chương 71/ 274

Tình hình kinh doanh của tiệm bánh bao nhà Mục Căn đã ổn định, cũng có chút tiếng tăm tại phụ cận, mỗi ngày ngoại trừ dòng người máy bảo mẫu xếp hàng dài bất tận chờ mua bên ngoài, còn có không ít khách hàng nhân loại đích thân tới cửa.

“Vỏ bánh bao của tiệm này cứng cực kỳ, làm bánh mọc răng tốt lắm nghen, bé nhà tôi ấy, chỉ cần cho nó một cái bánh bao là có thể gặm suốt hai ngày đấy ~” Khách quen giáp vừa chọn bánh bao vừa nói.

“Ừa, ông chồng tôi có một cái răng bị sâu lâu rồi, nhưng vì cấu trúc răng hàm đặc thù của chủng tộc nên muốn nhổ phải sang hành tinh khác, bữa đó cắn bánh bao, cắn sao mà cái răng tự dưng rụng luôn. Nên ổng bảo tôi tới đây mua thêm vài chiếc bánh bao để đối phó mấy cái răng sâu khác đó!” Khách hàng ất phụ họa.

“…” Đây là những lời người máy Alpha nghe được trong lúc đang làm bánh bao, nghe bọn họ nói xong, tay đang nhào bột mì dừng lại, màn hình tối nhìn nhìn chính mình và bột mì, đứng máy một chốc, sau đó —

Hắn lập tức đi liên hệ với người máy bảo mẫu của phòng khám nha khoa gần đây.

Vì vậy, bên cạnh cư dân địa phương, hiện bánh bao nhà Mục Căn còn phân phối rộng rãi đến các phòng khám răng hàm mặt nữa nha (≧▽≦)/ Xét thấy phòng nha chỉ mua bánh bao để nghiến răng, thế nên dưới sự chỉ đạo anh minh của Alpha, nhân trong bánh bao bán cho các phòng khám ngày càng teo đi, cuối cùng dứt khoát không cho gì nữa, bánh bao hóa thân màn thầu.

Chưa kể còn bán đắt như tôm tươi.

Biến hại thành lợi, nhanh nhạy nắm bắt cơ hội buôn bán, căn cứ vào nhu cầu của khách hàng để thay đổi ý tưởng kinh doanh đúng lúc, bác cả Alpha quả nhiên lợi hại kinh người!

“Bác Alpha, bác Pi, con về rồi!” Như thường lệ, Mục Căn với Sigma chạy chậm về nhà.

“Về rồi đây.” Sigma cũng chào hỏi, tiếp theo, Mục Căn tắm rửa, Sigma rửa tay, hai đứa chia nhau làm việc.

“Mai Sigma muốn cùng Mục Căn đi tập quân sự.” Rửa tay xong, Sigma nhẹ nhàng chống tay nhảy bật lên bàn, kéo đầu cắm bổ sung năng lượng dưới bảng cất trữ tàng hình, đoạn lắp mình lên trên: “Xin hãy chuẩn bị hành lý.”

“Cái gì –” Nghe lời ấy, bác cả Alpha xoay người lại đầy nguy hiểm, bột mì trắng phau trên người rơi xuống lả tả theo động tác.

“Mọi người ở nhà bán bánh bao, Sigma với Mục Căn đi tập quân sự.” Sigma ngoan ngoãn lặp lại một lần, tuy rằng ngữ khí cứng nhắc, nhưng chút vênh váo nho nhỏ ẩn giấu bấy lâu không muốn ai biết vẫn bị cựu đồng bạn nay là trưởng bối – nhóm người máy chữ cái – chộp được!

Một tia sáng đỏ cảnh cáo chợt lóe trên màn hình tối của Alpha, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Sigma đang im lặng bổ sung năng lượng trên bàn bị Epsilon, Pi, Beta và Eta đến từ bốn phía túm lấy. Alpha chậm rãi rời khỏi thớt, lạnh lùng vô tình rút đầu cắm bổ sung năng lượng của hắn.

“Sigma không đi được, nó hết điện rồi.” Giờ ăn tối, Alpha cực kỳ bình tĩnh nói với Mục Căn.

