chương 84/ 274

Hành tinh không rõ – Căn cứ huấn luyện quân sự của Học viện tổng hợp đế quốc.

Dưới sự an bài của huấn luyện viên Vladimir, các tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc tiến hành quân huấn đâu vào đấy. Sau hạng mục bắn súng, huấn luyện viên tặng toàn thể tân sinh một kinh hỉ cực lớn!

“Tiếp theo mỗi người các bạn sẽ được phân phối một cơ giáp.” Câu đầu tiên của huấn luyện viên khiến đám tân sinh sợ ngây người.

Cơ giáp… cơ giáp á! Ngoại trừ mấy đứa gia đình đặc biệt có điều kiện, trong đám tân sinh đây chẳng bao đứa từng động tới cơ giáp đâu! Ngay cả tân sinh khoa Cơ giáp cũng thế!

“Phương pháp sử dụng cơ giáp sẽ được hệ thống cơ giáp tự động giảng giải sau khi các bạn tiến vào, các bạn sẽ học cách thao tác cơ giáp sơ bộ thông qua sự hướng dẫn của nó, thực tiễn là phương thức học tập tốt nhất. Trong mười ngày kế tiếp, các bạn phải lái cơ giáp hoàn thành tối thiểu một trăm ván đối chiến trên sàn đấu của hệ thống, điểm hiển thị cuối cùng chính là thành tích của hạng mục thao tác cơ giáp.”

Đám tân sinh lại kinh!

Nếu bảo “kinh” trước đó là “kinh hỉ”, vậy “kinh” lúc này đích thị là kinh hãi.

Được động chạm cơ giáp thì ai chả sướng, nhưng nếu là điều khiển cơ giáp đi đánh lộn, tại chỗ liền có rất nhiều tân sinh bắt đầu hoài nghi. Sau đó, đến hồi nhìn thấy cơ giáp huấn luyện viên phân cho, âm thanh rủa xả nơi cõi lòng càng to hơn —

Cái, cái thứ này là cơ giáp thiệt hả?

Cả lũ tân sinh đều 囧.

Cũng khó trách đám tân sinh đều tỏ vẻ như thế, hoàn toàn trái ngược với hình tượng oai phong ngời ngời của những cơ giáp từng gặp qua, tạo hình của mớ cơ giáp kia căn bản là một đống sắt thép được chắp nối qua loa! Thoạt nhìn y như người máy đời xưa lắc xưa lơ, cái loại đã ngừng sản xuất từ khướt nào rồi!

Buộc lòng phải nói rằng, hệ thống mô phỏng thực chiến của mạng quân đội thực tình sinh động hết chỗ chê, dù đang ở trong không gian ảo, song ánh mắt ai nấy vẫn hoạt động y xì tâm lý. Huấn luyện viên nhìn ra ngay sự thất vọng trong mắt các tân sinh.

“Đừng coi thường cơ giáp này, đây chính là cơ giáp hình thái sơ khai được xưng là trái tim cơ giáp.” Đối với hầu hết tân sinh mai sau sẽ không đi con đường tòng quân (nhưng rất nhiều người sẽ gả cho quân nhân), huấn luyện viên xem như cực kỳ kiên nhẫn: “Trên thực tế, cơ giáp bắt nguồn từ người máy, đây thực chất là mô hình người máy đầu tiên, chẳng qua hình thể phóng đại gấp mấy lần. Từ mô hình người máy thời kỳ đầu, cộng thêm đủ loại nhu cầu của loài người, cơ giáp mới phát triển theo nhiều hướng khác nhau.

Tỷ như cơ giáp hạng nặng ra đời vì mục đích bảo hộ, cơ giáp đánh lén xuất hiện vì mục đích ám sát, tương tự như nhân loại, tùy theo chức năng khác nhau mà cơ giáp cũng có phương hướng phát triển phong phú. Chiến sĩ cơ giáp trong suy nghĩ của các bạn cũng là một loại cơ giáp chú trọng năng lực chiến đấu thôi.” Huấn luyện viên nói nguyên tràng dài, thấy vẻ ngu ngơ trong mắt đám tân sinh thì ý thức được: Kỳ thực lũ nhóc cũng chẳng hiểu rõ hàm nghĩa trong đoạn nói này của hắn.

