Nghe đâu khi nội tâm một người đặc biệt muốn làm chuyện gì đó, hắn có thể sáng tạo nên kỳ tích:
Tỷ như người câm bỗng nhiên nói được;
Tỷ như người què bỗng nhiên có thể chạy bộ;
Tỷ như Olivia bỗng nhiên bay lên!
Tay trái xách ba lô, tay phải xách Mục Căn, Olivia bay phành phạch lên cây thế giới. Hắn bay cực nhanh, loáng cái đã hai trăm mét có dư, đoạn đáp trên một sợi dây leo đặc biệt thô to, nhìn chằm chằm “nhà vệ sinh công cộng” bên dưới với khuôn mặt xanh xao vàng vọt, cẩn thận hít ngửi, xác nhận về cơ bản không nghe mùi gì lạ, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Olivia đặt Mục Căn và hành lý lên vị trí thô nhất của dây leo.
Vừa làm xong hết thảy, Olivia thình lình nghe được tiếng “phẹt” rất nhỏ truyền đến từ vai trái.
Giống như là… đánh rắm.
Sau đó, một mùi thối thoang thoảng bốc ra từ vai trái của Olivia.
Olivia cứng ngắc quay đầu nhìn vai mình, liếc cái đã thấy được quả cầu trắng đứng trên đó, cùng một đống mới toe trước mặt em ý.
“Chíp chíp ~” Thấy Olivia đang dòm mình, quả cầu trắng nọ còn mừng rỡ kêu một tiếng.
Đứng trên dây leo, toàn thân Olivia cứng đơ đơ.
Mục Căn ở chung lâu với Olivia, tự nhiên biết chút ít lông rùa kia của hắn, bèn nhanh nhẹn vươn tay chộp lấy cái đống mới toe nóng hổi một cách rất chi anh dũng.
*lông rùa: từ lóng chỉ cái tính quá nghiêm túc, cầu toàn, thiếu dứt khoát
“Ollie, tớ lấy đống ị đi rồi, cậu mau tỉnh lại đi!” Nhằm chứng minh mình nói thật, Mục Căn còn cầm cục ị huơ huơ trước mặt Olivia.
“Kỳ ghê, bên trong cục ị hình như có gì cưng cứng.” Mục Tiểu Căn còn lửa cháy đổ thêm dầu nữa. Nè! Giờ không phải lúc phát huy tinh thần ngâm cứu không sợ khổ không sợ bẩn đâu nhe, cậu mau ngó chừng Ollie bên cạnh giùm cái đi!
Olivia: …
Nếu chỉ có đống ị, hắn có thể một tay hất nó đi, nhưng mà, nó lại đang nằm trong tay Mục Căn…
Olivia cảm giác tấm thân này vỡ thành từng mảnh từng mảnh, lung lay muốn đổ giữa không trung.
Hắn cũng chẳng biết mình chạy lên nơi cao như vầy bằng cách nào, hắn chỉ biết: Mình tuyệt đối không thể ngã xuống!
Phía dưới toàn ị là ị không đó o o o o o o o!!!
Dựa vào quyết tâm “thà chết cũng không ngã xuống”, Olivia liều mạng vỗ cánh, kiên cường đứng vững trên dây leo.
“Trong này hình như có một hạt giống, ơ?!” Ngay lúc Mục Căn tập trung tinh thần quan sát cục ị trong tay, đột nhiên một cơn gió thổi vù qua, thân lung lay tay run lên. Chờ cậu phục hồi tinh thần, cục ị mới vừa còn trên lòng bàn tay đã rớt xuống.
Cục ị không bị gió thổi đến mức bay loạn khắp nơi, mà rơi thẳng xuống.
Đầu óc Mục Căn chợt lóe sáng, cảm thấy mình sắp tóm được điểm mấu chốt gì đó rồi, đúng lúc này, biến hóa bên cạnh lại cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu!
Cơn gió quá mạnh, Olivia bị thổi xuống rồi!
“Ollie —-” Mục Căn nỗ lực chìa tay về phía Olivia, Olivia cũng liều mạng thò tay, nhưng chỉ cách mấy cm thôi, Olivia vẫn rơi xuống dưới.
“Đừng xuống!” Đã chuẩn bị tinh thần té vào đống phân chim, Olivia xua xua tay với Mục Căn, đoạn nhắm tịt hai mắt.
Hắn nhắm mắt quá nhanh nên không thấy được vẻ mặt thình lình biến hóa của Mục Căn.
“Ollie…” Mục Căn nắm chặt ba lô phía dưới, sốt suột không thôi, đang do dự không biết có nên trái lời Ollie mà nhảy xuống không, thì bất chợt chứng kiến một màn hết sức quỷ dị.
