“Cậu không biết chỉ trông vào gia vị thì không có khả năng nấu ra món ăn ngon như vậy sao?” Hiên Viên Kì Thành hỏi.
Viêm Bân nói:“Nghe cậu nói như vậy, dường như cũng có chút đạo lý. Bất quá nguyên nhân gì mà đồ ăn cùng cơm có thể ngon như vậy?”
“Đương nhiên gạo và nguyên liệu nấu ăn là nguyên nhân, khi nãy mình nhìn qua đồ ăn tuy là những món đơn giản nhưng có thể thấy được màu sắc và khối lượng của nguyên liệu so với đồ bán trên thị trường không giống nhau. Đồ tốt nhất đã được Viêm gia thu mua cho nên lạ ở chỗ là các nguyên liệu này được nhập từ đâu?”
“Đúng vậy, đồ ngon đều được nhà mình mua hết mà các nguyên liệu này không giống loại được Dịch Đào Tạo dưỡng lên. Màu sắc rau sặc sỡ, cơm cũng trắng bóng.”
Viêm Bân cùng Hiên Viên Kỳ Thành như đột nhiên nghĩ đến cái gì, trăm miệng một lời nói: “Chẳng lẽ là gieo trồng trên đất?”
Viêm Bân hít một hơi có chút bất ngờ. Hắn từng xem một quyển sách cổ về việc gieo trồng thực vật, rõ ràng rau dưa trong nhà hàng này giống hệt hình ảnh trong sách hắn từng xem qua. Thuộc loại được gieo trồng trong đất giống như 1000 năm trước. Trong quyển sách đó gạo cũng có màu trắng giống như thứ hắn vừa được ăn. Thật kỳ lạ, nguyên liệu này từ đâu đến?
“Kì Thành, cậu có ý kiến gì không? Hay chúng ta tìm ông chủ tới hỏi một chút?” Viêm Bân rất muốn biết đồ ăn này từ đâu đến. Nếu thật sự từ trong đất gieo trồng thành công thì sẽ giải được bài toán khó cho địa cầu hiện tại đang thiếu nguồn thức ăn nghiêm trọng. Cũng may từ mấy trăm năm đã nghiên cứu ra bánh dinh dưỡng nếu không....
“Mình cảm thấy cho dù đi hỏi ông chủ thì hắn cũng không nói cho cậu nghe. Hơn mữa mình không dám tin tưởng cái này là gieo trồng trong đất. Bởi vì thật sự không có khả năng.”
“Sao lại không có khả năng?” Viêm Bân hỏi.
“Học viện của nhà cậu mấy trăm năm qua các giáo sư đều nghiên cứu qua, giống như giáo sư Trần hiện tại, nghiên cứu cả đời cũng chưa ra một chút thành quả. Có bao nhiêu khó khăn cậu biết rõ mà. Cho nên cẩn thận nghĩ lại thì không thể do gieo trồng trong đất được.”
Viêm Bân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì sau đó a một tiếng nói:“Nói đến giáo sư Trần mới nhớ, mấy ngày hôm trước mình tìm ông ấy, nghe ông ấy nói mới phát hiện một loại nước thần kỳ, hạt giống không cần xử lý qua chỉ đơn giản cho vào nước sau đó 2 ngày có thể nảy mầm, 5 ngày là thu hoạch được.”
“Gì? Có loại nước thần kỳ như vậy? Nhớ rõ ở cổ đại thì thực vật ít nhất cũng một tháng mới thu hoạch được mà.” Hiên Viên Kỳ Thành có chút tò mò.
“ Đúng vậy, mình hỏi ông ấy nước kia là phát hiện ở đâu, thế nhưng ông ta không chịu nói cho mình biết. Tính ông ta cậu cũng biết rõ, không thể bức được ông già kỳ quái đó.”
“Không biết cậu có thể lấy một ít cho mình nghiên cứu được không? Xem rốt cuộc có thành phần gì bên trong.” Hiên Viên Kỳ Thành cảm thấy nguồn nước thần kỳ kia có thể áp dụng vào trong y học. Lợi dụng nó để trồng ra các loại dược liệu giúp cường thân kiện thể, đối với quân đội rất có ít. Không phải loại thảo dược nào cũng có thể trồng trong dịch đào tạo, mấy cái linh thảo này nọ rất kén chọn. Một số loại chỉ có thể trồng trong đất nên hiện tại chúng gần như không còn được thấy nữa.
