Duy Nhược Hề đứng bên trong không gian nghe tiếng niêm phong căn phòng của bọn họ trong lòng cô có chút lo lắng.
Qua một hồi lâu khi bên ngoài không còn một tiếng động nào nữa Duy Nhược Hề mới tiến ra khỏi không gian. Vẫn như trước, bên trong căn phòng là một mảnh tối đen không thấy được cái gì.
Duy Nhược Hề chậm rãi sớ vách tường trong phòng xem có thể tìm được chốt mở gì không. Bằng không cô ngay cả ở địa phương nào cũng không biết.
Vách tường trơn tru lạnh lẽo chắc hẳn là kim loại. Sờ soạng nửa ngày cuối cùng ở trên vách tường Duy Nhược Hề cũng đụng đến một cái gì đó, cô nhẹ nhàng ấn xuống một cái.
“Tách” Căn phòng sáng bừng lên, mắt Duy Nhược Hề tạm thời không thích ứng được nên phải nhắm lại không mở ra.
Châm rãi mở mắt ra Duy Nhược Hề phát hiện cái phòng này giống như chưa hoàn công, toàn bộ được làm bằng kim loại, bên trong không có trang trí cái gì, phía dưới sàn cũng là kim loại, bên trong để lung tung một ít tạp vật.
Duy Nhược Hề phát hiện nơi mình đang đứng đã trở thành một không gian kín. Đây không thể gọi là phòng được, ngay cả cửa đều được dung dịch niêm phong chặt chẽ, một khe nhỏ cũng không có.
Một he hở cũng không có? Duy Nhược Hề choáng váng, nếu như vậy thì sẽ không có dưỡng khí sao?
Bạch Linh Nhi này thật ác độc, nếu Duy Nhược Hề muốn đi ra ngoài thì trước tiên phải quay lại trong phòng này. Nếu dưỡng khí không đủ thì thật bi kịch, cô chỉ có thể cả đời trốn trong không gian.
Ủ rũ quay trở về không gian, Duy Nhược Hề không dám lãng phí số dưỡng khí ít ỏi trong phòng. Cái hiện tại cô cần làm chính là luyện tập, ở trong không gian đem tinh thần lực luyện tập cho thật tốt, cần phải luyện tập và phát huy giống như lần ở ngân hàng. Như vậy thì mới có thể dùng tinh thần lực xem xét chung quanh. Có như vậy thì cô mới có thể có hy vọng tìm cách ra ngoài.
Ở trong không gian ngồi tĩnh tọa một hồi lâu Duy Nhược Hề liền thử dùng tinh thần lực hái đào trên người Đào Đào, không nghĩ đến lại thành công. Duy Nhược Hề tiếp tục thử trên người Anh Anh cùng Bình cũng giống như trước rất thuận lợi. Duy Nhược Hề nhớ rõ khi cô ở bên ngoài thì thử mười lần mới được 1 lần. Không lẽ nguyên nhân là do linh khí trong không gian sao? Cô nhớ rõ cổ thụ gia gia từng nói linh khí trong không gian rất tốt cho cơ thể, chắc là vì nguyên nhân đó mà giúp cho Duy Nhược Hề khống chế tinh thần lực được tốt hơn.
Nhưng mà khi cô nhắm mắt lại dùng tinh thần lực xem xét chung quanh thì cũng không được. Duy Nhược Hề mấy ngày liên tục luôn ở trong không gian luyện tập. Cho đến bây giờ cô vẫn không biết tinh thần lực của mình là cấp bao nhiêu.
“Chị Tiểu Hề, sao mấy ngày hôm nay chị toàn ở trong này không có đi ra ngoài vậy?” Đào Đào lo lắng hỏi.
Duy Nhược Hề cũng không biết cô đã ở trong không gian này ngây người bao lâu. Bằng cảm giác của mình cô đoán chắc khoản 3 ngày rồi. Ba ngày luôn luôn luyện tập mà vẫn không có một lần thành công. Mấy ngày nay Duy Nhược Hề ngây ngốc ở bên trong không gian, đói liền ăn ít rau quả cùng trái cây còn khát thì cứ ra hồ nước mà uống.
Nước là uống ở cái hố nhỏ mà mấy hôm trước cô mới đào. Không nghĩ đến hiện tại lại có thể dùng. Bên trong cái hố đã đầy nước, trong suốt nhìn thấy đáy, nước uống bên trong cũng rất ngọt không có một chút mùi bùn đất.
“Chị Tiểu Hề ở trong này tu luyện tinh thần lực, các em không cần lo lắng cho chị đâu.” Duy Nhược Hề cười cười nhìn ba cây ăn quả mà an ủi.
