chương 117/ 182

"Hừ, nếu như vậy thì con chim biết công kích kia chính là một mình cô ta mang vào đi?” Cái tên quản lý âm trầm hừ lạnh một tiếng. “ Nếu như vậy chúng ta hẳn là có quyền lợi đem con sủng vật kia tịch thu đi?”

"Đương nhiên có thể, yến hội lần này vốn có quy định không cho mang máy móc sủng vật vào, nếu vụng trộm mang vào khẳng định là có thể tịch thu được.” Trọng tài cũng phụ họa theo quản lý.

“Nhưng mà quản lý, chủ nhân của con chim vẫn đi bên cạnh Lam gia đại tiểu thư, chúng ta có cần nói cho Viêm thiếu gia một tiếng rồi mới quyết định?” Trọng tài vẫn có chút hơi cố kỵ.

“Chuyện nhỏ như vậy không cần nói cho Viêm thiếu gia. Hơn nữa Lam gia đại tiểu thư cũng không thể quản được chuyện này.”

“Quản lý, quản…quản lý có chuyện rồi!”

“Chuyện gì?” quản lý nhìn lại thì thấy người trông giữ mấy con thú trên lầu 4 đang rối loạn chạy về hướng này.

“Quản lý…Lầu, trên lầu toàn bộ mấy con thú đều không thấy.” Người này chính là nhân viên chuyên trông giữ những con thú tham gia quyết đấu. Kết quả hắn vừa xuống lầu dưới nhìn trận đấu xong quay trở lên liền phát hiện một phòng chứa đầy những con thú toàn bộ không còn một con nào. Ngay cả con thú vừa bị thương trong trận đấu khi nãy cũng biến mất.

"Không thấy?" Quản lí ngẩn người, "Như thế nào khả năng không thấy bọn chúng?"

"Quản lí là thật, toàn bộ mấy con thú ở bên trong phòng đều không còn, ngay cả con Đản Đản thú vừa bị thương khi nãy cũng không thấy.” Nhân viên trông giữ căn bản không nghĩ đến sẽ có người trộm thú. Hắn ở đây làm đã hơn hai năm chưa từng phát sinh qua loại chuyện này.

"Đáng chết, mày đi lên tìm xung quanh xem có còn sót lại con nào không.” Quản lý gầm rú với nhân viên trông giữ sau đó nói với tên trọng tài:” Đi, chúng ta đi đem con chim máy móc kia bắt lại!”

Hiện tại tên quản lý này càng thêm muốn chiếm con chim bằng máy kia, dù sao đã bị thiệt hại một con Bá Vương màu đen, bây giờ còn mất tích thêm mấy trăm con sinh vật trên lầu nữa.

Duy Nhược Hề cùng Lam Á Nam nhìn hai người đàn ông trước mắt này, một cái chính là trọng tài vừa ở trên đài, còn một người thì cả hai cô cũng chưa từng gặp qua.

"Có việc gì sao?" Duy Nhược Hề hỏi, hai người vừa chuẩn bị đi xuống đại sảnh thì bên cạnh đã toát ra hai người đàn ông này ngăn lại bọn họ.

“Xin chào, tôi là Hồ Ngâm chính là quản lý của khu giải trí này. Tôi tìm tiểu thư chính là xin mời cô để con chim bằng máy này lưu lại!” Hồ Ngâm trực tiếp nói thẳng ý đồ với Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh ra tiếng, cái kẻ này thật đúng là không biết xấu hổ dám nói ra miệng cơ đấy.

Ngay cả Lam Á Nam đang ở bên cạnh cũng cười lạnh, "Lưu lại? Cho các ngươi? Các ngươi tính toán tốt quá nhỉ. Chúng ta chính là không để nó lưu lại đó!"

"Lam tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô. Vị này mang theo máy móc có tính công kích, vì để đảm bảo an toàn cho khách chúng tôi cần giữ con chim này để tránh thương vong đến người vô tội.”

Duy Nhược Hề nhịn xuống tức giận trong lòng, mở miệng nói: "Chuyện đó thì liên quan gì đến các ngươi. Hai người các ngươi cảm thấy tôi bằng cách nào mà có thể thoát khỏi mắt bảo an mang nó vào?” Tên quản lý này cuối cùng là có biết dùng đầu óc hay không a!

"Chúng tôi chỉ vì sự an toàn của khách. Nói như vậy là tiểu thư có biện pháp dấu giếm thông qua bảo an mà mang con chim này vào.” Hồ Ngâm hoàn toàn không nghĩ xem cô gái này làm sao mà mang được con chim kia vào. Trong mắt chỉ còn nhìn thấy được lợi ích của con chim kia mang đến.

