chương 59/ 274

Lịch sử, sau một bước ngoặt, lại quay về phương hướng ban đầu.

“Hollande, Gaia, Abil, Paul…” Đọc lên những cái tên quanh tên Olivia, giọng Tô Mai Cách khẽ run rẩy.

“Tô Mai Cách?” Người đàn ông bên cạnh hắn ngẩng đầu lên, bị bộ dạng của Tô Mai Cách dọa sợ: “Mặt anh trắng bệch khiếp quá! Có chỗ nào không khỏe hả?”

Tô Mai Cách không đáp lời đối phương.

Hắn mím chặt môi, nhìn trừng trừng cái tên ấy.

Chết hết rồi… Mấy người này chết hết rồi!

Trước ngày tốt nghiệp không xa, trong nhiệm vụ tập thể cuối cùng, Olivia là người duy nhất sống sót của tiểu đội, toàn bộ những người khác đã “hy sinh”.

“Sĩ quan dự bị một mình mang thi thể của tất cả chiến hữu đã hy sinh về quê hương”, chuyện này một dạo từng gây huyên náo không nhỏ: Những đội viên “hy sinh” đều có xích mích với Olivia từ lúc ở trường. Không chỉ một người đứng ra kháng nghị đòi tra rõ nhiệm vụ lần ấy, nhưng hình ảnh và báo cáo công tác mà Olivia cung cấp đều hết sức hoàn mỹ. Trong báo cáo của hắn, sự hy sinh của các chiến hữu khá hợp tình hợp lý, hơn nữa vô cùng sâu sắc. Olivia còn thỉnh cầu rằng: Tất thảy chiến công xin tặng hết cho các chiến hữu đã ra đi, hắn không cần gì cả. Song trên thực tế, chiến công và trợ cấp quả thực phân hết cho mấy người trẻ tuổi đã “hy sinh” theo tâm nguyện của Olivia, có điều chỗ tốt thực sự thuộc về một mình Olivia. Sau sự kiện ấy, tên người thanh niên này thình lình nhảy vào mắt các lãnh đạo quân sự khắp chốn, được nhiều nơi chiêu mộ, từ đó về sau bước lên con đường thăng quan tiến chức vùn vụt.

Thời điểm còn đi học, Olivia cũng không phải học sinh xuất sắc, thậm chí còn chẳng bắt mắt, mỗi một học viên chấp hành nhiệm vụ cùng hắn đều xuất chúng hơn hắn. Theo như đánh giá của bạn bè và thầy cô, thì bất cứ ai trong số họ cũng có khả năng trở thành nhân vật tài ba, cơ mà —

Họ đã sớm ngã xuống, ngoại trừ bạn bè thân thích, chẳng ai nhớ rõ tên họ. Để rồi sau khi bạn bè thân thích chết đi, bằng chứng cuối cùng đại biểu cho sự tồn tại của họ cũng tan thành mây khói.

Không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

“Tô Mai Cách, nếu anh không có việc gì làm thì đi nghênh đón tân sinh đi, tôi phụ trách danh sách học sinh bên này, còn anh phụ trách danh sách trên tay anh, thế nào?” Người đàn ông đứng dậy, lấy áo khoác trên lưng ghế dựa mặc vào, soi gương chỉnh trang diện mạo một chút, hình tượng một viên chức lão luyện của Học viện quân sự đế quốc lập tức ra lò.

“… Được.” Không có lý do cự tuyệt, sắc mặt Tô Mai Cách tái nhợt, nắm chặt danh sách học sinh trong tay.

“Thả lỏng đi nào, tuy năm nay là năm đầu tiên anh tiếp đãi tân sinh, nhưng không được biểu hiện ra ngoài đâu nha ~ Nếu căng thẳng quá thì làm bộ mặt mũi vô cảm là được rồi, mấy đứa học sinh cứ thấy chúng ta mặt lạnh là sợ run, tuyệt đối không hỏi vớ vẩn đâu.” Lời đồng nghiệp nói giống y đúc trong trí nhớ, song Tô Mai Cách hoàn toàn không cảm động như khi ấy, hắn chỉ thấy lo lắng, vừa nghĩ đến sắp gặp người kia, hắn lại chẳng biết làm sao mới tốt.

