chương 29/ 182

Duy Nhược Hề lập tức hưng phấn gật đầu,“Đúng vậy, đúng vậy, đại ca, đây là con cua.” Hắc hắc, con cá mắc câu.

Người qua đường giáp:“Cô gái, con cua cô mua thật lớn nha.” Hắn từng nhìn thấy con cua nhưng cũng không có lớn như vậy.

“Đúng vậy, con cua này có khoản 7,8 lạng lận. So với con cua bình thường lớn hơn rất nhiều.”

“Cô gái, con cua này mua ở đâu thế? Chắc là rất đắt phải không?”

“Không đắt, không đắt chỉ cần 500 tinh cầu có thể mua được 1 con.” Hiện tại 500 tinh cầu mua được 1 con cua thật không thể tiện nghi hơn.

“Cái gì? 500 tinh cầu 1 con cua?” Người qua đường giáp hét lên. Chuyện này là thật hay giả vậy? cô gái này không nói láo đi.

Lúc này những người quay quanh cổ thi thể nghe được người qua đường giáp thét chói tai đều nhìn lại đây.

“Ông kêu cái gì mà lớn tiếng như thế chứ.” Người qua đường ất bất mãn nói.

Lúc này, những người còn đang vây xem cổ thi thể kia nghe được người qua đường giáp thét chói tai đều nhìn qua đây.

“Kêu la cái gì a? Còn thật lớn tiếng.” Người qua đường ất bất mãn nói.

“Di, này cô gái, cô đang cầm trên tay là con cua sao? Như thế nào lại lớn như vậy?” Người qua đường bính đã phát hiện con cua.

“Oa, thật sự, như thế nào lại lớn như vậy? Một con thoạt nhìn hẳn là nặng khoản 7,8 lạng đi.”

“Cô gái, cô mua ở đâu thế ? Như thế nào lớn như vậy?”

“Vừa mới lúc nãy dường như nghe vị kia kêu to 500 tinh cầu một con?” Lúc này, mọi người đều bị con cua trên tay Duy Nhược Hề hấp dẫn nên bắt đầu quay quanh cô.

“500 tinh cầu 1 con. Nằm mơ sao?” Người nào đó cười nhạo vị ất vừa kêu to lên.

“Chính tai tôi nghe được, không tin thì cứ hỏi cô gái này xem.”

“Cô gái, con cua này mua ở đâu? Giá bao nhiêu thế?” Người vây xem đều hỏi.

Lúc này đám phóng viên cũng nghe được tình huống bên này đều chạy lại đây.

Sau đó còn có phóng viên phỏng vấn Duy Nhược Hề,“ Xin chào, chúng tôi là phóng viên của tòa soạn xx, xin hỏi cô đang cầm trên tay là con cua sao?”

Duy Nhược Hề cảm thấy đau đầu, cô chỉ định dụ giỗ đám người này đến ‘Đa Cư Quán’ thôi, vì cái gì mà đám phóng viên này cũng vô giúp vui.

“Này thật sự là con cua.” Duy Nhược Hề có chút không biết nên như thế nào đối mặt với màn ảnh.

“Xin hỏi, cô mua con cua này ở đâu?.”

“Con cua này là hôm nay tôi đi ngang ‘Đa Cư Quán’ mua được, nghe nói ‘Đa Cư Quán’ một lần nữa khai trương, cho nên đặc biệt giảm giá, 500 tinh cầu mua được 1 con cua. Hơn nữa mỗi người giới hạn mua được 10 con.”

“500 tinh cầu 1 con?” Phóng viên kinh hãi, cái giá này thật quá tiện nghi đi, con cua hiện tại đều nhỏ hơn thế này nhiều mà giá bán đã 10.000 tinh cầu. Vậy mà con cua lớn thế này chỉ bán 500. “Cô gái, cô không gạt chúng tôi chứ?”

“Tôi thật sự không có gạt mọi người, chỉ cần 500 tinh cầu là mua được 1 con cua, bất quá số lượng có hạn. Hơn nữa đồ ăn ở ‘Đa Cư Quán’ rất ngon”. Thuận tiện thay nhà hàng của mình quảng cáo một chút.

“Trời ạ, chỉ cần 500 tinh cầu? Rất tiện nghi đi...”

“Đúng vậy, cô gái kia sẽ không gạt chúng ta đi?” Có người căn bản không tin.

“Làm cho này cô gái này dẫn nhóm chúng ta đi xem chẳng phải sẽ biết sao?”

“Tốt, cô nương, cô dẫn chúng ta đi xem đi.”

Đám phóng viên kia cũng vì chuyện thi thể đã báo cáo xong nên cũng theo Duy Nhược Hề đên ‘Đa Cư Quán’ xem một chút, dù sao con cua lớn như vậy cũng chưa có người nhìn qua. Mà đám cảnh sát kia sau khi mọi người rời đi cũng không sai biệt lắm liền đem thi thể nạn nhân đến bệnh viện chờ thân nhân nhận.

