Sau khi cậu chạm đất không lâu, Manh Manh cũng mang Alpha nhảy xuống, các người máy khác thì bị Alpha yêu cầu ở lại tại chỗ, phụ trách trông coi cửa tiếp nối.
“Tối vầy tớ chả nhìn thấy gì hết, may mà có đem theo cái này!”
Tay trái ôm bác cả, tay phải móc ra một cái đèn pin kiểu cũ trong túi quần, nương theo ánh đèn, Mục Căn rốt cuộc thấy rõ khung cảnh xung quanh.
“Nơi này là phòng trống.”
Cậu nói không sai: Đây quả thực là phòng trống, bên trong chẳng trang hoàng gì, chỉ có vài cái thùng bị vứt văng vứt vưởi xuống sàn, các thùng đều bị mở ra, hai trong số đó trống rỗng, thùng có đồ thì nhét mấy bộ quần áo lộn xộn.
Olivia cúi xuống thò tay vào thùng, hắn vừa nhấc một món quần áo lên, bộ đồ ấy thế mà tan thành tro bụi!
Hắn bị tro bụi làm sặc đến hắt xì.
“Quần áo nom có vẻ mới, nhưng thực ra cũ lắm rồi!” Mục Căn ngồi xuống cạnh thùng, sợ mình làm hư quần áo nên không dám chạm vô mấy cái thùng, chỉ nhắm đèn pin về phía đống quần áo, cung cấp ánh sáng cho Olivia.
“Toàn nhãn hiệu của mấy trăm năm trước, chủ hãng đã đóng cửa hết.” Khác với cậu nhóc từ bé đến giờ chưa mặc được mấy món quần áo loài người như Mục Căn, Olivia biết phân biệt mấy thứ nhãn hiệu này: “Chạm cái đã nát, đống đồ này chắc bỏ không mấy trăm năm rồi.”
“Kiểu dáng cổ lỗ sĩ kinh.” Olivia lật hết mớ quần áo, cuối cùng kết luận như vậy.
Hắn vỗ vỗ bụi trong tay, khi đứng lên lần nữa thì tinh mắt chú ý tới góc đằng sau Mục Căn.
“Ở đó có cánh cửa.”
Quay đầu nhìn theo tầm mắt Olivia, Mục Căn cũng nhìn ra cánh cửa vốn nằm sau lưng mình nãy giờ.
Hai người tâm hữu linh tê cùng đi về hướng cánh cửa. Gật đầu với nhau xong, Olivia vươn tay mò lên nắm cửa —
Ngoài dự đoán của mọi người, cửa vừa đẩy liền mở.
“Phía trước bị phá rồi.” Olivia ý bảo Mục Căn nhìn khóa cửa bị hư một chốc, rồi dứt khoát đẩy cửa.
Ngoài cửa tối hù, đèn pin của Mục Căn trở thành nguồn sáng duy nhất trong đêm đen. Mượn ánh sáng đèn pin, bọn họ thấy rõ đây hóa ra là một hành lang rất dài, vây dọc hai bên hành lang là lan can bằng gỗ. Đối diện cách hơn mười mét, có một hành lanh kết cấu giống y đúc, bên dưới chỗ trống giữa hai hành lang là một căn phòng rất lớn, ánh sáng không đủ mạnh, Mục Căn không cách nào thấy rõ phía dưới rốt cuộc có gì.
Nhưng họ cuối cùng cũng biết vị trí hiện tại của mình.
“Giờ tụi mình đang ở lầu ba nè! Thuyền này bự ghê: Bự hơn bác Epsilon! Bự hơn Kham Manh Manh luôn!” Mục Căn – tiểu hai lúa trưởng thành ở nông thôn – lớn ngần này mà mới thấy tổng cộng hai phi thuyền, khó trách cậu chỉ có thể dùng hai thuyền ấy làm vật so sánh.
“Chưa lớn lắm đâu, phi thuyền du lịch còn lớn hơn nhiều: Ít nhất mười tầng, có thể chở một lúc mười vạn người đi dạo chơi vũ trụ! Cơ sở vật chất bên trong đặc biệt đầy đủ, có đủ loại máy chơi game trên toàn vũ trụ! Chỉ có nghĩ không ra, chứ không có chuyện chơi không tới đâu!” Olivia lập tức lấy phi thuyền lớn hơn làm ví dụ.
Đương nhiên, ưu thế mà chủ phi thuyền đánh vào là an toàn, thoải mái và hưởng thụ giải trí không gì sánh nổi, máy chơi game chỉ là một phương diện rất nhỏ trong đó, ngặt nỗi Olivia nhớ kỹ mỗi điểm ấy.
“Oa! Ghê vậy sao? Ollie từng đi cái đó chưa?” Mục Căn tức thì bị phi thuyền khổng lồ trong lời hắn hấp dẫn, thuận miệng hỏi một câu, thế là Olivia liền gục đầu.