Mục Căn sửng sốt mở to mắt:
Nhóm cầu trắng vốn đang ị ị khắp chốn dưới đất bay lên!
Mấy quả cầu trắng rớt xuống từ trên trời ban nãy tự dưng lại bay lên! Không phải một hai con, mà là nguyên bầy! Toàn bộ chúng đều bay, nom như một đám mây trắng trôi lững lờ bên dưới Olivia. Chúng càng bay càng cao, còn phía trên chúng, Ollie càng rơi càng thấp —
Rốt cuộc!
Ollie và đám mây do nhóm cầu trắng tạo thành cũng gặp nhau!
Mục Căn nuốt một ngụm nước miếng.
Tiếp theo, cậu thấy được một cảnh tượng kỳ tích!
Ollie không rơi xuống, mà được “đám mây trắng” dịu dàng tiếp được!!! “Đám mây” chở Ollie vẫn đang nhắm chặt mắt thong thả bay lên!
“(*@ο@*) wow ~” Mục Căn không thể tin nổi mà tán thưởng thành tiếng.
“Đám mây” chở Ollie bay lên rất nhanh, chả mấy chốc đã đứng song song với Mục Căn đang quỳ gối trên dây leo. Mục Căn rốt cuộc thấy rõ chuyện gì xảy ra: Ollie cũng không nằm trên “đám mây”, mà từng quả cầu trắng đang cố gắng dùng mỏ ngoạm, dùng móng vuốt bấu, mỗi bé chim bắt lấy một điểm, cứ vậy đưa Ollie lên một cách vững vàng. Trọng tâm của chúng chủ yếu đặt trên quần áo, nên do trên người Ollie chỉ có mỗi cái quần, dần dà, Ollie biến thành lộn đầu giữa không trung.
Mục Căn hiếu kỳ nhìn hết thảy trước mặt, nhìn mãi đến khi độ cao của Ollie dần vượt qua mình và bay mỗi lúc một cao cũng không rời mắt.
Mãi đến khi —
Mục Căn phát hiện mình cũng bay lên.
“Mấy đứa…” Là quả cầu trắng ở lại cùng Mục Căn trên dây leo đang gắng sức ngoạm lấy áo thun của cậu và bay lên.
Người thì bé mà khỏe kinh dị!
Đôi cánh so với thân hình thì nhỏ đến thảm thương đang vỗ phành phạch, dần dần, Mục Căn thực sự được nó nâng lên. Nó tiếp tục vỗ, từng chút từng chút bay về phía đám đồng bạn.
Gió lớn ghê — đây là cảm giác duy nhất của Mục Căn.
Vài lần cậu lo lắng mình và quả cầu trắng sẽ bị gió cuốn đi, nhưng mấy ẻm cứ như sinh ra đã biết kỹ năng điều khiển gió. Gió chẳng những không trở thành lực cản, trái lại, chúng còn nương theo làn gió mà bay cao hơn, cao nữa.
Dưới hai chân là khu rừng mình vừa đứng, ngọn cây che khuất tầm mắt lại đang gần ngay cạnh mình.
Đây là một thể nghiệm quá sức lạ lẫm, Mục Căn mở to mắt, tò mò nhìn lòng bàn chân.
Hiện cậu đã cách mặt đất vô cùng xa, quả cầu trắng mà thả cậu ra, không có Ollie bảo hộ, cậu ngã xuống thì ăn chắc một chân vào quan tài.
Song lạ thay, trong lòng Mục Căn không hề thấy sợ hãi.
Gió… Hướng gió đổi nữa rồi…
Cậu nhạy bén nhận ra hướng gió lại đổi chiều.
Quả cầu trắng đang kéo cậu cũng nhận ra, nó ngậm chặt cổ áo Mục Căn, xuôi theo hướng gió mà dùng sức lần nữa.
Vô số lá xanh lướt nhẹ qua người Mục Căn, họ rốt cuộc vượt khỏi ngọn cây. Ngay khoảnh khắc nửa thân mình của Mục Căn bay qua ngọn cây, cậu chợt thấy cơ thể nhẹ bẫng. Lực ngậm lấy cậu của quả cầu trắng lại thay đổi, nó nhanh chóng rút Mục Căn khỏi ngọn cây, cuối cùng cả hai bay vút lên trời!
***
Cây thế giới Aini Lara là thắng cảnh tham quan trọng yếu nhất, với dân bản xứ mà nói, cây thế giới còn tượng trưng cho tín ngưỡng của họ.
