Thời điểm đào được Sừng To trắng xóa từ đống bột mì trong xưởng, nhìn cảnh tượng xung chung, toàn thân Olivia hỗn độn trong gió.
Ba ba, con xay hết chỗ bột mì này đó nha!
Sừng To nịnh nọt dùng miệng kéo kéo ống quần Olivia, ý bảo hắn nhìn mình.
Ở đó có một ít bột mì xay.
Đồng thời, những đế long trăng rằm khác cũng thấy Ollie vào cùng Alpha và Mục Căn, chúng khẩn trương nhìn bọn họ, con cầm đầu “moo” một tiếng thâm trầm, vờ vịt như lơ đãng nhắc nhở Alpha và Mục Căn mau nhìn thành quả lao động của tụi nó.
So với chỗ bột mì của Sừng To, bột mì tụi nó xay được thiệt y chang ngọn núi nhỏ!
“Làm khá lắm!” Vỗ vỗ cẳng chân cường tráng của đế long trăng rằm thủ lĩnh, Mục Căn khen ngợi nó.
Đắc ý dòm xuống Sừng To, đế long trăng rằm cao to uốn éo cái mông, tiếp tục đi xay bột.
Nếu chuyên gia của Học viện quân sự đế quốc hoặc giáo sư Mục Lan Toa của Học viện tổng hợp đế quốc mà ở đây, thể nào họ cũng sửng sốt đến nhảy dựng cho coi: Đế long trăng rằm quý hiếm, gây giống khó khăn, rất dễ chết non trong quá trình trưởng thành, cực khó chăn nuôi, thế mà lại lớn lên ngon cơm cỡ ấy trong xưởng nhỏ này!
Chẳng những ngon, mà còn có tận một đàn!
Olivia trợn mắt há mỏ dòm cái xưởng: Sừng To thấy đây là ***g, thực ra là vì nơi này có tường cao bao quanh thôi, trên thực tế nó là một khoảnh sân cực rộng. Bởi số lượng đế long trăng rằm đông, hình thể lại lớn, cái sân vốn dĩ rất lớn thoạt nhìn chật chội hết sức.
Hơn nữa… Một năm trước khi chưa rời nhà, trong nhà rõ ràng không có cái sân này.
Olivia quay sang nhìn Mục Căn bên cạnh.
Mục Căn thoáng nở nụ cười hiểu ý:
“Chắc tại để trên phi thuyền lâu quá, sau khi cậu rời nhà, đám trứng trên thuyền từ từ nở hết, vừa hay khi đó trong nhà bán bánh bao lời chút tiền, thế là mua luôn khu đất trống phía sau.”
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Mục Căn thở dài: “Kể ra cũng bất đắc dĩ. Giáo sư nói mấy con long thú một sừng này là cái gì… à đế long trăng rằm, là động vật được quốc gia bảo hộ, không cho bọn tớ giết ăn, thế là đành phải nuôi tụi nó, được cái tụi nó không kén ăn, dễ nuôi lắm, còn có thể giúp làm việc nữa. Bây giờ tụi nó đã là nhân viên không thể thiếu trong tiệm bánh bao rồi!”
Tựa hồ nghe hiểu lời Mục Căn, đế long trăng rằm đang kéo máy xay cách đó không xa càng thêm ra sức ~(≧▽≦)/~.
Olivia chỉ biết câm nín.
Bởi lẽ tự mình nuôi nấng Sừng To, hắn hiểu rõ địa vị của đế long trăng rằm tại đế quốc hơn bất kỳ ai, cũng biết cái sự khó nuôi của chúng nó. Ngay cả quá trình nuôi Sừng To cũng không thuận buồm xuôi gió, từng bị tiêu chảy rất lâu, hình thể tăng trưởng cũng không nhanh.
