chương 61/ 274

“Ollie thân ái,

Hôm nay tớ chính thức nhập học rồi. Trưởng khoa mời bọn tớ ăn bánh ngọt ngon cực kỳ, thầy bảo sau này bọn tớ cũng có thể làm được món bánh ngon như vậy, đến lúc ấy tớ sẽ cố gắng học rồi làm cho Ollie ăn. Mặt khác, cửa hàng bánh bao của ba ba và các bác cũng khai trương hôm nay, vì cửa hàng không đẹp lắm, lại không có Manh Manh đứng bán, nên tình hình kinh doanh không mấy khả quan, bán được mỗi hai mươi cái thôi à. Nhưng bác cả nói từ từ rồi sẽ khá lên, bác đã đi thăm hỏi tất cả các người máy bảo mẫu gần đó, về sau mỗi lần đi mua đồ nấu ăn hàng ngày, họ sẽ đến cửa hàng nhà mình mua bánh. Khi ấy trong nhà sẽ có tiền, tớ lại đi hối lộ Hiệu trưởng kia tiếp.”

“… Bác Alpha lại gian lận nữa, bảo đảm bác ấy bôi đen tất tần tật não của mấy người máy xung quanh rồi.” Đọc xong thư, Olivia quay đầu nói với Manh Manh.

“Olivia đừng động đậy, cậu cứ vậy thì tôi không băng bó vết thương cho cậu được.” Băng vải vừa cố định xong lại lỏng ra, Manh Manh vội vàng vươn móng vuốt đạp lên lưng Olivia.

Bấy giờ Olivia cũng thấy đau, khóe miệng căng cứng, không cười nữa. Song tay hắn từ đầu tới cuối không hề buông lá thư, đọc đi đọc lại mấy dòng chữ ngắn ngủi trên đó vài lần, gần như sắp thuộc lòng đến nơi, lúc này Manh Manh mới tuyên bố hắn có thể đứng dậy.

Olivia không vội mặc thêm áo, chuyện đầu tiên hắn làm là gấp lá thư lại, sau đó cẩn thận nhét vào ngăn kéo bàn.

Ba tháng rồi… Olivia nghĩ.

Tính tới bữa nay Olivia đã nhập học tròn ba tháng, vậy mà đến giờ hắn mới nhận được thư Mục Căn viết hôm khai giảng.

Hết thảy tín hiệu đều bị chặn, chỉ cho phép sử dụng mạng nội bộ trong thời gian quy định, bạn bè thân thích chỉ được liên lạc qua những trang giấy nguyên thủy nhất, nhân viên nhà trường thu lại toàn bộ, kiểm tra cẩn thận rồi mới gửi đi đồng loạt. Giám sát học viên còn nghiêm khắc hơn phạm nhân, Olivia bị cách ly suốt ba tháng.

Ba tháng địa ngục.

Nửa năm đầu sau khi nhập học Học viện quân sự đế quốc là thời gian tập quân sự, trong thời gian này, tất cả tân sinh được chia thành nhiều đội để tiến hành huấn luyện tập thể. Tiếp theo, căn cứ vào biểu hiện và chí nguyện cuối cùng của họ, học viện sẽ tổ chức cuộc thi phân khoa thống nhất. Bất đồng với cuộc thi phân khoa của Học viện tổng hợp đế quốc chủ yếu dựa trên chí nguyện cá nhân, Học viện quân sự đế quốc phân khoa theo quyết định của học viện là chủ yếu, học sinh có thể lựa chọn khoa thi theo hứng thú và năng lực của mình, nhưng kết quả sẽ được học viện rút ra từ biểu hiện và điểm thi của thí sinh trong đợt quân sự, sau đó mới công bố đánh giá cuối cùng.

Học viện quân sự đế quốc không có khoa Ẩm thực, Olivia suy đi tính lại, rốt cuộc chọn khoa Cơ giáp: Thứ nhất, cơ giáp là thứ thiếu niên trẻ tuổi này hứng thú nhất; Thứ hai, vốn dĩ Olivia cũng điều khiển phi thuyền Manh Manh rất giỏi; Thứ ba, khoa Cơ giáp coi trọng năng lực của từng cá nhân, có vẻ ít phải chung đụng tập thể nhất, điều này vô cùng phù hợp với sở thích của Olivia.

Quen biết Mục Căn là ngoài ý muốn, một việc ngoài ý muốn hết sức tốt đẹp, ngoại trừ Mục Căn, Olivia không có hứng kết bạn với những người đồng trang lứa khác.

“Olivia, các bạn học của cậu thoạt nhìn còn đáng ghét hơn cậu trước kia nữa!” Manh Manh nhận xét về bạn học của Olivia vậy đấy.

