chương 122/ 274

Bà cụ xanh đỏ lòe loẹt nhảy xuống biển cứ như sủi cảo vào nồi.

Cả đám thi xem ai tới được đảo nhỏ đối diện trước, bóng dáng mọi người loáng cái mất tăm.

Mới đầu Mục Căn cũng chạy đi cùng họ, nhưng bơi lội dưới biển hồi lâu mới phát hiện Olivia chưa theo kịp. Nói một tiếng với ba ba và các bác, bảo họ cứ tiếp tục bơi, còn mình trở lại xem Ollie, Mục Căn liền quay người bơi về.

Lúc trở về lại bắt gặp Olivia vẫn đội cái đầu lông trắng khô cong, mặt hướng ra đại dương với biểu cảm rất ư nghiêm túc, hút chai smoothie đã cạn ráo.

Quan sát từ góc độ nào đó, Olivia cũng là một chàng đẹp trai đầy hấp dẫn.

Ollie ở một mình… thoạt trông hơi khó gần thì phải?

Ướt chèm nhẹp bò lên từ biển, Mục Căn ngẩn ngơ ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Olivia, nhưng cậu lập tức nhớ ra mình về làm gì.

Mục Căn tò mò đi về phía Olivia, hỏi: “Ollie, sao cậu không đi?”

Lia mắt qua quần bơi hoa của Olivia, Mục Căn nghiêng đầu: “Chẳng lẽ…”

Olivia khẩn trương, lại hút một hơi từ cái chai rỗng.

“Chẳng lẽ Olivia cậu muốn trình diễn đồ bơi trên bãi biển giống cô Maria?” Cô Maria mang theo n bộ đồ bơi đến đây, trong thời gian ở Doris, cô quyết định trình diễn năm bộ mỗi ngày.

Olivia: 囧!

Nhìn gò má hơi ửng hồng của Olivia, Mục Căn bỗng phúc chí tâm linh:

“Đừng nói là… Ollie không biết bơi nha?”

*phúc chí tâm linh: phúc đến thì đầu óc trở nên minh mẫn

Thế là Olivia xấu hổ ngoảnh mặt đi.

Mục Căn vạch trần được một bí mật nhỏ: Ollie chíp nhìn như không gì không làm được, cái gì cũng vừa học đã biết, cho tới bây giờ — vẫn-là-một-em-vịt-cạn.

Trong chuyến du lịch duy nhất thuở ấu thơ tại con sông nhỏ trước cổng cô nhi viện, Olivia bị đuối nước, tuy cuối cùng được người ta vớt lên, nhưng về sau hắn rốt cuộc không thể học bơi nữa.

Ở Học viện quân sự đế quốc, bọn họ xác thực từng tham gia rất nhiều huấn luyện dưới nước, nhưng cái loại huấn luyện này toàn thực hiện dưới nước sâu, trong tàu ngầm, hoặc trang bị công cụ chuyên môn từ đầu tới chân, tỷ như đồ lặn. Dưới tình huống đó, Olivia biết mình sẽ không chết chìm, chỉ cần khắc phục chướng ngại tâm lý là có thể cắn răng xuống nước, song nếu xa rời các trang bị kỹ thuật hiện đại, chỉ cho mỗi cái quần bơi hoa, thì Olivia…

Olivia ngẩng đầu nhìn Mục Căn một cái, hút nước theo thói quen, đoạn cúi xuống, gật đầu hai cái thật nhanh.

Người trước mắt là Mục Căn, nên Olivia không cảm thấy để lộ khuyết điểm có gì không tốt.

“Để tớ dạy cậu!” Mục Căn hoàn toàn không có ý cười nhạo, mà cực kỳ hào hiệp kéo Olivia ra bờ biển.

Mục Căn biết bơi là do bác Eta dạy theo tài liệu tiêu chuẩn, dù sau khi đến hành tinh Bạch Lộ mới học, nhưng có vẻ cậu bẩm sinh đã bơi giỏi, không bao lâu đã học xong mọi kiểu bơi lội.

Bơi ếch, bơi tự do, bơi bướm — Mục Căn chỉ hận không thể truyền thụ tất tật thế bơi mình biết cho Olivia, ngặt nỗi Ollie tựa hồ đặc biệt chậm tiêu tại phương diện bơi lội, đừng nói thế bơi, ngay cả kỹ năng nổi cơ bản nhất cũng học chẳng xong.

Olivia quá căng thẳng, hắn thậm chí không dám vùi mặt xuống biển  ̄▽ ̄

Mục Căn thử dẫn hắn cùng bơi, nhưng lực hấp dẫn giữa Ollie và đáy biển thực sự quá lớn, hai người luôn chìm xuống.

“Hay mình đi mua phao nhé?” Cuối cùng, Mục Căn buộc lòng phải hạ mục tiêu xuống thấp hơn.