Đối với những đứa trẻ này, cuộc đời chúng còn chưa bắt đầu lăn bánh, tương lai là con đường không có điểm cuối, cứ để chúng mặc sức tưởng tượng thoải mái.

Vì vậy hắn không nói tiếp nữa, mà giới thiệu chi tiết hơn về cơ giáp sắp phân cho đám tân sinh điều khiển.

“Trong hệ thống, … người lần đầu sử dụng hệ thống tiến hành huấn luyện cơ giáp đều nhận được một bộ cơ giáp sơ khai như vậy.” Suýt nữa bật thốt hai chữ “quân nhân”, huấn luyện viên vội vàng đổi chữ trước khi kịp nói ra miệng. Nguy hiểm thật, may không khiến các tân sinh phát hiện thứ họ đang sử dụng là hệ thống quân dụng: “Trong quá trình người sử dụng thao tác liên tục, nó sẽ căn cứ vào nhu cầu của người ấy mà không ngừng biến hình, cuối cùng biến thành hình dáng thích hợp với người sử dụng nhất. Trình tự này cũng là giai đoạn mấu chốt mà mỗi cơ giáp định chế phải trải qua, tuy rằng tương lai chưa chắc ai cũng sở hữu cơ giáp định chế, nhưng bây giờ các bạn đang có cơ hội biết cơ giáp hợp với mình nhất mang hình dáng ra sao.”

*cơ giáp định chế: cơ giáp được đo ni đóng giày cho một người

Quả nhiên, lời này vừa vang lên, trong mắt tất thảy tân sinh đều tóe tia lửa háo hức muốn thử!

Nom bọn nhỏ nhảy nhót hưng phấn, huấn luyện viên hợp thời phát chỉ lệnh, đám tân sinh lập tức nhấc chân… xếp hàng đi tới chỗ cơ giáp.

“Hoan nghênh bạn sử dụng cơ giáp sơ khai, kế tiếp là thời gian hướng dẫn thao tác cơ giáp, nếu muốn nhảy qua hãy ấn nút R.” Vừa leo vào khoang cơ giáp dưới sự trợ giúp của huấn luyện viên xong, phần giải thích đã bắt đầu ngay tắp lự, bọn họ đành cố dồn lực chú ý lên bàn điều khiển trước mắt. Mặc dầu ngoại hình của cơ giáp thoạt trông đơn sơ quá đỗi, song bàn điều khiển bên trong lại chẳng khác gì bình thường, cũng giống bàn điều khiển cơ giáp trong tưởng tượng của họ, đầy ắp phím ấn phức tạp, không biết phím ấn làm bằng chất liệu gì mà xúc cảm đặc biệt tốt.

Lúc ấy liền có tân sinh thận trọng mò lên một phím trong đó, bất cẩn dùng sức hơi lớn, rồi lại bất cẩn ấn trúng một phím.

“Chúc mừng bạn bước ra bước đầu tiên!” Cùng với âm thanh máy móc bình tĩnh của hệ thống cơ giáp, tân sinh kia trợn mắt há mồm phát hiện cơ giáp dưới thân đã sải bước tiến lên. Do ngón tay cậu ta vẫn đặt trên phím ấn nên cơ giáp chạy mỗi lúc một nhanh, sau cùng thành chạy băng băng. Thời khắp sắp đụng vào tường đến nơi, vách tường bỗng biến mất tăm, cả tân sinh lẫn cơ giáp cũng bay biến đâu mất.

“Xem ra đã có học sinh nắm được phương thức chạy chuẩn xác, huấn luyện khẩn cấp chính thức mở màn từ chiều hôm nay.” Huấn luyện viên nheo mắt dõi theo bóng dáng tân sinh kia: “Các bạn còn lại mau chóng nắm vững cách thức thao tác sơ bộ đi, sau đó tiến vào sân huấn luyện.”

