Ta muốn hai đứa kết hôn!
Duy Nhược Hề cùng Viêm Bân nghe xong câu đó thì đồng thời thất thần. Trong
mắt của Viêm Bân thì hiện lên tia hưng phấn cùng vui mừng còn Duy Nhược
Hề thì nổi lên một trận lửa giận nhưng cô cố gắng bình tĩnh trở lại.
“Bác Viêm, tôi muốn biết vì sao bác lại đưa ra lời đề nghị như thế?” Thanh
âm vô cùng bình tĩnh làm cho người ta không biết Duy Nhược Hề có chút hỉ nộ ái ố nào không.
Duy Nhược Hề bình tĩnh nhìn Viêm Kình Thương, cô không rõ Viêm Kình Thương rốt cuộc có ý tứ gì, vị hôn thê của con
ông ta còn đang nằm trên giường bệnh vậy mà đã tìm một người mới để kết
hôn với con ông ta.
Tuy rằng Duy Nhược Hề chán ghét Bạch Linh
Nhi, nhưng mà lúc này cô lại cảm thấy bi ai thay cho cô ta. Lúc này đây
cô ta nằm trên giường bệnh không hề hay biết rằng vị hôn phu và cha
chồng tương lai đã quăng cô ta ra ngoài như một thứ hàng hóa.
Viêm Bân cũng không có phát biểu gì chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe.
Viêm Kình Thương nhìn Duy Nhược Hề xong đột nhiên ha ha cười rồi mở miệng
nói:” Cho hai đứa kết hôn chủ yếu là muốn tốt cho hai đứa thôi!”
Duy Nhược Hề cười lạnh trong lòng, thế nhưng còn lấy cớ. Khẳng định Viêm
Kình Thương biết cô khai khách sạn, biết cô có rau dưa mỹ vị, biết cô
quen với Thường Trác và có mối quan hệ chặt chẽ với quốc gia. Nói tóm
lại là Viêm Kình Thương biết cô có giá trị mới muốn Viêm Bân kết hôn với cô. Nếu cô vẫn là Duy Nhược Hề trước kia luôn đi theo sau Viêm Bân, là
một đứa nhỏ không có bản lĩnh gì thì khẳng định ông ta không nói ra cái
yêu cầu loại này.
“Cháu muốn hỏi bác Viêm, cháu và Viêm Bân kết
hôn thì ưu việt là ý tứ gì? Tốt chỗ nào?” Hiện tại cô không thể tức
giận, chỉ có thể kìm chế cảm xúc để giảng đạo lý với Viêm Kình Thương.
"Bạch lão gia tử sớm hay muộn sẽ biết cháu gái bảo bối của ông ta bị thương.
Hiện tại chỉ có thể nói cho Bạch lão gia biết cháu và Viêm Bân yêu nhau
sau đó Bạch Linh Nhi lại làm ra một loạt chuyện gây thương tổn đến cháu. Làm cho Bạch lão gia biết cháu gái ông ta đã làm những gì, đã gây
thương tổn cháu ra sao. Làm như thế Bạch lão gia mới không tức giận sẽ
không thương tổn đến Viêm gia cùng gia đình cháu.” Viêm Kình Thương nghe được Duy Nhược Hề bị nhốt ở khu hoang vu một thời gian thật lâu trong
căn phòng bị phong bế. Nghe xong hắn ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Hắn
nghĩ nếu Duy Nhược Hề gã đến Viêm gia thì hắn sẽ biết được cái bí mật
trên. Hơn nữa Duy Nhược Hề này bí ẩn và thực lực vô cùng, nếu Viêm Bân
cưới cô ta thì sẽ không thua gì đám cưới một đại gia tộc thậm chí hơn
chứ không kém.
Nghĩ như vậy Viêm Kình Thương càng cảm thấy cao
hứng, đương nhiên từ miệng của vợ mình hắn ta đã biết rằng trước kia Duy Nhược Hề thầm mến Viêm Bân đến bảy năm cho nên ông mới vội vàng mở
miệng bảo hai người kết hôn. Và tất nhiên còn một điều nữa mà ông ta
không biết chính là Duy Nhược Hề bây giờ không còn là Duy Nhược Hề trước kia nữa.
