chương 150/ 182

Duy Nhược Hề nhìn hồ nước trước mắt phát hiện bên trong còn có rất nhiều cá bơi qua bơi lại, đống cá lần trước bị Duy Bảo Bảo hù chết chỉ còn lại một đống xương cá ở bên cạnh.

Duy Nhược Hề khẳng định nơi này còn có những động vật khác, lần trước ở phía dưới Thiên Nhai phát hiện rất nhiều dấu vết của các loại động vật nhưng chỉ không nhìn được bọn chúng thôi.

Còn một điều kỳ quái khác chính là phía dưới Thiên Nhai không hề phát hiện ra dấu vết nào của con người hoặc là hài cốt hay xác của các toa xe mà đống cá chết lại để lại dấu hiệu là một đống xương. Vậy những người khác bị mất tích ở dưới Thiên Nhai đi chỗ nào? Tại sao một dấu hiệu cũng không thấy qua? Hay là những người đó không hề rớt xuống bên dưới Thiên Nhai mà đến một chỗ khác?

Khẳng định là như thế, nếu không thì đống xương cá này vẫn còn tồn tại mà xác các toa xe hoặc là hài cốt của những người khác không thấy thì phải giải thích như thế nào.

Dù sao từ hơn ngàn năm trước những con thuyền và các máy bay đều mất tích bí ẩn tại Tam giác quỷ đều không tìm thấy xác, trải qua hơn ngàn năm nhân loại vẫn không thể giải thích được điều này.

Ai, Duy Nhược Hề rối rắm suy nghĩ nhưng vẫn không biết thế nào thôi không nghĩ nữa dù sao những vấn đề này cũng không là chuyện của cô. Hiện tại mọi thứ trong không gian này đều bình thường là tốt rồi.

Nhưng là bỗng dưng Duy Nhược Hề chợt nghĩ tới con thỏ biết phun lửa kia, chẳng lẽ là biến dị? Hay có liên quan đến linh khí bên trong không gian? Duy Nhược Hề không dám khẳng định, xem ra chỉ có thể tìm được một con thỏ thứ hai rồi thử nghiệm mới biết được.

Duy Bảo Bảo thì an tĩnh ngồi nhìn Duy Nhược Hề suy nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh Duy Nhược Hề thì nó mới có thể im lặng lại. Mỗi lần bị Duy Nhược Hề bỏ lại một mình bên trong không gian thì khẳng định nó sẽ không ngồi yên như thế.

Duy Nhược Hề quyết định bắt mấy con cá đi lên xem đám cá kia có bị biến dị cái gì hay không. Nhưng mà cô lại phát hiện ra không có đem theo công cụ còn xuống nước bắt cá thì cô không biết nha.

“Mụ mụ muốn bắt cá sao?” Duy Bảo Bảo tò mò đi lại hỏi, “Con có thể hổ trợ nga.”

Duy Nhược Hề quay lại liếc Duy Bảo Bảo một cái, “Phải, ta muốn bắt cá nhưng mà muốn cá còn sống nha, không cần một tiếng rống của ngươi lại dọa cho một đống cá bị chết.” Duy Nhược Hề nhớ rõ lần trước Duy Bảo Bảo dọa chết một đống cá và mấy con rùa nữa.

“Mụ mụ yên tâm, lần này cam đoan toàn bộ đều sống!” Duy Bảo Bảo cam đoan.

“Vậy thì tốt, giúp ta bắt một con trở về là được. Nhất định phải còn sống nha.” Duy Nhược Hề sợ tên kia lại dọa một đống cá bị chết nữa.

“Hì hì, mụ mụ yên tâm, cam đoan còn sống.” Nói xong Duy Bảo Bảo vung cánh bay lượn trên mặt hồ.

Rất nhanh Duy Bảo Bảo chớp lấy thời cơ mổ xuống mặt hồ.

“………” Duy Nhược Hề ngốc lăng nhìn Duy Bảo Bảo bắt cá, hóa ra đây là biện pháp của nó.

Ngậm con cá trong mỏ, Duy Bảo Bảo lượn trở lại chỗ Duy Nhược Hề rồi thả con cá ra trước mặt cô.