“Phải rồi, dù chúng ta chỉ là trợ giảng, không có tư cách trực tiếp giáo huấn chúng nó, nhưng nếu đụng học viên không nghe lời thì vẫn có thể nhốt lại đấy! Cuối ký túc xá có một phòng tối chuyên biệt, học viên nào bị nhốt một đêm bên trong là sau này hết dám sinh sự luôn.”

Đồng tử Tô Mai Cách chợt co rút.

Đần độn đi theo đồng nghiệp, chờ hắn ý thức được bọn họ đột ngột dừng lại, hắn rốt cuộc cũng hoàn hồn. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, đập vào mắt Tô Mai Cách là những tân sinh đang xếp hàng ngay ngắn trước mặt. Mà Olivia, rõ ràng đang xếp thứ nhất trong hàng đầu tiên bên tay trái hắn!

So với các thí sinh chung quanh, Olivia thoạt nhìn cực kỳ không thu hút, thân hình thiếu cường tráng, cũng không đủ cao lớn, song mái tóc trắng bạc luôn che khuất đôi mắt trong ký ức đã biến mất, hai mắt to lộ ra bên ngoài, Tô Mai Cách bất ngờ thấy được nét trẻ con trong đôi mắt ấy.

Đúng! Dẫu có là tên điên, thì lúc này tên điên cũng mới là thiếu niên thôi!

“Phía dưới nghe đây, tôi sẽ bắt đầu điểm danh, học viên nào nghe thấy tên mình hãy ra đứng đằng sau tôi.” Tô Mai Cách hắng giọng rồi lên tiếng. Thời điểm đọc tên Olivia, hắn tức khắc hối hận: Trong trí nhớ, lần đầu tiên Olivia bị mọi người cười nhạo chính là ở đây.

Trước mắt bao người bị giễu cợt vì mang tên con gái, Olivia đánh nhau với đối phương, nhưng bị thua. Từ đó về sau, Olivia biến thành mục tiêu bị bắt nạt trong một khoảng thời gian tương đối dài.

Nếu từng sinh hoạt trong một “tập thể”, bạn sẽ nhận ra rằng người trong “tập thể” thường phân tầng theo “giai cấp”. Một số ít người là lãnh đạo đứng trên đỉnh kim tự tháp, một số kẻ mù quáng chạy theo, đại bộ phận khác thuộc tầng lớp trung lập luôn giữ im lặng và không chịu ảnh hưởng, cuối cùng là quần thể yếu thế.

Trong một tập thể nhất định sẽ có một đến hai người trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Năm ấy, Olivia là mục tiêu bị lựa chọn.

Mà đầu têu khiến Olivia trở thành mục tiêu chính là tiếng điểm danh thờ ơ của mình —

Tô Mai Cách sợ hãi hít ngược một hơi, trong thoáng chốc hắn tựa hồ quay về căn phòng tối tăm kia. Bị người ta cưỡng chế ấn mặt lên sàn, Tô Mai Cách nơm nớp nghe âm thanh giày quân đội đạp trên thảm ngày càng gần.

Mỗi lúc một gần, Tô Mai Cách gần như ngửi được mùi da từ giày đối phương. Sau đó hắn nghe giọng nói thong dong của chủ nhân đôi giày:

“Tô Mai Cách, ta ghét nhất ruồi bọ.”

Tô Mai Cách ngừng hô hấp —

Đúng lúc này, chất giọng cực kỳ tương tự trong hồi ức, có điều non nớt hơn nhiều bỗng vang sát tai hắn:

“Trợ giảng, tên tôi có vấn đề gì sao?”

Thiếu niên tóc bạc mắt to nhướng mày nhìn hắn.

“Không! Không! Không có vấn đề gì hết.” Tô Mai Cách bỗng rùng mình, run lên khe khẽ, rồi tiếp tục điểm danh.

Hắn dùng vẻ ngoài lạnh lùng che đậy nội tâm dậy sóng: Tại sao? Sao lại thế được?

Mình đã gọi tên Olivia rồi mà? Cái gã tân sinh Hollande đáng lẽ phải nhảy ra châm chích khiêu khích mới đúng chứ? Sao… Sao nó lại không phản ứng gì cả?

Không chỉ nó, vẻ mặt mấy học sinh khác cũng hết sức bình thường. Cứ như cái tên Olivia chẳng có gì đặc biệt, không hề đáng ngạc nhiên.