“Hả?! Hồi chiều còn tốt lắm mà!” Mục Căn kinh ngạc.

“Đang ăn cơm không được đứng lên, ngồi xuống ăn tiếp đi.” Alpha tỏ ý bảo Mục Căn tuân thủ lễ nghi bàn ăn, đoạn tiếp tục giải thích: “Lúc bổ sung năng lượng cắm sai đầu cắm, kết quả chập mạch, mai Epsilon dẫn nó đi sửa.”

“Ớ? Thế tập quân sự ngày mai phải làm sao?” Mục Căn ngồi đoan chính bên bàn ăn, có chút lo âu.

“Không sao, ta sẽ cải trang thành Sigma đi cùng con.”

Bấy giờ, bác cả Alpha rốt cuộc vạch trần ý đồ chân chính của mình!

Nhìn bác cả Alpha nghiêm túc đứng đắn không nộ tự uy trước mặt, lại tưởng tượng đến Sigma ngây thơ hoạt bát cụt chân thiếu mông —

Mục Căn: “⊙o⊙ Dạ?”

Tưởng tượng được chết liền á!

“Nhưng con định mang cả Sigma và bác đi mà, Dobby không có người máy, con muốn đưa bác theo để có gì giúp đỡ Dobby, tiện thể huấn luyện Sigma luôn.” Mục Căn bày tỏ nỗi khó xử, rồi lại nhìn về phía bác cả Alpha.

Alpha: Hoàn toàn chưa hề nghĩ tới đáp án này!

Alpha nâng cằm, vươn tay máy, giơ ngón cái lên: “Không thành vấn đề, tối nay ta lập tức sửa cho Sigma, cam đoan ngày mai nó có thể đứng lên đi tập quân sự với con.”

Mục Căn: “Dạ? Bác nói ngày mai mới ra ngoài sửa mà?”

Vờ vịt như không nghe thấy câu hỏi của Mục Căn, Alpha rời khỏi bàn ăn.

“Quyết định thế đi, giờ ta đi sắp xếp vật phẩm cần thiết cho kỳ quân sự đây!” Hắn, hắn lại còn giả ngu mới ghê!

“Mục Căn, ăn thêm miếng thịt đi, Beta đến nhà hàng bít tết Hảo Hựu xếp hàng mua đó.” Ngón tay quá thô không thể sử dụng bộ đồ ăn của loài người, vì vậy người máy A đẩy đĩa bít tết về phía Mục Căn.

“Nhưng nhà hàng bít tết Hảo Hựu nằm ngoài hành tinh Bạch Lộ mà?” Dòm miếng bít tết to đùng trong đĩa, Mục Căn ngẩn người.

Là nhà hàng bít tết nổi tiếng nhất hành tinh, đâu đâu cũng xuất hiện quảng cáo về nó, không chỉ một lần Mục Căn nghe bạn cùng khoa nói muốn đi ăn thử, nhưng do nhà hàng cách đây quá xa nên đại khái chỉ đến kỳ nghỉ mới đi được.

“Beta chạy nhanh lắm.” Cầm báo điện tử ngồi đối diện Mục Căn, giọng nói lạnh lùng của Beta vang lên từ phía sau tờ báo.

Nhìn nhìn tờ báo cả buổi chưa lật qua trang nào, lại dòm dòm miếng thịt trước mắt – bít tết của nhà hàng đó cực kỳ được hoan nghênh, về cơ bản mới rời chảo một tiếng đã bán sạch, cho dù luôn được trữ trong máy giữ ấm, nhưng đến tối khi cậu tan học về, miếng bít tết có lẽ chưa lạnh, song hương vị đã bay bớt, ăn không ngon nữa.

Đây là biến hóa vi diệu mà người máy chẳng cách nào phát giác.

Tuy nhiên, Mục Căn nghĩ đến dáng vẻ bác Beta cao ngạo lạnh lùng nhất phải xuất phát từ sáng sớm, chen chúc xếp hàng với đám người máy bảo mẫu chờ mua thịt, xong lại gấp gáp trở về…

Xiên thịt lên cắn một miếng lớn, nhai nhai nhai rồi nuốt vào bụng, trên mặt Mục Căn nở rộ nụ cười tươi rói.

