chương 149/ 274

Tay nghề trông nhà của ông Boone truyền hết cho cháu trai, tiểu Boone lớn lên không muốn cạnh tranh với ông nội ở hành tinh Bạch Lộ, trong thời gian tìm mặt bằng mở tiệm tại tinh cầu khác thì gặp mẹ của Duddy, cuối cùng định cư ở một tinh cầu nông thôn khỉ ho cò gáy. Duddy trưởng thành trong mộc mạc, tính cách ôn hòa lại cởi mở, thích ăn cà rốt nhất. Thằng bé như vậy nom thế nào cũng không giống một khủng long ăn thịt. Nhưng cậu đích xác là một tiểu Bạo long, răng nanh sắc bén, móng vuốt cũng nhọn lắm.

Duddy rõ ràng hứng thú với xe của Olivia nhất, sau khi vào xe thì im re, chỉ lo dòm kỹ từng linh kiện trong xe, thỉnh thoảng còn nhắm mắt lại, giống như đang nghe âm thanh động cơ, thậm chí Olivia nói chuyện với cậu, cậu cũng đáp câu được câu chăng. Ngược lại, tiểu nam sinh tên Joel kia thay cậu trả lời không ít vấn đề, Olivia liên tục hỏi Duddy mấy câu, đối phương vậy mà giải đáp được hết. Trên ghế điều khiển, Olivia lại vẫn mỉm cười.

“Hai đứa đâu có giống mới quen trên đường! Mà giống bạn bè ở chung nhiều năm hơn đấy.”

“Trên đường đi tụi em hàn huyên nhiều lắm…” Joel cười thẹn thùng.

Duddy dồn toàn bộ lực chú ý lên chiếc xe, vì vậy đoạn đối thoại kế tiếp chủ yếu diễn ra giữa Olivia và Joel. Olivia và Joel nói nói cười cười, thành ra trông Duddy giống đứa đi ké hơn.

“Chúng ta sắp đến học viện rồi.” Đương lúc Duddy kiểm tra cửa sau, thì Olivia nhắc nhở cậu một tiếng. Khi cửa sổ chậm rãi dâng lên, bấy giờ Duddy mới ngồi yên được chút.

Thằng bé này rất giống ông mình, trời sinh có tình yêu cuồng nhiệt với phương tiện điều khiển, một khi đã lao đầu vào thì chả buồn quan tâm mặt mũi nữa  – Olivia biết rõ điểm ấy ở ông Boone, thế nên cũng hiểu hành vi của Duddy trên đường.

Nhưng Joel lại nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi, Duddy mới từ nông thôn lên, lúc ngồi phi thuyền đã hiếu kỳ lâu ơi là lâu rồi, thứ như xe huyền phù…”

“Khỏi cần giải thích.” Ngữ khí của Olivia không hề nhấp nhô, giọng điệu vẫn hết sức vui vẻ.

Thời điểm tiến vào cổng chính học viện, Olivia đưa giấy báo nhập học mà ban nãy mới nhận từ hai đứa trẻ cho bảo vệ xem, chờ đối phương xác nhận xong, xe huyền phù màu đen chạy một mạch không chút trở ngại vào thẳng học viện. Hai tân sinh trên ghế sau rõ ràng bị cảnh sắc trong học viện thu hút hết thảy chú ý, trong xe im lặng hẳn, tiếng hít khí khe khẽ thỉnh thoảng truyền đến từ ghế sau trở thành động tĩnh duy nhất.

“Tới rồi.” Xe lái vào bãi đậu xe phía sau tòa nhà, Olivia đóng cửa xe huyền phù, tỏ ý bảo hai đứa có thể xuống xe.

“Oa –” Joel vừa xuống xe liền sững sờ, nhìn khoảng sân rộng rãi và tòa nhà trắng tuyệt  đẹp, ngây ngốc nói: “Phòng ngủ của Học viện quân sự đế quốc đẹp nhường này sao!”

“Điều kiện sống cũng tốt ghê.” Trong lúc Joel cảm khái, Duddy đã lấy hành lý xuống rồi, Olivia cầm một ba lô trên người cậu qua xách, chuẩn bị dẫn hai đứa đến phòng.

“Moo –” Từ sớm đã nghe tiếng ba ba, Sừng To mừng rỡ chạy tới, bắt gặp hai người lạ hoắc, bèn ngó ba ba một cái, rồi ngửi ngửi người Duddy.