Tuy rằng tiếng tăm bần bật như thế, nhưng người trèo cây thế giới lại cực kỳ hiếm hoi.
Gió xung quanh cây thế giới thực tình quá lớn! Trường lực cũng đặc thù, ngay cả loài chim cũng khó mà tới đây cư trú, nhân loại càng miễn bàn.
Không phải không có người vọng tưởng trèo lên cây thế giới, cơ mà chả ai làm được, lâu dần người ta cũng chẳng phí sức phí công nữa.
Nhưng ưu điểm khi sống trên cây thế giới cực kỳ lớn, nơi này sở hữu bầu không khí trong lành nhất vũ trụ, từ đây có thể nhìn thấy cảnh sắc đẹp nhất tinh cầu, chưa kể bản thân cây thế giới đã là địa điểm hút khách nhất rồi.
Vì vậy, thân là khách sạn sang trọng nhất Aini Lara, khách sạn Thiên Đường vô cùng bạo tay khi xây dựng phòng VIP tại độ cao nào đó của cây thế giới, sở dĩ chọn đoạn này cũng vì: Từ tầng 2448 đến 2700 là đoạn có trường trọng lực ổn định nhất trên cây thế giới. Dù thế, trong hoàn cảnh không gặp bất lợi, việc xây dựng phòng ốc vẫn bòn rút vô khối nhân lực và vật lực của khách sạn Thiên Đường.
Ai túi tiền hơi hẻo thì đứng từ xa chụp những tấm ảnh thật lung linh về cây thế giới, tiền rủng rỉnh thì vào ở phòng VIP xa hoa của khách sạn Thiên Đường trên cây thế giới. Đây là lựa chọn phổ biến của các du khách đến Aini Lara tham quan.
Trên thân cây thế giới của Aini Lara chẳng thấy ma nào leo trèo —
Trên đây là thông tin mà một dân mê du lịch phổ cập cho bạn bè biết sau lần thứ n anh ta đến Aini Lara. Bạn mình muốn trèo cây thế giới nên anh ta đang khuyên bạn từ bỏ ý định đi.
“Nào, bồ đeo cánh đứng im giữa không trung nha, làm một pô với cây thế giới ở đây mới đẹp nè. Rồi! 1–2–3…” Du khách thâm niên móc máy ảnh ra, đang chuẩn bị chụp hình cho bạn thì bỗng phát hiện bạn chả buồn để ý tới mình, mà vẫn đeo mắt kính (trang bị đủ chức năng quan sát tầm xa) dòm phía sau!
“Bồ xem gì thế? Đây là địa điểm chụp hình gần cây thế giới nhất đó, ngay cả chỗ này cũng không đứng lâu được đâu! Nhanh lên nhanh lên! Hồi nãy tui mém nữa bị gió thổi bay rồi!” Du khách thâm niên lớn tiếng nhắc bạn mình, bạn lại cứ như không nghe thấy, một mực nhìn nơi đó, mãi sau mới vươn tay chỉ chỉ.
“Sao cậu bảo không ai trèo cây thế giới? Đằng đó có mấy người kìa?”
Du khách thâm niên không tin lắm, bèn lấy kính bạn nhìn thử, tiếp theo đổi thành anh ta ngu người.
Tuy nhiên, hai người họ không dừng chân lâu, chỉ lát sau đã có cơn gió mạnh thổi qua, đôi anh em số khổ cứ thế bị quét tới phương trời xa lắm.
***
“Báo cáo Alpha, Beta bị thổi bay.” Cơn gió lớn vút qua, Beta mới rồi còn cố gắng leo xuống lập tức bị thổi lên lần nữa, màn hình tối của Epsilon chớp lóe, cất lời báo cáo với Alpha.
“Cậu ta không sao, tiếp tục thăm dò phía dưới đi.” Giọng đáp lạnh băng của Alpha vang lên từ tần số truyền tin, Epsilon tiếp tục leo xuống.
Lúc này trên cây thế giới, giả như ai đó cầm kính nhìn xa cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện trên thân cây có tám “người” đang nỗ lực leo trèo.
Nếu quan sát cẩn thận hơn tí nữa, sẽ phát hiện họ không phải người mà là người máy, nếu lại nhìn kỹ thêm miếng nữa, sẽ phát hiện họ căn bản không trèo lên trên, mà ngược lại, đang cố gắng trèo xuống!
Tại tinh cầu có trọng cực nhỏ, bất cứ hành động xuống dưới nào cũng mang độ khó hàng khủng! Ấy là chưa bàn đến vụ nơi này là cây thế giới, sở hữu lực hấp dẫn tự nhiên, nhỡ mà có vị nào rơi xuống từ khu vực này, bảo đảm sẽ bị thổi đến chốn khác cách đây xa tít mù khơi.