Olivia nện cho Manh Manh một quyền ngay tại chỗ, nhưng nện xong lại thấy rất đúng: Bọn trường này đúng là đứa trước khó ưa hơn đứa sau, còn khiến người ta chán ghét hơn mình ngày xưa nữa!

Rất nhiều học sinh thấy cảnh Hiệu trưởng Argos đích thân đưa hắn đến trường, thế là họ bắt đầu suy đoán đủ kiểu về thân phận Olivia. Dưới tình huống thân phận chưa được xác định, Olivia thành công duy trì tình trạng độc hành giữa sóng ngầm mãnh liệt của đám tân sinh.

Tuy nhiên, cuộc sống độc lai độc vãng chỉ lo thân mình sẽ phải kết thúc nhanh thôi.

Tối hôm trước có một tân sinh chết.

Đó là một Lôi long thân hình vô cùng cường tráng, biểu hiện không tệ trong mấy khóa huấn luyện đầu tiên sau khai giảng, nhờ tính cách tốt bụng nên cậu ta quan hệ khá tốt với rất nhiều bạn cùng lớp, bao gồm cả mấy học viên trong phòng Olivia.

Thân thể cường tráng, đầu óc không ngốc, nhân duyên cũng rất tốt, một học viên như thế lại ra đi.

Hàng năm học viện luôn có hàng loạt học sinh chết oan chết uổng, lúc huấn luyện, lúc làm nhiệm vụ đều có thể phát sinh tử vong. Học viện không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào với những cái chết đó, vì họ đã truyền bá cho học sinh quan niệm thế này: Từ ngày đầu tiên bước chân vào học viện, tất cả học sinh đã chính thức trở thành quân nhân dự bị, sinh mệnh họ thuộc về đế quốc.

Cái chết có giá trị đều nhận được phần thưởng, người nhà họ sẽ được Học viện quân sự đế quốc “trợ cấp” và an ủi, cái chết vô giá trị thì chỉ có một phần thông báo. Toàn thể phụ huynh và học viên của Học viện quân sự đế quốc đều là quân nhân, họ biết rõ nguyên tắc ấy.

Nguyên nhân tử vong của tân sinh Lôi long thuộc vế sau —

Tự sát, cái chết không chút giá trị.

Đây là lý do học viện công bố với bên ngoài, song Olivia lại biết rất rõ nguyên nhân thực sự khiến tân sinh kia tử vong.

Sau nhập học, quãng ngày như cá gặp nước không kéo dài lâu, cậu ta bắt đầu thay đổi. Tính tình trở nên ngày càng chất phác, phản ứng chậm chạp không nói, sau này thì triệt để biến thành người khác so với lúc mới nhập học.

Từ nhỏ lớn lên tại cô nhi viện, Olivia quen thuộc với tình huống ấy hơn bất cứ ai: Cậu ta bị bắt nạt.

Olivia cũng dễ dàng nhận ra thủ phạm bắt nạt: Chính là bốn tân sinh cùng phòng cậu ta: Hollande, Gaia, Abil và Paul.

Bốn con khủng long ăn thịt hết sức tàn bạo. Tuy vẫn đang tuổi thú con, nhưng bọn chúng đã rất cường tráng.

Có điều, chuyện ấy đâu can hệ gì hắn.

Olivia hoàn toàn không định hòa nhập cùng tập thể, cho rằng việc ấy không liên quan đến mình.

“Nơi này thật nhàm chán, mong sao tốt nghiệp sớm sớm chút.” Cuối cùng, Olivia liếc thoáng qua ngăn kéo đặt thư Mục Căn gửi đến, rồi nhìn về phía “Sừng To” đang lăn qua lộn lại trên giường.

“Sừng To” là quả trứng đế long trăng rằm mà Olivia ấp ra tại cuộc thi của khoa Ẩm thực, lúc hắn bị bắt ép đến Học viện quân sự đế quốc thì Mục Căn đưa nó cho Manh Manh.

Tiểu đế long trăng rằm số hên này đang được Olivia nuôi dưỡng, còn đặt cho cái tên “Sừng To” uy phong lẫm liệt.

Sau ba tháng nuôi nấng kỹ lưỡng, Sừng To đã cao tới bắp đùi Olivia.

“Nhưng vẫn hơi gầy, trông chẳng ngon miệng gì cả.” Nắm hai móng vuốt của Sừng To nhấc nó lên, Olivia bắt đầu ướm ướm trọng lượng của nó như thật, sau đó tỏ ý bất mãn.

Hoàn toàn không hiểu phiền não của Olivia, Sừng To chỉ thân thiết liếm liếm cái tay đang nắm mình của hắn.