“Cậu nghĩ rằng mình không nghĩ tới sao, 2 ngày trước mình tìm ông ấy xin một ít, kết quả ông ta coi nó như bảo bối một giọt cũng không chịu cho mình. Hơn mữa, mỗi ngày đều ôm theo lọ nước kia, ngay cả ngủ cũng ôm bên cạnh.” Hắn tính trộm một chút cũng không được.
“Tra không ra nước kia từ đâu đưa đến sao?” Hiên Viên Kỳ Thành hỏi.
“Tra không ra, hỏi ông ấy, ông ấy cũng không chịu nói.”
Nếu Duy Nhược Hề ở trong này, nhất định biết người mà bọn họ đang nói đến là ai, chính là vị giáo sư già mà mấy ngày hôm trước nàng mới bố thí cho một ít nước. Xem ra vị giáo sư này rất đúng mực, không hề nói ra nàng.
“Bân. Hiện tại mình giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng.” Hiên Viên Kì Thành đột nhiên mở miệng nói.
“Nhiệm vụ gì?” Viêm Bân có một loại cảm giác không tốt.
“Giúp mình trộm một ít nước chỗ giáo sư Trần mà cậu nói.”
“......” Biết ngay không phải chuyện tốt gì mà, “Không được, ông ấy rất cố chấp.” Mỗi ngày ngủ đều ôm, làm sao mà trộm được.
“Bân, giúp mình một chút đi, vài giọt cũng được. Việc này rất quan trọng.”
Viêm Bân nhíu mày: “Được rồi, mình sẽ cố gắng, nhưng nếu không được thì cũng đừng trách mình.”
“Được, đúng rồi cậu không tính tra ra chuyện gì xảy ra với nhà hàng này sao?”
Viêm Bân cười giảo hoạt như hồ ly, “Đương nhiên phải tra chứ, còn muốn tra thật rõ ràng.” Chuyện phấn chấn lòng người như vậy đương nhiên hắn muốn tìm hiểu kỹ.
Duy Nhược Hề đang một mình nhàm chán trên đường cái, thời đại này không giống như trước kia, mọi người nhàn nhã, nàng nhớ trước kia cứ đi được vài bước là thấy một tiệm cà phê. Mọi người lúc rãnh rỗi thích đi uống cà phê hay chơi cờ đánh bài gì đó. Tại đây ai cũng bận rộn, mọi người đều tất bật, vội vàng.
Ngay cả đi dạo phố người ta cũng vội vàng. Nàng luôn cảm thấy không khí ngột ngạt, trên trời thì các toa xe cứ bay qua bay lại, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy các tòa nhà cao lớn, rất phiền não. Lại không biết vì sao hai ngày nay Nhược Hề nhìn cái gì cũng không vừa mắt, thấy trong lòng rất là phiền muộn.
Nhược Hề cứ một đường đi tới bất tri bất giác tới phía bắc Văn Minh Khu.
Khu bắc đang xây dựng khu buôn bán, toàn bộ các kiến trúc sắp sửa hoàn thành, hiện tại đang ở khâu cuối cùng là trang trí. Nhưng hình như mấy ngày hôm trước có người chết ở chỗ này nên hiện tại công trình đang tạm dừng.
Toàn bộ bắc phố hiện tại ngoại trừ mấy tòa nhà cao lớn cùng Duy Nhược Hề thì không thấy bóng dáng ai cả.
“Đáng chết, sao lại đi đến chỗ này.” Duy Nhược Hề thầm mắng mình, lại nhớ đến lời dặn của Duy Hạo mấy ngày hôm trước.
“Nếu chị ở nhà cảm thấy buồn thì đi ra ngoài dạo. Nhưng trăm ngàn lần không được đi đến Bắc phố Văn Minh Khu. Nơi đó mấy ngày hôm trước vô duyên vô cớ lại chết người. Cho nên tuyệt đối không được chạy đến đó.”Tiểu Hạo nghĩ chị của hắn nhát gan sẽ không đến nơi đó, thế nhưng không nghĩ đến trường hợp chị hắn ngây ngô đi tới đi lui lại vô tình chạy đến Bắc Phố.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1