chương 192/ 274

Năm năm sau.

Ngày 4 tháng 7 năm 399 lịch Ánh Sao, trời trong.

Tám giờ sáng, người máy Viên Đá thức dậy.



Ờm… Thiệt ra là khởi động máy. Không phải gầm giường, không phải tủ chứa đồ, hắn tỉnh dậy trên một ghế dựa, là chiếc ghế chuyên dùng để tắt máy. Mỗi người máy trong nhà đều có vị trí tắt máy ưa thích của mình, Sigma thích ổ chăn của anh trai, bác cả Alpha thích bên cạnh tủ lạnh, còn người máy Viên Đá thì chọn một ghế dựa đủ màu sắc.

Hắn tốn ba tháng tiền tiêu vặt để mua nó.

Từng thành viên trong gia đình đều có tiền tiêu vặt, do chủ gia đình là Alpha thống nhất phân phát, tuy thấp hơn tiền lương trung bình ở hành tinh Bạch Lộ, nhưng muốn gì đó chỉ cần để dành mấy tháng là mua được. Tiền tiêu vặt tháng đầu của người máy Viên Đá giao cho Mục Căn, tất nhiên Mục Căn lập tức trả lại hắn. Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Sigma, hai người đến một cửa hàng đồ dùng người máy cực nổi tiếng tại hành tinh Bạch Lộ để mua một thùng năng lượng vị táo.

Dẫu hương vị của năng lượng vị táo rất đặc biệt, nhưng đến tháng nhận tiền tiêu vặt thứ hai, người máy Viên Đá không dám lãng phí như vậy nữa, hắn lén lút đến cửa hàng sắt mua một miếng sắt nhỏ, nhờ thợ rèn viết lên một hàng chữ:

“Tên tôi là người máy Viên Đá, nếu bạn tìm thấy tôi, làm ơn giao tôi cho chủ nhân Mục Căn, địa chỉ: Hành tinh Bạch Lộ…”

Đoạn chữ này chính là toàn bộ nguyện vọng của người máy Viên Đá.

Hắn từng trông thấy một miếng sắt dạng này trên cổ một thú cưng gọi là chó tại ven đường, mới đầu hắn tưởng con chó kia là hàng bị trả. Song có một dạo, hắn tận mắt chứng kiến một chú chó con lạc đường được trao trả cho chủ nhân nhờ thông tin chỉ dẫn trên miếng sắt, hắn cũng vỡ lẽ điểm khác biệt giữa cả hai: Một loại đại biểu cho vứt bỏ, mà loại kia đại biểu cho triệu hồi.

Sắt là kim loại rẻ nhất, dù Viên Đá giữ gìn rất kỹ, miếng sắt vẫn cứ mấy tháng là rỉ sét. Sau Mục Căn tặng hắn một tấm bảng giống y đúc đeo trước ngực, nhưng không làm bằng sắt, mà làm bằng kim loại có độ chống ăn mòn cao hơn.

Viên Đá rất quý trọng cuộc sống hiện tại.

Trên đường đi, người máy Viên Đá lễ phép chào hỏi tất cả nhân loại mình từng gặp mặt, rồi như thường lệ lên xe huyền phù công cộng đi bán cầu xa xôi khác của hành tinh Bạch Lộ để mua đồ vật mà người máy tiểu A giao phó. Bởi hầu như ngày nào hắn cũng lên chuyến xe giờ này, nên tài xế xe huyền phù cũng biết hắn.

“Xin chào, ngài Annie.”

“Chào cậu, Viên Đá.”

Cùng lên xe huyền phù công cộng với Viên Đá trên cơ bản toàn là người máy bảo mẫu ra ngoài mua sắm, hết cách rồi, người máy bảo mẫu không được phép rời khỏi chủ nhân bằng cách điều khiển bất kỳ phương tiện giao thông nào. Nếu muốn đi xa nhà, họ chỉ có thể lên phương tiện giao thông công cộng, chẹp… Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví như người máy Beta, hắn đi xa nhà chưa bao giờ cần phương tiện giao thông, mà toàn dựa vào chạy, rõ là tiết kiệm và thực dụng hết chỗ chê.

Nhờ lên xe sớm, người máy Viên Đá được ngồi sát cửa sổ, hắn thích chỗ này vì có thể ngắm nghía phong cảnh ven đường. Dù đã nhìn những quang cảnh giống nhau ngót năm năm, song người máy Viên Đá vẫn ngắm đến say mê, ở đâu mọc thêm một cửa hàng, bớt một cửa hàng, cửa hàng nhà ai thay bảng hiệu… Hắn biết tất tần tật. Có Sigma làm mẫu, hắn còn sinh ra hứng thú với chụp ảnh, tuy màn hình tối của hắn cũng không có sẵn chức năng chụp ảnh (đa số người máy bảo mẫu không có chức năng chụp ảnh, vì gia đình chủ nhân không muốn bị lộ chuyện riêng tư), nhưng lại dùng tiền tiêu vặt mua một máy ảnh second-hand khá tốt.

