chương 155/ 274

Đêm qua, trước khi ôm một đống đồ về ngủ, Olivia bâng quơ hỏi Mục Căn có muốn sống chung với hắn không: Phòng hắn không tốn tiền ( ̄▽ ̄) + sân có thể trồng rau (thỏa mãn thú vui nhỏ của Mục Căn) + có máy giặt có nhà bếp (không biết giặt quần áo cũng vô tư đi) + đi bộ đến căn tin số ba chỉ cần 25 phút (với tốc độ lao đi điên cuồng) + Sừng To rất nhớ cậu (Sừng To: Moo ~)…

Thuận miệng nhắc tới mấy ưu điểm trực tiếp hoàn toàn phù hợp với phương hướng suy xét của Mục Căn, Mục Căn ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối đề nghị nghe rất chi mê người này: Thân là thực tập sinh gọi phải tới liền, cậu cứ ở nguyên nơi được chỉ định thì tốt hơn. Lúc tan tầm, tiền bối còn đặc biệt dặn cậu phải đặt chuông báo thức năm giờ dậy đi làm!

Hơn nữa, ký túc xá công nhân viên của căn tin số ba cũng miễn phí, bây giờ vườn hoa ngoài căn tin lại do cậu chăm sóc, cứ sống phía sau căn tin thì có thể tới địa điểm công tác trước tiên, cậu sẽ tranh thủ đến phòng ngủ của Ollie thăm Sừng To.

Olivia đành tỏ vẻ đã hiểu, sau đó chu đáo rời đi thật nhanh, để Mục Căn có thể ngủ sớm một chút.

Quả nhiên, hừng đông năm giờ hôm sau, cửa phòng Mục Căn bị người gõ ầm ĩ. May thay Mục Căn đã dậy từ trước, cậu sửa soạn đơn giản rồi tức tốc ra ngoài cùng mấy tiền bối.

Họ đây là đi “thu thức ăn”.

Hàng ngày, nguyên liệu nấu nướng cung cấp cho thầy trò toàn trường ăn cả ngày được nhà cung cấp vận chuyển đến cửa hông tây nam theo quy định thống nhất của học viện. Cửa chỉ mở một lần mỗi ngày, cũng là lần giao hàng vào buổi sáng, thành thử các đầu bếp phải dậy từ sớm tinh mơ, giải quyết xong vấn đề nhập hàng trước khi các học sinh rời giường.

Người phục trách dẫn đội lần này là Tallinn, đầu bếp lớn thứ tư dưới bếp trưởng, hôm nay vừa khéo đến ca trực của hắn, nhiệm vụ mua hàng buổi sáng cũng rơi vào tay hắn luôn. Menu đã được bếp trưởng quyết định xong trước giờ tan ca hôm qua, cân nhắc tối đa đến vấn đề cân bằng dinh dưỡng cho các học sinh và hệ thống món ăn mà nhóm đầu bếp sở trường nhất.

“Menu hôm nay là: Thịt thú kobe hầm bắp cải vân xanh, cá karla nướng trái hương liệu, thịt heo và trái đô đô kho tàu, cơm gạo xanh…” Tallinn lẩm nhẩm thực đơn, nhẩm xong còn không quên hỏi một câu với phía sau: “Nhớ kỹ chưa?”

“Đã nhớ!” Phía sau lập tức truyền đến tiếng đáp của các đầu bếp, Tallinn cũng không lên tiếng nữa.

Khi cách cửa hông tây nam ngày càng gần, xe kéo của các căn tin khác cũng ngày một đông, đây vẫn là lần đầu Mục Căn nhìn thấy đầu bếp căn tin khác, cậu vừa điều khiển xe, vừa hiếu kỳ đánh giá bốn phía.

Mấy đầu bếp căn tin khác cao to quá chừng — đây là cảm thụ trực quan nhất của Mục Căn.

“Thực tập sinh, cậu đợi trên xe nhé, mấy người bọn tôi đi nhập hàng.” Cầm ra vài cái túi to trong cái hộp dưới ghế ngồi, nhóm tiền bối trưng vẻ mặt thấy chết không sờn xuống xe.

Mục Căn chả hiểu mô tê chi, song vẫn gật gật đầu, biểu thị mình sẽ trông chừng xe thiệt tốt.

Chẳng lâu sau, cậu đã vỡ lẽ đây là chuyện gì:

Mục Căn trợn mắt há mỏ chứng kiến cảnh tượng chiến đấu rau thịt bay tứ tung!

Đúng vậy, là cảnh tượng chiến đấu.

Vây kín mít một phi thuyền chở nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp của chín căn tin xách túi triển khai một cuộc chiến khốc liệt! Đúng là bếp trưởng mỗi căn tin đã quy định sẵn menu ngày ấy, nhưng nguyên liệu nấu ăn chỉ có từng đó, đồ chất lượng tốt càng hữu hạn, mà cũng đâu phải phân phối đồng đều, ai cũng muốn mua được nguyên liệu tốt nhất, thức ăn phải ngon thì mới thu hút càng nhiều giáo viên và học sinh đến căn tin mình ăn cơm, đúng không?

Vì thế, để tranh đoạt cá karla quý hiếm, đầu bếp căn tin số một và căn tin số bốn lao vào tẩn nhau!

Nhằm bỏ được mớ bắp cải vân xanh ngon nhất vào túi mình, căn tin số chín và căn tin số 5 cứng đối cứng!

Cảnh tranh giành na ná như vậy đâu đâu cũng có, mọi người rõ ràng đã quen lắm rồi, song phương đánh lộn, đồng thời vẫn không quên bỏ nguyên liệu vào túi mình, Mục Căn dòm đến ngu người.