“Một khi tiến vào sân huấn luyện, các bạn sẽ mang thân phận chiến sĩ, sẽ phải đối mặt với đối thủ cùng trình độ. Khi hệ thống phán định trình độ các bạn có thể thăng cấp, cơ giáp của bạn cũng sẽ thăng cấp theo, còn nếu hệ thống phán định tình trạng của bạn không thích hợp chiến đấu, bạn và cơ giáp sẽ quay về phòng này tiến hành kiểm tu.”

Ngay lúc huấn luyện viên đang nói, một cơ giáp tự dưng xuất hiện lù lù trước mặt mọi người, chính là cơ giáp của tân sinh mới vừa chạy ra. Có điều, cơ giáp của cậu ta đã khác xa ban nãy: Thân máy trắng tinh hóa màu cháy đen, chi chít vết đạn đen thùi, rành rành mới bị người ta tấn công xong.

“Giống như bạn học này đây, giỏi lắm, bạn ấy đã làm mẫu tư thế quay về chính xác cho các bạn rồi đấy.” Nhìn tân sinh chật vật lết xác ra khỏi cơ giáp, huấn luyện viên híp mắt, tức khắc dặn dò các học sinh còn lại tiếp tục học tập.

Mục Căn là người cuối cùng tiến vào cơ giáp.

Không như những tân sinh khác vừa tiếp cận cơ giáp đã leo vào ngay, Mục Căn đứng bên chân cơ giáp lâu thật lâu.

Giờ phút này, Mục Căn đang nhớ tới ba ba mình – người máy A.

Cơ giáp sơ khai dùng ngoại hình của người máy đầu tiên làm khuôn mẫu, xét bề ngoài cực kỳ giống người máy A. Một đống cơ giáp sơ khai đứng chung với nhau khơi gợi một hình ảnh từ rất lâu rất lâu trước kia, hình ảnh ấy chôn sâu trong ký ức của Mục Căn: Hành tinh hoang lạnh đó chẳng có bất cứ thứ gì, nhưng lại là nơi cậu sinh ra.

Ấy là hồi ức trước khi bác cả có mặt, quãng thời gian cùng ba ba sống nương tựa lẫn nhau, khi mà những chú người máy giống hệt ba ba vẫn tồn tại.

Thời điểm đó, Mục Căn còn quá nhỏ, cậu đã không nhớ rõ tình cảnh khi xưa nữa, nhưng cậu biết những người máy ấy đều sở hữu ngoại hình giống ba ba, ngặt nỗi ký ức khuyết thiếu khiến cậu không tài nào nhớ nổi chuyện cũ.

Mãi tới hôm nay.

Khi chứng kiến các cơ giáp sơ khai đứng ngay ngắn chỉnh tề đối diện mình, cậu bỗng có cảm giác “trở lại quá khứ”.

Những cơ giáp mới tinh sạch sẽ này làm cậu nhớ ba ba.

Có lẽ thuở ban sơ, ba ba cũng là một trong số người máy tiếp nhận chọn lựa, mờ mịt trước tương lai, chờ đợi một ai đó vì mình mà đến chăng?

Mục Căn bật người trèo lên cơ giáp.

“Xin chào, tôi là Mục Căn.” Trước khi hệ thống bắt đầu giảng giải, Mục Căn giành lên tiếng chào hỏi trước, rồi mới chuyên tâm nghe hệ thống hướng dẫn.

Trường kỳ không có ai so sánh, thành thử Mục Căn đâu biết mức độ tập trung chú ý của mình đáng sợ nhường nào! Một loại tập trung gần như sánh bằng máy móc, hệ thống cơ giáp giảng giải xong, đang theo thường lệ hỏi xem có cần lặp lại lần hai không thì Mục Căn gật đầu lia lịa: “Nhớ kỹ rồi, chúng ta đi lại thử xem nhé?”

Vấn đề của cậu rõ ràng vượt quá phạm vi hỏi đáp thiết lập trong hệ thống, hệ thống không trả lời.

Phím ấn trong tay phối hợp lẫn nhau, Mục Căn điều khiển cơ giáp cử động.