“Chưa từng đi… Vé vào cửa mắc lắm, tiền mua vé có thể gia cố thêm một tầng mông cho Manh Manh, vả lại người ta cũng không bán vé cho vị thành niên…”
“Vậy à… Trên thuyền ấy có game Super Kham Manh Manh không?”
“Không có… Gì? Có trò đó nữa hả? Sao tôi chưa nghe thấy bao giờ!”
“Tớ có nè, đợi tí về mình chơi chung đi!”
“Được!” Do vậy, tinh thần Olivia lại trở nên phấn chấn.
Tiếng cười của nhóm thiếu niên vang vọng trong bóng tối, mơ hồ có âm thanh vọng lại, tiếng vọng khuếch tán trùng điệp khắp khoang thuyền, âm cuối loáng thoáng mang theo vẻ ớn lạnh rùng rợn.
Đèn pin của Mục Căn dù sao cũng là đồ cổ, điện lực có hạn, kiên trì được chừng nửa tiếng thì đột nhiên lóe lên, sau đó tắt ngóm.
Thân mình Olivia nhất thời hơi cứng lại.
Hắn ghét bóng tối.
Tuy nhiên, Olivia chung quy cũng bất đồng với Mục Căn, hắn có ưu thế chủng tộc bẩm sinh, có thể nhìn rõ nhiều thứ ngay cả trong bóng tối, nên thấy được Mục Căn bên cạnh rất nhanh.
Trong nháy mắt trông thấy Mục Căn, Olivia chẳng hiểu sao thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.
Dựa vào năng lực nhìn ban đêm khá tốt, Olivia để ý thấy sắc mặt Mục Căn trở nên tái mét: Phải rồi! Mục Căn chắc chắn cũng sợ lắm!
Biết ngay mà! Mình còn sợ, cậu ấy không sợ thế nào được?
Nghĩ thế, lá gan hơi héo đi của Olivia thoáng tươi tỉnh hơn, hắn quyết định nói gì đó giúp cả hai thoải mái chút.
“Phi thuyền này cũng rất lớn, có vẻ cao cấp phết, thường thì muốn lên phi thuyền này đều là người nhiều tiền, trên thuyền hẳn có nhiều thứ đáng giá lắm. Không thì mình đi săn kho báu đi? Có khi sẽ có đồ cổ nha! Qua bên này nè!”
Mục Căn cũng rất hứng thú với đề nghị của hắn, thế nên hai người đi loanh quanh khắp các phòng.
Từng phòng từng phòng bị quét sạch trơn, mỗi phòng trên cơ bản đều giống nhau: Đều là cảnh tượng bị cướp giật, chẳng còn chút gì đáng giá, toàn rác rưởi vừa chạm đã nát.
“Xem ra thuyền này bị viếng thăm nhiều rồi, chả lưu lại cái gì đáng giá hết.” Olivia chán ngán đá một thứ dưới chân, đây hẳn là sản phẩm kim loại, ở đây lâu vậy mà chưa hư cũng lạ.
“Mình ra khỏi đây thôi.” Nói đoạn, Olivia đá luôn thứ dưới chân lên trước.
Mặt đất lập tức vang lên tiếng lăn leng keng, sau cùng thứ đó đụng vào chướng ngại vật khác, âm thanh bấy giờ mới ngừng lại.
Olivia vừa nhấc đầu liền phát hiện bên kia còn một mặt gương.
Đó là một cái gương cao bằng nửa người, không biết làm bằng chất liệu gì, thoạt nhìn được bảo quản không tệ.
Nhìn nhìn gương, lại nhìn Mục Căn đang đi về phía mình, khóe miệng Olivia chợt vẽ nụ cười xấu xa.
“Tự dưng tôi nhớ đến một câu chuyện mà Manh Manh kể hồi trước.
Ngày xưa, có một kẻ nhàm chán nên chơi đoán số trước gương, cậu đoán xem kết quả thế nào?”
Mục Căn không đáp.
Olivia đành tiếp tục nói.
“Kết quả người ấy thua.”
Olivia chờ Mục Căn bị dọa nhảy dựng, trước đây lúc Manh Manh xem truyện này như truyện kể đầu giường (?) mà kể cho hắn nghe, hắn bị dọa sợ quá chừng!
Olivia cứ thế chờ mãi.
Bất thình lình, khóe miệng cười xấu xa của Olivia đông lại.
Mồ hôi lạnh sau lưng lặng lẽ ứa ra một tầng, nhìn chằm chằm tấm gương trước mặt, hắn bỗng ý thức được một việc đáng lẽ nên nhận ra từ sớm:
Hắn với Mục Căn là trước sau đứng trước gương, sao giờ…
Trong gương chỉ phản chiếu một mình hắn?
Đồng tử Olivia co rụt!
Bình luận
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1