Mục Căn mua hai cái phao in hoa.

“Phao bơi nhỏ chuyên dụng của thú con họ khủng long” – kiểu dáng mà Olivia tuyệt đối mắc cỡ không dám mua, nhưng Mục Căn thì mua chẳng chút lăn tăn, mua hai tặng một, chủ tiệm còn tặng thêm họ một cái phao nữa. Phao này được Mục Căn nối vào phía sau cái phao của Olivia, quyết định tí nữa đưa Sigma ← lúc bơi hồi nãy, Sigma bị bà Beati ôm cứng, thoát thân không nổi, Mục Căn đành phải bỏ rơi hắn để đi tìm Ollie  ̄▽ ̄

Olivia chui vào phao, lúc xuống nước lần nữa cũng thuận lợi nổi trên mặt nước.

Chỉ có nửa thân trên nổi trên nước, từ ngực trở xuống chìm toàn bộ trong nước biển ấm áp, Olivia gục đầu lên phao dòm xuống phía dưới. Khi ngẩng đầu lên, mặt hắn cũng tràn ngập kinh hỉ: “Mục Căn, trong nước có nhiều cá nhỏ lắm nè!”

Trong làn nước biển xanh biêng biếc có khá nhiều cá nhỏ màu trắng, nhưng cũng không quá nhiều.

“Ừ! Chỗ này nước nông nên chỉ loại cá đó thôi, ra xa chút nữa càng có nhiều cá đẹp!” Mục Căn chui trong cái phao khác, vừa đẩy Olivia lên trước vừa nói.

“Thiệt hông?” Mắt Olivia càng sáng.

“Thiệt! Nước biển mặn lắm, cậu đeo kính bơi hẵng lặn xuống nhìn.” Mục Căn đưa cho Olivia một cái kính bơi — kính bơi là mua đồng bộ với phao bơi.

Olivia mau chóng đeo kính bơi, chìm đầu xuống nước.

Lượng hô hấp của hắn rất lớn, ngụp xuống thật lâu cũng không cần ngẩng đầu thở. Trong lúc Olivia mải say sưa ngắm nhìn cá và san hô dưới đáy biển, Mục Căn cười tủm tỉm đẩy phao của hắn, dần dà bơi ra thật xa.

Đến hồi ngẩng lên lần nữa, Olivia phát hiện mình đã trước không thấy bờ sau chẳng thấy đảo, hắn và Mục Căn đã ở giữa biển.

Olivia: 囧!

Mục Căn, đồ đểu nhà cậu! Dám thừa dịp người ta nhìn cá mà đẩy người ta ra chỗ sâu hơn!

Olivia nhìn Mục Căn lên án.

“Ollie, đàn cá bên này còn đẹp hơn nè!” Đúng lúc này, Mục Căn lại chỉ xuống nước.

Olivia: …

Đeo kính bơi, tiểu chíp Ollie chui đầu xuống nước lần hai.

Nước biển ở đây quả nhiên càng lộng lẫy.

Bất đồng với đáy biển hắc ám lúc huấn luyện tại Học viện quân sự đế quốc, đáy biển nơi đây tỏa sáng ngời ngời. Ánh nắng xuyên qua từng tầng nước chiếu rọi xuống, phản chiếu lốm đốm trên lớp cát trắng dưới đáy. Đáy biển mọc đủ loại thực vật hình thù kỳ quái, thị lực của Olivia vô cùng tốt, cộng thêm kính bơi có chức năng phóng đại, hắn có thể thấy rõ từng thứ nhỏ bé nhất dưới đáy biển.

Có loài thực vật trông như rong biển, lá của chúng cứ mở ra khép lại, thay vì bảo giống thực vật, thì trông giống động vật hơn.

Đàn cá qua lại không ngớt giữa đám thực vật, cá đủ loại, màu sắc sặc sỡ, còn loè loẹt hoa hoét hơn cả cái phao của hắn.

Đáy biển là một thế giới khác hẳn với trên bờ.

Cho dù là Cantus quý hiếm, cho dù là thủ lĩnh của Học viện quân sự đế quốc, cho dù thường ngày mạnh mẽ cỡ nào… thì trong sinh hoạt, Olivia kỳ thực vẫn là tiểu chíp chưa có bao nhiêu kiến thức. Thế giới Cantus cũng tốt, thế giới nhân loại cũng vậy, Olivia đều là một bé con, dẫu vóc dáng cao lớn, song nội tâm luôn có một chỗ trống, ấy là những khiếm khuyết trong thời thơ ấu của hắn.

Hiện tại, chỗ trống bắt đầu được hắn bỏ vào thứ này thứ kia từng chút một.

Olivia ghét nước.