Duy Nhược Hề nắm tay thành quyền cố gắng nhịn xuống phẫn nộ.
"Nhược Hề, em có bằng lòng hay không?” Viêm Bân ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở
miệng hỏi. Đối với Viêm Bân mà hói, hắn trước sau vẫn cảm thấy Duy Nhược Hề chỉ là bực bội với hắn mà thôi, Duy Nhược Hề không có khả năng đem 7 năm thầm mến dễ dàng quên đi.
Duy Nhược Hề không hiểu tại sau
lúc này cô lại bình tĩnh vô cùng, cô quay sang nhìn Viêm Bân mở miệng:”
Anh hỏi tôi có bằng lòng hay không? Vậy anh có nghĩ đến ngày đó tôi có
khả năng bị bảo an nhà anh đánh chết?” Duy Nhược Hề đương nhiên biết rõ
ràng Duy Nhược Hề trước kia đã bị bảo an đánh chết, bằng không cô làm
sau có khả năng xuyên không đến nơi này.
Viêm Bân nghe Duy Nhược
Hề nói xong thì thần sắc ám xuống, “Thực xin lỗi, khi đó anh cũng không
có nghĩ đến…..” Nói đến đây thì Viêm Bân không còn biết nói gì nữa.
Duy Nhược Hề hừ lạnh một tiếng, tiếp lời: "Thật không ngờ cái gì? Thật
không ngờ anh lại thích tôi? Thật không ngờ cuối cùng anh lại yêu tôi?
Hay vẫn thật không ngờ tôi sẽ có nhiều bí mật đến vậy?”
"Không
phải như thế, Nhược Hề, anh thật sự thương em chứ không phải bởi vì
những bí mật trên người em!” Tuy rằng Viêm Bân rất tò mò những điều kỳ
lạ xung quanh Duy Nhược Hề nhưng mà hắn biết rằng hắn thật sự thích cô.
Nếu Duy Nhược Hề không có tinh thần lực cao đến vậy, không có rau dưa
ngon vô cùng không có những bí mật thần kỳ thì hắn vẫn thích cô.
Nhưng là, Duy Nhược Hề cũng không tin tưởng, đối Duy Nhược Hề mà nói, một
người có thể ngoan độc với vị hôn phu như thế thì không chừng một ngày
nào đó cũng sẽ đối với cô như vậy.
Duy Nhược Hề nghe xong Viêm
Bân nói cũng không có mở miệng phản bác chỉ nhìn thoáng qua Viêm Kình
Thương rồi mở miệng:” Bác Viêm, thật xin lỗi, tôi không muốn kết hôn với Viêm Bân!”
Viêm Bân nghe xong thì sắc mặt tối sầm trở lại, hắn biết Duy Nhược Hề sẽ không đơn giản như vậy mà tha thứ hắn.
Còn Viêm Kình Thương nghe xong lại biến sắc trầm giọng nói:” Con không sợ
Bạch lão gia tử sẽ giận chó đánh mèo gây nguy hiểm cho người nhà của
con?”
Duy Nhược Hề cười nói:” Bác Viêm, con cùng Viêm Bân cũng
không có cảm tình gì, chẳng lẽ bác muốn tôi biến thành một Bạch Linh Nhi khác sao?”
“Nhưng là, rõ ràng em thầm mến tôi 7 năm…” Viêm Bân ở bên cạnh thì thào tự nói.
Viêm Kình Thương nghe Duy Nhược Hề nói xong cũng chỉ nhíu mày không có tức
giận. Thôi đây là chuyện của bọn nhỏ, để hai người tự giải quyết. Bản
thân ông tự tìm biện pháp làm cho Bạch lão gia tử không giận thì được
rồi. Nghĩ xong Viêm Kình Thương phát tay bảo hai người bọn họ ra ngoài.
Lúc trước Viêm Kình Thương vẫn cho rằng Duy Nhược Hề thích con trai ông ta
nên mới thốt ra yêu cầu như thế nhưng vừa rồi mới biết được Duy Nhược Hề dường như không có cảm tình với Viêm Bân nên ông không có khả năng ép
buộc Duy Nhược Hề cùng một chỗ với con ông.
