chương 2/ 274

“Nhân loại?” Là một người máy được thiết lập bộ óc siêu việt, Alpha chỉ tốn 0.0000001 giây để hoàn tất việc nhận dạng ngôn ngữ.

Alpha nhanh chóng đổi giọng mình thành ngôn ngữ cổ xưa của Trái Đất mà cậu bé đang sử dụng, rồi dùng hai ngón tay xách nhóc con lên.

Đối với Alpha mà nói, cân nặng của cậu bé nhẹ tới gần như không đáng kể, Alpha nhấc cậu lên cao ngang mặt mình, đôi mắt to đỏ ửng của cậu cứ vậy đối diện màn hình tối của Alpha.



Trong mắt chẳng hề có vẻ căng thẳng hoặc sợ hãi, bé con không để ý thân hình lửng lơ của mình, còn vui vẻ phát hiện mình cách Alpha càng gần nhờ động tác này, bàn tay nứt nẻ vươn ra, kế tiếp vậy mà ôm chặt lấy đầu Alpha…

Khắc ấy, Alpha hoàn toàn không hiểu rằng mình được ôm.

Đầu là bộ phận cực quan trọng với Alpha, xuất phát từ bản năng, hắn bèn quẳng cậu bé ra xa. Tuy hắn không dùng quá nhiều sức, nhưng cậu bé vẫn té rất nặng. Alpha chẳng động đậy chi, người máy bên cạnh hắn cũng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cậu bé cứ thế văng đi.

Sức nhẹ nhất của Alpha cũng quá đáng sợ với cậu, nhóm người máy đều nghe thấy tiếng “rầm” truyền đến lúc cu cậu chạm đất. Thân hình nho nhỏ lăn vài vòng trên đất, rồi im lìm bất động.

“Cậu ta chết chưa?” Eta nghiêng đầu.

“Không, cậu ta chưa chết, nhưng bị chảy máu. Căn cứ vào hình dáng niên thiếu của nhân loại, lượng máu mất đi của cậu ta đã vượt quá phạm vi vết thương nhẹ 2.35%.” Thân là người máy trinh sát, cho dù đứng từ xa, người máy Pi vẫn cung cấp báo cáo chuẩn miễn chê.

Sau đó, bọn họ tiếp tục giữ im lặng.

Với tư cách là series người máy chữ cái được sáng tạo nhằm phục vụ chiến đấu, bọn họ biết rõ mọi phương pháp giết chết con người, song chẳng hay biết gì về cách cứu chữa nhân loại.

Cậu bé vẫn lẳng lặng nằm sấp trên đất, nhóm người máy cũng bất động quan sát, đôi bên giằng co rất lâu bằng tư thế kỳ dị này.

Mãi tới khi cậu bé rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Sau khi bò dậy từ mặt đất, cu cậu lập tức thấy chỗ đầu gối trên quần mình bị sượt rách một lỗ lớn, đau lòng nắm quần chắp lại một lúc lâu, phát hiện khép kiểu gì cũng không xong. Rồi cậu thấy hơi choáng váng, ngơ ngác thò tay mò lên trán mình, trông thấy tay dính đầy máu, thoạt tiên có chút sửng sốt, đoạn khóc òa lên ngay tức khắc.

Cậu khóc đến tủi thân, vừa khóc vừa nhìn về phía đám Alpha, sau một lúc thấy họ cứ mãi thờ ơ, cậu lại nhích mấy bước đến chỗ họ!

Nhân loại này rốt cuộc đang làm gì ← nhóm người máy không thể hiểu nổi suy nghĩ của nhóc con.

Kỳ thực, nhóc con chỉ muốn tìm người lớn để nhõng nhẽo theo bản năng thôi mà.

Sao còn chưa bế mình lên nữa?

Trong lòng bé con tủi thân quá chừng ~

Một hồi sau, vẫn là Sigma cử động trước tiên, vừa ra khỏi phi thuyền đã trải qua một loạt biến cố, hắn còn chưa kịp lên phi thuyền gỡ chân đâu! Không có chân, hắn đành dùng cánh tay “đi” đến trước mặt bé con kia.

Sigma dè dặt tiếp cận nhân loại đang khóc như mưa như gió, nhẹ nhàng lấy ngón tay chọc chọc thân mình cậu.

Thật mềm mại… Đây là cảm giác đầu tiên của Sigma.

Rồi hắn liền bị một đống mềm mại bao lấy.