“Tám” người tự chuốc khổ vào mình ấy dĩ nhiên là nhóm người máy giám hộ của Mục Căn và Olivia. Sau khi biết tin hai thằng bé “ngã xuống” từ Sigma, họ tức khắc nhảy xuống theo.
Nhảy xuống… rồi lại bị thổi lên.
 ̄▽ ̄
Phân tích xong trường trọng lực ở đây, Alpha hết cách, hạ lệnh cả đội ôm sát thân cây, leo xuống!
Thế nên mới có du khách bất cẩn trông thấy màn kia.
Quá trình trèo xuống của Beta nhẹ ký nhất là không thuận lợi nhất, hắn bị thổi lên tám lần rồi. Song hắn không hề nổi cáu, mỗi lần bị thổi lên, hắn luôn nghĩ mọi cách tiếp cận thân cây lần nữa, xong trèo xuống tiếp.
Quá trình trèo của Eta cũng chẳng suôn sẻ là bao, hắn cùng Manh Manh cứ xuống đến độ cao nhất định là không cách nào đi tiếp nữa.
Người xuống gần đáy nhất là Pi, hắn là người máy tình báo, thiết kế thân hình vốn đã vô cùng thích hợp với hoàn cảnh leo trèo. Trước mắt, hắn cũng là người cách Sigma gần nhất.
Không ngừng căn cứ vào hướng gió để điều chỉnh phiến hợp kim hình cánh trên người một cách thận trọng, Pi thấy được Sigma chỉ còn nửa thân mình bên dưới. Sigma rất thông minh, hắn cố định chặt toàn thân trên dây leo, im lìm không nhúc nhích.
Cự ly: 104,3m
Pi xác định xong cự ly của cả hai rất nhanh, đang định thòng dây thép cho Sigma, ai ngờ dưới gốc cây nổi gió mạnh, lần này sức gió quá lớn, lại trúng ngay lúc Pi đang thả dây, vừa không bám chắc cái đã bị thổi lên.
Khả năng hư hại: 75% — Pi thoáng cái dự đoán được kết cục của mình.
Gió quá mạnh, hơn nữa hướng gió hết sức quái dị, Pi bị thổi xa khỏi cây thế giới. Chẳng những thế, hắn còn bị thổi về phía một tòa nhà được vây quanh bởi tường phòng ngự, nếu khi tới đó không cách nào bật khỏi trường lực của gió, hắn nhất định sẽ bị đụng hỏng.
Nơi này gió lớn quá đỗi, chắc mẩm mọi người khó tìm được mảnh vỡ của mình lắm đây – Pi nghĩ mà lòng đau như cắt.
Dù vậy, trong nháy mắt bị thổi xa, hắn vẫn đồng thời phát cảnh báo với tất cả người máy.
Sau đó, người máy Pi đáng thương bị gió thổi văng.
Nhưng, đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng Mục Căn.
“Bác Pi!”
Ngay tiếp theo, đập vào mắt Pi là hình ảnh vượt quá phạm vi logic của hắn:
Mục Căn và Olivia bị một đàn chim trắng ngoạm lấy, đang cấp tốc bay tới chỗ hắn.
Mục Căn nắm chặt cổ tay Pi, ngay khắc hắn sắp bị gió cuốn đi thì kịp thời kéo hắn về, Mục Căn được bé chim trắng kéo, Pi được Mục Căn kéo, Pi an toàn.
Màn hình tối chớp lên, Pi vươn tay chỉ đằng trước: “Sigma ở phía trước cách đây 65m.”
Thế là đàn chim con lại bay phành phạch tới chỗ Sigma.
Đàn chim con khỏe như vâm cũng xách cả Sigma lên.
Đầu tiên là Sigma, rồi đến Alpha, kế đó là Epsilon… Eta, Manh Manh… Cuối cùng ngoạm lấy Beta còn đang lửng lơ trên không.
Cả nhà Mục Căn cứ vậy đoàn tụ tại không trung.
Trọng lực cũng tốt, sức gió cũng được, đối với Mục Căn và gia đình người máy của cậu đều là một loại tra tấn, nhưng với những dân bản xứ sống trên trời như quả cầu trắng thì là lực lượng hỗ trợ mang đến niềm vui khôn xiết.
Chúng bay càng thêm linh hoạt.
“Chíp chíp!”
Nhóm cầu trắng mừng rỡ kêu lên, chúng cắp theo nhân loại bị mình ngoạm, bay vun vút ngày càng cao lên đỉnh cây thế giới.
Bình luận
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1