chương 182/ 274

Trên phi thuyền rõ ràng ngồi đầy “người”, nhưng lại tĩnh lặng không một tiếng người.

Nhóm người máy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế của mình, không hề rời khỏi chỗ ngồi, màn hình tối của họ từ đầu chí cuối luôn ảm đạm.



Trường hợp này nếu đổi thành nhân loại khác, nhất định sẽ cảm thấy kỳ dị lắm, song nhân loại duy nhất trên phi thuyền lúc này lại là Mục Căn, cậu đã quá quen với sự im lặng của người máy.

Chuyến phi hành tĩnh lặng kéo dài tám tiếng, Mục Căn ngồi im tại chỗ, nếu không phải vẫn hít thở, cậu cơ hồ có thể hòa làm một với nhóm người máy. Chẳng ai biết Mục Căn đang nghĩ gì, giờ nom cậu y hệt một người máy nhân cách hoá trình độ cực cao.

Tình huống chẳng bình thường chút nào, nếu có nhân loại khác bên cạnh cậu, hoặc cậu có ba mẹ, thì ai đó đã sớm cắt ngang tình cảnh này rồi. Nhưng bên cạnh cậu chỉ có mấy người máy Alpha, họ sẽ không xen ngang dòng suy tư của Mục Căn.

Cứ thế trong bầu không khí quái đản, phi thuyền cập bến.

Có hai tốp người phụ trách đón Mục Căn, một tốp thuộc Quốc vụ viện, Pendra nằm trong phạm vi quản hạt của Quốc vụ viện; Tốp kia thì lệ thuộc Quân đội. Hai ngành bất hòa nhây nhưa rất lâu, rốt cuộc Quân đội lấy lý do “trọng địa khoa học kỹ thuật cần đơn vị trực thuộc Quân đội phái người trấn thủ”, cắt cử một đội đến đóng quân thường niên tại đây. Nhưng nhân số cũng không đông, hơn nữa hai năm sẽ thay phiên một lần.

“Thiếu úy Mục Căn!” Người đầu tiên phát hiện Mục Căn là một thanh niên tóc lam, vóc dáng hắn rất cao nhưng không cường tráng lắm, da cũng xanh xanh, nhất là trên mặt có tới hai đôi mắt! Một đôi ở vị trí bình thường, đôi còn lại thì nằm tại vị trí vốn thuộc về lông mày, đại khái vì có thêm một cơ quan nên trông hắn cao ơi là cao.

Là tộc Thôi Tư Tháp, giống người lớn thứ hai ở Pendra, giá trị vũ lực rất thấp, chỉ số thông minh lại cực cao, do năng lực thích nghi của thân thể kém, họ hiếm khi chuyển đến nơi khác nằm ngoài hành tinh mẹ.

Vốn đang đi giữa đám người máy, Mục Căn lập tức hướng mắt nhìn qua, rồi nhanh chóng bước ra khỏi đoàn người đang sắp hàng chỉnh tề.

“Chào anh.” Mục Căn bước tới, không vươn tay mà hơi nghiêng đầu, lộ ra cần cổ thon dài.

Thanh niên tóc lam dừng một lát, đoạn tiến nhanh đến cạnh Mục Căn, đầu hắn tức khắc hít một hơi thật sâu tại gốc cổ lộ ra của cậu.

Mục Căn cũng ngửi mùi đối phương, chẹp… Nói thiệt nha, chả có mùi gì sất.

Tuy nhiên khi nhìn lại đối phương, cậu thấy hắn đang nhoẻn cười với mình.

“Cơ thể cậu vô cùng khỏe mạnh, nhưng có phải vì muốn giữ dáng nên hấp thu quá nhiều thức ăn chay không? Thời gian này đề nghị cậu nên lấy thịt làm chủ, nếu cậu không ngại, tôi sẽ dặn dò cấp dưới.”

“Cám ơn đề nghị cũng như sắp xếp của anh.” Mục Căn cũng cười, song cậu vẫn không vươn tay ra: “Rất vui được biết anh.”

“Tôi cũng hết sức vinh hạnh được làm hướng dẫn viên du lịch lần này của cậu, tôi là Tatalin của phân bộ Pendra thuộc Sở Nghiên cứu kỹ thuật máy móc.” Thanh niên tóc lam cười càng thêm chân thành.

