chương 112/ 274

Học viện tổng hợp đế quốc tổ chức thi mỗi ba tháng một lần, Mục Căn trừ lần đầu tiên giành được hạng nhất ra, thì mỗi lần thi sau đều…

Vẫy vùng trong nước sôi lửa bỏng.

Nguyên nhân có chi mà lạ: Điểm thi lần đầu dựa vào biểu hiện trong khóa huấn luyện quân sự, còn mấy lần thi sau lại là bài chuyên ngành chánh hiệu, mà bài chuyên ngành của bạn học Mục Căn thiệt sự là —



╮(╯﹏╰)╭

Kỳ thi chuyên ngành đầu tiên yêu cầu làm bánh ngọt nguyên vị, tổng cộng sáu vị giáo sư chịu trách nhiệm chấm thi. Sau khi nếm thử bánh Mục Căn nướng, cả năm vị rủ nhau ngã xuống, duy độc một vị không ngã là giáo sư Cournot ba đầu (← người này chỉ có một đầu xơi bánh, hai đầu khác chưa xơi).

Không thể nói rằng bình thường Mục Căn không cố gắng, cậu cần cù chịu khó lắm ấy chứ, ghi chép bài vừa sạch sẽ vừa nắn nót, xử lý nguyên liệu vừa lẹ vừa đẹp, giả như khoa Ẩm thực mà cho thi lý thuyết, thể nào cậu cũng đạt hạng nhất với số điểm tối đa! Nhưng, cố tình khoa trưởng khoa Ẩm thực lại cho rằng điểm chính yếu nhất trong thi cử là thực hành, nên lần nào ra đề cũng toàn cho chế biến đủ loại nguyên liệu thực tế, nhược điểm bự nhất của Mục Căn lập tức tỏa sáng bần bật.

Giáo sư Cournot bày tỏ: Sống đó giờ chưa từng gặp ai không hợp vào bếp đến vậy đâu!

Mục Căn quả thực chăm chỉ lắm lắm, nhưng điểm môn chuyên ngành quá ư là thấp, lạng quạng có khi năm sau bị đá đít hổng chừng.

Giáo sư Cournot bó tay, buộc phải đề xuất ý kiến thế này: Dùng thành tích môn tự chọn bù vào môn chuyên ngành.

Vì thế, thời kỳ ác mộng của khoa Chỉ huy chiến hạm và khoa Cơ giáp đến rồi đây!

Cả hạng nhất của khoa Chỉ huy chiến hạm và khoa Cơ giáp mà cũng bị đồ đểu giả khoa Ẩm thực cuỗm mất là thế nào!!!

Mỗi lần nhòm cái tướng Mục Căn ngồi chỉnh chỉnh tề tề tại hàng đầu chăm chú nghe giảng và ghi chép bài học, nguyên đám học sinh khoa Chỉ huy chiến hạm và khoa Cơ giáp đều thấy ngứa răng, chỉ muốn tẩn thằng kia một trận nên thân, khốn nỗi đánh hổng lại nó (囧). Do đó, hễ tới giờ lên lớp, ai nấy cũng vội vàng lên đằng trước ngồi, tập trung nghe giảng, tranh nhau trả lời câu hỏi của giáo sư, nhất thời, bầu không khí học hành tại khoa Chỉ huy chiến hạm và khoa Cơ giáp đâm ra sôi nổi hết biết!

Nào đâu hay biết bản thân biến thành động lực khích lệ chúng bạn cố gắng, Mục Căn vẫn hằng ngày cần cù miệt mài tới tới lui lui giữa các khoa. Giờ cậu bận rộn trăm bề, chẳng những phải học môn tự chọn, gấp rút luyện tập môn chuyên ngành, mà còn phải dự thính chương trình học của khoa Chế tạo cơ giới cùng Dobby.

Giá một người máy thiệt quá mắc, nhà Dobby không chi nổi lắm tiền như vậy, Mục Căn cũng không có năng lực giúp đỡ, thành thử hai đứa quyết định tự thân vận động.