Chỉ một lát sau, bắc phố một người cũng không thấy. Toàn bộ bắc phố im lặng có thể nghe tiếng ‘tí tách, tí tách’ quỷ dị cách đó không xa.

Lí Đa Hải đứng ở cửa ‘Đa Cư Quán’, từ rất xa liền nhìn thấy một đám người đang đi tới, thế nhưng còn có cả phóng viên nữa.

“Phía trước chính là ‘Đa Cư Quán’.” Duy Nhược Hề dẫn một đám người đi vào ‘Đa Cư Quán’, sau đó đám phóng viên liền hướng Lí Đa Hải đang đứng ở cửa ‘Đa Cư Quán’ chụp ảnh liên tục.”

Lí Đa Hải mang Duy Nhược Hề kéo qua một bên hỏi: “Tiểu Hề, sao lại nhiều người như vậy?”

“Anh Đa Hải khoan hãy hỏi, khi nãy em gọi cho anh đã chuẩn bị tốt chưa?“

“Chuẩn bị tốt rồi.” Lí Đa Hải vẫn có chút kỳ quái, không biết Duy Nhược Hề bảo hắn chuẩn bị này nọ làm cái gì.

“Anh Đa Hải, đợi lát nữa em đem con cua ra, anh nhớ kỹ, một con cua giá 500 tinh cầu, hơn nữa mỗi người giới hạn chỉ mua được 10 con. Nếu đến lúc đó không đủ cua thì anh dẫn mấy người này vào ăn cơm, toàn bộ ưu đãi 5% biết không?”

Lí Đa Hải ngạc nhiên,“Tiểu Hề,500 tinh cầu một con cua?” Lí Đa Hải mở nhà hàng đương nhiên biết con cua quý như thế nào, bình thường nhà hàng không có cua để bán. Ngay cả khách sạn 9 sao của Viêm gia, mỗi ngày chỉ có một ít để cung ứng, cho thấy con cua trân quý biết bao nhiêu. Thế nhưng hiện tại Nhược Hề chỉ bán 1 con cua giá 500 tinh cầu, giá này cũng quá rẽ đi.

“Anh Đa Hải, trước hết cứ làm theo lời em nói. Bất quá, em cũng không có bao nhiêu con cua. Chúng ta bây giờ là đang đẩy mạnh việc tiêu thụ của nhà hàng. Hiện tại có phóng viên, em đi đến phòng giữ tươi trước, đợi lát nữa cho người vào lấy cua là được rồi.”

“Được, anh tin tưởng em.”

Duy Nhược Hề nhìn Lí Đa Hải trước mắt, không chút lo lắng tín nhiệm mình, bỗng nhiên Duy Nhược Hề có chút hổ thẹn. Lúc điện thoại nàng chỉ nhờ Lí Đa Hải giúp nàng chuẩn bị này nọ. Cũng không nói cụ thể cho Lí Đa Hải là chuyện gì xảy ra. Hiện tại nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của Lí Đa Hải nàng bỗng nhiên cảm thấy như mình lợi dụng Lí Đa Hải.

Ai, bất quá, hiện tại cũng không có biện pháp gì, ngay cả phóng viên cũng đều đến đây. Duy Nhược Hề đành phải đem con cua lấy ra bán. Nhưng như vậy cũng thuận tiện đem danh ‘Đa Cư Quán’ khai hỏa cũng tốt.

Chỉ sợ đến lúc đó sẽ có người tra được đến chỗ nàng, dù sao rau dưa của ‘Đa Cư Quán’ đột nhiên ngon hơn những chỗ khác nhiều khẳng định sẽ khiến nhiều người chú ý. Hiện tại Viêm gia đứng đầu trong lĩnh vực ẩm thực. Nhược Hề khẳng định Viêm gia sẽ phái người thăm dò nguồn nguyên liệu của ‘Đa Cư Quán’ từ đâu mà đến. Phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ tìm đến nàng.

Ngay từ khắc đầu tiên hợp tác với Lí Đa Hải nàng đã đoán được, không gian dị năng của nàng sẽ không che giấu được bao lâu.

Chỉ là không biết cái tên Viêm Bân kia khi phát hiện ra sẽ đối với nàng như thế nào.

Duy Nhược Hề lo lắng nhất không phải sợ người biết được rau dưa ở ‘Đa Cư Quán’ là nàng cung cấp, người ta chỉ cho rằng nàng có không gian dị năng thôi. Nàng chỉ sợ có người biết không gian dị năng này là ngụy trang, sợ người ta phát hiện ra Mặc Trạc. Đến lúc đó cả nhà chắc sẽ bị liên lụy.

Bình luận





Chi tiết truyện