Duy Nhược Hề nhíu mày, lười để ý đến hắn, "Giúp tôi làm thanh toán đi!” Người này hẳn là đại thiếu gia bị người sủng, hết thảy đều ấn theo ý nghĩ của bản thân mà làm. Muốn thứ gì đó thì nhất định phải lấy cho bằng được.
“Nhanh lên, đem quản lý của cô gọi ra đi!” Trạch Chi quyết định hôm nay nhất định phải mua được khối ngọc kia.
Cô nhân viên bán hàng dường như có chút khó xử, căn bản không biết phải làm thế nào. Sau đó lại ngẩn đầu nhìn Trạch Chi cùng Duy Nhược Hề, phát hiện hai người bọn họ cũng đang nhìn cô ta thì sắc mặt đỏ lên vội vàng đi ra khỏi quầy, “ Tôi..tôi đi tìm quản lý.”
Thế nhưng còn dùng mỹ nam kế, Duy Nhược Hề không nói gì nhìn cái người thanh niên trước mắt một cái.
Trạch Chi tựa hồ cũng phát hiện Duy Nhược Hề trợn mắt nhìn hắn thì cười với cô:” Ta cảm thấy cô nên đem khối ngọc tặng cho tôi thì tốt hơn, nếu như thế thì cô còn có thể có 70 triệu. Đợi lát nữa quản lý đến đây thì một tinh cầu cũng không có.”
"Cám ơn, không cần!" Duy Nhược Hề nghĩ rằng một cửa hàng châu bán lớn như vậy sẽ không vì vài chục triệu tinh cầu mà hủy đi uy tín của cửa hàng. Sau đó cả hai không nói thêm tiếng nào mà im lặng chờ người quản lý đến.
Duy ba cùng Duy mẹ đứng ở một bên cứ trừng mắt nhìn Trạch Chi sau đó Duy mẹ lại lôi léo tay Duy Nhược Hề nhỏ giọng nói, “Tiểu Hề, khối ngọc kia có phải có chỗ nào đặc biệt phải không?” Bằng không làm sao làm cho hai người đồng thời coi trọng nó đến vậy.
Duy Nhược Hề cười với Duy mẹ rồi kề sát lỗ tai nhỏ giọng nói:” Khối ngọc này nồng đậm linh khí, mua trở về để cho ba với mẹ mang theo bên người, đối với cơ thể hai người vô cùng tốt.” Bằng không thì Duy Nhược Hề làm sao buông tha cho 70 triệu mà nhất quyết lấy cho bằng được khối ngọc này. Linh khí luôn bên cạnh đối với cơ thể rất tốt, có thể so với ăn thức ăn trong không gian.
Duy mẹ gật đầu, khó trách, xem ra Trạch Chi kia cũng tinh tường. Bằng không làm sao cùng bọn họ nhất quyết tranh giành khối ngọc.
Nhưng mà danh tiếng của Trạch Chi trong gới ngọc thạch rất lớn, Duy mẹ có chút lo lắng người quản lý kia sẽ đem khối ngọc bán cho cậu ta, nghĩ như thế Duy mẹ lại nhỏ giọng lải nhải bên tai Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ lại nói với Duy mẹ, “Mẹ yên tâm, không có việc gì, cửa hàng lớn như vậy không có khả năng không để ý đến uy tín.” Nếu quản lý cửa hàng không để ý đến uy tín mà dựa theo giá cao để bán thì cô tình nguyện đem khối ngọc kia làm hỏng cũng không tiện nghi cho cái tên kêu Trạch Chi kia.
Duy mẹ nghe Duy Nhược Hề nói nên có chút yên tâm.
Đợi vài phút sau thì cô nhân viên bán hàng dẫn theo một người nam tóc ngắn, ngũ quan đoan chính mặc tây trang đeo caravat rất lịch sự đi tới.
Người kia vừa xuất hiện liền cười nói với Trạch Chi:” Thật là hiếm thấy nha, không nghĩ tới cửa hàng nho nhỏ này của mình cũng lọt vào mắt xanh của Trạch đại sư được nha.”
Trạch Chi thấy người đến thì sắc mặt trở nên vui vẻ cười nói:” Nguyên Vũ, hóa ra là cậu.” Trạch Chi cũng không nghĩ đến người quản lý của cửa hàng này lại là bạn cùng trường của anh ta, “Chúng ta đã nhiều năm không gặp đi.”
“Đúng vậy, đã nhiều năm không gặp, một lát nữa chúng ta phải tụ tập một phen. Gần đây mở một nhà hàng rất ngon, một lát nữa chúng ta qua đó xem, chắc cậu mới vừa từ Tây Xa trở về đi!”