Ngày trước, thời điểm nói lời chia tay với bà Dolai, bà tặng Mục Căn rất nhiều bộ sách chuyên nghiệp (còn kèm theo chữ ký), Mục Căn cứ thế vừa học tập vừa mày mò chế tạo người máy đầu tiên. Chờ khi năm nhất sắp kết thúc, người máy của họ đã có hình thái căn bản!

Tuy rằng chế tác rất thô ráp, hình dạng cũng xấu mù, nhưng xài tốt lắm nghen, sức cũng trâu — có thể xách cả con bò bằng tay không lận mà; Động tác cực linh hoạt – biết nấu món cà chua xào trứng ngon tuyệt cú mèo.

Dẫu người máy đã bắt đầu làm việc được rồi, nhưng mọi công tác vẫn phải tiến hành theo trình tự được chuyển vào, hệ thống trí năng của nó còn sơ cấp lắm.

Nhắc đến hệ thống trí năng của người máy này, đây là hàng bác cả cung cấp, hệ thống trí năng bán trong tiệm mắc kinh dị, chả biết bác cả vớ được hàng rẻ từ chỗ nào mà trang bị luôn cho người máy ngay ngày nó thành hình. Dobby mừng chết đi được, tỏ vẻ kiểu gì cũng phải báo đáp bác cả, vì thế, Dobby được bác cả giữ lại hướng dẫn Mục Căn cách làm bánh ngọt quả thông.

Kỳ thi chuyên ngành lâu nay của Học viện tổng hợp đế quốc luôn là giáo sư chính miệng nếm xong mới cho điểm.

Gay là gay ở chính điểm ấy:

Nhà Mục Căn có bảy người máy, mỗi người máy đều là cao thủ lý thuyết, bọn họ có thể sửa đúng từng chi tiết nhỏ trong quá trình Mục Căn chế biến bánh ngọt, cơ mà —

Họ vô phương thưởng thức số bánh đó.

Người máy không có vị giác và khứu giác, bánh ngọt ngon hay dở, bọn họ chẳng cách nào biết được. Mục Căn không qua nổi cửa môn chuyên ngành, người thấy có lỗi nhất là nhóm người máy lấy bác cả cầm đầu.

“Nhất định là tại chúng ta không thể cho tiêu chuẩn nhận xét chính xác, nên điểm môn chuyên ngành của Mục Căn mới nát dữ vậy.”

Bọn họ thấy rõ nỗ lực của Mục Căn, và chính họ cũng âm thầm nỗ lực.

Biết khoa trưởng khoa Ẩm thực mê ăn bánh bao nhà mình, thế là cứ cách ngày lại tặng bánh bao cho khoa trưởng; Không thể nếm được hương vị, họ bèn nghĩ biện pháp nhờ những nhân loại khác ăn thử món Mục Căn làm.

Trước khi Dobby đổ bộ, hết thảy chủ tiệm ở cái phố buôn bán này đều bị lũ người nhà kia hành hạ vật vã, thiệt tình chả ma nào đủ can đảm nếm món ăn của Mục Căn nữa, rồi thì, Dobby vội vàng thế chân ~

Dobby ngơ ngác con nai vàng dòm nhóm người máy trịnh trọng hộ tống mình vô nhà bếp.

Điểm môn chuyên ngành của lớp trưởng Mục Căn rất thấp, Dobby biết chứ, nhưng cậu ta đã nếm bao giờ đâu. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu ta may mắn được thưởng thức món ăn lớp trưởng tự tay chế biến.

Dưới ánh nhìn đắm đuối của bảy màn hình tối, Dobby đang muốn cắn một miếng bánh ngọt thiệt to do Mục Căn làm thì —

Olivia trở về ngay sau đó.

Kỳ thi cuối kỳ mỗi năm một lần kết thúc, Học viện quân sự đế quốc rốt cuộc cho nghỉ.

Lúc rời đi, hắn chỉ dẫn theo một người máy là Manh Manh, Olivia chẳng những mang Manh Manh về nhà, mà còn đeo thêm Sừng To.