Tô Mai Cách ôm nỗi hồ nghi, rốt cuộc hoàn thành công việc điểm danh. Mặc dù không rõ sự tình nên phát sinh vì sao không xảy ra, nhưng trong lòng Tô Mai Cách đã hạ quyết tâm: Nhất định phải sắp phòng ngủ của Olivia cách Hollande thật xa!

Làm trợ giảng, chút quyền lợi ấy vẫn có.

Sắp xếp cho Hollande, Gaia, Abil, Paul và một học sinh khác vào cùng một phòng xong, Tô Mai Cách mới thấy tâm tình nhẹ nhõm đôi chút. Tiếp theo, hắn cố gắng hồi tưởng, rồi phân Olivia đến một phòng khác, theo hắn nhớ thì học sinh trong phòng ấy rất an phận, chắc sẽ không ăn hiếp người khác đâu.

Sau khi xếp phòng cho năm học sinh cuối cùng, nhiệm vụ của Tô Mai Cách cũng hoàn tất. Lúc đi ngang qua phòng Olivia, hắn nhìn chằm chằm số phòng thật lâu mới rời đi.

Trở lại phòng nhân viên, sự việc khiến hắn nghĩ nát óc suốt dọc đường vẫn không ra rốt cuộc nhận được giải đáp:

“Chả biết học sinh tên Olivia kia có thân phận gì nữa, anh biết không? Tôi nghe mấy người khác bảo cậu ta xuống từ xe Hiệu trưởng đó.” Gordo cùng phòng làm việc với Tô Mai Cách rất thích sưu tầm tin vặt, nhờ phúc hắn, Tô Mai Cách cũng thạo tin tức hơn những người khác nhiều.

“Cái gì?” Tô Mai Cách ngẩn người.

“Nhiều người thấy lắm, trong trường cấm lái xe, chỉ có đoàn xe của Hiện trưởng mới được lái vào học viện, mọi học sinh có mặt lúc ấy đều thấy: Nhóc tân sinh tên con gái xuống từ xe Hiệu trưởng Argos.”

“Ta sẽ báo tin trò đã bình an nhập học cho gia đình trò, cứ an tâm nhé — ngài Hiệu trưởng còn nói vậy đấy!” Ngữ khí bắt chước cực sống động, Gordo nói đến mặt mày hớn hở: “Không biết nhóc con Olivia kia là nhân vật lớn gì nữa, vậy mà được Hiệu trưởng Argos báo tin giùm, còn hộ tống đến tận trường!”

Tô Mai Cách cắn chặt môi.

Hóa ra là thế!

Hóa ra lý do khiến thực tế không khớp với ký ức là đây!

Giờ tan tầm, hắn tức tốc thâm nhập cơ sở dữ liệu của học viện, sử dụng quyền hạn trợ giảng có thể tra xét tin tức của học sinh bình thường, Tô Mai Cách muốn kiểm tra tư liệu của Olivia! Hắn cũng muốn xem: Olivia vốn không cha không mẹ không bối cảnh lấy đâu ra người nhà để Hiệu trưởng Argos báo tin!

Nhưng mà —

“Ngài chưa đủ quyền hạn kiểm tra nội dung” – Dòng chữ đỏ cảnh báo trên màn hình phá tan dự tính của hắn.

Chẳng lẽ… có người cũng trải qua những việc giống hắn? Biết trước tương lai của Olivia nên nhận nuôi cậu ta?!

Tô Mai Cách nhét ngón tay vào miệng, nôn nóng gặm móng tay.

***

“Ah! Mục Căn tiên sinh đúng không? Tôi là Argos, Olivia đã nhập học, tôi đích thân đưa cậu ta vào đấy, vậy nhé… Hẹn gặp lại ^_^” Vui vẻ tắt màn hình xong, Argos sung sướng ra mặt: “Vậy là ta không nợ cậu cái gì nữa rồi nhá ~”

Vừa cởi quân phục vừa ngâm nga, cẩn thận nghe kỹ sẽ phát hiện làn điệu hắn đang hát đích xác là điệu hát dân gian trong hộp âm nhạc mà Mục Căn tặng hắn.