“Ngon cực kỳ!” Mục Căn giơ dấu hiệu tuyệt cú mèo với người máy Beta đang giả đò xem báo ở đối diện.

Thế là Beta đặt tờ báo ngụy trang lên bàn: “Trong máy giữ ấm còn một phần nữa, ngày mai mang đi học ăn chung với bạn.”

Thời điểm giáo dục thường thức nhân loại cho Mục Căn, nhóm người máy cũng học tập không ít phương thức “đối nhân xử thế”: Tỷ như, thường xuyên chia sẻ thức ăn với bạn học có thể khiến quan hệ bạn bè càng thêm hòa hợp.

Kẻ lạnh lùng như Beta cũng biết không ít thường thức nhỏ bé của thế giới nhân loại, nhằm giúp Mục Căn không bị bắt nạt trong trường và quan hệ thân thiết hơn với bạn học, hắn cũng lẳng lặng góp tay làm rất nhiều việc bằng cách của mình.

“Nhưng con cảm thấy bít tết bác Beta làm ngon hơn, nhà hàng này cắt thịt không đẹp lắm, chắc đầu bếp không đủ lực.” Mục Căn vừa ăn thịt vừa bồi thêm một câu.

Cho dù bác Beta rất lợi hại, chạy cực nhanh, nhưng đối với người máy mà nói, lộ trình chạy như vậy vẫn quá xa, sẽ gia tăng tốc độ mài mòn cơ thể. Mục Căn không hy vọng bác Beta quá mức vất vả vì mình.

“Vậy từ nay không đến nhà hàng ấy mua thịt nữa, ta tự làm cho con ăn.” Hết thảy đều ưu tiên ý nguyện của Mục Căn, Beta mắc câu ngay tắp lự, hắn cất báo, chuẩn bị xâm nhập bộ não của nhà hàng bít tết Hảo Hựu để xem có công thức gì hay không.

Mục Căn không thấy được hoạt động ổ cứng của bác Beta, cậu gặm thịt, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chả mấy chốc đã sang ngày hôm sau, Mục Căn phải đi tập quân sự.

Mục Căn ngủ một giấc tỉnh lại đã thấy Alpha ngồi nghiêm chỉnh trên đầu giường mình.

“Á… con ngủ quên sao?” Chỉ cần có bác Alpha ở đây, Mục Căn luôn thấy rất an toàn, nên cậu thực tình không bị dọa nhảy dựng, mà ý nghĩ đầu tiên là: Chẳng lẽ mình ngủ quên?

“Không, một tiếng nữa mới đến giờ tập hợp, đi bộ tới trường học mất năm mươi phút, đánh răng rửa mặt năm phút, con còn năm phút để ngủ.” Alpha thuộc giờ giấc sinh hoạt của Mục Căn như lòng bàn tay, hắn tuyệt đối không bối rối.

Nom bác Alpha sớm tinh mơ đã đeo vòng cổ, Mục Căn sáng tỏ: Biết sắp được đi tập sự nên bác Alpha…

Có chút nôn nao chăng? Vì quá cao hứng nên mới dậy sớm hơn bình thường như vậy.

“Muốn đi tập quân sự quá đi! Con cũng dậy đây!” Mục Căn bật người nhảy dựng lên, đặt gà con làm từ lông Ollie lên gối, tiện tay khởi động Sigma.

“Sigma dậy đi, tụi mình phải xuất phát rồi!”

Vẫy tay tạm biệt các người máy ở lại trông nhà, Mục Căn cùng bác cả và Sigma đi tập quân sự.

“Nhớ chú ý việc kinh doanh bánh bao, phải bán hết số lượng bánh quy định mỗi ngày. Chờ tôi trở lại là có thể bắt tay nghiên cứu nhân bánh mới.” Trước khi đi, với tư cách người lớn nhất, Alpha một lần nữa dặn dò nhóm người máy trông nhà.

“Tuân mệnh.” Là người lo liệu việc nhà trong thời gian Alpha đi vắng, Beta trịnh trọng hứa hẹn.