Olivia dĩ nhiên lái Kham Manh Manh về. Cũng tại xưa kia lang bang khắp chốn làm lắm chuyện xấu xa, nên Kham Manh Manh bị liệt vô sổ đen của kha khá hệ thống, rất nhiều đường bay cấm hắn tiến vào. Hôm nay, sau khi Olivia lên làm thủ lĩnh của Học viện quân sự đế quốc, cộng thêm Kham Manh Manh muốn vận chuyển Sừng To – động vật quốc bảo có nguy cơ tuyệt chủng, lịch sử hắc ám của Kham Manh Manh rốt cuộc được xóa bỏ.

Đến trường kể cũng hổng tệ — Olivia hài lòng nghĩ.

Hắn băng qua đường hàng không đặc biệt của Học viện quân sự đế quốc để về nhà, đường này không tốn đồng phí qua đường nào, nạp nhiên liệu miễn phí không nói, trên đường còn có nhà hàng cung cấp đồ ăn free nữa kìa. Thân là thằng cu vẫn phải sống bám vào tiền sinh hoạt nhà gửi, Olivia hôm nay đã học được cách tiết kiệm rồi. Song cuộc sống tại học viện không cần hắn móc ra xu cắc nào, thường thì học sinh trường quân đội làm nhiệm vụ luôn có đủ thứ trợ cấp, thỉnh thoảng hắn mua vé số còn kiếm được ít tiền… Olivia góp chung khoản tiền ấy với tiền bác cả gửi cho, sau đó tiêu sạch bách trên đường về nhà ~(≧▽≦)/~.

Tuy nhiên, lúc này Olivia không dâng hết của nả cho kẹo nữa, mà mua tặng mỗi người trong nhà một món quà à nghen ︿( ̄︶ ̄)︿.

Bác cả có, bác hai có… Mục Căn cũng có nốt.

Thậm chí hắn còn chuẩn bị vài món quà nhỏ chất đầy mưu mô, dự tính khi có cơ hội sẽ hối lộ Hiệu trưởng Odd và khoa trưởng khoa Ẩm thực.

Khoảnh khắc hành tinh Bạch Lộ gần ngay trước mắt, Olivia khẩn trương đến nỗi con tim muốn tót ra ngoài, nhưng trong thoáng giây phi thuyền chạm đất, hắn tự dưng hết khẩn trương.

Trên bến thuyền đâu đâu cũng là học sinh về nhà, rất nhiều người trong số họ đều mặc đồng phục trắng của Đế tổng, lúc thấy Olivia bước xuống từ đường băng đặc biệt, biết bao người chĩa ánh mắt hiếu kỳ về phía hắn.

Olivia thoạt nhìn thay đổi rất lớn so với năm ngoái.

Hắn cao hơn chừng mười cm! Tuy thân hình vẫn thon gầy, nhưng không khó nhìn ra cơ bắp săn chắc rắn rỏi ẩn dưới lớp áo đồng phục màu đen. Làn da hắn vẫn có chút tái nhợt không khỏe mạnh, song nhờ ngũ quan tuấn tú làm nổi bật, phối với đồng phục đen biểu trưng cho Học viện quân sự đế quốc, Olivia nom vừa đẹp trai vừa lạnh lùng.

Quá trời người nhìn nhìn một hồi liền đỏ ửng cái mặt.

Không ai dám tiếp cận hắn, dù Olivia thoạt trông hút người không thể tả, nhưng khí thế quanh thân đâu phải đồ giả, đã vậy còn đi bằng đường chuyên dụng, cách bến dân dụng mà người khác sử dụng một tầng phòng hộ kiên cố, mọi người chỉ đành ngắm người ấy làm xong các thủ tục trong thời gian cực ngắn, thu hồi phi thuyền khả ái, cuối cùng dẫn một ẻm thú cưng cao ngang ngửa đầu người nhanh chóng lên xe huyền phù bỏ đi.

Olivia không ngồi xe về thẳng nhà.

Lúc đi ngang phố buôn bán, Olivia mang Manh Manh với Sừng To trực tiếp xuống xe.