“Mụ Mụ nhìn xem, lần này không có chết.” Duy Bảo Bảo ngẩn đầu lên giống như đang bảo Duy Nhược Hề khen nó đi.

Đến bây giờ Duy Nhược Hề mới biết rằng Duy Bảo Bảo còn có khả năng này, xem ra về sau muốn ăn cá cứ bảo nó bắt là được.

Duy Nhược Hề nhìn lại con cá thấy con cá vẫn còn đang sống và đang nhảy ngay trên mặt đất. Cô tìm một nhánh cây thử khều nó rồi quan sát một hồi phát hiện rằng con cá kia vô cùng bình thường, không có phản ứng gì khác biệt.

Sau đó cô còn kêu Bảo Bảo bắt thêm vài con nữa để kiểm tra vẫn không thấy có gì khác lạ. Bọn chúng hoàn toàn không có thêm năng lực đặc biệt gì. Nhưng mà con thỏ lần trước có khả năng phun lửa là thế nào?

Vừa mới ăn cơm xong vẫn còn no nên Duy Nhược Hề đem thả mấy con cá trở lại trong hồ rồi tiếp tục đi dạo chung quanh. Cô phát hiện xung quanh có rất nhiều động vật nhỏ còn có thêm mấy con chim ở trên cây nữa. Cô cho Duy Bảo Bảo đi bắt một vài loại trở về vẫn thấy chúng hoàn toàn bình thường không có chỗ nào khác lạ hoặc là năng lực đặc biệt gì. Xem ra lần trước Cẩn Du bắt được con thỏ biết phun lửa kia chính là một cá thể đặc biệt.

Duy Nhược Hề nằm lăn ra trên cỏ nghỉ ngơi rồi kêu Duy Bảo Bảo tha mấy con vật kia ra cho chúng chạy đi. Cô không hiểu nha, con thỏ lần trước tại sao lại phun lửa? Dù sao không phải con vật nào cũng biến dị, xem ra con thỏ lần trước là do ăn trúng gì đó mới có khả năng phun lửa.

Duy Nhược Hề lại cho Duy Bảo Bảo mang cô trở lại chỗ cổ thụ gia gia, nếu cô từ chổ này đi ra ngoài thì ngày thứ hai cô trở lại cũng chính ở chổ này cho nên cô quyết định trở lại chỗ bọn Đào Đào rồi mới trở ra không gian.

Sáng hôm sau Duy Nhược Hề thức dậy vẫn theo lịch bình thường là trước tiên tu luyện rồi ăn sáng do Duy mẹ đích thân chuẩn bị kế tiếp mới đi đến khách sạn.

Hôm nay cô đem rau dưa ở trong không gian đưa đến khách sạn, Duy Nhược Hề đã tập được thói quen cứ nửa tháng là đem rau dưa đưa đến khách sạn một lần. Cứ nửa tháng là rau dưa bên trong không gian dư ra một đống.

Cô cũng không quản hàng hóa ở khách sạn còn nhiều hay ít, dù sao phòng bảo quản ở khách sạn có thể giữ được sản phẩm còn tươi mới đến tận nửa năm cũng không có vấn đề gì. Với lại cô cũng mong muốn hàng hóa bên trong khách sạn dư ra một ít để tránh tình trạng thiếu nguồn nguyên liệu cung ứng.

Hiện tại bên trong khách sạn các loại nguyên liệu đã trữ được dư một tháng bán hàng nhưng mà Duy Nhược Hề vẫn mong muốn cho tồn kho nhiều lên một chút để phòng ngừa chuyện cô đi xa đột xuất mà không có hàng bán.

Vào đến khách sạn Duy Nhược Hề trực tiếp đi vào phòng bảo quản, phát hiện bên trong không có một người nào Duy Nhược Hề mới đem rau dưa từ bên trong không gian ra ngoài. Cô còn lấy thêm ra một ít cua với cá rồi rộng bên trong bồn chứa.

Làm xong mọi chuyện Duy Nhược Hề trở lại phòng riêng của cô rồi vọt vào nhà vệ sinh. Vừa rồi đem cua với cá ra nên bị bám mùi tanh cần phải tắm rửa. Hiện tại mỗi tháng cô cần liên hệ thông tin với Lí Đa Hải hai lần để bàn bạc về công việc trong khách sạn.