"Cút ngay!" Duy Nhược Hề thật sự là nhịn không được, những người này vì lòng tham mà muốn cướp đoạt Duy Bảo Bảo của cô bởi vì nhìn thấy cô không quyền không thế cho nên mới dám đánh chủ ý đến Duy Bảo Bảo sao.

“Mong cô phối hợp,tôi còn nói khách khí là dù sao cô cũng là khách ở nơi này mong cô nhanh chóng giao con chim ra.” Hồ Ngâm nhìn Duy Bảo Bảo phía sau Duy Nhược Hề trong ánh mắt đều là sự tham lam. Con chim máy kia hắn nhất định phải có được.

“Phối hợp cái mông.” Đứng ở bên cạnh Lam Á Nam đang nổi trận lôi đình, Lam Á Nam thật sự chịu không được nên một quyền đánh đi qua lại bị Hồ Ngâm ở phía đối diện thoải mái né tránh.

Thể thuật của tên Hồ Ngâm này cũng không tệ lắm nếu không thì làm sao Viêm gia cho hắn làm quản lý khu giải trí được.

“Nếu cô không phối hợp thì đừng trách chúng tôi.” Nói xong Hồ Ngần liền giơ tay định bắt Duy Bảo Bảo.

Duy Nhược Hề chính là lạnh lùng nhìn Hồ Ngâm, sau đó mở miệng nói: "Ngươi làm như vậy đã được sự đồng ý của lão gia hay thiếu gia nhà ngươi chưa?”

Hồ Ngâm giơ tay ra lại mạnh mẽ thu trở về sau đó nghi hoặc nhìn Duy Nhược Hề một cái. Hắn nhớ rõ là chưa từng ở bên người lão gia cùng thiếu gia gặp qua được cô gái kia. Cho nên khẳng định cô gái này chỉ là kẻ có tiền bình thường thôi.

Hồ Ngâm nghĩ như vậy, sau đó mở miệng nói: "Loại chuyện này căn bản không cần cho thiếu gia cùng lão gia biết. Tôi tự mình xử lý là được!"

"Nhược Hề, chúng ta đi, không cần để ý đến hắn!" Lam Á Nam lôi kéo Duy Nhược Hề xoay người chuẩn bị rời đi. Thật sự là không nghĩ cái tên không não kia lại tiếp tục dây dưa. Hắn hoàn toàn bị lợi ích của Duy Bảo Bảo che đi hai mắt.

"Lam tiểu thư có thể đi nhưng cô gái này thì không thể, con chim máy móc của cô ấy có tính công kích rất mạnh, để lại con chim rồi nói sau.” Hồ Ngâm tiến đến phía trước chặn lại Duy Nhược Hề. Hôm nay hắn nhất định phải lưu lại con chim bằng máy kia, dù sao cũng bị tổn thất quá lớn rồi.

Hôm nay hắn đã đem hết toàn bộ tài sản mua con Bá Vương màu đen thắng nhưng thật không ngờ lại bị con chim màu đỏ trước mắt một cú mổ chết. Chính vì như thế Hồ Ngâm lại càng mong ước có được con chim màu đỏ kia.

Duy Nhược Hề cũng nhịn không được, sau đó dùng Tinh thần lực nói cho Duy Bảo Bảo kêu nó nhất định không thể nổi bão. Mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng nhất định không thể khôi phục bản thể. Hơn nữa cũng nhất định không thể phun lửa ở trước mặt nhiều người như vậy.

Duy Bảo Bảo đại khái cũng biết nếu nó phun lửa hoặc là khôi phục bản thể sẽ làm cho Duy Nhược Hề gặp phiền toái, cho nên nó ngoan ngoãn đáp ứng Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề đang chuẩn bị dùng Tinh thần lực khống chế cái bàn bên cạnh lại đột nhiên bị một âm thanh phía sau cắt đứt.

"Phát sinh chuyện gì?" một giọng điệu lạnh như băng vang lên.

Dĩ nhiên là Mặc Diễm.

Duy Nhược Hề vừa nghe thanh âm chỉ biết là Mặc Diễm ở phía sau.

Mặc Diễm cũng chỉ là nghe nói trên lầu có tiết mục giải trí nên định đi nhìn xem. Ai biết vừa đi lên liền thấy Duy Nhược Hề đang giằng co với một người đàn ông.

Lam Á Nam cùng Duy Nhược Hề đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Mặc Diễm.

"Có chuyện gì vậy? Duy Nhược Hề." Mặc Diễm lại ở một bên phát ra thanh âm lạnh như băng.