Lễ thăm hỏi của tộc Thôi Tư Tháp là giao cổ, đối với tộc quần này, cổ là bộ phận yếu ớt nhất của họ, lộ phần yếu ớt nhất của bản thân nhằm biểu đạt tôn trọng và tình hữu nghị. Họ sẽ hấp thu pheromone của đối phương trong lúc làm lễ, dân thường không làm được, nhưng tộc Thôi Tư Tháp lại có thể phân tích được rất nhiều vấn đề của khách mời bằng khứu giác, tỷ như thân thể có khỏe mạnh không, đã trưởng thành chưa, lập gia đình chưa, có trứng chưa…

*pheromone: một hóa chất sản xuất bởi động vật như là một tín hiệu hóa học để hấp dẫn thành viên khác trong cùng một chủng loài

Rất nhiều bác sĩ xuất thân từ tộc Thôi Tư Tháp!

Tuy sở hữu bốn mắt, song tộc Thôi Tư Tháp lại không giỏi nhớ mặt, ký ức của họ về người nào đó thường thông qua pheromone. Nói cách khác, thanh niên mới tiến hành lễ giao cổ với Mục Căn có khả năng sắp quên béng mặt mũi cậu, nhưng lại có thể nhận ra cậu qua mùi hương.

Chú giải: Nghe nói tay phải của tộc Thôi Tư Tháp là một phần của cơ quan sinh dục, tay trái lại thuộc về cơ quan tiêu hóa, nắm tay phải tương đương cầu hoan, nắm tay trái nghĩa là gây hấn, cho nên có rảnh rỗi cũng chớ mà tùy tiện thò tay về phía người ta nghe chưa.

“Lần đầu tiên đến tinh hệ Pendra đã biết thói quen của tộc chúng tôi, trước đây cậu nhất định rất chăm làm bài tập.” Hai đôi mắt xanh sáng ngời ôn hòa nhìn Mục Căn, Tatalin nâng tay mình lên, để lộ bao tay màu đen bắt mắt: “Trước đó tôi cũng chuẩn bị sơ sơ rồi, xem ra không cần dùng nữa.”

Mục Căn tiếp tục mỉm cười.

Làm quen Tatalin xong, một người trẻ tuổi khác bên cạnh cũng mở miệng, đây là một thanh niên tóc đen giống Mục Căn, cao lớn uy mãnh, vừa nhìn là biết nhân loại bộ khủng long. Thân phận của hắn hoàn toàn không cần đoán, tây trang màu đen trên người khiến người ta liếc qua là thấy ngay hắn là quân nhân, hoa văn trên quân hàm cho mọi người biết rằng hắn cũng giống Mục Căn, là một thiếu úy trẻ tuổi.

“Chào thiếu úy Mục Căn, tôi là Priestley.”

Lần này Mục Căn không cần đắn đo gì, cậu trực tiếp chìa tay với đối phương, ngay sau đó cũng nhận được cái bắt tay hồi đáp mạnh mẽ.

Priestley lái xe đến đây, hắn ngỏ ý bảo Mục Căn đi theo Tatalin, còn mình cấp tốc ra bãi đậu lấy xe.

Mục Căn chần chừ nhìn người máy trước mắt.

Bất đồng với Mục Căn, mấy người máy này không được ai đón. Không… cũng không thể nói là không ai đón, Mục Căn chú ý thấy rất nhiều xe trông như xe buýt đang đậu trước lối ra bến thuyền, trên xe viết những cái tên khác nhau, những người máy kia lần lượt lên xe.

Thấy vật Mục Căn đang quan sát, Tatalin cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Đó là xe của các công xưởng, người máy cần sửa sẽ được họ gom lại rồi chuyển về xưởng.”

Mục Căn gật đầu, ngay khi sắp quay đầu đi, cậu lại bắt gặp một người máy màu đen.

Người máy nọ vô cùng lực lưỡng, cánh tay trái biến mất, màn hình tối cũng nát.