Trở lại đại sảnh khách sạn có rất nhiều nhân viên nhận ra cô rồi gật đầu chào hỏi. Các nhân viên của nhà hàng rất bội phục Duy Nhược Hề, dù sao một cô gái còn trẻ tuổi như thế đã mở ra một cái khách sạn vô cùng lớn, ở tại Viêm Hoàng trừ một cái khách sạn của Viêm gia đạt cấp 8 ra thì chỉ còn một cái là Đa Cư khách sạn đạt tiêu chuẩn như thế.

Trước kia Viêm gia sẽ tìm mọi cách không cho một cái khách sạn nào khách vượt qua cấp 7 nhưng lần này Viêm gia lại không ngăn trở được Đa Cư khách sạn đạt đến cấp 8. Mà nguyên nhân chủ yếu để Đa Cư khách sạn an toàn mà khai trương chính là Thường bí thư. Ngày đó khi khách sạn khai trương Thường bí thư đến cắt băng khách thành liền làm cho mọi người sợ hãi. Chính vì có Thường bí thư ở phía sau mà khách sạn kinh doanh vô cùng tốt không hề bị ai ngán chân.

Còn một việc nữa mà nhân viên của khách sạn rất bội phục Duy Nhược Hề chính là mọi người biết được Duy Nhược Hề là xuất thân từ khu bình dân. Trong thế giới này người nào từ khu bình dân đi ra mà hỗn được tốt Duy Nhược Hề là một chuyện phi thường khó khăn. Những nhân viên công tác tại đây đương nhiên vô cùng bội phục Duy Nhược Hề.

Chỉ có những gia đình có cống hiến lớn cho xã hội hoặc là những người có tinh thần lực, thể thuật hay khả năng đặc biệt gì đó cực cao mới được trụ vào Văn Minh khu. Trên thế giới này không biết có bao nhiều người mong mỏi được chuyển từ khu bình dân sang Văn Minh khu mà Duy Nhược Hề còn trẻ như thế đã làm được điều đó. Duy Nhược Hề chính là thần tượng trong mắt những nhân viên của cô.

Chưa kịp bước chân ra khách sạn Duy Nhược Hề đã thấy bóng dáng của một người quen. Không ngờ được gặp lại Cẩn Du. Từ lần trước từ biệt hai người vẫn chưa liên lạc lại với nhau không ngờ hôm nay được gặp lại tại khách sạn.

“Nhược Hề!” Cẩn Du thấy được Duy Nhược Hề thì cười vui vẻ chạy đến chỗ cô.

Duy Nhược Hề cũng vui mừng khi thấy được anh, “Làm thế nào lại đến chỗ này?”

“Đương nhiên là tới ăn cơm.” Cẩn Du nháy mắt một cái rồi lộ ra hàm răng trắng tinh cười với cô.

Từ lần trước tách ra đến giờ anh vẫn chưa liên lạc với cô, không phải là Cẩn Du không muốn gặp Nhược Hề chỉ là anh đang cho mình thời gian suy nghĩ xem cảm giác với Duy Nhược Hề là cảm giác gì. Tại sao lúc tại Thiên Nhai anh lại có cảm xúc muốn hôn Nhược Hề đến thế. Đó chính là nguyên nhân trong khoản thời gian này Cẩn Du không dám tìm gặp Nhược Hề.

Nhưng là ngẩn người trong biệt thự của Dị tổ một thời gian anh vẫn không xác định được đó làm cảm giác gì. Hảo cảm đầu tiên của anh với Duy Nhược Hề chính là mùi hoa quả trên người cô rất thơm, đồ ăn cô nấu rất ngon. Cái thứ hai chính là Duy Nhược Hề đối xử với anh rất tốt. Từ nhỏ đến lớn anh luôn bị kì thị, bị phân biệt đối xử. Chị em Duy Nhược Hề chính là những người đầu tiên đối xử tốt với anh. Cho nên anh không xác định rõ được cảm xúc của chính mình.

Bình luận





Chi tiết truyện