Chuyến du lịch đầu tiên trong đời là đi con sông nhỏ gần cô nhi viện, hắn ngộp nước, sau còn bị giam lại vì tội chuốc phiền toái cho nhân viên trông nom, bị nhốt trong một gian phòng tối đen, vừa bẩn vừa hôi. Chìm trong nỗi căng thẳng và sợ hãi, Ollie khi ấy còn rất nhỏ một mực chờ các người lớn thả mình ra. Nhưng trên thực tế, nhân viên cô nhi viện đã quên mất hắn, nhốt hắn ở đó chừng bốn ngày mới sực nhớ có một đứa trẻ như vậy, bấy giờ Ollie mới được thả.

Olivia cũng không thích tắm.

Nhân viên cô nhi viện tắm cho lũ trẻ rất thô bạo, có kẻ chà xát đau vô cùng, rất nhiều lông tơ của Olivia bị hung hăng nhổ đi lúc tắm, nhổ thì đễ, nhưng mọc lại khó lắm; Có người lại chẳng tình nguyện đụng vào lũ trẻ, họ sử dụng phương thức “tắm rửa” còn thô bạo hơn, lấy một cái ống, mở nước thật mạnh phun về phía đứa trẻ cần tắm. Nhìn mấy bé con ướt sũng nhảy tới nhảy lui trước áp lực nước quá mạnh, lũ người lớn còn hả họng cười.

Sừng To cũng từng bị ném xuống nước.

Nước, chỉ để lại đầy rẫy ấn tượng tiêu cực trong lòng Olivia.

Nước là lạnh lẽo, đáy biển là hắc ám… Kinh nghiệm từng trải của Olivia luôn luôn chỉ có từng đó.

Nhưng sau này, trong quãng ngày sống bên Mục Căn, Mục Căn lại cho hắn biết một loại nhiệt độ khác của nước biển.

Nước trong phòng tắm ấm áp quá đỗi, an toàn quá đỗi, bàn chải và bông tắm tạo ra bọt khí vừa nhẹ nhàng vừa trơn mịn, mùi hương cũng thiệt dễ chịu!

Mà hôm nay, Olivia phát hiện đáy biển cũng không chỉ toàn bóng tối —

Đầu ngập trong nước, Olivia nhắm hai mắt lại, tai bị dòng nước bịt kín, cảm giác có chút kỳ diệu.

Khi mở mắt lần nữa, Olivia liền trợn to mắt!

Mục Căn đã lặn xuống nước tự lúc nào, cậu bơi lội giữa làn nước bên dưới Olivia như một chú cá.

Thân hình mạnh mẽ khỏe khoắn, tứ chi thon dài chậm rãi lướt nhẹ là có thể bơi đi thật xa, màu da trên bờ nom rất khỏe mạnh, bây giờ lại có vẻ trắng nõn trong nước, Mục Căn thoạt nhìn khác chi một chú cá đâu!

Olivia chợt nghĩ tới tập tranh mới xem hồi nãy.

Mục Căn giống người cá trong tập tranh quá đi!

Olivia nhìn Mục Căn không chớp mắt.

Mục Căn không bơi một mình, trong khi cậu bơi, càng ngày càng nhiều đàn cá tò mò đuổi theo cậu. Olivia ngạc nhiên nhận ra, Mục Căn đã thành người dẫn đầu đàn cá từ lúc nào chẳng hay! Mục Căn bơi đi đâu, đàn cá liền bơi theo cậu về hướng đó!

Olivia đang ngắm đến mê muội thì Mục Căn đột ngột ngẩng mặt, mái tóc như dải lụa đen phiêu lãng lên trên, Olivia thấy Mục Căn cười với mình.

Hai tay Mục Căn nắm thành quyền, Olivia thấy cậu bỗng nhiên so hai quả đấm trước ngực, rồi bất ngờ tung về phía trước, một màn kỳ diệu phát sinh: Một vòng nước chợt bắn ra từ đối diện Mục Căn, bay thẳng tới chỗ Olivia.

“(*@ο@*) woa…” Olivia nhịn không được với tay chạm vòng nước của Mục Căn.

Nhưng hắn cách quá cao, nắm đấm nước chưa bay tới nơi đã biến mất trước mặt hắn.

Chẳng biết có phải nhìn ra dáng vẻ thất vọng của Olivia không, Mục Căn lại bắn ra một vòng nước khác ngay sau đó.

Lần này Olivia thành công xỏ cổ tay vô vòng nước.

Vòng nước “đeo” quanh cổ tay hắn một lúc mới tan biến, Olivia kinh ngạc khôn xiết. Mãi đến khi vòng nước đã biến mất thật lâu, hắn mới cúi đầu nhìn lần nữa.

Giữa đàn cá, Mục Căn tặng hắn một nụ cười tươi ơi là tươi.

Olivia khi không đỏ mặt.