Ba cây ăn quả đều trầm mặt mà không nói lời nào, mấy ngày nay Duy Nhược Hề ở trong không gian chỉ chăm chú luyện tập, tính ra cả ngày chỉ ngủ được 3,4 giờ, ba đứa chúng nó đều thật đau lòng.
Duy Nhược Hề nhủ thầm trong lòng phải mau mau tu luyện tinh thần lực, hiện tại ba mẹ cùng Tiểu Hạo khẳng định rất lo lắng. Duy Nhược Hề oán hận cắn một trái táo, cô đem trái táo thành Bạch Linh Nhi ra phát tiết. Nhưng mà từ lúc phòng bị bịt kín đến giờ cũng đã mấy ngày, sự tức giận của Duy Nhược Hề cũng đã phai nhạt đi.
Hiện tại Duy Nhược Hề đặt hết hy vọng vào tinh thần lực, cô phải nhanh chóng thuần thục thì mới có cơ hội ra ngoài.
Ăn no bụng, suy nghĩ cũng thông suốt, Duy Nhược Hề lại bắt đầu tĩnh tâm luyện tập tinh thần lực. Thật không ngờ lần này lại thực thành công, Duy Nhược Hề cảm giác được rõ ràng hết thảy bên trong, thậm chí tâm tình khó chịu của ba cây ăn quả cô cũng cảm nhận được. Cố gắng áp chế tâm tình kích động, Duy Nhược Hề thử không nói lời nào mà dùng tinh thần lực liên hệ với ba cây ăn quả.
“Đào Đào…Đào Đào..” Duy Nhược Hề trong đầu nghĩ kêu Đào Đào sau đó cô liền cảm giác được tâm tình nghi hoặc của nó.
“Chị Tiểu Hề, chị kêu em phải không?” Đào Đào nghi hoặc mà hỏi, vừa rồi hình như không thấy chị Tiểu Hề mở miệng nha.
Duy Nhược Hề thật sự rất vui sướng, cuối cùng đã thành công. Cô có thể dùng tinh thần lực liên hệ với người khác, thì cơ hội được cứu càng cao.
Mấy ngày nay Duy Nhược Hề không dám từ không gian bước vào phòng bởi vì cô sợ không cẩn thận lại dùng hết dưỡng khí bên trong. Đến khi hết dưỡng khí cô cũng không có khả năng nín thở. Nếu hô hấp không thuận lợi thì làm sao tập trung được tinh thần lực.
Kỳ thật khi Bạch Linh Nhi nói đến chuyện niêm phong Duy Nhược Hề đã nghĩ đến biện pháp liên hệ bằng tinh thần lực này. Nguyên nhân Duy Nhược Hề biết đến chuyện này cũng bởi vì lần trước ở Bắc phố Duy Nhược Hề nghe Mặc Diễm nói chuyện mà không thể thấy anh ở đâu, chắc là do dùng tinh thần lực liên hệ.
Cho nên Duy Nhược Hề mới đánh cuộc một phen, cuối cùng cô đã thắng. Hiện tại cô có thể dùng tinh thần lực liên hệ với Đào Đào như vậy cô cũng có thể cùng người bên ngoài liên hệ được.
Lại ở bên trong không gian luyện tới luyện lui thật nhiều lần, Duy Nhược Hề cuối cùng cũng thành công. Đến một ngày Duy Nhược Hề cảm thấy đã mạnh lên được một chút.
Hôm đó cô lắc mình rời khỏi không gian đi ra cái phòng nhỏ bị phong kín kia, cô sờ soạng đem đèn mở lên.
Duy Nhược Hề đem tinh thần lực xuất đi ra, có thể là vì không gian quá kín cho nên lần đầu tiên Duy Nhược Hề cũng không có thành công.
Duy Nhược Hề hít sâu một ngụm, cô nói với chính mình rằng ba mẹ cùng Tiểu Hạo đang lo lắng ở nhà, cô nhất định phải cố gắng. Duy Nhược Hề bắt đầu tĩnh tâm lại sau đó hít sâu thêm mấy hơi nữa, Duy Nhược Hề đã bình tĩnh rất nhiều, sau đó cô để cho tinh thần lực từ từ phóng ra.
Hình ảnh đầu tiên mà Duy Nhược Hề thấy chính là diện mạo của toàn bộ gian phòng.
Sau đó......sau đó, Duy Nhược Hề trợn tròn mắt.
Cái này.....chuyện này.....rốt cuộc là tình huống gì a....?
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1