Trạch Chi gật đầu, "Phải, mình mới trở về không nghĩ tới liền gặp được cậu.”
Duy Nhược Hề ở bên cạnh nghe không khỏi nhíu mày, không nghĩ tớ bọn họ lại quen biết nhau, dường như có chút phiền phức. Bất quá người kêu Nguyên Vũ kia nói đến khách sạn không phải là Đa Cư Khách Sạn đi? Đa Cư quả thật là gần ở nơi này.
"Rốt cuộc sao lại thế này? Trạch Chi, nghe nói cậu xem trúng một khối ngọc?"
Trạch Chi gật đầu, nói: "Phải, chính là nhìn trúng khối ngọc trong tay vị tiểu thư kia nhưng mà cô ấy không đồng ý bỏ thứ mình yêu thích mới nhờ người mời cậu ra.”
Nguyên Vũ nghe xong nhìn về phía Duy Nhược Hề sau đó thất thần mở miệng hỏi:” Cô là Duy Nhược Hề? Chủ của Đa Cư Khách Sạn?”
Duy Nhược Hề cùng Trạch Chi cũng bất ngờ dường như không ngờ đến Nguyên Vũ lại biết đến Duy Nhược Hề là ai.
Duy Nhược Hề gật đầu, xem như thừa nhận. Bản thân cô lại không biết người này là ai, vì sao anh ta lại biết cô.
Nguyên Vũ cũng nhìn ra được nghi vấn của Duy Nhược Hề thì cười giải thích:” Bởi vì Viêm đại thiếu gia tìm kiếm cô suốt một năm sau đó Đa Cư Khách Sạn khai trương được Thường bí thư cắt băng khánh thành cho nên rất nhiều người biết được cô.”
Nguyên Vũ đã ở Đa Cư khách sạn ăn qua vài lần cơm, anh ta cảm thấy hương vị thật sự rất tuyệt vời, mỗi khi anh đến thì khách sạn đều chật kính người, có đôi khi còn phải sắp hàng mới được đi vào. Nhưng mà tính ra số lần Nguyên Vũ đến khách sạn ăn cũng chỉ có vài lần. Dù sao thức ăn trong khách sạn cũng thực quý. Anh bất quá cũng chỉ là một người làm công, một tháng ăn được vài lần cơm ở khách sạn đã là không sai rồi. Nghĩ đến Đa Cư Khách Sạn thì Nguyên Vũ không biết có nên thừa dịp cô chủ ở chỗ này mà xin một tấm thẻ Vip được không, mỗi lần ăn cơm có thể đi thẳng vào mà không cần phải xếp hàng.
Trạch Chi cũng không dự đoán được tình huống này, hắn ta không biết phải làm thế nào bây giờ. Dường như khả năng lấy được khối ngọc từ trong tay cô gái kia càng thêm nhỏ.
Duy Nhược Hề mới biết được hóa ra nguyên lai là như vậy.
“Đúng rồi, Duy tiểu thư có thể đem khối ngọc trong tay cho tôi xem được không?” Nguyên Vũ muốn kiến thức một chút khối ngọc được bạn mình nhìn trúng rốt cuộc là dạng gì. Người bạn kia của anh phi thường khủng hoảng, không biết là khối ngọc thế nào mà làm cho bạn anh không để ý đến phong độ quân tử nhất quyết giành cho bằng được khối ngọc trên tay của một vị nữ sĩ, chuyện như thế trước giờ chưa từng xảy ra.
Duy Nhược Hề đồng ý rồi giao khối ngọc trên tay cho Nguyên Vũ nhìn xem.
Khi nhìn thấy khối ngọc thì Nguyên Vũ lại giật mình, làm sao mà hai người kia lại coi trọng khối ngọc này như vậy? Khối ngọc này coi như bị ô nhiễm, nó đã bị cất vào trong góc suốt hơn năm, không nghĩ đến hôm nay lại bị hai người kia đồng thời nhìn trúng.
Nguyên Vũ cũng có một ít khó xử, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Một người là bạn học tốt của anh còn một người lại là cô chủ khách sạn mà anh thích ăn nhất. Chủ yếu là cô Duy Nhược Hề kia vẫn là người Viêm đại thiếu gia thích, hiện tại phải xử lý thế nào cho thỏa đáng? Nguyên Vũ ngẩn đầu nhìn hai người kia một lượt lại phát hiện cả hai cũng đang chờ đợi nhìn anh.
Suy nghĩ một chút Nguyên Vũ lại hướng về phía Duy Nhược Hề mở miệng:” Duy tiểu thư thật sự không thể đem khối ngọc này tặng cho Trạch Chi sao?” Nguyên Vũ quả thật không thể nhìn ra được vì sao Trạch Chi lại nhìn trúng khối ngọc này.
