chương 135/ 274

Mới đầu Olivia chỉ bắt được chân trái của Mục Căn, rồi hắn lần từ từ theo chân trái và ôm trọn Mục Căn vào lòng.

Cảm nhận được hơi thở thân quen, Mục Căn chậm rãi mở mắt lần nữa.

“Ollie…” Mục Căn muốn nói, ngặt nỗi gió quá lớn, đến mở mắt còn khó, vừa há miệng đã bị rót cả họng gió, cậu bèn ngậm chặt miệng, chỉ nhẹ nhàng vươn cánh tay trái không bị Olivia giam cầm.

Cậu thò tay sờ đôi cánh sau lưng Olivia.

Đó là một đôi cánh xinh đẹp vô ngần, bất đồng với loại cánh góc cạnh cố định mua trong cửa hàng, đôi cánh này có sinh mệnh lực! Và nó đang ra sức vỗ phành phạch!

“Ollie! Cậu mọc cánh nè!!!” Trong mắt Mục Căn ngập tràn kinh hỉ!

Đáng tiếc gió mạnh quá, Olivia căn bản không nghe rõ lời Mục Căn, nhưng cảm giác cánh bị sờ mó lại rõ rành rành. Hắn kinh ngạc ngó ra sau, lúc nhìn thấy đôi cánh trên lưng mình, Olivia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là mừng rỡ!

Hắn đập cánh càng hăng hơn!

Mấy ngày học bay cũng không uổng phí, cả tần suất lẫn tư thế vỗ cánh của hắn đều chuẩn khỏi chỉnh, vài lần Olivia tưởng mình sắp bay lên đến nơi. Nhưng chẳng hiểu sao, lực hút của tinh cầu hình như chỉ có tác dụng với họ, họ vẫn rơi xuống không ngừng!

Trong mắt cả hai đong đầy kinh hoảng!

Quang cảnh xung quanh cây thế giới liên tục bay vượt khỏi người họ, hai người rơi thẳng xuống! Giữa đường, Olivia liều mạng muốn túm lấy thứ gì đó với hy vọng chấm dứt quá trình rơi, nhưng tốc độ của họ thực sự quá nhanh. Sau khi túm mạnh một dây leo mà không mang lại kết quả gì, cánh tay Olivia bị thương, hắn cắn răng nhịn xuống, lập tức bỏ ý định.

Gắng mở mắt nhìn lên trên, Olivia thấy được bóng dáng Sigma: Sigma cũng nhảy xuống theo!

Tuy nhiên, khác với bọn họ, Sigma xác thật có thể bay, bằng chứng là để ngăn cản khí lưu thổi mình lên, Sigma đang bấu thân cây leo xuống!

Đây là có chuyện gì?

Olivia không kịp phát giác điểm quái dị, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sigma bị dòng khí thổi bay lên trên.

Trước khi rơi vào bóng tối, Olivia chỉ kịp làm một việc: Tận lực dang cánh ra, cố gắng bao bọc lấy mình và Mục Căn.

***

Ẩm ướt mà lạnh lẽo.

Đây là cảm giác đầu tiên của Olivia.

Sau đó là đau đớn.

Cánh tay trái đau quá…

Rồi, Olivia nghe thấy có người gọi mình.

“… Ollie! Ollie tỉnh tỉnh!”

Là giọng của Mục Căn!

Olivia nhướng mày, rốt cuộc mở mắt!

Khuôn mặt mừng rỡ của Mục Căn phản chiếu trong mắt hắn.

“Ollie, cậu cuối cùng cũng tỉnh!”

Theo giọng nói vừa mừng vừa sợ của Mục Căn, Olivia cảm giác cơ thể lại là của mình.

Mặt đất rất ẩm, quần áo tiếp xúc với đất bị ướt hết, vừa ướt vừa lạnh khiến người ta cực kỳ khó chịu, nhưng trái tim lại ấm áp, thân thể khô ráo mà ấm nóng như bếp lò nhỏ của Mục Căn được hắn ôm vào lòng.

Xác nhận Mục Căn an toàn vô sự xong, Olivia rốt cuộc nới tay thả Mục Căn ra.