Cuối cùng cũng đợi được người chịu phản ứng với mình, cơ thể nhỏ túm một phát, toàn thân tức thì dán lên người Sigma.

Màn hình tối của Sigma lóe lên từng đợt từng đợt ánh sáng xanh, hắn mới ra lò không bao lâu, đầu óc vẫn chưa được truyền thụ lượng thông tin ổn định cần phải học, hắn không cách nào tìm được phương pháp ứng phó tình huống hiện tại từ “não”!

“Tôi nên làm thế nào?” Sigma ngoảnh lại, hỏi ra thắc mắc của mình.

“Oa –” Tiếng khóc ngưng bặt, cậu bé đeo hàng nước mũi dài thòng, mắt to sưng húp nhìn vào màn hình tối của Sigma, cất giọng cực kỳ nghiêm túc: “Giờ anh phải ôm em một cái nha!”

Cậu dang rộng cánh tay nhỏ mềm mềm để làm mẫu động tác ôm cho Sigma.

“Không những ôm, anh còn phải nói vầy nè –” Cậu bé cố hết sức ôm lấy Sigma, bên cạnh động tác này, cậu còn làm mẫu cả lời nói cho đủ bộ sậu! “Bé ngoan, nam tử hán hổng được khóc nhè đâu!”

Vì thế, người máy mới khởi động Sigma rốt cuộc cũng học được chỉ lệnh đầu tiên do con người truyền thụ.

“Bé ngoan, nam tử hán hổng được khóc nhè đâu!” Vụng về nâng cái tay máy lên, cẩn thận tính toán cách có thể ôm lấy đối phương mà không hại tới sức khỏe của người ta, Sigma tặng cậu bé một “cái ôm” vô cùng trịnh trọng.

Cậu bé cũng trịnh trọng tiếp nhận cái ôm của Sigma. Cánh tay gầy nhom cố gắng khoác lên cánh tay lạnh lẽo của Sigma, cậu hít hít nước mũi, trôi chảy nói ra lời thoại kế tiếp, “Ừ, Mục Căn là bé ngoan, Mục Căn không khóc!”

Cậu dùng mu bàn tay dơ hầy dụi dụi mắt, khuôn mặt vốn chẳng sạch sẽ bị bôi dơ hơn, nhưng đôi mắt được nước mắt rửa qua lại càng thêm sáng rỡ.

Cậu bé nở nụ cười toe toét với Sigma.

Tiếp đó, cậu đứng dậy.

Phủi phủi bụi đất bám trên mông, xoay lại dòm Sigma cũng dơ y chang, cậu còn giúp Sigma phủi phủi nữa.

“Ba ba! Bụng Mục Căn đói quá à!” Hoàn toàn không quan tâm cái trán bị đập đến thương tích, cậu nhóc chỉ bảo Sigma thổi vết thương cho mình là xong chuyện.

Tuy cậu vừa gầy vừa bẩn, song thể lực hiển nhiên cực tốt, quan trọng nhất là da mặt hình như cũng rất dày, không hề có vẻ sợ sệt Alpha sau khi bị quăng đi. Trái lại, mới đứng dậy chưa bao lâu, cậu đã chạy tới bên người Alpha lần nữa, nhón chân nhét tay vào giữa ngón tay Alpha, còn hùng hồn đề xuất yêu cầu của mình.

“…” Từ khi gặp được nhân loại này, Alpha cảm thấy ổ cứng của mình không đủ xài nữa.

Đói, đói bụng, muốn ăn.

Ý mấy lời này đại khái giống nguyên lý năng lượng hao hết cần bổ sung của bọn họ… thì phải?

Alpha mau chóng điều tra tư liệu liên quan trong “não”.

Khổ nỗi hắn đâu phải người máy gia dụng, hắn biết cách chế tạo máy năng lượng khẩn cấp, nhưng bổ sung năng lượng cho nhân loại thế nào thì bó tay.

Bị bàn tay nhỏ nắm chặt cứng, Alpha ra lệnh cho đồng bạn phía sau mà chẳng quay đầu lại.

“Eta, cậu có nhiệm vụ nuôi nấng nhân loại này.”

Alpha – người máy được sản xuất để làm thủ lĩnh – theo bản năng đẩy vấn đề mình bí cách giải quyết cho đồng bạn.

Thế nên, lần này đến phiên Eta chết máy rồi nhen ︿( ̄︶ ̄)︿



Bình luận





Chi tiết truyện