Thông qua thao tác của Mục Căn, cơ giáp sơ khai giơ chân trái lên như kẻ trộm, đoạn nhẹ nhàng đặt xuống, đứng vững xong lại nâng chân phải lên.

Cơ giáp của Mục Căn cũng chẳng có gì bắt mắt giữa hàng đống cơ giáp, thậm chí còn khá ngốc so với một số học sinh. Song năm phút sau, cơ giáp đã có thể đi đường hết sức liền mạch, linh hoạt vòng qua hết cơ giáp này đến cơ giáp khác, cậu đã điều khiển nó cực kỳ linh hoạt.

Thoải mái thoát khỏi đội ngũ, người máy vươn tay phải làm động tác hẹn gặp lại với các đồng bạn phía sau, đoạn nhanh nhẹn sải bước về phương hướng không rõ đằng trước.

“Chúng ta sắp đi rồi, cứ yên tâm, tôi sẽ tận lực bảo vệ cậu.” Lúc gần ra khỏi phòng, Mục Căn hưng phấn nói.

“… Vâng.” Mục Căn nào biết câu cậu nghe được lại là một câu tuyệt đối không thuộc phạm vi đáp lời của hệ thống.

Vladimir thừa nhận bản thân nhìn lầm.

Hắn thấy được hy vọng trên người Mục Căn, nhưng luôn cảm thấy biểu hiện của cậu quá thiện lương.

Một đứa trẻ ôm ấp chủ ý nghĩa lý lưởng lớn lên trong nhà ấm — đây là đánh giá ban đầu về Mục Căn.

Cậu nhóc này có sức hút trời sinh, giỏi phát hiện ưu điểm của đồng bạn, tựa như ánh trăng tuy chói mắt, nhưng sẽ không bá đạo che khuất hào quang của người khác, mỗi người đều cam nguyện đứng bên cậu, còn nghe lời cậu chỉ huy.

Hiềm nỗi —

Bối cảnh của cậu quá trong sạch.

Nhìn không tới tia tăm tối nào trong mắt cậu, một ngày nào đó cậu bé sẽ bị hắc ám đột ngột phát hiện đè cho sụp đổ.

Cho nên, dẫu thừa nhận năng lực của Mục Căn, song Vladimir vẫn không xem Mục Căn là người lãnh đạo. Nhưng biểu hiện kế tiếp của cậu lại không ngừng phủ định ý niệm cố hữu của hắn:

Trong hạng mục bắn súng, Mục Căn quả nhiên vì mềm lòng mà thả mục tiêu chạy trước, tạo thành tình tiết nhân vật chết thảm. Tuy nhiên, trong thời gian sau đó, cậu đã phát huy năng lực hành động khó lòng tưởng tượng, tìm ra toàn bộ kẻ tham dự và lần lượt bắn chết như một thợ săn lão luyện nhất.

Số lượng mục tiêu tử vong trên phiếu điểm của Mục Căn cũng tựa như màu mắc của nó, một sắc đỏ đẫm máu.

Mười ngày không ngơi không nghỉ đuổi giết nhiều người như vậy, hai tay đứa trẻ ấy dĩ nhiên dính đầy máu tươi. Nhưng đến tận khắc này, Vladimir vẫn thấy trong mắt cậu sắc trắng tinh khiết như thuở ban đầu.

“Giả thôi sao? Vậy tốt quá…” Nụ cười khi ấy của Mục Căn khắc sâu vào lòng Vladimir.

Không thèm để ý mà ngàn dặm truy sát một nhiệm vụ chẳng qua chỉ là giả thuyết, điều khiến cậu để ý hơn là những dân làng trong câu chuyện chỉ là giả thuyết, vì là giả thuyết nên căn bản không tồn tại tử vong.

Logic của đứa nhóc này… thật kỳ quái.

Sau đợt huấn luyện bắn, Mục Căn chính thức lọt vào mắt huấn luyện viên Vladimir. Ví dụ như lúc này, khi cơ giáp do Mục Căn điều khiển được truyền tống tới sân huấn luyện, mọi hành động của cậu đều nằm trong mắt Vladimir.

Bình luận





Chi tiết truyện