chương 237/ 274

“Đừng quên, chúng ta là người máy quân dụng nha!” Người máy Eta cười híp mắt.

Đúng vậy, hắn cười thật đó, trong hết thảy phụ huynh người máy thì tính tình hắn hoạt bát nhất mà! Cũng là người sẵn lòng thử nghiệm các chương trình mới, để có thể biểu đạt suy nghĩ tốt hơn, hắn nhờ Pi viết giùm chương trình mới, một chương trình hết sức đơn giản, có thể mô phỏng đủ trạng thái ánh mắt của nhân loại trên màn hình tối.

Tỷ như khóc là T T, câm nín là = =

Mỉm cười là ^ ^

Vì thế, màn hình tối của bác Eta đang hiển thị ký hiệu “^ ^”.
Beta thì dứt khoát lột phăng tạp dề trên người, nhưng tạp dề vừa quẳng xuống đất đã được Epsilon quen giúp hắn bảo quản các thứ cất vô bụng.

Nhìn Mục Căn đang đứng ngu ngơ tại chỗ, chú ý thấy cổ áo cậu hơi lộn xộn, người máy Pi kiễng chân chỉnh lại cổ áo hộ cậu.

Từ khi Mục Căn còn rất nhỏ, Pi đã thường xuyên chỉnh cổ áo giúp cậu, nhưng hồi ấy Mục Căn lùn xịt, Pi là người máy trinh sát, chiều cao thấp nhất trong số các người máy chữ cái, song vẫn cao chán so với tiểu Mục Căn.

“Từ ngày 13 tháng 8 năm 392, chiều cao của con đã vượt qua ta rồi.” Ký ức của người máy sẽ không xuất hiện từ ngữ mơ hồ, hết thảy mọi việc từ nhỏ đến lớn của Mục Căn đều khắc ghi trong lòng họ.

“Ta, thích hành tinh Bạch Lộ.” Phát giác Mục Căn hình như muốn nói gì đó, Alpha giành lên tiếng trước cậu.

Đây là lần đầu tiên người máy nghiêm túc này bộc lộ rõ niềm yêu thích của mình, sau đó —

Mục Căn thấy trên màn hình tối của Alpha chợt lóe lên ký hiệu “^ ^”.

Hắn cười.

Nên Mục Căn cũng cười:

“Dạ, con cũng thích hành tinh Bạch Lộ.”

“Đây là nhà con, con không muốn rời xa nó.” Tránh khỏi cửa phi thuyền, đứng giữa các người máy nhà mình, trái tim vẫn bàng hoàng của Mục Căn chợt an định.

Vô cùng vô cùng an định.

Sigma duỗi tay bám lên người anh trai, dùng hành động biểu đạt ý nguyện của mình.

“A… mọi người cũng không đi hả? Vậy cùng trở về đi?” Đương lúc cả gia đình Mục Căn chìm vào hồi ức “ấm áp”, cây Thế giới – ngài Pooh cũng ra khỏi phi thuyền.

“Ta cũng quyết định xuống, trong sân còn một bé con nha.” Hắn chỉ cây sinh mệnh không lớn kia.

Ngài Pooh cười hiền hòa.

Vì ngài cây Thế Giới đã xuống, nên Đại Bạch chẳng hiểu sao cũng lăn ra đây, rồi vì Đại Bạch lăn ra, lũ gà trân châu cũng chiêm chiếp bay ra theo, sau đó nữa là Pullen Coulee chíp chíp chíp chạy xuống…

Tiếp theo, Mục Căn phát hiện phi thuyền vốn đã bay đi cũng lần lượt bay về.

“Chúng tôi quyết định ở lại!” Mọi người trên phi thuyền rối rít nhảy xuống.

“Phải, bỏ một đám người già ở lại đánh nhau, lũ thanh niên chạy đi hết thì coi sao đặng chứ?” Người lên tiếng là một ông cụ mặt đầy nếp nhăn, chẹp… Tuy đa số người lưu lại đều già cả, nhưng trông ngài đây cũng không giống thanh niên đâu nha?