Mà đế long trăng rằm trong xưởng này toàn ăn cỏ, lâu lâu mới được cải thiện bằng đồ ăn Mục Căn nấu còn thừa (Nè… có thiệt là cải thiện hông dzợ o(╯□╰)o!!!!?), sáng vừa thức dậy đã phải làm việc, chuyện xa xỉ duy nhất là được phơi nắng (Ây! Bác cả nha, bác ngược đãi lao công kìaaaaa!), vậy mà chúng nó lại — khỏe như vâm là sao?!
“Cậu coi con này nè.” Đương lúc Olivia mải nhìn đế long trăng rằm mà trầm tư, Mục Căn lại gọi hắn. Cậu kêu Olivia đến, rồi chỉ một tiểu long đang cần cù làm lụng cách đây không xa: “Đó là quả trứng hồi trước tặng giáo sư Mục Lan Toa, ban đầu định cho cổ ăn, kết quả cũng bất cẩn ấp nở. Nhưng giáo sư Mục Lan Toa nói đầu nó hơi nhỏ, liền mang nó tới chỗ tớ, mỗi tuần lại thăm một lần. Cậu xem, giờ tướng tá nó còn đô hơn Sừng To nữa nha ~”
Olivia: …
Hắn gần như có thể suy ra ý định ban đầu của giáo sư Mục Lan Toa căn bản không phải vậy:
Giành được trứng đế long trăng rằm cực kỳ quý giá (tuy rằng còn kèm theo công thức nấu ăn), giáo sư Mục Lan Toa nhất định đã cố gắng lắm, bỏ rất nhiều công sức mới ấp trứng nở, kết quả tình hình phát triển của trứng không mấy khả quan. Cô hết cách, lại nhớ tới người tặng trứng là Mục Căn, nghĩ cậu có vẻ kinh nghiệm đầy mình. Vì vậy, cô vô cùng trịnh trọng nhờ Mục Căn nuôi đế long trăng rằm nhà mình vài ngày…
Cuối cùng, Mục Căn sai bảo cục cưng nhà người ta như thằng culi.
 ̄▽ ̄
Ngẫm nghĩ kết quả kiểm tra sức khỏe mới đây của Sừng To, xong nhìn nhìn tiểu long của giáo sư Mục Lan Toa rõ ràng phá vỏ sau, hình thể lại bự con hơn, Olivia vỗ đầu Sừng To: “Sừng To ngoan ~ tiếp tục chăm chỉ làm việc nha.”
Cõi lòng tràn trề mong đợi, cứ ngỡ sắp được ba ba mang ra — Sừng To ngây dại.
“Ê lính mới, mau lại đây làm việc, không làm việc đàng hoàng coi chừng bị băm thành nhân bánh bao!” Tiểu đế long trăng rằm của giáo sư Mục Lan Toa đến ủn nó một cái.
Sừng To… nín ngay và luôn!
Mặc kệ nước mắt rơi lộp bộp xuống bột mì, Sừng To nỗ lực làm việc tiếp.
Sau một ngày làm việc, giành cơm thừa không lại mấy con khác, Sừng To đành phải ăn chút cỏ trộn bột mì, nằm giữa đám đồng bạn mà bụng kêu rột rột. Trước khi ngủ, Sừng To thề ngày mai nhất quyết phải cố gắng giành ăn! Phải ăn được nhiều cơm thừa hơn!
Bất tri bất giác, từ cái đứa kén ăn, không phải món ăn nhân viên quản lý chế biến tỉ mỉ thì không ăn, mục tiêu long sinh của Sừng To đã đổi thành cướp được nhiều cơm thừa hơn.
 ̄▽ ̄
Thật đáng mừng, sau này Olivia không cần lo vấn đề kén ăn của Sừng To nữa rồi. Một tháng sau, tốc độ trưởng thành của Sừng To rốt cuộc đuổi kịp tiểu long của giáo sư Mục Lan Toa.
Đương nhiên, đây là chuyện tương lai.