“Sừng To! Có quà cho mày nè!” Hồi trước từng gặp Sừng To tại nhà Mục Căn, tuy nó màu mỡ hơn ba vòng so với hồi ấy, song Duddy vẫn liếc cái là nhận ra nó ngay, đoạn cậu lấy ra một củ cà rốt trong hành lý, đây là quà cậu cố ý mang cho nó.

“(¬_¬)” Cái tên luôn đưa mình thứ khó nuốt đây mà… Sừng To ghét cà rốt lập tức nhận ra Duddy. Ghét bỏ liếc Duddy một cái, lại nhìn thoáng qua ba ba, Sừng To miễn cưỡng gặm cà rốt trong tay Duddy.

Tiếp theo, Sừng To nhìn thấy Joel.

“Sừng To là anh Ollie nuôi đó.” Phát hiện Joel có chút bối rối, Duddy còn giải thích một chút.

“Ừm… Không hổ là thú cưng của anh Ollie, hình dáng thật… thật xinh đẹp nha!” Joel lắp bắp: “Sao cậu không nói tớ biết trước, tớ chưa chuẩn bị quà cho nó đâu… Ha ha…”

“Chúng ta vào phòng thôi.” Olivia xoa xoa mũi Sừng To, nhấc hành lý của Duddy lên, cất bước vào nhà. Duddy và Joel cuống quýt ôm túi lớn túi nhỏ chạy theo.

“Không biết có thêm người, nên anh chỉ bảo Manh Manh chuẩn bị một phòng thôi.” Olivia đứng trước cửa phòng cho khách ở lầu một, khó xử nói.

“Không sao đâu anh, có chỗ ở là tốt rồi!” Duddy cao hứng đáp: “Phòng này còn bự hơn phòng em ở quê á!”

“Thực sự rất cám ơn anh.” Joel cũng tỏ lòng biết ơn chân thành với Olivia.

“Hai đứa nghỉ ngơi đi, bữa tối anh sẽ bảo Manh Manh đưa tới.” Olivia cười cười, tính đi rồi, nhưng bỗng nhiên lại quay đầu: “Nếu không mệt thì tối nay Duddy đến tìm anh nhé, bao nhiêu năm không gặp rồi, anh muốn tán gẫu với cậu.”

“Dạ.” Duddy đáp rõ to, đưa mắt nhìn Olivia rời đi rồi bắt đầu xếp hành lý.

“…” Joel lại không đi xếp hành lý ngay, mà mở cửa sổ dòm ra bên ngoài, trong mắt lóe lên tia sáng dị thường.

Thế nên, buổi tối khi Duddy đi tìm Olivia chơi, lòi ra thêm một Joel.

Song Duddy đẩy cửa vào mới phát hiện: Trong phòng không chỉ có Olivia, mà còn rất nhiều người cậu chưa từng gặp.

Duddy thoáng sửng sốt, không đợi cậu kịp phản ứng, Joel sau lưng cậu đã mở miệng trước: “Anh Ollie, tối ngủ không được nên em với Duddy cùng sang đây tìm anh chơi đó.”

Lời này nói cực kỳ khéo léo, thoạt nghe sẽ nghĩ hình như Olivia mời Joel, Duddy mới là thằng nhóc đi bu.

Olivia không để ý, chỉ sai Manh Manh chuẩn bị thêm một phần điểm tâm và nước trà đặt trước mặt Joel.

“Đây là điểm tâm đặc chế của Học viện tổng hợp đế quốc đúng không? Lúc tôi với ba ba đến chỗ ngài Nguyên soái trò chuyện thì may mắn được thưởng thức một lần, nghe đâu là tác phẩm của Nguyên soái phu nhân.” Một thanh niên tóc đỏ nhoẻn cười, nhón một miếng điểm tâm. Nghe hắn nhắc tới ngài Nguyên soái, Joel hoảng sợ, miễn cưỡng kiềm chế trái tim đang đập liên hồi. Joel chú ý thấy cà vạt của hắn mang màu vàng kim, nhưng không chỉnh trang ngay ngắn như Olivia, mà đeo lỏng lẻo trên cổ, nom vô cùng thoải mái.

Đâu chỉ hắn, cà vạt của tất cả mọi người ở đây đều là màu vàng kim.

“Đúng vậy, Nguyên soái phu nhân là khoa trưởng khoa Ẩm thực của Đế tổng, mấy điểm tâm này toàn do thầy ấy dạy.” Olivia cười cười: “Độ này cậu ấy vẫn đang nghiên cứu cách làm các loại bánh quy, làm nhiều quá rồi cứ gửi hết cho tôi, tôi lại không thích ăn ngọt lắm, nên mời các cậu đến đây chia sẻ.”