Trông hắn quá nổi bật, Mục Căn liếc mắt đã nhận ra người máy nọ không bình thường. Tuy đều mang hình người, nhưng “khí chất” của hắn không hợp với những người máy chung quanh, thoạt nhìn lại cực giống mấy người Alpha, hơn nữa —

“Đây là hành khách xuống cùng chuyến với chúng tôi à? Ban nãy tôi đâu thấy.” Mục Căn dùng câu khẳng định. Trí nhớ của cậu tốt vô cùng, trải qua hành trình dài đến mười tiếng, dù không cố ý, nhưng cậu vẫn khắc ghi toàn bộ hình dáng đặc thù của người máy trên thuyền, bao gồm cả nhân viên phục vụ.

Nhưng theo Mục Căn biết, mỗi ngày chỉ có một phi thuyền đến Pendra.

“Vậy nó không phải hành khách đâu, chắc là được gửi vận chuyển trong khoang.” Tatalin thờ ơ liếc nhìn người máy nọ, đáp: “Nhưng chắc là người máy quân dụng, cụ thể thì tôi không biết.”

Mặc dù có rất nhiều người máy, song trên người họ lại có cảm giác cô đơn mãnh liệt, dù đi cùng nhau, Mục Căn vẫn nhận thấy thứ cảm xúc mang tên “lẻ loi” từ người họ.

Mục Căn nhìn thoáng qua đám người máy lần cuối, rồi tức tốc rời khỏi bến thuyền dưới sự dẫn đường của Tatalin.

***

Mỗi phút giây tại Pendra đều quý giá, sau khi dùng bữa sáng “đặc sản địa phương” đơn giản tại nhà hàng, Tatalin và Priestley dẫn cậu đến thẳng xưởng gia công máy móc.

“Trước khi cậu tới, tôi đã nhận đủ tài liệu từ tổng bộ của Viện nghiên cứu, kim loại trên thân mấy người máy này tuy tương đối hiếm, song các công xưởng của Pendra đều có hàng dự trữ.” Ăn no rồi, Tatalin bắt đầu giảng giải tình huống cho Mục Căn nghe: “Kể ra cũng may mắn, kim loại cậu cần vốn vô cùng đắt đỏ, đã vậy còn cực hiếm, nếu cậu tới đây sớm mười năm thì tuyệt đối không chuẩn bị đủ kim loại trong danh sách, hên là mười năm trước chúng tôi lần lượt phát hiện vài mỏ quặng.”

Nghe hắn nói vậy, trái tim vẫn lơ lửng của Mục Căn rốt hạ xuống.

Lần này cậu không giới thiệu người máy trong nhà với người ta, ngay cả Sigma từ lúc xuống phi thuyền cũng biểu hiện y chang người máy tầm thường, chẳng biết có phải bác cả nói gì với hắn không.

Cẩn thận ôm cái đầu to của bác Epsilon, Mục Căn thực hiện hoàn mỹ trách nhiệm của một người nghe trên suốt quãng đường. Tatalin không chỉ hướng dẫn cậu mua kim loại, mà còn nhẫn nại giới thiệu quang cảnh ven đường. Có lẽ vì là dân làm nghề khoa học kỹ thuật, thực ra Tatalin giới thiệu chả thú vị tí nào, nhưng lại kỹ càng đến từng chân tơ kẽ tóc. Ví dụ như, khi xe họ lướt qua một đống tượng máy móc, hướng dẫn viên du lịch bình thường chắc chắn sẽ tập trung giới thiệu cuộc đời, lịch sử này nọ của nhân vật với du khách, phải thêm mắm dặm muối cho bức tượng trở nên thật vĩ đại, cứ thế nơi đặt tượng cũng tăng lên gấp trăm lần theo giá trị con người. Song Tatalin hiển nhiên không phải hướng dẫn viên du lịch đạt chuẩn, hắn nói vầy nè: “Bộ Tài chính Pendra đã cấp ra một phần vạn thu nhập tài chính năm ấy để dựng nên bức tượng này. Cả bức tượng được đúc từ kim loại famiglia cứng rắn nhất đế quốc, công trình cao mười mét, nặng mười tám tấn…”

Bla bla bla… Tatalin cứ chăm chăm chi tiết bức tượng mà tuôn nguyên tràng, cuối cùng đến cả kích cỡ chiều dài và công nghệ đúc Mục Căn cũng hiểu rõ mồn một, nhưng lại lơ ngơ chả biết tượng này là ai, xây dựng làm chi?