Sừng To lắc tới lắc lui trên tay Olivia, vừa được hắn thả xuống, nó lập tức lật nệm giường, ngậm ra một cục giấy thả vào tay Olivia.

Muốn chơi ném cục giấy đây mà – Olivia hiểu rất rõ hành động của Sừng To. Olivia chiều ý nó, ném cục giấy trong tay đi, Sừng To chạy về hướng cục giấy rơi xuống ngay tắp lự, vì chạy quá nhanh nên “bẹp” một tiếng —- nó tông luôn vào tường. Nhưng dù vậy, nhóc con vẫn rất hưng phấn, nó nhanh chóng gỡ người khỏi tường, ngậm cục giấy chạy về chỗ Olivia lần nữa, đoạn thả vào lòng bàn tay Olivia, nôn nóng chờ hắn thảy đi tiếp.

Cục giấy cũ nát là món đồ chơi duy nhất của Sừng To, ném cục giấy cũng là trò chơi duy nhất giữa Sừng To và Olivia.

Đối với Sừng To mà nói, khoảng thời gian vui vẻ nhất mỗi ngày chính là hiện tại.

Sừng To là một thú con cực kỳ hoạt bát, tuy hơi nghịch ngợm nhưng không thái quá, chỉ cần Olivia không cho nó đụng cái gì thì nó tuyệt đối không đụng. Nếu Olivia với Manh Manh về trễ, nó thà tự liếm móng vuốt của mình chứ nhất quyết không ăn đồ vật trong phòng Olivia. Với một đế long trăng rằm con cái gì cũng xơi tuốt luốt, hành vi của nó quả thực vô cùng có kỷ luật.

Mang thức ăn căn tin ra đút cho Sừng To, Olivia nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt dọc lưng Sừng To – sờ thấy rõ xương cột sống thế này, đúng là quá gầy.

“Gầy y như Olivia vậy.” Manh Manh bên cạnh xen mồm vào.

“Im miệng đi!” Olivia gầm thét hung dữ với Manh Manh, ngoài miệng thì rống rõ to, nhưng trong bụng nghĩ thế nào chỉ có hắn biết.

Từ lúc sinh ra Sừng To đã bị nhốt trong căn phòng ngủ nhỏ xíu, khác gì mình ngày xưa đâu…

Thức ăn quá ít, phạm vi hoạt động lại nhỏ, ban ngày Sừng To ngủ một mình trong phòng nhất định rất sợ hãi.

Sờ sờ cái lưng gầy nhom của nhóc con, Olivia làm ra một quyết định.

“Tí nữa chúng ta mang Sừng To ra ngoài chơi một lát đi.”

Một ngày huấn luyện chấm dứt, phải về phòng ngủ trước thời gian quy định, khoảng giữa còn trống nửa tiếng, thừa dịp ấy mang Sừng To đến bãi cỏ gần phòng ngủ dạo mấy vòng chắc… không sao đâu nhỉ?

Mong muốn mang tới thêm niềm vui cho Sừng To đã áp chế tâm cảnh giác, ngay hôm ấy Olivia với Manh Manh liền lén lút dẫn Sừng To rời khỏi phòng ngủ.

Địa điểm Olivia chọn là khu rừng nhỏ gần phòng ngủ, do mỗi ngày đều đi ngang qua nên hắn tương đối quen thuộc địa hình nơi đây, giờ này đại bộ phận tân sinh sẽ không ra ngoài, rất tiện cho Sừng To thoải mái lăn trên cỏ chốc lát.

Chỉ cần đề phòng giáo viên có thể đi kiểm tra phòng bất cứ lúc nào thôi, nhưng —

Nom dáng vẻ phấn khích chạy tới chạy lui trên cỏ của Sừng To, Olivia rốt cuộc chọn tạm thời đặt vấn đề ấy sang một bên.

Từ ngày rời nhà, Sừng To trở thành sắc màu duy nhất trong cuộc sống đầy áp lực của Olivia tại học viện. Khoảng thời gian Sừng To chơi đùa vui vẻ chẳng phải là thời khắc thư giãn độc nhất của Olivia hay sao?

Vì vậy dưới sự dung túng của Olivia, Sừng To tập thành thói quen ra rừng cây nhỏ phụ cận tản bộ, ăn cỏ cộng thêm xuỵt xuỵt rồi mới về ngủ. Chưa đầy một tháng, nó đã lớn lêm một vòng, sờ lưng không thấy toàn xương xẩu nữa mà đầy mỡ.

Lá gan Sừng To cũng lặng lẽ phình ra giống thịt trên người nó.

Bình luận





Chi tiết truyện