Nhóm thiếu niên muốn đi mạo hiểm bị bà Maria tóm gọn, buộc phải cùng các người lớn đi dạo phố.
Hiện họ đang có mặt trong cửa hàng bán cánh nào đó trên phố mua bán trực thuộc khách sạn Thiên Đường.
Gần như trong lòng mỗi người đến Aini Lara đều ôm mộng đẹp được bay lượn. Nhắc tới bay lượn, rất nhiều người nghĩ ngay đến cánh.
Đâu phải ai cũng là thú có cánh, rời xa phi hành khí rồi, đa số chỉ có thể đi lại trên mặt đất. Bay lượn tự do trên bầu trời bằng chính bản thân mình — vẫn là chuyện phần lớn người muốn thể nghiệm. Mà tại Aini Lara, bay lượn không còn là mộng ảo nữa!
Nơi này nắm giữ trọng lực thiên nhiên và điều kiện khí lưu, cơ hồ có thể thực hiện ước mộng bay lượn của tất thảy mọi người, nhưng bay trên trời mà trống trơ trống trọi hơi bị khó coi à nha! Phải bay bằng cánh mới có cảm xúc ~
Nói trắng ra, thứ đó về cơ bản cũng dạng dạng như áo đồng phục địa phương mà khách du lịch thường mặc để chụp hình trên Trái Đất cổ đại ấy.
“Mọi người xem cánh này có hợp với tôi không?” Bà Maria kéo rèm phòng thử đồ ra, thân hình thấp bé loáng cái xuất hiện.
So với trước lúc bà đi vào, khác biệt lớn nhất chính là — trên lưng đeo thêm đôi cánh trắng bự tổ chảng! Cánh cực kỳ cực kỳ hoa lệ, đồng thời cũng dài ơi là dài, đôi cánh lớn cỡ ấy lại gắn lên thân mình nhỏ hơn người thường của bà Maria, toàn thân bà chìm nghỉm ở trỏng luôn rồi (囧).
Cùng bà Maria bước ra còn có cô Maria, sau lưng cô Maria đeo đôi cánh lộng lẫy y đúc bà cố của bà cố của bà cố của bà cố mình, cánh giống nhau, đổi sang người khác thì hiệu quả cũng thay đổi triệt để ngay tức thì!
Khác một trời một vực với bà cố thấp bé, thân hình cô Maria đặc biệt thon gầy, đôi cánh khổng lồ đeo trên lưng cô, đầu cánh vừa vặn rủ xuống đất. Cô gái yêu kiều tóc vàng mắt xanh, váy trắng phiêu diêu, phối hợp với đôi cánh trắng cùng màu…
“Hợp cực kỳ!” Mấy ông cụ Aidori nhao nhao giơ ngón cái.
“Tôi cũng biết là đẹp mà.” Bà Maria hài lòng gật gật đầu, tức tốc kéo cái cánh tổ chảng đến quầy tính tiền.
Aidori: o(╯□╰)o! Ơ nè… Hổng phải khen bà đâu!
Nhưng chậm mất rồi, bà Maria đã trả tiền xong xuôi.
“Quá, quá khủng!” Nữ nhân viên thu ngân của cửa hàng gần như không thể khép miệng, sau lưng cô cũng đeo một đôi cánh nhỏ hường phấn, chiều dài vừa chạm đến mông.
“Phải, phải đó!” Vẻ mặt của nam nhân viên phụ trách đến kho lấy hàng cũng khiếp sợ thấy rõ.
Bà cụ kia không mua đôi cánh mắc nhất, cũng không mua cánh hiếm nhất, mà mua: Đôi-cánh-nặng-ký-nhất-trong-cửa-hàng!
Thậm chí nơi trọng lực bất thường như ở đây vẫn khiến người ta thấy nặng trình trịch, trong 100 khách hàng vừa ý đôi cánh, có một người đeo được đã không dễ dàng rồi, mà bà cụ lại đeo ra ngoài nhẹ như không. Không chỉ bà, ngay cả tiểu mỹ nhân thoạt nhìn yểu điệu sau lưng bà cũng ra chiều chả sao cả.
