chương 132/ 274

Ngày hôm sau, Mục Căn bị Olivia chọc tỉnh.

Đang định hỏi hắn làm sao, nào ngờ ngay khắc sau đã bị Olivia bịt kín miệng, chờ Mục Căn gật đầu ý bảo mình tuyệt đối không lên tiếng, Olivia mới thả tay giữ người ta xuống.

Mục Căn cũng thấy rõ bộ dạng hiện thời của Olivia.

Hai mắt sưng như hạch đào, hồng hồng…

“Ollie khóc hả?” Mục Căn hỏi nhỏ.

“Suỵt –” Olivia lập tức bịt miệng cậu lần nữa.

Dè dặt tách khỏi các người lớn, hai thiếu niên lén chạy tới phòng vệ sinh, Olivia ngồi trên nắp bồn cầu, nhắm mắt để Mục Căn xoa mắt cho mình.

“Mơ thấy ác mộng.” Xoa hồi lâu, xác nhận mắt thoạt nhìn hoàn toàn bình thường, Olivia mới sờ sờ mũi.

“Tớ cũng nằm mơ.” Mục Căn thở dài, cuối cùng bôi một lớp phấn mắt cho Olivia, hai đứa bấy giờ mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Mục Căn và Olivia không về chỗ ngồi lần nữa, mà tìm nhân viên phục vụ gọi hai ly nước trái cây, quyết định lên đài ngắm cảnh xem thử — chốc nữa thôi họ sẽ đến “Aini Lara”, điểm tham quan tiếp theo.

Nhưng họ không phải người đầu tiên có ý tưởng này, lúc cả hai chạy lên đài ngắm cảnh, đã có người đứng trước tại đó, chiếm cứ tầm nhìn tốt nhất.

Ông Joe… Nhận ra người nọ là ai, Olivia ngẩn ra.

“Lại đây, ông chiếm chỗ tốt cho hai đứa rồi nè, mau tới chỗ ông mà xem!” Trái ngược hẳn với hôm qua, ông Joe lúc này lại là ông cụ vui vẻ nhí nhố thường ngày.

Ông hiền từ vẫy vẫy Mục Căn và Olivia.

Hai đứa liếc nhau, đoạn nhanh chóng chạy qua.

Vốn dĩ còn hơi xấu hổ, nhưng ngay khi nhìn thấy quang cảnh ngoài cửa sổ, họ chẳng bận tâm chi nữa —

Phong cảnh bên ngoài quả thực rất…

Ánh sáng vàng mỗi lúc một mãnh liệt xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt, lên người và lên tóc bọn họ, mái tóc bạch kim của Olivia trông sơ như tóc vàng.

Tổng cộng có bảy mặt trời, bốn trên cao, ba bên dưới; bốn mới mọc, ba đang lặn.

Bảy ngôi sao tạo nên hiệu quả thị giác hết sức lóa mắt. Ánh nắng chiếu rọi tinh cầu khổng lồ phía dưới, gió giục mây vần đã hiện rõ mồn một trên bề mặt tinh cầu!

“Oa!” Mục Căn bị màn trước mắt làm rung động sâu sắc.

Sau đó, bàn tay khô gầy của ông Joe nhẹ nhàng đáp lên đầu cậu.

Mục Căn ngẩng lên, cậu muốn nhìn vẻ mặt ông Joe, ngặt nỗi ánh nắng quá chói, chẳng thể nào nhìn tới gương mặt ông.

“Ông… hôm qua ông ngủ ngon không ạ?”

“Ừ, ngủ ngon lắm, ta còn mơ thấy giấc mơ tuyệt đẹp nữa kìa!” Tuy rằng không thấy nét mặt ông Joe, song Mục Căn vẫn nghe ra giọng điệu thoải mái và hớn hở của ông.

“Là… là mộng đẹp gì thế?” Olivia cẩn thận hỏi.

“Chả nhớ rõ nữa!” Ông Joe gãi gãi đầu theo thói quen: “Chắc mơ thấy ăn tiệc lớn gì quá? Tỉnh dậy thấy vùng áo trước ngực ướt mem, bảo đảm là chảy nước miếng rồi!”