“Cậu tỉnh bao lâu rồi?” Olivia hỏi Mục Căn.

“Chừng mười phút, Ollie ôm chặt quá, tớ không thoát nổi.” Mục Căn nhanh chóng bò khỏi lòng hắn, đứng lên còn không quên kéo Olivia dậy.

“Ollie có đau không? Có bị thương ở đâu không?”

“Không sao…” Tay phải chống mặt đất, Olivia toan mượn lực đứng lên thì lơ đãng nhìn xuống phía dưới

Thoạt nhìn có vẻ chẳng sao cả, nhưng hắn lại ý thức được chỗ nào sai sai!

Gượm đã —

Mặt đất?

Olivia giật mình nhìn thoáng tay phải của mình: Đúng là đang chống trên đất thiệt!

Nhưng vấn đề nằm ở đây nè! Nơi đây trọng lực siêu thấp, hết thảy mọi thứ trên tinh cầu đều lơ lửng, đào đâu ra mặt đất nha!!!

Cơ mà, đích thị là mặt đất hàng thật giá thật rồi —

Olivia nghĩ bụng, lập tức chộp một phát, lá cây đầy tay, mặt lá còn ướt đẫm sương sớm! Rồi lá và sương một lần nữa rơi xuống đất theo tay hắn, chứ không phiêu diêu cùng làn gió như lá cây và nước mưa nhìn thấy lúc trước!

“Ở đây toàn lá là lá, dày cực kỳ, may mà tụi mình rơi lên đám lá nên mới không bị thương.” Mục Căn cũng phát giác điểm bất thường.

“Chíp!” Một vật nhỏ bỗng nhảy khỏi lòng Mục Căn, vỗ cánh vài cái, nhưng nửa ngày cũng không bay lên, vẫn là Mục Căn ôm nó đặt lên vai trái mình.

“Là con chim nhỏ nhặt được hồi nãy.” Thấy Olivia nhìn mình, Mục Căn bèn giải thích.

Hiếm được lúc Olivia bớt chút tâm tư chú ý bé chim xui xẻo cùng rơi xuống với họ: Một tên nhóc cực kỳ nhỏ, chỉ lớn cỡ bàn tay Mục Căn, lông trắng tinh, chỉ có cánh và chóp đuôi là điểm ít sắc đỏ, cái mỏ nhỏ cũng đỏ nhạt, đầu tròn tròn, dễ thương vô cùng tận.

Chưa từng gặp qua dạng này trong lớp học bay, chắc là dân bản địa — Olivia phán định hoàn tất.

Không quan tâm bé chim trên vai Mục Căn nữa, Olivia thận trọng đánh giá bốn phía, càng nhìn càng hãi: Nơi này thoạt trông chẳng khác gì rừng rậm nguyên thủy!

Dây leo xanh rậm rạp dày đặc, tùy tiện một sợi cũng có đường kính ít nhất ba mét! Thậm chí có sợi còn thô hơn, phải chừng mười mét! Dây leo này rốt cuộc sống bao nhiêu năm rồi?

Dưới đất ngập lá, nhưng cũng không phải lá cây bình thường. Olivia nhặt một chiếc lá lên ngâm cứu thật lâu, kết luận đây là lá của cây thế giới!

Nghĩ đến đây, Olivia lập tức ngẩng đầu lên, nhưng bất kể hắn nhìn cỡ nào cũng chẳng nhìn tới, xung quanh phủ kín thực vật, cành lá chi chít bao trùm chặt chẽ nơi đây. Hiện, nguồn sáng duy nhất chính là ánh sáng le lói xuyên qua kẽ lá, thực vật quá tươi tốt, cũng quá u ám.

Một mặt quan sát, mặt khác cân nhắc, Olivia chậm rãi lui về, lá cây thế giới bị hắn đạp dưới chân phát ra âm thanh lạo xạo.

Đúng lúc này, Olivia cảm giác đụng phải cái gì phía sau, hắn tức tốc quay đầu, thấy cảnh tượng sau lưng thì nhịn không được há hốc miệng.

“Đây…” Nâu xanh… vách núi sao?

