhi đứng lên, chỉ cần có một loại dược thảo ma thành nước sau đó đổ lên miệng vết thương của Linh
Nhi là có thể.”
Bạch lão gia kích động đứng lên, “Chí Vũ, lời con nói là thật?” Nếu có thảo dược thần kỳ đến vậy thì mặc kề đại giới gì
Bạch lão gia cũng sẽ làm.
"Bạch gia gia, thảo dược này đã từng
xuất hiện mười mấy năm trước nhưng hiện tại không có tin tức gì. Ngài
biết tình huống thổ địa hiện nay, căn bản không thể gieo trồng này nọ
bởi vậy loại thảo dược kia đã muốn tuyệt tích.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1