“Nguyên quản lý,khối ngọc này là do tôi nhìn trúng trước, chẳng lẽ anh thật sự hy vọng hai chúng tôi ra xem ai ra giá cao thì bán sao?” Duy Nhược Hề trả lời.
Nguyên Vũ cười khổ một tiếng, đương nhiên anh không thể nào làm ra chuyện như vậy. Nếu bản thân anh làm ra chuyện như thế thì danh tiếng cửa hàng chắc chắn sẽ bị phá hủy đi.
“Cho tôi hỏi một chút vì sao Duy tiểu thư lại chấp nhất với khối ngọc này như thế được không?” Bên trong cửa hàng còn rất nhiều khối ngọc xinh đẹp mà, Nguyên Vũ cũng không rõ vì sao không phải khối ngọc này thì không được.
Duy Nhược Hề nhẹ nhàng cười với Trạch Chi cùng Nguyên Vũ, “Tôi chính là thích nó.” Hừ, muốn cô mua một khối ngọc khác sao? Nghĩ cùng đừng có nghĩ, hôm nay cô nhất định phải mua bằng được khối ngọc kia.
Nguyên Vũ nhìn Trạch Chi cười khổ một tiếng:” Trạch Chi, không phải mình không giúp cậu nhưng mà cửa hàng cũng có quy củ. Ai nhìn trúng vật phẩm trước thì người đó được quyền mua, người đến sau không thể cướp đoạt. Trừ phi người ta tự nguyện nhường cho cậu, còn không thì cửa hàng không thể can thiệp được.” Nguyên Vũ khẳng định bạn anh không biết quy củ này, dù sau một năm bốn mùa cậu ta đều ở phần đất bên ngoài xem xét ngọc thạch rất ít cơ hội đi vào cửa hàng châu báo mua này nọ.
Trạch Chi nhíu mày, hắn ta quả thật không biết có quy củ như thế, nói như vậy chẳng phải hắn ta đành trơ mắt đau lòng nhìn khối ngọc bị người khác mua đi?
Không được, nhất định không được, bất kì khối ngọc nào trên thế giới này nếu bị hắn nhìn trúng thì nhất định phải lấy được đến tay.
“Một trăm triệu! Thế nào? Tôi dùng một trăm triệu mua khối ngọc này của cô thế nào?” Trạch Chi đột nhiên mở miệng làm cho mọi người ở đây đều thất thần.
Nguyên Vũ cuống quít đẩy Trạch Chi một phen: "Trạch Chi, cậu điên hay sao, một khối ngọc bị ô nhiễm đáng giá như vậy sao?” Một trăm triệu cũng không phải là số nhỏ. Nguyên Vũ biết một trăm triệu này nếu bạn của anh không được sự thông qua của gia tộc cũng thể ra được bút tiền kia.
Một trăm triệu dùng để mua khối ngọc kia quả thật không đáng.
Duy ba cùng Duy mẹ cũng đồng thời giật mình, Trạch Chi kia đầu không bị nóng đi! Ra một trăm triệu để mua một khối ngọc không hoàn hảo, chuyện này đối với Duy ba và Duy mẹ thì quả thật chỉ có kẻ bệnh mới làm ra chuyện như thế.
Duy Nhược Hề cũng không nghĩ đến Trạch Chi lại ra giá cao đến thế, với cái giá như thế quả thật là ở trên trời. Dù sao ngọc đối với nhân loại cũng chỉ là phụ phẩm cũng không là chính phẩm. Con người thích nó cũng vì nó xinh đẹp. Một trăm triệu để mua một khối ngọc cực hoàn mỹ đã là giá trên trời rồi huống chi khối ngọc này lại không là một khối ngọc đẹp lại còn bị ô nhiễm ngoại trừ bên trong linh khí vô cùng đậm đặc. Cho nên Duy Nhược Hề nghĩ rằng tên Trạch Chi kia chính là một kẻ điên, dám bỏ ra một trăm triệu mua khối ngọc này.
Qủa thật Duy Nhược Hề nghĩ rằng Trạch Chi bỏ ra giá đó cũng chỉ là đang giận lẩy bởi vì bản thân anh ta không chiếm được cho nên mới dỗi ra giá cao như thế. Đáy lòng cô âm thầm thở dài một hơi, thật đúng là thiếu gia của bát đại gia tộc.
"Không bán!" Duy Nhược Hề cũng không thiếu một trăm triệu kia. Nếu ngay từ đầu khối ngọc được yết giá là 100 triệu thì cô cũng có chút tiếc nuối khẳng định sẽ không mua. Nhưng mà hiện tại cô chỉ cần 1triệu liền mua được. Cho nên Duy Nhược Hề sẽ không qua tay khối ngọc kia.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1