“…” Olivia im re một lát, khi mở miệng lần nữa, giọng hắn cũng bao hớn hở: “Đợi đến Aini Lara, chúng ta tìm nhà hàng đặc sản ngon nhất địa phương ăn một bữa hoành tráng nha!”

“Được!” Ông Joe vui vẻ đồng ý.

***

Nếu nói tinh cầu Doris là quốc gia nước, chủ đề vĩnh viễn xoay quanh ánh nắng, bãi cát và đủ kiểu dáng đồ bơi. Vậy Aini Lara chính là tinh cầu gió.

Lực hút của tinh cầu vô cùng độc đáo, đi đường ở đây mà muốn đạp chân lên đất là chuyện gian nan không tưởng. Tuy nhiên, bởi trị số lực hút của nơi này quá đỗi kỳ diệu, thành thử tinh cầu phô bày diện mạo bất đồng hẳn với nơi khác!

Dù trước khi hạ cánh đã được chứng kiến cảnh mặt trời mọc đầy rung động, nhưng thực sự hạ xuống rồi, nhóm người Mục Căn lại đang phiêu theo làn gió.

Chẹp… đích thị là “phiêu” đấy.

“Ở đây bung dù không tác dụng đâu, chúng tôi sử dụng ‘cầu dù’ cơ.” Hướng dẫn viên trên phi thuyền giới thiệu như thế, vì vậy khi xuống phi thuyền, tất cả mọi người được phát cho một “cầu dù”.

“Cầu dù” nhìn giống một quả cầu bình thường, có thể làm đồ trang sức đeo lên cổ, móc chung với chìa khóa và gắn trên túi xách, lúc cần thì ấn chấm tròn ở giữa ba giây, quả cầu sẽ nhanh chóng phồng to, bao bọc cả người lại, toàn phương không góc chết, ngay cả giày đi mưa cũng khỏi cần.

Thảo nào dù ở đây dài dữ vậy.

Vừa xuống phi thuyền đã được yêu cầu dùng “cầu dù”, Mục Căn ngọ ngoạy trong “cầu dù” lâu thiệt lâu mới tìm được trọng tâm để bò dậy, trông thấy cảnh sắc ngoài cầu dù thì không khỏi kinh thán.

“Ollie, Sigma, mưa nơi này hướng lên trời đó!” Cậu vội vàng kéo Olivia và Sigma đang đứng một bên ← ba đứa xài chung một cầu dù.

Chẳng những bay lên trời, trên thực tế, những hạt mưa bay tứ tung về mọi hướng.

“Chắc có liên quan tới hướng gió.” Nhờ quãng thời gian trước từng chơi trò bong bóng nào đó với ngài Sise, tốc độ lấy thăng bằng của Olivia lẹ hơn Mục Căn nhiều.

“Giờ các vị hãy chia nhau đến khách sạn của mình, xin yên tâm, cầu dù đã ghi chép sẵn tọa độ nơi tá túc của từng người, mọi người sẽ được hướng dẫn tự động đến địa điểm dừng chân. Mong các vị cứ thư thả thưởng thức phong cảnh ven đường!” Sau khi hướng dẫn viên nói nốt đoạn cuối, chuyến du lịch của đoàn người Mục Căn tại Aini Lara cũng chính thức mở màn.

Olivia và Mục Căn ngồi trong cầu dù như bao du khách khác, háo hức ngắm nhìn quang cảnh muôn hình muôn vẻ trên đường.

Ấn tượng vừa chớm trong lòng Mục Căn bị đảo lộn triệt để, tất thảy tại đây đều quá ư đặc biệt!

Nơi này là một tinh cầu trên không!

Do lượng mưa nhiều nên mây cũng rất nhiều, mây không bay trên trời như những tinh cầu khác mà thấp là đà, nằm ngay trong tầm tay (nếu không có cầu dù). Không có mặt đất, nhóm Mục Căn đã tung bay ít nhất nửa ngày, tới tận bây giờ cậu vẫn chưa thấy cái gọi là “mặt đất” ở chốn nao.