Trong thư Mục Căn không chỉ một lần nhắc tới phố buôn bán này, đây là nơi Mục Căn và Sigma đi ngang qua mỗi ngày để đến trường. Nhờ thư Mục Căn viết, Olivia biết từng cửa tiệm tại đây và tên các chủ tiệm.

“Chào Tony tiên sinh.” Tạt ngang một tiệm bánh, thấy trong quầy bày bánh bao, Olivia bèn cười, chủ động mang Manh Manh và Sừng To đến gần quầy hàng trước tiệm, đoạn cười chào hỏi ông chủ đang xem báo sau quầy.

Nếu bây giờ mà có học sinh Học viện quân sự đế quốc lảng vảng quanh đây, bảo đảm bị nụ cười trên mặt Olivia dọa giật thót ngay và luôn!

“Xin chào… Ơ?” Ông chủ Tony lên tiếng theo phản xạ, ngẩng đầu nhìn thấy cậu trẻ áo đen đối diện thì đờ hết cả mặt: Cậu này là ai vậy ta? Hông biết nha…

“Con là Olivia…” Olivia muốn tự giới thiệu một tí, dè đâu ông chủ Tony vừa nghe câu mở đầu đã ngắt lời hắn.

“Cậu là Olivia nhà Mục Căn chớ gì! Tôi biết rồi, nhóc ấy nhắc đến cậu suốt à!” Ông chủ Tony lập tức nhoẻn cười, cười tới mức nếp nhăn trên mặt chồng hết lên nhau. “Cậu là học sinh Học viện quân sự đế quốc đúng không? Đây là nghỉ về nhà hả?”

“Dạ ~” Olivia cười càng toe toét, Manh Manh đứng cạnh hắn cũng chào ông chủ Tony, nhưng khiến Manh Manh bất ngờ là: Ông chủ Tony ấy mà biết cả Manh Manh nha! Ổng gọi đúng tên Manh Manh luôn.

Cả ba ba lẫn Manh Manh đều chào hỏi người ta, thế nên Sừng To cũng đứng hổng yên, nó sáp đến trước quầy, “moo” một tiếng với ông chủ Tony.

Sừng To bây giờ rõ là bự chà bá! Ông chủ Tony bị nó hù cho ngồi bệt luôn xuống sau quầy.

Biết Sừng To chỉ chào mình, ông chủ Tony bấy giờ mới ngượng ngùng phủi phủi mông bò dậy.

“Cho nè.” Nhằm an ủi Sừng To bị phản ứng của mình làm tổn thương cõi lòng, ông chủ Tony còn cắt một miếng bánh dâu tây to ơi là to cho Sừng To ăn.

Sừng To liếm liếm miếng bánh ngọt ngào, mọi ủ rũ loáng cái không cánh mà bay vèo.

“Moo ~” Cái thứ tên bánh ngọt này ngon quá chừng hà! Sừng To chưa từng thưởng thức loại đồ ăn này tại trường quân đội, nó sung sướng đánh cái ợ.

Giao quà tặng mua ven đường cho ông chủ Tony xong, Olivia dắt Manh Manh và Sừng To tiếp tục tiến bước, dọc đường đi họ trao rất nhiều lời chào, tặng cực nhiều quà, cũng thu được quà nhiều không kém.

Tuy Olivia không ở đây, song rõ ràng cư dân khu này chẳng xa lạ gì hắn. Hầu như ai quen biết gia đình Mục Căn cũng từng nghe nhắc đến tên hắn.

Olivia cảm thấy ngực nong nóng.

Kế đó, cuối cùng thì, hắn cũng tới cổng nhà mình.

Trái tim đập bang bang.

Ngón tay đặt tại khóa vân tay.

Thế rồi, cửa mở.

Hắn thấy được bác cả bác hai bác ba bác tư… Thấy Dobby đang chuẩn bị xơi bánh, cũng thấy Mục Căn trợn mắt há mỏ nhìn hắn.

—–

Háp pi niu dia các ái phi, trẫm về rồi đây (^o^)/ ~

Bình luận





Chi tiết truyện