“Cùng đánh thôi! Bà đây vẫn còn vũ khí giấu riêng từ trước đấy!” Người nói chuyện lúc này là một quý bà ăn vận tao nhã, vị phu nhân tên Địch Lị Á này có lai lịch rất lớn, Mục Căn không chưa từng tiếp xúc với bà, nhưng xem điệu bộ thường ngày cũng biết bà là nữ quý tộc điển hình của đế quốc.

Mà giờ quý bà này thế mà tự xưng “bà đây”?!

“Tất cả vũ khí đều để trong nếp gấp không gian này, lát nữa tới đây lấy!” Vừa nói, phu nhân Địch Lị Á vừa cởi áo choàng lông sang chảnh, cánh tay mảnh khảnh nâng ra một tên lửa to oành trong nếp gấp không gian!

(⊙ o ⊙) …

Được rồi, người phụ nữ có thể sinh ra trung tướng Arsov chắc cũng chả phải khủng long ăn chay đâu ~

Lời quý bà Địch Lị Á khơi dậy một hồi cao trào, bà nói xong, ai nấy cũng bu tới đây lĩnh vũ khí. Nhiều vũ khí đến mấy cũng chẳng đủ cho lắm người như vậy, thế nên người tự tin với thân thể mình dứt khoát biến thành nguyên hình luôn, dẫn đầu chạy về hướng đường về! Người chạy chậm cưỡi người chạy mau, mà lúc này không ai để ý điều ấy.

“Sừng To, nhờ mày nha!” Mục Căn và Sigma cưỡi lên người Sừng To, Sừng To hớn hở “moo” một tiếng. Giống như đáp lại, đàn long thú một sừng sau lưng họ cũng cao thấp rống lên, tiếng gầm hoang dã lây sang càng nhiều người, thế là tất cả cùng gầm vang!

Tại thời khắc nguy cấp nhất của hành tinh Bạch Lộ, không ai trốn thoát nó, mọi người đều chạy về —

Sigma bấu chặt trên lưng anh trai như một áo giáp kiên cố nhất, hắn sẽ thay Mục Căn chặn mọi công kích trong tầm khả năng của mình.

Nhưng thực ra cũng không cần Sigma, người máy chữ cái từ đầu chí cuối luôn che chở kín kẽ bên cạnh Sừng To đang cõng Mục Căn, hầu như không ai có thể đánh trúng cậu!

Hơn nữa…

Anh trai pro quá đi mất! Tỷ lệ trúng đích của ảnh còn cao hơn người máy nữa —

Người máy chính là người máy, dù đang thời điểm cấp bách, “não” Sigma vẫn có thể tính chính xác tỷ lệ bắn trúng của mọi người.

Mặc kệ hắn có chủ động thu thập hay không, hết thảy mọi thứ trên chiến trường đều nhanh chóng đổi mới vùn vụt trong “não” hắn bằng hình thức số liệu.

Sigma chưa từng thấy có gì không đúng.

Hắn tưởng người máy nào cũng thế.

Tỷ lệ trúng mục tiêu, tỷ lệ né tránh, số lượng quân địch, số lượng đội bạn… của từng đơn vị.

Tất tần tật! Đều nằm trong “não” người máy nho nhỏ này!

Hiện tại, nếu ai đó có thể nhập vào thân thể của mấy tên địch thuộc nền văn minh cấp bảy kia, thì sẽ kinh ngạc phát hiện rằng: Không chỉ tất cả người máy đế quốc không có chức năng này, ngay cả người máy của nền văn minh cấp bảy cũng không có!

Năng lực tính toán khủng cỡ nào chứ, phạm vi quét hình rộng cỡ nào chứ —

Sigma hoàn toàn không biết mình là người máy đặc biệt tới nhường nào!

“Nigma, đừng núp lùm sau lưng anh con nữa! Mau lên đánh phụ nó đi!” Người đang nói chuyện với Sigma là ông Joe, thấy điệu bộ “tui là áo chống đạn” của Sigma, ông cụ hơi sốt ruột.

“Hông phải Nigma, là Sigma.” Dẫu đang làm bộ chết máy, Sigma vẫn không quên phản bác.

Chứng đãng trí tuổi già của ông Joe ngày càng nghiêm trọng, dạo này gọi lộn tên họ hoài à.

Nhưng dù vậy, ông vẫn nhận ra họ theo bản năng.