Cậu rốt cuộc đã hiểu tại sao những đầu bếp tới mua nguyên liệu của căn tin khác lại đô con oai vệ đến thế rồi: Là để oánh (mua) nhau (đồ ăn) nha!

Cơ mà, ngó dáng vóc đầu bếp nhà người ta, lại nhòm nhòm tiền bối nhà mình, Mục Căn bỗng thấy lo lo.

Quả nhiên, không lâu sau khi các đầu bếp căn tin khác hả hê khiêng đồ mua được quay về, nhóm tiền bối căn tin mình cũng trở lại.

“Menu bữa này là: Bắp cải vân xanh hầm (hở? Thú kobe đâu?), trái hương liệu nướng (cá karla ở chốn nao?), thịt heo kho tàu (gượm đã – định cho thêm trái đô đô nữa mà?), cơm gạo xanh…” Tiền bối Tallinn mặt mũi bầm dập uể oải nhắc lại thực đơn hôm nay, có cải biến đôi chút.

Mục Căn lặng thinh: Nguyên liệu chính cũng không giành nổi ư?

Hèn chi căn tin số ba buôn bán tệ như vậy, không bột đố gột nên hồ, sáng không cướp được nguyên liệu tốt, ngay điều căn bản đã quyết định thức ăn của căn tin số ba thiếu năng lực cạnh tranh rồi!

Dưới tình huống ấy, các đầu bếp căn tin số ba đã rất lợi hại, bởi quanh năm suốt tháng chỉ có thể sử dụng nguyên liệu kém nhất, “nguyên liệu không đủ, sáng ý tới đây”, ai ai trong số họ cũng nắm giữ tuyệt chiêu dùng nguyên liệu giá bèo:

Không giành được rau lục trấp hoàn chỉnh (← ghi chú: muốn bán và chế biến loại rau này cần cả gốc)? Không hề gì! Đôi tay linh hoạt của họ có thể thu gom lá rau lục trấp nhặt nhạnh được rồi chắp vá thành một rau lục trấp chuẩn đét;

Mấy loại thịt cũng không cướp được thì biết mần sao? Chớ hoảng nha ~ nhóm đầu bếp căn tin số ba phát minh đủ kiểu gia vị và nước sốt từ khướt rồi, sử dụng những gia vị và nước sốt ấy, họ thậm chí làm thức ăn chay ra được vị thịt cơ!

Tỷ như bắp cải vân xanh là loại nguyên liệu vô cùng cơ bản, phải hầm chung với thịt thú kobe nhiều mỡ mới ngon. Do vậy, một vị tiền bối luôn không giành được thịt thú kobe đã phát minh ra một loại nước sốt, loại sốt này làm từ mỡ heo thắng. Rõ ràng chỉ là thịt heo rẻ tiền nhất, nhưng thông qua công thức được ngâm cứu bí mật, số mỡ ấy lại manh mẽ cho ra hương vị thịt thú kobe cao quý. Mục Căn đã tự mình nếm thử món đó, hương vị hoàn toàn có thể lấy giả đánh tráo;

Không có cá karla, một tiền bối bèn nghĩ biện pháp sử dụng đầu thừa đuôi thẹo của mấy con cá khác để dày công chế luyện nên một loại nước sốt kiểu mới, dùng sốt này nướng trái hương liệu, trái hương liệu sẽ biến thành mùi vị như được nướng chung với cá karla, nếu mang trái ra đặt trước cửa bán, ách… sẽ tạo hiệu quả thị giác: Bán hết cá karla rồi, chỉ còn trái hương liệu thôi.

“Có thể tạo cảm giác rằng căn tin số ba vẫn giành được cá carla, chẳng qua các học sinh tới chậm rồi, cá đã bán hết.” — Đây là nguyện ước ban đầu của người phát minh nước sốt.

Tại Học viện tổng hợp đế quốc, Mục Căn tiếp thu nền giáo dục ẩm thực chính thống nhất, sử dụng nguyên liệu tốt nhất làm ra hương vị ngon nhất là mục tiêu mà các giáo viên tận lực giúp họ đạt tới. Mà ở đây, Mục Căn học được cách lợi dụng nguyên liệu giá bèo tạo ra kỹ thuật làm giả tối thượng bằng nguyên liệu đánh tráo.

Ngày ngày thành thật làm việc, chưa từng kêu khổ than mệt, thái độ của tiền bối căn tin với Mục Căn từ không thèm đếm xỉa lúc đầu đến bây giờ tình nguyện kể vài chuyện xưa cho cậu nghe, xem như tiến bộ rất lớn rồi:

“Ngày xưa khi tôi còn đi lính, có dạo bị nhốt trên một hoang tinh tận ba năm, tinh cầu đó chỉ có một loại rau thân củ ăn được, mỗi ngày ăn chay, ăn tới nỗi các chiến sĩ đều tuyệt vọng, về sau tôi liền nghĩ: Giá nấu nó ra vị thịt thì hay biết mấy. Ngày ngày nghiên cứu, ngày ngày cân nhắc, cuối cùng thực sự thành công.” Do chưa kết hôn, bình thường đầu bếp Tallinn chỉ ngủ trong ký túc xá sau căn tin, sớm chiều ở chung, hắn dần trở thành đồng nghiệp Mục Căn quen thân nhất:

“Đừng xem nhẹ sức mạnh của thức ăn, lần đầu tiên cho các chiến sĩ ăn, ai cũng tưởng bọn tôi tìm được con mồi sống! Sĩ khí phấn chấn, sau cùng tất cả nỗ lực một phen, bọn tôi quả thực sửa được phi thuyền và trở về!”

Nhắc tới việc từng trải trong quân đội năm ấy, trên mặt đầu bếp Tallinn hiện vẻ hoài niệm sâu sắc.

Bình luận





Chi tiết truyện