“Tôi sẽ chăm sóc Mục Căn với Sigma chu đáo.” Alpha cũng đưa ra lời hứa hẹn.

Cả đám người máy giao tiếp bằng tín hiệu chỉ có mình họ hiểu, sau đó ai đi thì đi, ai mở tiệm thì mở tiệm.

Nếu không nhìn thấy ngoại hình người máy mà chỉ nghe giọng, thể nào người ta cũng cho rằng ấy là khung cảnh phát sinh trong một gia đình nhân loại hàng thật giá thật.

Đây là lần đầu tiên Alpha đi học cùng Mục Căn.

Nơi đây hết sức an toàn, từ khi hộ tống Mục Căn và Olivia đi thi xong, Alpha không cùng Mục Căn đi qua con đường này nữa.

Song lộ tuyến đến trường này là hắn và các người máy khác cùng quy hoạch ra, cự ly gần nhất, phong cảnh đẹp nhất, quan trọng nhất là vô cùng an toàn, Alpha cũng chả lạ gì nó.

Có điều —

“Mục Căn, buổi sáng tốt lành!” Vẫn như mọi ngày, tiệm bánh ngọt mở cửa đầu tiên. Chẳng hay các bạn còn nhớ không, hôm đầu tiên Mục Căn đi báo danh đã đụng phải tiệm bánh này, ông chủ ngày đó bị Mục Căn làm cho không hiểu ra sao, nay đã tương đối quen thân với cậu, sáng nào cũng chủ động chào Mục Căn.

“Tony tiên sinh, buổi sáng tốt lành!” Mục Căn cười chào hỏi chủ tiệm.

“Tony tiên sinh, chào buổi sáng.” Sigma đứng bên chân anh trai cũng mở lời chào.

“Sigma vẫn khả ái như vậy nha!” Ông chủ Tony sờ sờ đầu Sigma, lấy ra một ống năng lượng chuyên dùng cho người máy trong người, thả vào tay Sigma.

“Đây là năng lượng lỏng vị dâu tây, người máy hiện nay rất chuộng vị này! Sigma thích dâu tây không?”

“Thích!” Sigma lớn tiếng đáp, nhận lấy ống năng lượng không chút khách sáo, cẩn thận nhét vào bụng.

“…” Alpha đang vây xem.

“Hôm nay Mục Căn đi sớm hơn mọi ngày nhể! Đến trường hả?” Sáng sáng đều chào hỏi, ông chủ Tony hiển nhiên biết Mục Căn là học sinh của Học viện tổng hợp đế quốc.

“Không, hôm nay bắt đầu tập quân sự rồi, tụi con sẽ đi huấn luyện trong ba tháng tới đây, sáng ra không thể chào hỏi Tony tiên sinh nữa rồi.”

“Ồ… Ba tháng không được gặp tiểu Mục Căn cơ à…” Nghe vậy, trên mặt ông chủ Tony thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng chẳng bao lâu đã chạy ngược chạy xuôi. Ông chủ Tony cầm ra một chiếc hộp to, nhét đầy bánh ngọt mắc tiền nhất vào hộp, đoạn mang hộp chạy ra từ sau quầy lần nữa.

“Huấn luyện quân sự rất nghiêm khắc, làm lỡ thời gian đến trường của các con cũng không hay, đây là bánh ngọt mới làm hôm nay, cầm đi chia cho các bạn ăn, đừng quên biếu huấn luyện viên một ít, tránh cho huấn luyện viên quá nghiêm khắc với con và Sigma.”

“Lén nói cho con biết này, các giáo viên của Học viện tổng hợp đế quốc thích bánh ngọt của bác lắm nha ~ Thường xuyên đến đây xếp hàng mà còn mua chẳng được đâu! Phương pháp hối lộ cực tốt đấy!” Ông chủ Tony lấy tay phải che hờ miệng, lặng lẽ nói với Mục Căn đang định từ chối.