Mục Căn:  ̄▽ ̄

Song điều đó cũng không ảnh hưởng Mục Căn cẩn thận quan sát bức tượng. Nhằm giúp cậu nhìn rõ hơn, khi chạy ngang qua bức tượng, Priestley còn cố ý dừng lại để Mục Căn xem cho kỹ. Ngặt nỗi tượng lớn quá, lúc tới gần, Mục Căn chỉ thấy mỗi đầu ngón chân bị rờ mó đến láng o, phải lùi ra xa mới nhìn rõ toàn thân tượng: Đây là một bức tượng người, điêu khắc một quý bà.

Ớ? Sao nom quen quen thế nhở?

Ngay lúc Mục Căn lâm vào suy tư, giọng Priestley truyền tới từ đằng trước: “Đây là tượng của phu nhân Rome-Rousseau, bà sinh ra tại Pendra, là cơ giới sư nổi tiếng nhất từ trước tới nay, biểu tượng tinh thần của Pendra. Bình sinh bà sáng tác vô số tác phẩm, lý luận của bà đã đặt nền tảng lý luận cho toàn bộ khoa học công nghệ kết cấu máy móc của phi thuyền, chiến hạm, người máy… Thế nên, chủ thể của bức tượng là bản thân vị phu nhân ấy, mà những bộ sách bay xung quanh tượng là tác phẩm của bà, tổng cộng một trăm tám mươi quyển, mỗi quyển đều có thể lật ra xem, không khác gì sách xuất bản. Riêng quyển trong tay phu nhân Rome-Rousseau chỉ có tên sách, chứ nội dung trống rỗng. Bởi đủ loại nguyên nhân mà quyển không được in thành sách, nghe đâu cuối cùng phu nhân Rome-Rousseau chỉ nhờ người in mười bản dưới phương thức cá nhân để tặng người nhân và bạn bè thôi…

Nghe đồn hôn ngón chân bà sẽ được trí tuệ của bà chúc phúc, thành thử hàng năm luôn có vô khối cơ giới sư tới đây hôn chân tượng.”

Dăm ba câu đã giải thích rõ lai lịch bức tượng, sau cùng, Priestley còn thân thiết hỏi một câu: “Cậu muốn hôn một cái không? Lần nào đến đây chúng tôi cũng hôn hết.”

Mục Căn: 囧!!!

Mục Căn rốt cuộc nghĩ ra tại sao bức tượng trông quen mắt rồi: Đây, đây đây đây đây chẳng phải bà Dolai sao?

Tuy rằng từng nhìn thấy hình ảnh ngày trẻ của bà Dolai từ hồi ức của Bạch Vân Đóa Đóa, nhưng trong quá trình chung đụng sau này, bà Dolai luôn là dáng vẻ cụ bà trăm tuổi. Do Mục Căn thấy tên trên bức tượng nên mới trùng khớp bà Dolai trong đầu mình với bức tượng nữ này.

Rome-Rousseau, chả phải họ của bà Dolai còn gì? Tên đầy đủ của bà là Dolai Z Rome-Rousseau, Mục Căn nhớ rất rõ. Lúc họ rời đi, bà Dolai tặng họ không ít sách có chữ ký, tên tác giả trên mỗi quyển đều là tên này.

Nhìn bà Dolai bằng kim loại, Mục Căn đần hết cả mặt.

Cậu dời mắt từ trán đến ngón chân bức tượng, cuối cùng dừng tại quyển sách trên tay bà.

gì đó… hình như nó đang nằm trong bụng Sigma mà? Còn là quyển có chữ ký nữa chớ…

Rồi khi nghe Tatalin bên cạnh cảm thán “Giờ ai mà có được quyển này thì phát tài to, tiền thưởng đủ mua một phần ba xưởng gia công máy móc quy mô lớn trên hành tinh Pendra ấy chứ”, Mục Căn hỗn độn trong gió.

Bình luận





Chi tiết truyện