Tiếp theo, Mục Căn liền dẫn đàn cá lại đây, vươn cánh tay thon dài nắm lấy bàn tay hơi cứng ngắc của Olivia.

Olivia đỏ bừng mặt, cảm giác lòng bàn tay được bỏ vào thứ gì, mở ra nhìn thì thấy mấy miếng trăng trắng.

Nhìn sơ giống… vỏ bánh bao bị ngâm nở?

Mục Căn gật gật đầu với hắn, ý bảo hắn cầm vỏ bánh cho cá ăn.

Thấy vỏ bánh bao trong tay Olivia, đàn cá vốn đang bu quanh Mục Căn tức khắc lao về phía Olivia một cách hung mãnh.

Bị đàn cá hung bạo dọa sợ hết hồn, Olivia nhìn Mục Căn mà 囧 囧 không thôi.

Té ra khung cảnh duy mỹ đàn cá bám theo Mục Căn… tạo ra bằng cách này sao…

Mục Căn quả nhiên là người hổng có duyên phận chi với lãng mạn sất… Vì quái gì phải cho mình biết chân tướng chớ!

orz

Olivia thầm thổ tào, rồi bắt đầu vui vẻ cho cá ăn.

Bất tri bất giác, hắn đã hết sợ nước.

Vị trí của Olivia quá cao, chỉ có số ít cá đến ăn, Olivia nhìn cá lớn càng thêm mỹ miều bên dưới mà có chút dao động, hắn nghĩ nghĩ một hồi, bèn chui ra khỏi phao bơi, thử duỗi tay ra, học theo phương pháp Mục Căn vừa dạy ban nãy để bơi tới chỗ cậu.

Ngay khoảnh khắc nắm lấy cánh tay Mục Căn, Olivia liền cúi đầu nhìn xuống, và nhận được ánh mắt cổ vũ từ cậu.

Hắn càng thêm yên lòng vững dạ.

Khắc phục xong chướng ngại tâm lý, Olivia rốt cuộc biết bơi, hai đứa cùng nhau cho cá ăn dưới đáy biển, quan sát thực vật, Mục Căn còn truyền thụ bí kíp bắn vòng nước cho Olivia. Olivia hết sức thông minh, chỉ học hai lần đã nắm vững, thậm chí còn học được cách tạo bóng nước dưới đáy biển.

Chứng kiến ánh mắt sùng bái của Mục Căn, Olivia càng đắc ý.

Bơi dưới nước một lát, rồi lên đẩy phao một chốc, họ thấm thoát đã bơi đến khu vực rất sâu.

Nước biển chỗ này tối tăm vô vàn, hình dạng cá cũng quái đản. Hai thằng bé rõ to gan, sâu thế mà cũng lặn không chút bối rối.

Olivia suy cho cùng vẫn là Cantus, ưu thế cơ thể càng lúc càng thể hiện rõ tại biển sâu, hắn lặn sâu hơn Mục Căn thấy rõ, thời gian chìm dưới nước cũng lâu hơn cậu.

Vì vậy, nhiệm vụ thu nhặt đá dưới đáy biển được vinh quang giao cho Olivia.

Bấy giờ, Olivia đang cầm lên một viên đá từ đáy biển thì loáng thoáng bắt gặp một người phía trên.

Ở đây chỉ có hắn và Mục Căn, thành thử Olivia theo bản năng cho rằng người nọ là Mục Căn.

Đáy biển quá tối, hắn nhìn không rõ lắm, nhưng dáng người kia rất giống Mục Căn, Olivia tức tốc bơi về hướng “Mục Căn”, cơ mà —

Phát hiện “Mục Căn” chẳng mảy may nhúc nhích, Olivia hoảng hốt!

Nghe nói người biết bơi cũng có khả năng chết đuối, Mục Căn bơi quá lâu nên chuột rút chăng?

Olivia không nói hai lời, ném luôn viên đá trong tay, tức khắc ôm Mục Căn bơi lên tầng nước phía trên.

Vừa ló đầu khỏi nước tức thì, Olivia liền đặt “Mục Căn” lên phao, sau đó nôn nóng nhìn về phía cái phao.

Thế rồi —

Hắn liếc thấy Mục Căn đang nhàn nhã phơi nắng trong phao.

Nhòm nhòm Mục Căn trong phao, lại nhìn nhìn thân hình trắng toát trên cái phao khác, Olivia trợn mắt.

“Ơ? Ollie, kia là ai vậy?” Mục Căn chú ý thấy một người khác, bèn chui người ngồi lên phao.

—–

Đôi chim nhỏ của tui, hai bé của tui ~ ngọt ngào quá đê TUT

Ps: chưa thấy ai phá mood giỏi hơn bà chị tác giả này =))

Bình luận





Chi tiết truyện