“Rất cám ơn, đây là bánh bao đáp lễ.” Nghe được hai chữ hối lộ, màn hình tối của Alpha sáng lập lòe, bèn đứng ra một cách hết sức lịch sự từ sau lưng Mục Căn, cúi người tiếp nhận cái hộp nặng trịch từ tay Tony. Cất hộp rồi, hắn còn đưa chiếc hộp to trong tay mình cho Tony làm quà đáp lễ.

“Hả? Đây là –” Người máy cao to thế mà, sao nãy giờ mình không chú ý ta?

“Tony tiên sinh, đây là bác cả Alpha của con, trong hộp là bánh bao con biếu bác lần trước, nhà con mở tiệm bánh bao đó!” Ông chủ Tony còn đang ngạc nhiên, Mục Căn đã kịp thời giới thiệu.

Mở hộp, nhìn bốn cái bánh bao trắng trắng tròn tròn bên trong, cả người Tony cứng ngắc.

Mấy bữa trước Mục Căn tặng ông bánh bao tự mình làm, ông về nhà không cẩn thận cắn một miếng, cứng muốn chết…

Không nỡ đả kích cậu bé đáng yêu, ông chủ Tony không vứt bánh bao nhai nổi chết liền đi, mà bỏ vô tủ lạnh. Giờ lại nhận thêm bốn cái nữa, thế này —

Té ra là bánh bao nhà Mục Căn bán sao? Bánh cứng cỡ ấy, việc làm ăn của gia đình Mục Căn khẳng định không tốt…

Do vậy, ông chủ Tony ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt tràn đầy thương hại.

“Sau này mang thông tin về cửa tiệm nhà con đến đây đi, mang cả bánh bao lại đây luôn, bác quảng cáo cho.” Ông chủ Tony cực nghĩa khí vỗ ***g ngực gầy teo: “Không phải bác khoác lác đâu nhé! Tiệm bác buôn bán đắt lắm, ngày nào cũng có cả đống người chạy vội đến xếp hàng mà còn mua không được bánh đâu! Bánh bao để chỗ bác chắc chắn bán được!”

Thời điểm nói ra những lời này, kỳ thực trong lòng Tony hơi chột dạ, song ngẫm lại: Nếu thực sự bán không nổi thì bảo với khách là bán bánh bao tặng bánh ngọt, vậy thể nào cũng bán được đúng không?

Nghĩ đến đây, ông chủ Tony vỗ ngực bồm bộp.

“Vậy nhờ bác ạ ~(≧▽≦)/~” Các bác bán bánh bao vất vả lắm, nếu có thêm cơ hội thì còn gì bằng, Mục Căn lập tức tặng ông chủ Tony một cái ôm thắm thiết.

Sau khi đưa cách thức liên lạc với Beta cho ông chủ Tony, Mục Căn vẫy tay tạm biệt Tony và tiệm bánh ngọt của ông.

Trước lúc đi, ông chủ Tony cũng tặng Alpha một món quà đặc biệt – năng lượng lỏng vị táo.

Nhìn năng lượng lỏng xanh biếc dưới ánh mặt trời, Alpha giật mình, mãi sau mới trịnh trọng nhận lấy món quà.

Trên đường đi cùng Mục Căn và Sigma, Alpha lại quen thêm cô chủ tiệm quần áo, bà chủ tiệm giải khát, đôi vợ chồng bán thức ăn nhanh… Rất nhiều rất nhiều nhân loại, mỗi nhân loại đều thân thiện, biết Mục Căn muốn đi tập quân sự, họ còn nhét cho đủ loại đồ vật. Không chỉ Sigma, ngay cả Alpha lần đầu gặp mặt cũng có món quà thuộc về mình.

Không gian cá nhân rỗng tuếch của Alpha thoáng cái chất thêm kha khá đồ.

“Hành tinh Bạch Lộ đúng là không tệ! Các bác chọn quả nhiên chuẩn không cần chỉnh!” Hắn nghe Mục Căn hưng phấn bảo với Sigma.

“Ừ!” Sigma gật đầu cái rụp.

Ừ…

Alpha cũng lặng lẽ gật đầu trong lòng.

Nhân loại ở đây thực sự rất được! Hắn nghĩ bụng.

Bình luận





Chi tiết truyện