“Hở? Là Sigma à… Ui da! Ta trúng đạn rồi…” Lúc ông Joe mải ngẩn người, thình lình có pháo tia lạnh của địch bắn trúng ông.

Sigma đơ, nhưng ngay sau đó…

“Hơi đau.” Ông Joe chỉ lung la lung lay, rồi lại bò dậy.

Hên là cụ Joe đây da dày thịt béo nha!

“Nigma, con có vũ khí không? Ông cho con khẩu súng nghen!” Bò dậy lần nữa, điều đầu tiên ông Joe quan tâm vẫn là Sigma tay không tấc sắt, tuy vẫn quên tên hắn, nhưng trong chiến đấu gian nan vẫn thừa dịp rảnh tay để đưa cho hắn một…

Súng lục cổ xưa?!

Sigma cẩn thận nhìn nhìn khẩu súng trong tay.

Bóng dáng ông Joe đâu mất rồi, chung quanh nhiều người lắm, có địch, có phe mình, lúc này…

“Sigma chưa từng xài vũ khí nào nha…” Sigma nắm chặt khẩu súng ngắn, lẩm bẩm.

Thời điểm xuất xưởng được định nghĩa là người máy quân dụng, nhưng Sigma luôn được nuôi lớn như thú con nhân loại, ắc… Đành rằng là hàng kèm theo, song anh trai và tất cả người quen biết đều đối với hắn rất tốt, khiến hắn thường xuyên quên béng mình chỉ đóng vai em trai thôi.

Định nghĩa đầu tiên của Sigma về bản thân là “người máy bầu bạn”, giống như Tiểu Hắc vậy.

Nhưng để tiện cho việc đi làm, hắn cố gắng rèn luyện kỹ năng của “người máy bảo mẫu”.

Sigma còn đi các cửa hàng trong phố mua bán Aidori làm công nhằm có thêm tiền tiêu vặt mua thứ mình thích.

Hắn là một trong số rất ít người máy được nhận tiền xài vặt mỗi tháng, còn có thêm tiền lương nhờ đi làm thuê.

Đến nay, trong bụng Sigma vẫn còn súng bắn pháo laser tối mà Olivia tặng mình vào lần đầu tiên gặp mặt. Mấy năm kế tiếp, theo cấp bậc ngày càng cao, Olivia vẫn thường đưa đủ loại vũ khí cấm cho hắn, xem như quà tặng. Sigma cũng coi chúng như quà tặng mà nhận hết, nhưng chưa dùng lần nào.

Đây là một người máy quân dụng chưa từng sử dụng bất cứ vũ khí nào.

“Sigma… Không biết xài súng lục.” Sigma lâm vào tình trạng kỳ quái.

“Sigma, không thể sử dụng vũ khí…”

“Trái với quy định…”

Đúng lúc này, trong tầm nhìn vô góc chết của Sigma bỗng xuất hiện một long thú một sừng hình thể cực lớn, một người máy địch xông tới dùng vũ khí khổng lồ chém đứt ngang eo nó —

“Không… Tiểu Hoa… Tiểu Hoa…” Sigma nhớ rõ tên từng long thú một sừng, đặc biệt là hai con đi đến nơi này cùng họ. Người chăm chúng, tắm rửa cho chúng, được cưỡi trên thân chúng nhiều nhất luôn luôn là Sigma —

Màn hình tối của Sigma bắt đầu lấp lóe với tần suất nhanh phi thường, hết luồng sáng đỏ này đến luồng sáng đỏ khác, “mắt” hắn trông như một mảng đỏ ngầu!

Bấy giờ, góc Tây Nam đột ngột truyền đến tiếng nổ mạnh long trời lở đất. Không cần quay đầu, Sigma cũng biết vụ nổ xuất phát từ một người máy, hơn nữa còn là người máy phe họ.

Bánh Ngọt?

Hắn thậm chí biết tên người máy ấy!

“Ngay từ khắc phát hiện quân địch có thể thâm nhập trí não chúng ta thông qua đường dây, toàn thể người máy phe ta đã lắp bom trong con chip.” Đương lúc Sigma khốn đốn, giọng Alpha bỗng vang trong đầu hắn.

“Sigma không biết, trong người Sigma không có.” Sigma càng thêm hoang mang, biểu hiện bên ngoài là nom hắn càng trì độn hơn.