Duy Nhược Hề thấy
Viêm Kình Thương cũng không có mở miệng tiếp tục đề cập đến việc kết hôn thì biết rằng ông ta sẽ không tiếp tục quản chuyện này thì đứng dậy đi
ra ngoài. Viêm Bân cũng theo sau cô.
Duy Nhược Hề thắc mắc không
biết tính tự kỷ của Viêm Bân có phải di truyền từ cha anh ta hay không.
Hai người quả thật tự kỷ như nhau, vừa há mồm liền bảo cô kết hôn. Duy
Nhược Hề khẽ lắc đầu cảm thấy chút buồn cười.
Ra bên ngoài Duy Nhược Hề cùng Viêm Bân ngồi ở trên sô pha nhưng cũng không có nói chuyện.
Ngồi ở đó một thời gian Duy Nhược Hề suy nghĩ có phải hay không cô cần phải
trở về, vừa lúc đó phòng bệnh mở ra Vương Chí Vũ xuất hiện. Cô cùng Viêm Bân giống nhau chỉ nhìn anh ta xong lại không có hỏi han gì.
Vương Chí Vũ vẫn tiếp tục nhìn Duy Nhược Hề một cách kỳ quái,anh ta vẫn cảm
thấy Duy Nhược Hề nhìn rất quen thuộc sau đó lại không nghe thấy hai
người hỏi han gì đến Bạch Linh Nhi thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Bân, không nhìn vị hôn thê của cậu một chút sao?” Vương Chí Vũ thay quần áo giải phẩu xong thì hỏi Viêm Bân.
Viêm Bân vẫn như cũ cúi đầu, không nói gì.
Lúc này thư phòng đột nhiên mở ra, Viêm Kình Thương với vẻ mặt sốt ruột hỏi:” Chí Vũ thế nào? Linh Nhi không có việc gì đi?"
Vương Chí Vũ lộ ra vẻ khó xử mở miệng nói: "Cũng không cái gì đáng ngại, chính là..."
"Chỉ là cái gì?" Viêm Kình Thương sốt ruột, không biết thương thế của Bạch Linh Nhi rốt cuộc thế nào.
Duy Nhược Hề cùng Viêm Bân nghe đến đó, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía
Vương Chí Vũ." Chính là về sau không thể cầm được vật nặng còn đi đường
cũng không thể đi nhanh. Hơn nữa tốt nhất không thể nơi nơi đi lại, phải thường xuyên nằm ở trên giường nghỉ ngơi.” Tuy rằng Vương Chí Vũ đã đem gân tay cùng gân chân của Bạch Linh Nhi nối lại nhưng cũng không thể
khôi phục lại giống như trước.
"Tại sao có thể như vậy?" Viêm Kình Thương nhíu mày sau đó quay sang trừng Viêm Bân một cái.
Vương Chí Vũ quay lại nhìn Bạch Linh Nhi bên trong phòng, “Cũng không biết ai ác độc như vậy, không những cắt đứt gân mà tay chân toàn bộ bị đánh
gãy, sau này có thể hoạt động được đã xem như là vạn hạnh.” Vương Chí Vũ căn bản không có nghĩ đến người kia lại là bạn tốt của anh.
Viêm Bân nghe xong chỉ nhíu mày không nói gì nhưng Viêm Kình Thương lại lo
lắng đi tới đi lui. Bạch Linh Nhi đã không có nguy hiểm đến tánh mạng
nhưng về sau sẽ không giống như người bình thường. Viêm Kình Thương
không biết Bạch lão gia tử nghe được sẽ như thế nào. Vừa rồi khi ở trong thư phòng hắn đã gọi cho Bạch lão gia, phỏng chừng một chút nữa ông ấy
sẽ xuất hiện.
Duy Nhược Hề ngồi trên ghế, trong lòng một mảnh
bình tĩnh, đối với kết quả như thế Duy Nhược Hề chỉ thở dài một hơi, hy
vọng sau này Bạch Linh Nhi sẽ thay đổi chút. Cái mà Duy Nhược Hề lo lắng chính là sau khi Bạch Linh Nhi tỉnh lại sẽ càng thêm thù hận cô, nghĩ
đến đó Duy Nhược Hề liền đau đầu.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1