“Thưa ngài, xin hỏi đặt cái này ở đâu?” Trong lúc hắn đang ngâm nga, một lính cận vệ bê một cái khay đến xin chỉ thị, thứ đặt trên khay chính là hộp âm nhạc trong truyền thuyết – Lời đường mật của Ác Ma.

“Cái đó hả… đại đi! Đặt đại ở đâu cũng được, vứt đi cũng được luôn, ta nghịch chán rồi.” Khóe miệng vẽ ra một nụ cười, tầm mắt lia qua cái khay, lực chú ý của Argos bị thứ khác thu hút rất nhanh.

***

Nhận được điện thoại của Argos xong, Mục Căn rốt cuộc an tâm phần nào, còn Olivia giờ đây lại có chút nhớ nhà.

Rõ ràng mới ở ngôi nhà nhỏ ấy được vài ngày, nhưng trong lòng Olivia, sự tồn tại của nó tương đương với “nhà”. Ở đó có Mục Căn, có Sigma, cùng rất nhiều bác người máy. Trước khi đi một ngày, bọn họ còn so chiều cao với nhau, người máy A dùng bút đánh dấu ký hiệu trên khung cửa cho họ. Khiến Olivia hơi bất bình là: Mục Căn thế mà cao hơn hắn 5mm!

Mà nay, mọi thứ biến mất cả rồi.

Phòng ngủ của Học viện quân sự cực kỳ giản đơn, giường, bàn, một cái ghế dựa, một màn hình khảm trên vách tường, ngoài ra chả còn gì khác nữa.

Tất cả chăn màn gối đệm đều màu đen, một bộ quần áo xếp gọn trên giường, cầm lên xem đoán chừng là đồng phục tương lai của hắn. Ném đồng phục sang một bên, Olivia nhảy lên giường. Hắn nhảy lên không bao lâu, Manh Manh đã gọi hắn dậy:

“Olivia, cậu không mang dép lê kìa! Chíp!”

“Cậu như vầy mà ở trong nhà thể nào cũng bị Alpha mắng.” Manh Manh chân thành nói.

Olivia không đáp, song hắn yên lặng xỏ dép vào.

Manh Manh cẩn thận phủi phủi móng vuốt của mình, xong mới nhảy lên giường nằm bên cạnh Olivia.

“Manh Manh…” Olivia chợt gọi tên Manh Manh.

“?” Manh Manh khó hiểu nghiêng đầu qua.

“Không có gì.” Olivia cuối cùng chẳng nói gì.

Mới bước vào học viện này mấy tiếng đồng hồ, hắn đã cảm nhận được không khí thiếu thân thiện ở đây.

Hắn nhớ tới sự kiện xảy ra lúc xuống xe:

“Hai kiện hành lý.” Nhân viên kiểm sát chịu trách nhiệm cho an toàn của tân sinh vô cảm nói.

Trong mắt gã, người máy Manh Manh chỉ là một kiện hành lý của Olivia.

Bản thân Manh Manh không cảm thấy gì, nhưng Olivia lại thấy phẫn nộ.

“May mà không phải Mục Căn.” Mục Căn quan tâm gia đình người máy của mình như vậy, nếu gặp phải loại chuyện này, hẳn cậu ấy sẽ đau lòng lắm nhỉ?

Đêm đầu tiên xa nhà, Olivia cảm thấy hơi lạnh lẽo.

“Manh Manh, nằm sát chút nữa đi, ta lạnh.” Hắn ra lệnh cho Manh Manh.

“Nhưng nhiệt độ cơ thể tôi có 3 độ à, tôi nằm sát nữa cậu càng lạnh hơn đó, chíp!” Manh Manh đúng là một người máy quá mức thành thật và thiếu tế bào lãng mạn trầm trọng, đặc biệt giỏi phá hỏng tâm trạng người ta.

“Bảo nằm gần thì nằm đi, đừng chíp nữa!” Olivia nghiêm mặt, Manh Manh liền ngoan ngoãn sáp qua.

“Hay tôi tăng nhiệt độ lên tí nha? Hai mươi ba độ được không?”

“Ngu ngốc! Lên hai mươi ba độ mi không cháy hỏng mới lạ đó! Để nguyên như bây giờ, cấm động.”

“Ừ.”

Vì thế, Olivia và Manh Manh cứ vậy rúc vào nhau, vượt qua đêm dài xa nhà đầu tiên.

Bình luận





Chi tiết truyện