"Có chút phiền toái nhỏ, nhưng mà không cần lo lắng, rất nhanh liền giải quyết." Duy Nhược Hề thật sự là không muốn phiền toái đến Mặc Diễm. Vốn anh đã cứu cô vài lần rồi. Hơn nữa Duy Nhược Hề phát hiện, ở trong tiềm thức cô không muốn để cho Mặc Diễm thấy cô là người vô dụng.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" giọng điệu của Mặc Diễm lại tăng thêm một lần.

"Xin chào tiên sinh. Vị tiểu thư này đem theo sủng vật có tính công kích vào yến hội, cái này không hợp theo quy củ. Cho nên tôi muốn tịch thu con sủng vật của cô ta.”

Mặc Diễm lạnh như băng nhìn cái tên đàn ông giả dạn âm trầm trước mắt, “Bắt cô ấy giao sủng vật cho ngươi? Nhà ngươi dựa vào cái gì?”

Hồ Ngâm âm trầm nhìn Mặc Diễm tuấn tú trước mắt sau đó lại nói:” Dựa vào tiểu thư này làm trái với quy củ.”

Mặc Diễm cũng không thèm nói chuyện mà trực tiếp động thủ. Hồ Ngâm dường như không nghĩ rằng Mặc Diễm lại trực tiếp động thủ nên đã bị một quyền của Mặc Diễm đánh bay ra ngoài.

Duy Nhược Hề há mồm thật to nhìn Mặc Diễm xuất thủ, cô thật không ngờ Mặc Diễm lại trực tiếp động thủ như thế. Lam Á Nam ở bên cạnh thấy Mặc Diễm trực tiếp động thủ thì cũng hưng phấn vọt lên dùng đế giày cao gót đạp vào người Hồ Ngâm. Hồ Ngâm liền kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết.

Lúc này cái người vẫn đứng bên cạnh Hồ Ngâm mới phản ứng lại, hắn nâng yết hầu kêu lên. Chỉ trong phút chốc các nhân viên bên trong toàn bộ đều chạy đi ra vây xung quanh Duy Nhược Hề.

Mà những người khách ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như thế thì đa số liền cuống quýt chạy xuống lầu, còn một số thì ở lại vây xem.

Mặc Diễm cũng không thèm nói tiếng nào trực tiếp động thủ, Lam Á Nam cũng không quản là cô có đang mặc lễ phục hay không. Trực tiếp đem quăng cái đầu tóc giả sau đó tê một cái xé mất cái đuôi váy của lễ phục.

Duy Nhược Hề cũng không ngại dùng tinh thần lực khống chế mấy cái ghế bên cạnh bắt đầu cho chúng bay đến đánh mấy người kia.

Viêm Bân đột nhiên nhìn thấy khách khứa từ trên lầu chạy xuống liền kéo lại một người hỏi, “ Làm sao vậy? phát sinh chuyện gì?”

"Trên lầu không biết xảy ra chuyện gì lại có người đánh nhau."

Viêm Bân nhíu mày, sau đó lập tức thẳng trên lầu đi. Bạch Linh Nhi ở bên cạnh thấy Viêm Bân lên lầu cũng vội vàng đi theo.

Viêm Bân vừa lên đến lầu ba liền ngây ngẩn cả người, hắn vừa vặn thấy một nhân viên cầm cây đao đâm tới Duy Nhược Hề. Viêm Bân vừa định tiến lên phía trước thì đã thấy Mặc Diễm xoay người đem kẻ định đánh lén Duy Nhược Hề giải quyết.

"Tiểu Hề, có chuyện gì?" Viêm Bân đi đến trước mặt Duy Nhược Hề. Có chút khẩn trương nhìn Duy Nhược Hề, "Em có bị thương chỗ nào không?"

Bạch Linh Nhi ở phía sau thấy Viêm Bân tiến lên ân cần hỏi hang Duy Nhược Hề lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay của Viêm Bân mở miệng: “ Bân, chuyện gì vậy?” Sau đó quay đầu hỏi Duy Nhược Hề, “Duy Nhược Hề, cô không biết hôm nay chính là lễ đính hôn của tôi với Viêm Bân sao mà còn thừa dịp gây phiền toái?”

Duy Nhược Hề cũng lười trả lời Bạch Linh Nhi, chính là liếc Viêm Bân một cái, sau đó mở miệng nói: "Hỏi quản lí nơi này của anh đi!" Nói xong đã muốn xoay người đi xuống.

Mặc Diễm cũng theo Duy Nhược Hề cùng nhau đi xuống. Chỉ có Lam Á Nam lúc đi xuống thì trừng mắt nhìn ViêmBân cùng Bạch Linh Nhi, “Thật không biết nuôi dạy thuộc hạ kiểu gì, cư nhiên muốn tham con sủng vật của Nhược Hề, hừ!”

Bình luận





Chi tiết truyện