Dưới sự giật dây của Sigma, Viên Đá và hắn còn lần lượt mượn danh nghĩa Mục Căn và Olivia đi tham gia cuộc thi nhiếp ảnh của hành tinh Bạch Lộ, sau đó Mục Căn đoạt giải (Viên Đá), mà Olivia (Sigma) thì bị loại một cách thê thảm.

Sigma càng thua càng máu, về sau dẫn Viên Đá đi tham gia quá trời cuộc thi. Thành tích của Mục Căn (Viên Đá) càng ngày càng tốt, thậm chí còn giành được một suất tham dự cuộc thi nhiếp ảnh mang tầm đế quốc. Về phần Sigma mạo danh Olivia, thành tích tốt nhất chỉ là giải xuất sắc.

Vì vậy, dưới tình huống chính chủ chẳng hay biết chi, chuyện ngài Olivia – nhân vật hot nhất Quân đội đang từ từ thăng chức – đam mê nhiếp ảnh lại thiếu năng khiếu đang vụng trộm lan truyền trong phạm vi nhỏ hẹp nào đó ← Thực ra, đam mê của hắn là sáng tác thơ cơ, ngặt nỗi lần nào cũng bị trả bản thảo orz;

Tương tự như vậy, Mục Căn cũng được gán cho cái nhãn đa tài đa nghệ ← giời biết cu cậu chả có tí gì gọi là thiên phú nghệ thuật -_-|||

Ánh nắng ấm áp rắc lên người Viên Đá đang ngồi bên cửa sổ, vỏ kim loại được sưởi đến là ấm áp dễ chịu, khi tầng mây lướt qua bầu trời, sẽ để lại trên người hắn một bóng râm nhàn nhạt.

Năm tháng bình yên.

Đúng lúc này, xe bỗng dừng đột ngột!

Đây chính là xe huyền phù công cộng lưu thông trong phạm vi tinh cầu đó! Tốc độ trung bình luôn hơn 600 km/h nha! Hậu quả khi thắng gấp dưới tốc độ này khỏi nghĩ cũng biết, cũng may toàn bộ hành khách trên tuyến xe đều là người máy, cũng may người máy có thói quen thắt dây an toàn. Ngay khoảnh khắc thắng gấp, mọi túi khí trên xe huyền phù phồng lên, từng người trên ghế ngồi được túi khí bao bọc, tránh được tất cả khả năng tổn thương một cách đặc biệt an toàn.

“Đằng trước phát sinh tai nạn giao thông, mong các hành khách đừng sợ hãi, hành khách bị thương xin lớn tiếng gọi cảnh sát, hành khách bị thương tương đối nhẹ xin tự kiểm tra trước, tiếp theo kiên nhẫn chờ cảnh sát cứu viện.”

Theo tiếng còi vang lên, cảnh sát lập tức vào chỗ, không lâu sau, xe cứu thương cũng có mặt. Vị trí của người máy Viên Đá khá tiện quan sát, hắn thấy cáng nâng đi hết người này tới người khác, hậu quả của tai nạn phía trước coi bộ có chút nghiêm trọng.

Nhưng cảnh sát hành tinh Bạch Lộ làm việc rất năng suất, họ đổ bộ lên xe huyền phù của Viên Đá cực nhanh, phát hiện trên xe cơ hồ toàn người máy, đám cảnh sát rõ ràng thở phào. Trước hết, họ đỡ tài xế nhân loại ra, xác nhận hắn chỉ bị u một cục, bấy giờ mới giải thích đại khái vụ việc đằng trước.

Hai xe huyền phù tư nhân chạy lấn sang làn đường của xe huyền phù công cộng, một xe huyền phù công cộng chạy trước xe chở nhóm người máy vừa vặn đối đầu với hai xe huyền phù tư nhân đang chạy ngược chiều. Hành khách trên xe huyền phù công cộng kia đều là nhân loại, thương vong thảm trọng.

Bởi xe huyền phù của Viên Đá cũng không tổn hại gì, nên họ được thả đi rất nhanh, cảnh sát điều một chiếc khác đến chở họ đi nơi cần đến.

Đồng thời, trong vũ trụ cách hành tinh Bạch Lộ hai vạn km, Mục Căn đang làm việc.

Mục Căn tiếp tục phục dịch trong quân đội một thời gian, tranh thủ thời gian rảnh sau khi huấn luyện để nghiêm túc chuẩn bị thi làm nhân viên công vụ, một năm sau trở thành một phần tử trong lực lượng nhân viên công vụ.

Hiện Mục Căn là một chỉ huy viên giao thông trên không cấp cơ sở đầy vẻ vang đó nha!