“Bởi vì cậu không cần lắp.” Giọng Alpha nghe vào tai cũng không khác gì bình thường.

“Dưới tình huống thông thường, kẻ địch không muốn sử dụng cơ thể của người máy phe ta, chỉ trong những tình huống đặc biệt ngoại lệ thôi, một trong số đó là không còn vật dẫn nào.”

“Khi cơ thể chúng sắp hư hại, không còn vật dẫn nào khác có thể sử dụng, chúng nhất định sẽ muốn xâm nhập người máy phe ta. Cho nên, kế tiếp sẽ có thêm nhiều người máy tử vong.”

Alpha cất giọng lạnh lẽo vô tình, nghe cứ như chả liên quan gì với hắn vậy, nhưng —

“… Trong cơ thể mọi người cũng lắp đúng không?” Sigma nhìn hắn.

“Đúng thế.”

“Vậy…” Sigma đứng máy.

“Cậu sẵn lòng bảo quản con chip phục chế của chúng ta không?” Alpha chợt hỏi.

“Tất thảy nội dung trong con chip của người máy lắp bom đều được phục chế, trước mắt do ta bảo quản, giờ cậu làm ơn bảo quản hộ ta được không?” Alpha nói với Sigma mà tay vẫn không ngừng tấn công.

Đây là lần đầu tiên Alpha nói hai chữ “làm ơn” với mình.

Không phải “cậu làm ơn đừng phá rối nữa”, cũng không phải “cậu làm ơn sang bên kia tắt máy đi”, mà là trịnh trọng ủy thác.

Sigma đơ, hắn vươn tay về phía Alpha, sau đó Alpha thận trọng đặt một con chip lên lòng bàn tay hắn.

Sigma cất con chip vào nơi kín đáo nhất trên người mình.

Hai người máy vừa chuyển giao con chip xong, Sigma liền nghe trong đám đông vang lên tiếng thét inh tai mà đầy sợ hãi: “Trên trời kìa! Quân địch lại đến nữa –”

Hắn nói không sai, một chiếc chiến hạm đồ sộ vô cùng dữ tợn lặng yên xuất hiện tại một góc trời bị bao phủ bởi khói thuốc súng —

Hoàn toàn không quan tâm bên dưới còn người phe mình, ngay giây phút bị phát giác, chiến hạm nọ liền chĩa họng pháo xuống mặt đất.

Ánh sáng tím…

Lao tới cuốn sạch tất thảy sinh linh trên mặt đất.

Ngài Sise chắn phía trước bị bao phủ, bà Maria bị bao phủ, tiếp theo là cô Maria, ông Joe…

Rốt cuộc, Sigma và anh trai Mục Căn cũng chìm ngập trong ánh sáng tím.

Nhưng thời điểm bị bao phủ, Sigma không có cảm giác gì, hắn chỉ bảo vệ thân thể anh trai theo bản năng.

Hắn nghe Mục Căn lớn tiếng gọi tên mình, sau đó —

“Mục Căn, xin lỗi, chúng ta chỉ có thể đi cùng con đến đây thôi.”

“Lộ trình kế tiếp Sigma sẽ đi đến cuối với con.”

“Nhớ trông chừng nó thật tốt.”

“Nhớ kỹ, mật ngữ đánh thức Tử Thần là… tên thật.”

Giọng Alpha truyền rõ ràng đến tai hai người.

“Sigma, giờ cậu đáng tin hơn chút rồi, vì vậy chúng ta quyết định trả hai chân và mông cho cậu.”

Giọng Alpha yếu dần, chiếm lấy là một âm thanh hoàn toàn mới.

“3…2…1…”

“Bíp – chương trình khởi động.”

Ánh sáng tím đang điên cuồng phóng thẳng tới đây với mưu đồ thu gặt toàn thể sinh mệnh, rồi luồng sáng khổng lồ bỗng dưng bị chặn.

Khói thuốc súng tan đi, một cơ giáp to lớn bất ngờ xuất hiện giữa mảnh sân hoang tàn.

“Cơ giáp quân dụng Người Diệt Thế, nhiệm vụ đầu tiên sắp bắt đầu, xác định mục tiêu quân địch ngay từ giờ.”

“Bíp –”

Bình luận





Chi tiết truyện