Vì bữa tối nay là Olivia nấu, Mục Căn chịu trách nhiệm bày bàn, nên nhiệm vụ rửa chén liền vinh dự rơi vào người Sigma.
Sigma hơi bực: “Tại sao Sigma không ăn mà vẫn phải rửa chén?”
Tuy nhiên, lải nhải vài câu xong, hắn vẫn ngoan ngoãn cầm chén rửa sạch sẽ. Manh Manh thì cực kỳ tự giác giúp hắn lau khô chén đĩa đã rửa sạch.
Trong lúc nhóm người máy dọn bàn ăn, Olivia bị Alpha bắt đi tắm.
Olivia nằm trong bồn nước ấm thật to, ngó nghiêng phòng tắm mới tinh – thấy có chút là lạ.
Bồn tắm lớn mới đổi, thể tích to hơn cái cũ chừng gấp đôi, gạch men cũng mới, hoa văn rõ là loè loẹt, vừa nhìn là biết thẩm mỹ của bác Eta. Nếu là bác Alpha, chắc mẩm sẽ chọn gạch men đồng màu.
Olivia tát bọt nước lên người, lẳng lặng suy nghĩ.
Hôm trước hắn còn ở Học viện quân sự đế quốc, trong tòa nhà thuộc về thủ lĩnh, hôm qua hắn gấp rút lên đường bằng phi thuyền, hôm nay hắn ngồi trong bồn tắm nhà mình, cảm giác phi thực tế quá đỗi.
Kỳ nghỉ sẽ kết thúc sau bốn mươi ngày, sang năm học kế tiếp là có thể tiếp nhận nhiệm vụ rồi, đến lúc ấy nhất định phải đi quân đội trước —
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng Mục Căn, Olivia lập tức bứt tâm trí khỏi việc học viện.
“Ollie, nước thế nào? Cần thêm nước nóng hay nước lạnh hông?” Mục Căn lớn tiếng hỏi ngoài cửa.
“Khỏi, vừa rồi.” Olivia vội đáp một câu.
“Ờ.”
Sau đó, Olivia nghe tiếng mở cửa, ngay tiếp theo, Mục Căn ở trần chỉ quây mỗi khăn tắm cũng bước vào.
Olivia: (⊙ o ⊙) Hở!?
“Tớ vô kỳ lưng cho cậu.” Mục Căn lắc lắc cái khăn bên tay trái, cười ha ha.
Mặt Ollie… chậm rãi hóa đỏ.
Đoạn, hắn ngồi dịch lên trước, lộ sau lưng ra, ngoan ngoãn để Mục Căn kỳ lưng.
Cảm nhận được thân nhiệt đặt lên lưng mình, Olivia dễ chịu muốn hừ thành tiếng.
“Ollie, cậu không tắm lâu lắm rồi đúng hông? Dơ quá à!” Giọng Mục Căn truyền đến từ phía sau, Olivia nghe hiểu ý tứ trong lời cậu, mặt càng đỏ tợn.
“… Bình thường đâu có ai kỳ lưng giùm tôi đâu…” Hắn nhỏ giọng nói.
“Tức là cả năm rồi Ollie không tắm rửa đàng hoàng hả?” Mục Căn cất giọng rầu rĩ.
“Nè, Ollie, cậu muốn thử cái này hông?” Bỗng dưng, Olivia cảm giác lưng mình bị tay cậu chọc nhẹ một phát, hắn quay lại theo phản xạ, thấy Mục Căn đang giơ tay phải, cùng với cái bàn chải thật to.
Thứ vũ dực long yêu thích nhất! Bé con vui cùng chải chải!
Thấy bàn chải cỡ đại Mục Căn cầm trong tay, Olivia thiệt muốn há hốc mồm!
Olivia nhìn Mục Căn đầy lo sợ, rồi chậm chạp quay lại, sau đó —
Một bé con Cantus lông xù liền xuất hiện trong bồn tắm!