Cái gọi là chỉ huy viên giao thông trên không nghĩa sao tên vậy, chính là người chỉ huy giao thông trên không, nhưng “trên không” ở đây không phải bầu trời, mà là “vũ trụ”.

Chỉ huy viên giao thông trên hành tinh Bạch Lộ là một phần của nhân viên công vụ địa phương, chịu sự quản hạt của Lực lượng cảnh giới vũ trang địa phương và Bộ an ninh công cộng. Còn chỉ huy viên cần lái phi thuyền chỉ huy giao thông, đối tượng chỉ huy bao gồm tất thảy tinh cầu lân cận, lại thuộc về nhân viên công vụ quốc gia của đế quốc, chịu sự quản hạt của cảng vũ trụ tinh hệ Tử Dương Hoa.

Chậc, nghe vào tai hình như chả có gì lớn lao, nhưng thiệt ra cũng có tí vi diệu: Lực lượng cảnh giới vũ trang địa phương trên hành tinh Bạch Lộ – nơi đa phần là cảnh sát vũ trang đóng quân và Bộ quản lý an ninh công cộng đều lệ thuộc Quân đội; Mà tất thảy cảng vũ trụ của đế quốc vì liên quan tới đăng ký nhân khẩu, hộ tịch, nộp thuế… nên luôn là địa bàn của Quốc vụ viện.

Nói ngắn gọn, chính là thanh niên Mục Căn loáng cái từ người của Nguyên soái Rothesay thành người của ngài Sise.

Hơn nữa, bản chất của phương hướng thăng chức cũng thoắt cái bất đồng!

Quá trình thăng chức của người trước đại khái là từ “cảnh sát giao thông bắt trộm vặt, viết hóa đơn phạt, giúp cụ bà lái xe huyền phù trên không qua đường” lên “đại tướng Quân đội sát phạt quả quyết”; Người sau lại từ “cảnh sát giao thông bắt trộm vặt, viết hóa đơn phạt, giúp cụ bà điều khiển cơ giáp trên không qua đường” thành “đại thần quyền to nắm trùm tài chính một phương” đó nha ~

Còn có cơ hội trở thành quan ngoại giao nữa kìa!

Học giả đời sau từng nghiên cứu con đường lên chức của Mục Căn, phần lớn học giả cho rằng trong ba bước ngoặt lớn nhất cuộc đời cậu, thì lần đầu là khi kiên quyết nhập ngũ vào năm 393 lịch Ánh Sao, thứ hai chính là lần này:

Năm 395 lịch Ánh Sao, thông qua cuộc thi nhân viên công vụ, Mục Căn thực hiện cú chuyển biến thân phận hoàn mỹ, chính thức từ Quân đội nhảy sang vũ đài Quốc vụ viện.

Đời sau suy đoán rối rít về con đường mưu trí của cậu, nhưng với Mục Căn mà nói, đây chẳng qua là cậu đăng ký sai dẫn tới sơ xuất nho nhỏ thôi (← chàng ta xem danh sách gọi dự thi của nhà hàng xóm phố láng giềng, mà tên chức vụ gọi dự thi năm nay khéo sao lại thay đổi chút chút);

Mà với người máy Alpha, sai lầm lớn nhất hắn phạm phải trong nhầm lẫn lần này chính là: Đút lót lộn đối tượng.

囧!

Bánh bao đáng lẽ phải tặng cho người phụ trách cảng vũ trụ tinh hệ Tử Dương Hoa, nhưng lại bị hắn gửi đến Lực lượng cảnh giới vũ trang địa phương trên hành tinh Bạch Lộ và bộ trưởng của Bộ quản lý an ninh công cộng mới chết!

Lộn đối tượng cái gì, lãng phí đồ ăn cái gì… nhất định là sai sót không thể tha thứ —

Vì đăng ký nhầm, điểm thưởng trong quân tịch của Mục Căn hoàn toàn vô dụng, ơn giời cậu lái phi thuyền giỏi, ngoại ngữ càng tuyệt hảo, luật giao thông đã dày công tôi luyện, thế nên chức vị mà vô khối người đăng ký cứ vậy bị cậu giành được bằng thành tích tối đa.

Học bá chi chi đó, tiết kiệm xèng ghê luôn!

Chỉ huy viên giao thông được tuyển cùng đợt có tổng cộng ba người, họ nhậm chức cùng ngày, bắt đầu huấn luyện cùng ngày, song trước mắt chỉ mình Mục Căn có khả năng đảm đương công việc hoàn toàn độc lập, còn hai người kia vẫn là phụ tá cần tiền bối tiếp tục dẫn dắt thêm một đoạn thời gian.

—–

Cho ai ko hiểu: em nó tính thi làm nhân viên địa phương, nhưng lại đăng ký lộn làm nhân viên quốc gia

Ps: Giải xuất sắc nghe có vẻ dữ dằn nhưng thực ra là hạng tư nha mấy bạn =)))

Bình luận





Chi tiết truyện