Lời vừa thốt ra, trên mặt cả đám cà vạt vàng kim tràn đầy ý cười: Khoa trưởng khoa Ẩm thực của Đế tổng là Nguyên soái phu nhân, lớp trưởng khoa Ẩm thực năm bảy của Đế tổng là vị hôn thê của Olivia, vậy “cậu ấy” chính là vị hôn thê của thủ lĩnh Olivia rồi.

Hầu như ai ai trong Học viện quân sự đế quốc cũng biết: Olivia cực kỳ có lộc ăn, vị hôn thê nhà hắn thừa hưởng toàn bộ chân truyền của Nguyên soái phu nhân, làm điểm tâm ngon hết sảy.

“Cậu ấy còn gửi trà ngon cho tôi nữa, lá trà đặc sản của hành tinh Bạch Lộ. Đã lâu không thấy trà nghệ của Komoran, hôm nay vừa có lộc ăn vừa được mở rộng tầm mắt rồi.” Olivia mỉm cười, ngồi ngay ngắn trên chiếu tre, đẩy hộp trà nhỏ bên cạnh tới vị trí thứ ba.

Komoran – thủ lĩnh năm năm của Học viện quân sự đế quốc, so với kỹ thuật thao tác cơ giáp khiến người khác hâm mộ không thôi, hắn càng thêm kiêu ngạo với kỹ năng trà lễ thấm đượm phong vị cổ xưa của mình.

Komoran nhếch môi gượng gạo, mãi sau mới nhoài người với hộp trà đến gần, mở hộp ra ngửi thử. Sau đó, vị thủ lĩnh luôn luôn nghiêm mặt này khẽ trợn to mắt, thời gian kế tiếp, hắn đối đãi với hộp trà còn cẩn trọng hơn.

Phòng trà đãi khách của Olivia hết sức cổ kính, phối hợp với cây cối đang độ nở hoa ngoài cửa sổ và trà lễ tao nhã của Komoran, trong thoáng giây, khiến người ta có cảm giác như xuyên việt về xứ trà dị quốc thời cổ!

Mỗi khóa học của Học viện quân sự đế quốc đều có một thủ lĩnh, tuy các thủ lĩnh chỉ phụ trách chuyện của khóa mình, nhưng vẫn sẽ mở hội nghị định kỳ. Kể từ ngày nhập học, số mệnh của họ đã gắn liền với nhau, sau khi tốt nghiệp cũng không cần gấp gáp, cứ gia nhập Quân đội thì sớm muộn cũng gặp lại, nên bắt đầu bồi dưỡng tình cảm từ thời còn đi học.

Về cơ bản, thời thế hôm nay có thể xem là thái bình, khi không có quá nhiều trận chiến, các quân nhân sẽ chú trọng giao tế hơn thường ngày, đặc biệt là giữa đồng nghiệp với nhau. Từ ngày còn rất nhỏ, những thiếu niên xuất thân thế gia này đã được trưởng bối giao nhiệm vụ, học viện quân sự là lớp đầu tiên trong giáo trình học học tập của họ.

Hôm nay là ngày họ họp mặt, thấy Olivia dẫn thêm hai cậu nhóc tới đây, nhóm thủ lĩnh lập tức hiểu ý hắn: Anh ta sắp tốt nghiệp rồi, nên có hậu bối cần mình quan tâm đây mà.

Thủ lĩnh năm hai hiện tại cũng từng được thủ lĩnh năm bảy hồi ấy dẫn đi tham gia hội nghị thủ lĩnh, hắn vốn là kẻ hưởng lợi từ quy tắc này.

Sau lưng thủ lĩnh mỗi khóa ít nhiều gì cũng có bóng dáng tiền bối hỗ trợ, nói tới cũng lạ, chỉ riêng thủ lĩnh năm bảy Olivia là không có, nhưng nếu bàn về năng lực kiểm soát học sinh cùng khóa thì chẳng ai bì kịp hắn. Bề ngoài không tỏ vẻ gì, thực chất các thủ lĩnh đều đang lén lút học theo phong cách quản lý của hắn.

Huống chi hắn còn quan hệ khá mật thiết với Học viện tổng hợp đế quốc! Này, này này —

Nhất định phải lôi kéo làm thân mới được nha!

Tiệc trà xã giao của Olivia luôn được hoan nghênh nhất, song hắn không bao giờ tổ chức tùy tiện, bữa nay vì một tân sinh năm nhất mới cố ý mời toàn bộ thủ lĩnh đến đây, chứng tỏ hắn thực sự coi trọng cậu nhóc.

Cơ mà, có tới hai nhóc lận, rốt cuộc là ai đây?