Tuy rằng vẫn hơi gầy, nhưng mập hơn xưa khoảng một vòng, lông cũng dày hơn nhiều.
Mục Căn sờ sờ lông trên người Ollie, gật gù hài lòng, bắt đầu ra sức dùng bàn chải chải lông cho Ollie: “Tớ biết mà, bàn chải này chắc chắn hợp với Ollie.”
“Chíp ~” Người chải lông cho mình là Mục Căn, Olivia híp mắt, mãn nguyện chíp một tiếng.
Chải chải lông đầu, chải chải lông lưng, bụng cũng phải chải chải chải ~
Bồn tắm rộng cực kỳ, Olivia hình thái con non ngửa cái bụng nằm chễm chệ bên trong. Được chải quá thoải mái nên hắn nhắm mắt luôn, lúc chải đến bụng, chẳng biết có phải chải trúng dây thần kinh thư thái hay không, mà hai cái chân mảnh của Olivia nhịn không được giật giật, vểnh lên. Vì thế sau đó, hắn cảm giác chân mình được Mục Căn nhấc lên, rồi cũng được chải chuốt thật tỉ mỉ mà hữu lực.
Khi mới chải lông cho hắn, Mục Căn không dám dùng sức quá mạnh, hình ảnh chải cho lông rụng đầy đất hãy còn mới như in trong ký ức cậu, cậu sợ lông Ollie lại bị mình làm rụng. Nhưng sau khi chải nhẹ mấy cái và cẩn thận quan sát bàn chải, cậu rốt cuộc yên tâm: Lông Ollie chắc ghê, chả rụng sợi nào hết!
Thế là cậu dốc cạn bản lĩnh toàn thân giúp Ollie chải lông.
Sức Mục Căn chẳng thể nói là yếu, song khí lực gần như tra tấn đối với người khác lại vừa vặn với Cantus, nên chờ khi Mục Căn chải xong, thoa sữa tắm chải lại lần nữa, Ollie đã ngáy o o.
“Tách!” Một tay cầm bàn chải, Mục Căn kiềm lòng chẳng đậu phải chụp một tấm lưu niệm cảnh Ollie ngâm nước.
Đặt máy ảnh sang một bên, cậu bắt đầu xối sạch lông cho Ollie, xả hết nước trong bồn tắm, nước chảy cạn rồi thì sấy lông. Đợi Ollie một lần nữa biến thành tiểu chíp bông xù sạch bong, bấy giờ cậu mới đánh thức hắn.
“Ollie, tắm xong rồi, đi ngủ được rồi.”
Ollie ngủ đến chảy cả nước miếng ngồi bật dậy.
Mục Căn tiện thể dùng khăn trên tay lau nước miếng cho hắn. Ý thức được mình vậy mà ngủ quên trong lúc tắm, Olivia tẽn tò cúi gằm mặt.
“Chíp?” Tôi vẫn chưa kỳ lưng cho cậu mà…
“Không sao, ngày nào Sigma cũng kỳ cho tớ, tớ sạch lắm nha!”
“Chíp…” Nhưng tôi muốn kỳ lưng cho cậu…
“Vậy mai nhờ cậu kỳ lưng giùm tớ được chưa ^_^.”
Ây nha! Mục Căn cứ giỏi đoán lòng người ta thế đó!
Ollie ngoạm cái khăn trên giá, lấy lòng giúp Mục Căn lau người. Hai thiếu niên gây động tĩnh quá ầm ĩ trong phòng tắm, Alpha rốt cuộc phải kéo cửa thật mạnh.
“Nên, ngủ, rồi!”
Ollie chíp đang tựa lên cửa cứ thế lăn lông lốc ra khỏi phòng tắm, nằm sấp trên sàn nhìn bác cả đang dòm mình từ trên cao, nũng nịu “chíp” một tiếng.
Alpha: Xác định xong, Olivia vẫn là con non, có thể ngủ cùng Mục Căn.