Nhóm nhân viên cửa hàng 囧 cả đám.
Ngoài hai bà cháu bà Maria, những người khác trong phố mua bán Aidori cũng rất hứng thú với cánh, mọi người rối rít chọn lựa kiểu dáng mình thích. Đeo xong cánh mình chọn, cả đoàn hớn hở xuống điểm tham quan bên dưới – đài bay thử xuôi theo chiều gió.
Nhằm hỗ trợ du khách mới đến nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh, thực chất trọng lực xung quanh khách sạn đã được gia tăng. Thành thử trong khách sạn, và trong phố mua bán trực thuộc khách sạn, đoàn người Mục Căn đại để vẫn có thể đi lại bình thường, tuy chỉ cần hơi dùng lực một tẹo là sẽ nhảy rất cao, nhưng vẫn rơi xuống được. Tuy nhiên, khi dần dần đi khỏi phạm vi trọng lực của khách sạn, cách đài bay thử ngày càng gần, họ rõ ràng nhận thấy điều bất đồng.
“Ớ?” Mục Căn là người đầu tiên bay lên. Vì muốn bắt lấy cậu, Olivia nhảy lên theo phản xạ, nhưng cú nhảy không hề mạnh này lại thoáng cái khiến hắn bay cao hơn cả Mục Căn!
“Giờ bắt đầu được rồi, có thể dùng cánh điều khiển khí lưu.” Ông Canaan – chủ cửa hàng tang lễ – cầm trong tay một quyển hướng dẫn bay sơ cấp, đồng thời nói với tất cả mọi người.
“Ô!!!” Bà Maria là phấn khích nhất, nghe ông Canaan nói xong, bà tức khắc nhảy cao chót vót. Chẳng biết bà Maria rốt cuộc dùng sức lớn ngần nào, chỉ thấy bà thoáng chốc vụt biến khỏi tầm mắt mọi người như một ngôi sao băng.
Vẻ mặt ai nấy bao hoảng hồn.
“Yên tâm, bà cố của bà cố của bà cố của bà cố không việc gì đâu.” Tương đối tự tin với tố chất cơ thể của bà mình, cô Maria trấn an mọi người bằng vẻ mặt tỉnh rụi.
Ông Tony -_-|||: “Ta không lo lắng cho bà cố của bà cố của bà cố của bà cố của con, lo là lo cho người bị bả đụng trúng kìa…”
Cô Maria:  ̄▽ ̄
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ!” Cô Maria nhất thời cuống lên.
“Haiz, mọi người ở đây chơi nhé, tôi với tiểu Maria đi tìm bà cố của bà cố của bà cố của bà cố nó.” Ông Tony thở dài, mang theo ví tiền của ông Joe và ông John, ấy mà vẫn có chút không yên, thế là lại gọi bà Beati, dòm dòm một hồi, vẫn cảm giác chưa đủ, bèn lục tục kêu thêm ông Trương và ông Canaan.
Tiền → bồi thường;
Bà Beati → bác sĩ;
Ông Trương → thuốc men;
Ông Canaan → đồ dùng tang lễ…
Olivia: Từ bỏ tiền tiêu tai đến trị bệnh cứu người và giết người chôn xác – bộ ông Tony chuẩn bị cho cả trường hợp xấu nhất rồi sao?!
Mấy người ông Tony đều chưa biết bay, chờ họ bay qua đó, phỏng chừng cảnh sát đã xử lý xong hiện trường tai nạn rồi (ơ nè!), vì vậy họ buộc phải chọn phương tiện giao thông khác.
Ở đây không có taxi, thay cho taxi là rất nhiều chim và người có cánh lượn qua lượn lại trên không, nhân viên khách sạn giúp họ kêu mấy con chim cỡ bự. Trong ánh mắt lo ngay ngáy của Olivia, bọn họ cưỡi lưng chim phóng vụt khỏi đài bay thử.