“Là cây thế giới thì phải?” Giọng Mục Căn vang lên bên cạnh: “Nơi này là dưới gốc cây thế giới chăng?”

“Chắc vậy rồi.” Kính sợ vỗ vỗ thân mình to như núi của cây thế giới trước mắt, Olivia khẳng định suy nghĩ của Mục Căn.

Hai thiếu niên lại đi loanh quanh một lát, đâu đâu cũng là cảnh sắc giống hệt nhau, có lần họ suýt không về được địa điểm rơi xuống ban đầu. Olivia nhận ra điểm ấy, liền bỏ dở hành vi thăm dò.

Nghe tiếng rột rột từ bụng Mục Căn, Olivia cười khẽ.

“Đói quá, mình ăn gì trước đã, ăn xong rồi nghĩ cách trèo lên trên coi sao.” Thừa dịp Mục Căn cúi xuống lục ba lô, Olivia lơ đãng nhíu mày, tầm mắt cũng rơi vào cánh tay trái.

Đau cỡ vầy  – tám mươi phần trăm là gãy xương rồi.

Hên bữa nay mặc áo tay dài – đây là ý nghĩ thứ hai của Olivia.

Vờ vịt như không việc gì, Olivia ngồi xuống kế bên Mục Căn, chìa tay phải nhận nắm cơm thừa mà Mục Căn đưa.

Dè đâu —

“Ollie, tay trái cậu bị sao thế?” Mục Căn đặt nắm cơm đang cầm trong tay về lại cà mèn, chau mày.

“Có gì đâu, sao?” Thân mình Olivia thoáng cứng đờ, miệng vẫn trả lời cậu như chả có gì xảy ra. Để biểu hiện càng thêm tự nhiên, hắn còn cắn một miếng cơm nắm.

Kỹ năng diễn sâu của Olivia cực tốt, khi hắn muốn giấu nhẹm gì đó, sẽ không một ai nhìn thấu.

Lần này, hắn muốn giấu chuyện mình bị thương.

Tự dưng tự lành rớt xuống cái chốn khỉ gió này, Olivia không hề có khái niệm gì với nơi đây. Nhưng sức hắn lớn hơn Mục Căn, thể lực cũng tốt hơn, Olivia định lát nữa ôm đồm luôn việc leo cây. Vì mục đích này, chuyện bị thương nhất định không thể nói, nói ra thể nào Mục Căn cũng tự leo lên cho coi.

“Vươn tay trái ra.” Mục Căn cực kỳ dứt khoát, cất giọng mà mặt không chút thay đổi.

Olivia gặm cơm nắm, giằng co với Mục Căn một hồi, rốt cuộc vẫn chẳng đấu lại Mục Căn, bèn thở dài một hơi, vươn tay trái ra.

Mục Căn dịch qua, ngồi trước người Olivia, nhẹ nhàng xắn tay áo hắn lên, khi thấy rõ cánh tay bị lệch, cả người cậu thoạt trông nghiêm túc phát khiếp.

Olivia chẳng dám hó hé chi.

Nhằm ứng phó cảm giác chột dạ không biết chui ra từ đâu, hắn lại yên lặng cắn một miếng cơm.

“Ăn tiếp đi.” Mục Căn nhét luôn phần cơm của mình vào tay Olivia, cực kỳ đứng đắn mà rằng.

Không hiểu Mục Căn đến cùng là tức giận hay làm sao, Olivia cầm cơm nắm ngẩn ngơ. Tiếp theo trong ánh mắt bắt buộc của Mục Căn, hắn bị ép cắn một miếng to. Chính lúc này —

“A!” Cánh tay trái truyền đến cơn đau, Olivia kêu một tiếng, cơm trong miệng rơi ra hết!

“…” Nhìn Olivia bị sặc ứa nước mắt, người thở dài biến thành Mục Căn. Cậu dịu dàng giúp Olivia thổi thổi vết thương, nhẹ giọng hỏi: “Đau lắm à?”

“Đau lắm luôn!” Nước mắt lưng tròng bỗng hóa nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt lệ lăn xuống từ mắt Olivia.