“… Anh Mục Căn làm bánh quy ngon như vầy từ bao giờ thế?” Duddy gặm bánh quy rôm rốp, nghiêng đầu bảo: “Mềm ghê nha.”

“Ngon thì cậu ăn nhiều vào, lần này cũng vì cậu đến, cậu ấy mới đặc biệt gửi nhiều hơn đó.” Olivia đáp lời, đoạn đưa cho Duddy tách trà.

Chứng kiến hành động của hắn, các thủ lĩnh khác vỡ lẽ: Coi bộ chính chủ đây rồi.

Duddy hoàn toàn không nhận ra thân phận của những vị khách đang ngồi, cậu hào hứng trò chuyện cùng các anh lớn, chẳng hề giấu giếm chuyện mình đến từ tinh cầu nông thôn, hỏi vài vấn đề buồn cười khiến mọi người cười nghiêng ngả. Nhưng đến cuối cùng, đâm ra nhóm thủ lĩnh lại thực sự thích nhóc tân sinh này.

Joel cũng định thử đón lời người khác, nhưng sợ mình để lộ quá nhiều hành động thuộc về “tinh cầu nông thôn”, nên một mực e dè, vài lần muốn chen vô đều không lọt. Hên là Duddy không quên Joel, thỉnh thoảng nói dăm câu với cậu ta, song cậu ta lại đáp có phần qua loa.

Tiệc trà xã giao kết thúc viên mãn.

Olivia cùng Duddy tiễn chân khách, không để ý đến Joel còn đang ngây ngốc nhìn cửa mà xoay lưng vào phòng trong, đồng thời nở nụ cười quái dị, Duddy bám sát theo.

“Anh Ollie, anh xạo quá! Bánh có phải anh Mục Căn làm đâu, anh làm thì có!”

Khóe miệng Olivia khẽ cong lên, bị vạch trần cũng chẳng lưu tâm, tiếp tục tiến lên trước: “Vậy cậu muốn ăn bánh anh Mục Căn làm à?”

“…” Duddy ngẫm nghĩ một chốc, thành thật lắc đầu: “Không muốn.”

“Thế chẳng phải được rồi sao.”

“Tranh thủ chưa khai giảng, mau thu xếp viết thư về nhà đi, tí nữa anh gửi đi cho.” Olivia dặn dò Duddy một câu.

“Dạ.” Có qua có lại, khoảng cách của mấy năm không gặp rút ngắn không ít, Duddy gật đầu, tức tốc về phòng viết thư.

Hai ngày trước, nhân lúc rảnh rỗi, Olivia đã phổ cập một số công việc tân sinh cần chú ý cho hai nhóc lính mới. Hai ngày sau, hoàn tất việc báo danh, Duddy và Joel dọn khỏi tòa nhà của Olivia.

Hai thiếu niên không được sắp xếp ở chung.

Nhờ Olivia chăm sóc, Duddy và bạn cùng phòng chung sống khá hòa thuận, tính tình Duddy lại tốt, chả mấy chốc đã nhập bọn với lũ bạn cùng phòng, từ đó ít đi quấy rầy Olivia hẳn; Mà Joel lại cực kỳ biết ơn trợ giúp lúc trước của Olivia, dù chuyển phòng ngủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi tìm Olivia làm thân, thường xuyên vắng mặt hoạt động tập thể, thành thử đến khi học quân sự vẫn chẳng mấy quen thuộc với bạn cùng lớp.

Để rồi khi họ quay về từ khóa học quân sự, Olivia không nhìn thấy Joel nữa.

Tuy nhiên, Olivia vốn dĩ chẳng để tâm chuyện ấy, lên năm bảy, hắn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành.

Hắn phải đi thực tập, quá nhiều quân đoàn chìa cành oliu cho hắn, hắn muốn suy nghĩ thật kỹ.

Cùng lúc đó trên hành tinh Bạch Lộ.

“Các bạn phải đi thực tập rồi.” Cười tủm tỉm đứng trên bục giảng, ba đầu của giáo sư Cournot đồng thanh thông  báo với cả lớp: “Rất mừng là đa số các bạn đều được đơn vị thực tập mình mong muốn nhận vào làm, chỉ trừ một người.”

Cô dừng một lát, ba cái đầu nhất tề nhìn về một hướng:

“Lớp trưởng Mục Căn này, làm ơn tìm được đơn vị thực tập trong một tháng, không cho phép thực tập trong tiệm bánh bao nhà mình, bằng không không được tốt nghiệp nha!”

Mục Căn: 囧!!!!

Bình luận





Chi tiết truyện