“An tâm đi, mấy người ông Tony giàu kinh nghiệm lắm, họ nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.” Nhận ra Olivia đang lo lắng, ông Joe ôn hòa an ủi hắn.
Olivia o(╯□╰)o: Má ôi! Càng lo lắng thì phải mần sao!
Nhưng khi hắn phục hồi tinh thần, lại phát hiện tất cả mọi người, ngoại trừ mình, chẳng ai ra vẻ lo lắng chút nào.
Ngay cả Mục Căn thoạt trông cũng cực bình thường.
“Tớ không nghĩ sẽ phát sinh chuyện xấu đâu.” Với vấn đề của Olivia, Mục Căn trả lời thế đấy.
Nom dáng điệu thản nhiên của mọi người, Olivia bỗng chốc bình tĩnh lại. Hắn lượn bên cạnh Mục Căn, tiếp tục luyện tập tư thế bước chậm trên không.
Ông bà Khả Mễ là thành công nhanh nhất, hai vợ chồng mau chóng nắm giữ phương pháp bay dựa vào đôi cánh, rồi kết bạn cùng nhau đi khám phá thế giới bên ngoài;
Ông Acker là người học được thứ hai, rồi ông chờ thêm một lát, đợi bà Maya cũng thành công rồi, hai người cùng nhau bay lên tầng trời cao hơn;
Ông Joe và ông John dang cánh nhờ mọi người chụp hộ vài tấm ảnh lưu niệm… Xong thì ngưng luôn. Cả hai hào hứng đi ăn đồ ngọt gần đó  ̄▽ ̄;
Túm lại, trong khi Olivia vẫn chật vật lượn vòng giữa không trung, khó lắm mới cố định được chính mình bằng cách nắm tay Mục Căn, thì phát hiện mọi người đã chạy hết rồi, người quen chung quanh chỉ còn mỗi gia đình mình.
Lúc này, đừng nói Mục Căn, ngay cả Sigma cũng có thể bay tới bay lui quanh hắn bằng cánh…
Luôn luôn là học sinh xuất sắc, bất kể học cái chi cũng là người tốt nghiệp đầu tiên, Olivia lãnh cú sốc trước nay chưa từng có!
Mình, mình là Cantus đó, là khủng long có cánh đó!!!!
Thân là khủng long có cánh, vậy mà lại bay không nổi ở đây, chẳng lẽ chỗ khiếm khuyết trong gen mình là cánh?!
Olivia hơi kinh hoảng.
Đúng lúc này, Alpha bỗng đến gần hắn, chộp lấy Olivia, ra hiệu những người khác đi theo, rồi linh hoạt bay một đoạn trên không, xuyên qua tầng tầng hơi nước, cuối cùng đáp xuống một chốn xa lạ.
Dòm một đống cục bông chíp chíp trước mặt, Olivia thấy toàn thân khó ở!
“Lớp học bay của thú con” – trông thấy bảng hiệu hình chim khả ái gần đó, hắn lại càng khó ở.
“Đây là nơi dạy bay chuyên nghiệp dành cho thú con loài có cánh.” Alpha giải thích: “Trọng lực đặc thù tại Aini Lara có khả năng hỗ trợ thú con học bay, bởi vậy, hàng năm đều có rất đông sinh vật họ cánh dẫn con đến học.”
“Ta đã khảo sát xung quanh rồi, lớp này tập trung nhiều thú con nhất.” Học sinh đông nhất = tốt nhất, Alpha cho rằng tính phổ biến vô cùng quan trọng.
Tuy chỗ này lắm thú con thiệt! Nhưng! Tụi nó toàn là chim mà a a a a a a a!
Olivia hỗn độn trong gió!
Gió chung quanh thực sự rất lớn, mái đầu bạch kim bị gió thổi loạn.
Bấy giờ, người máy Alpha nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn, dùng ngón tay lạnh băng chỉnh lại mái tóc rối bù cho Olivia.