Thế rồi, một tay xách Mục Căn, một tay xách Ollie chíp, Alpha đích thân mang hai đứa nhóc về phòng ngủ.
Xa cách một năm, Olivia và Mục Căn lại lăn cùng ổ chăn.
Con thú bông làm từ lông rụng của Ollie đặt trên đầu giường họ, Olivia vừa lên giường đã ngửi thấy.
“Phù…” Olivia thỏa mãn nằm thẳng cẳng trong chăn.
Mục Căn lại chưa ngủ vội mà quy củ thay áo ngủ, đoạn lấy ra một gói to trong ngăn tủ, ngồi xổm bên cạnh Ollie.
“Ollie, quà tặng cậu nè.” Mục Căn chọt chọt Olivia, nói khẽ.
“Chíp?” Olivia tức tốc ngồi dậy từ ổ chăn.
Mục Căn mở gói to, triển lãm món quà bên trong trước mặt Olivia: Một cái quần.
Ắc… còn là một cái quần thủng lỗ chỗ nữa chớ. Tay nghề hơi kém, rành rành là một cái quần vốn rất hoàn hảo bị người ta cắt lủng.
Olivia: (⊙ o ⊙)?
“… Xin lỗi, hồi trước khâu lại quần cho cậu xong mới biết đó là mốt, nên giờ tớ cố ý chuẩn bị quần có lỗ cho cậu nè, tớ mua nhiều lắm nhen! Ollie có thể thường xuyên mặc quần lỗ lỗ ở nhà rồi ~(≧▽≦)/~!” Mục Căn chỉ chỉ tủ quần áo gần đó, một hàng quần treo sờ sờ, cái cái đều có lỗ!
Olivia trầm mặc.
Ngày xưa mặc quần lỗ, một mặt dĩ nhiên là chạy theo mốt, nhưng nguyên nhân thực sự ban đầu là quần rách chẳng ai vá cho.
Từ khi gặp một nhà Mục Căn và các người máy, hắn không còn mặc quần lỗ nữa.
Song, Mục Căn tặng cái này cho mình chứng tỏ cậu ấy vẫn nhớ rõ, nhớ rõ tình huống lúc cả hai gặp mặt, nhớ rõ chuyện về mình.
Olivia thấy vui vui.
Olivia gượng gạo ngoạm lấy cái quần lỗ lỗ, xong giấu nó xuống dưới gối.
Kế tiếp, hắn lại móc ra một tấm thẻ dưới gối, dùng miệng đẩy thẻ đến trước mặt Mục Căn.
“Sổ tiết kiệm?” Mục Căn ngẩn người.
Olivia trịnh trọng gật đầu.
Chẳng biết tặng Mục Căn cái gì mới tốt, cuối cùng hắn quyết định giao toàn bộ tiền để dành của mình.
Mục Căn dòm dòm số dư trên thẻ.
“0?” Cậu nghiêng đầu.
Gương mặt ẩn dưới lớp lông xù của Olivia thoắt cái đỏ bừng: Thôi tiêu! Quên béng mất, mình tiêu sạch bách trên đường từ khuya rồi còn đâu!
“Chíp ~ chíp chíp chíp!” Dù hiện tại rất ít, nhưng về sau tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để tiền biến ra nhiều thật nhiều!
Hắn chân thành hứa hẹn, vươn cánh nhỏ vỗ vỗ ngực.
“Ừa.” Mục Căn cười tít mắt.
Ollie vẫn thích xài tiền phăng phí như vậy, để mình tích cóp giùm cậu ấy là được rồi – Mục Căn sờ sờ lông Ollie, cũng cất sổ tiết kiệm xuống dưới gối mình.
Gối lên quần jean lỗ lỗ và sổ tiết kiệm với số dư bằng không, Olivia cùng Mục Căn rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
—–
Hai bé nó an ủi con tym già cỗi của tui ~~~~
Bình luận
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1