“Ô kìa? Ollie kiên cường lên, cậu ráng chịu đựng, tớ, tớ lục ba lô xem có thuốc giảm đau không…” Bị phản ứng của Olivia dọa sợ, Mục Căn nhẹ nhàng thả cánh tay bị thương của hắn sang bên cạnh, cuống cuồng đi tìm đồ.

Olivia bắt chước Mục Căn, cũng thổi mấy hơi lên vết thương, tuy thổi rất dốc sức, song lại chẳng thấy đỡ bằng ban nãy.

Ngẩng đầu nhìn bóng lưng bận rộn của Mục Căn, Olivia rơi tí tách vài giọt nước mắt, hồi lâu sau, khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Dẫu vết thương vẫn đau lắm lắm, nhưng tựa hồ lại chẳng hề đau.

Do vậy, trong khi Mục Căn tìm thuốc giảm đau, Olivia xơi hết nắm cơm Mục Căn cho mình, tuy là cơm nắm làm từ cơm thừa tối qua, nhưng ăn cũng ngon cực kỳ. Olivia hiếm có lúc tâm tình tốt, thấy bé chim kêu chíp chíp có vẻ đói bụng lắm, hắn còn chia cho nó ít cơm thừa. Đừng thấy vóc dáng quả cầu trắng nhỏ xíu mà lầm, sức ăn cũng khá lắm đấy, nửa nắm cơm cứ vậy hết veo!

Hẳn là Olivia vừa cho nhóc con ăn cơm, nên bây giờ nhóc đang báo đáp hắn. Mỏ nhỏ ngậm lá trên đất nhai nát rồi phun ra, và đang hết sức nhiệt tình muốn đưa bãi nôn cho Olivia.

Thế nên, chờ Mục Căn trở về, đập vào mắt chính là khung cảnh một người một chim ở chung vui ơi là vui.

Mục Căn trở về trong tâm trạng chán nản.

Cậu chuẩn bị thuốc giảm đau rồi, khốn nỗi trong ba lô còn băng vải, hộp thuốc lại chẳng biết rớt ở đâu.

“Xin lỗi nha Ollie.” Mục Căn lo lắng nhìn Olivia.

“Tôi là Cantus mà, năng lực hồi phục xịn lắm đó!” Olivia cười hì hì, trái lại còn an ủi Mục Căn. Olivia và Mục Căn mải nói chuyện, hắn vừa bất cẩn một cái, quả cầu trắng rốt cuộc đạt được ý nguyện, thành công phun bãi nôn lên cánh tay trái của Olivia!

“A –” Olivia hét thảm một tiếng.

Bị hắn làm loạn một trận, mây mù trong lòng Mục Căn trong thoáng tan bớt, cậu đang tính lấy khối sền sệt xanh lè kia xuống hộ Olivia thì bỗng nhiên…

Hai tay Mục Căn đặt trên cánh tay Olivia chợt bất động.

Mà quả cầu trắng vẫn nỗ lực không ngơi nghỉ, nó liên tục cúi đầu, cố gắng ăn càng nhiều lá càng tốt, đoạn phun mớ xanh xanh lên tay Olivia. Vị trí phun vô cùng khéo, ngay chỗ Olivia bị thương.

Nghĩ đến một khả năng, Mục Căn bất động, chẳng những bất động, còn nhặt một mảnh lá dưới đất, quan sát một chốc, xong bỏ lá vô miệng.

Hồi lâu sau, Mục Căn giơ tay hứng chất sệt màu xanh phun ra từ miệng, tiếp theo đắp cái bụp lên vết thương của Olivia.

Olivia:  ̄▽ ̄

“Phải tin tưởng dân bản xứ nha, đây chắc là thuốc đó.” Mục Căn vừa tiếp tục nhai lá, vừa nghiêm trang bảo Olivia.

Một người một chim dốc sức nhai lâu thiệt lâu, sau cùng cũng nhai đủ chất sền sệt, đoạn phủ kín lên cánh tay Olivia. Xong, Mục Căn dùng cành cây và băng vải băng bó vết thương của Olivia thiệt kỹ càng.

Bình luận





Chi tiết truyện