Toàn thân Olivia sượng đơ, mặc kệ Alpha chỉnh tóc cho mình, đoạn hắn dời tầm mắt về hướng lũ chim non líu ra líu ríu đằng trước, vài đứa tạo thành một tổ, mỗi tổ chim đều có một giáo viên phụ trách chỉ dạy, phía sau còn có rất đông phụ huynh đang ngắm nhìn đầy trìu mến…
Olivia trợn mắt nhìn.
Thế rồi, người Alpha ôm trong lòng không còn là thiếu niên nhân loại nữa, mà là một tiểu chíp lông xù béo ú.
“Thú con nhà tôi cần học bay.” Alpha ôm một tiểu chíp lông trắng, mặt mày lạnh te đáp xuống chỗ báo danh.
“Lớp nhỏ, lớp trung, lớp lớn, lần lượt ứng với trình độ học tập bất đồng, xin hỏi ngài muốn đăng ký lớp nào?” Có chút kỳ quái khi thấy thú con do người máy ôm đến, nhưng nhân viên đăng ký tác phong chuyên nghiệp vẫn tươi cười tiếp đãi họ.
Nhóm người máy cẩn thận nghiên cứu quy định báo danh mà đối phương đưa, cuối cùng làm ra lựa chọn.
“Lớp nhỏ, thú con nhà tôi hoàn toàn không biết bay.”
Bác cả Alpha lạnh lùng vô tình thụi Olivia một đao.
Một tay nộp tiền, một tay giao hàng.
Sau khi Alpha nộp học phí, Olivia buồn rười rượi đi theo giáo viên hướng dẫn.
Những chủng tộc họ chim có khả năng tiến hóa thành sinh vật trí tuệ, tiến tới hóa thành hình người đều sở hữu thân hình to lớn, khổ người thú con cũng không nhỏ, Olivia lẫn vào không chút trở ngại.
Chung quy, trong mắt người ngoài, Olivia thoạt nhìn cũng là một cục bông.
Có điều, cục bông này hơi bị to con tí ︿( ̄︶ ̄)︿
Giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi không rành về Cantus con, tưởng lầm đây là một bé chim non, trông thấy Olivia thì sợ giật nảy: Đậu xanh! Nhóc này được ba mẹ đút cho ăn cái gì vậy? Chắc ú quá nên bay không nổi chớ gì?
Cục bông to Olivia vừa bước vô “lớp” đã bị ba cục bông nhỏ vây quanh.
“Chíp ~” Tui là chim cánh to, bồ là chim gì dợ?
Bạn học mới của Olivia chủ động bắt chuyện với hắn.
Mình rõ ràng đã vào học trường cấp cao Học viện quân sự đế quốc, vậy mà phải đi học mầm non lần nữa; Học lớp nhỏ nhất trong trường mầm non thì thôi đi, còn học chung với một lũ chim; Một lũ chim cũng thôi đi, lũ chim này còn xem mình như đồng loại của tụi nó!!!!
“…” Olivia im lìm.
“Chíp chíp!” Chắc ẻm nhỏ quá nên chưa biết nói.
Một bé chim cánh to khác lên tiếng, cực kỳ chu đáo tìm lý do cho Olivia đang trầm mặc.
Olivia: Mệ tụi bây!
Hắn quyết tâm phải sớm học bay thiệt giỏi, đặng biến khỏi cái chốn khỉ gió này lẹ lẹ!
“Cố lên!” Mục Căn đứng bên cổ vũ Sigma.
Nào ai biết —
“Bé ngốc, Cantus con trước khi thay lông, cánh chưa mọc dài ra thì không thể bay lên bằng cánh mình đâu… Cơ mà, vỗ vỗ cánh rèn luyện chút cũng tốt.” Trên bãi biển tinh cầu Doris, ngài Sise nhìn Pullen Coulee đập cánh muốn bay lên, nở nụ cười hòa ái.
Bình luận
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1