Song thiếu mặt đất không có nghĩa là vắng bóng thực vật, trái lại, vì ánh nắng sung túc, nước mưa thừa mứa, thảm thực vật nơi đây tươi tốt lạ thường.

Thực vật cũng trôi nổi lơ lửng giữa không trung đó nghen ~

Lần đầu tiên bắt gặp một thân cây vụt qua bầu trời, cả Mục Căn lẫn Olivia đều há hốc mỏ!

Hai đứa không gọi được tên cái cây đó. Thời điểm lướt qua tụi Mục Căn, nó đang cấp tốc truy đuổi nước mưa, gốc bọc một tầng hơi nước, dòm từ xa cứ như yêu tinh cây cool ngầu đang cưỡi mây đạp gió ý!

Nhìn cái cây cắm rễ thật sâu vào chỗ nước mưa dày đặc nhất, rồi thỏa mãn đứng cố định tại chỗ, mãi sau, Olivia mới ngu ngơ quay đầu: “Nó… đang đi săn hở?” Nghe vào tai sao mà huyễn hoặc, nhưng cái cây quả thực cho người ta cảm giác đang đi săn, con mồi của nó chính là những hạt mưa bay bay trên trời.

Dọc đường đi, họ bắt gặp ngày càng nhiều thực vật, cơ hồ mỗi cây đều hành động giống cái cây ban nãy. Chúng vung rễ, cưỡi mây đạp gió rượt nước mưa, tận lực thu thập nhiều hơi nước nhất có thể. Ăn no uống đủ rồi, chúng sẽ tìm chỗ nào dồi dào ánh nắng, giãn cành giãn lá ra phơi nắng.

“Cây cối ở đây dễ nuôi ghê.” Mục Căn khen ngợi.

Olivia hoàn toàn đồng tình.

Mây ở Ani Lara nhiều vô kể, không chỉ mỗi thực vật dùng cụm hơi nước nhỏ (mây) bao bọc gốc, kiến trúc nơi đây cũng vậy.

Toàn bộ kiến trúc đều xây dựng trên mây. Chậc… tụi Mục Căn đương nhiên không tin móng nhà làm bằng mây, nhưng khó lòng phủ nhận rằng, chả biết vì muốn che đi móng nhà hay xuất phát từ mục đích gì khác, mà tòa nhà nào cũng thích trang trí bằng tầng mây thật dày. Cứ thế sẽ mang lại hiệu quả thị giác như một đô thị trên mây khi quan sát từ xa.

Ngầu quá sức ngầu à nha!

Điều khiến Mục Căn với Olivia kinh hỉ là trên đường còn gặp cả người!

Ngoại trừ những người ngồi trong cầu dù giống mình, trên đường họ gặp kha khá người không dùng cầu dù và đang mặc sức lượn vòng trên không!

Chú ý thấy màn này, Olivia và Mục Căn lập tức mừng rỡ nhìn thoáng qua nhau.

“Tới khách sạn liền đi!” Olivia lên tiếng ngay.

“Còn phải nói!” Mục Căn siết chặt nắm đấm ngay sau đó.

Lộ trình dần xa, du khách vốn ngồi chung phi thuyền từ từ phân tán đến các khách sạn khác nhau, đoàn Aidori cũng tới nơi tá túc của họ trên tinh cầu.

Cũng với mục đích đền bù sai lầm dạo trước, lần này họ vẫn được ở khách sạn cao cấp nhất địa phương – khách sạn Thiên Đường.

Đây chính là “thiên đường” danh xứng với thực. Tòa nhà cao nhất tinh cầu, có thể quan sát từng cụm từng cụm mây trôi lững lờ bên dưới, phối với một màu thuần trắng, nhìn từ xa khác chi thiên đường đâu?!

Ngay cả nhân viên tiếp đón cũng là thiên sứ có cánh.

Từ cái nhìn đầu tiên thấy thiên sứ, Mục Căn đã chẳng thể rời mắt.

Mục Căn ngay lập tức nhờ Sigma lấy sách tranh quý giá mà mình bảo bọc lâu nay, cực kỳ kích động lật ra trang nào đó: “Quê hương tớ có nhiều truyền thuyết về thiên sứ lắm nha! Nghe nói ở chỗ bọn tớ, chỉ người tốt mới nhìn thấy thiên sứ sau khi chết thôi! Ollie, cậu nhìn người kia kìa, xinh đẹp y chang thiên sứ trong sách tranh luôn!”

“…” Nom Mục Căn kích động đến vậy, lại nhòm nhòm “người chim” thoạt nhìn không thể bình thường hơn phía trước, Olivia khẽ ậm ờ, mãi sau mới thoáng nghiêng đầu, tầm mắt hướng về bả vai mình, nhỏ giọng thở dài.

Trái lại, ông chủ tiệm sách Acker nghe Mục Căn nói thế cũng nhịn không được phải đáp lời cậu.

“Tiểu Mục Căn, ta nghĩ rồi, quê hương con nhất định có đông người ngoài hành tinh lắm đúng không?”

Mục Căn thoáng sửng sốt.

“Con xem, trong tư liệu lịch sử về quê hương con có chẳng biết bao nhiêu truyền thuyết cây cối dã thú biến thành người, có người cá, còn có cái gì mà thiên sứ, bảo đảm ngày xưa chỗ các con là nơi người ngoài hành tinh tề tựu rồi!”

Mục Căn: 囧! Vụ… vụ này mình chưa nghĩ tới bao giờ!!!

Ngày xửa ngày xưa quê hương mình có khả năng là chốn định cư của người ngoài hành tinh — Mục Căn âm thầm ghi chép suy luận này vào ấn tượng về quê hương.

Ông Tony quen đường quen nẻo giúp mọi người giải quyết thủ tục nhận phòng, nhân viên phục vụ dáng dấp nhỏ xinh, mang đôi cánh trong suốt, cười hì hì xách hành lý của họ lên, dẫn họ đến chỗ sẽ ở trong những ngày sắp tới.

Lúc nhìn thấy phòng mình, Mục Căn và Olivia lại ngô nghê nhà quê.

Thiệt to, thiệt bự, thiệt… thiệt là một thân cây khó tả nha!

“Đây là cây thế giới, nghe nói cả thế giới trên tinh cầu này xây dựng trên ngọn cây đấy, và bản chất của Aini Lara chính là rễ cây thế giới!” Nhân viên phục vụ chỉ cao tới eo Mục Căn nom vô cùng khả ái, hệt như tiểu tinh linh trong sách tranh: “Tầng 2448 đến 2700 là những tầng dành riêng cho khách của khách sạn Thiên Đường hưởng thụ, xuống thấp hơn là khu vực của du khách tham quan. Nhưng xin yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến mọi người đâu.”

Nơi này là tầng 2688, nhìn thẻ phòng trong tay, Mục Căn đã có nhận thức nhất định về tầng mình sắp ở. Cơ mà…

“Những tầng trên tầng 2700 thì sao?” Cậu hỏi.

Tiểu tinh linh phục vụ nở nụ cười ngọt như mật.

“Có người nói lên cao nữa là nơi thần linh dừng chân, xin lỗi, tôi chưa từng đi qua!”

“Chúc ngài có chuyến đi vui vẻ tại Aini Lara!” Nhân viên phục vụ ưu nhã hành lễ, sau đó chào từ biệt.

Mục Căn và Olivia hấp tấp đặt hành lý lên kệ, liếc nhìn lẫn nhau, rồi cuống quýt kéo Sigma đang tính xem phim hoạt xông ra ngoài cửa!

***

Bấy giờ, Manh Manh: orz vì cớ gì lần này phải chung phòng với Alpha trời hỡi?

Cô đơn lạnh lẽo quá đi, chíp ~

Bình luận





Chi tiết truyện