chương 33/ 274

Trong lúc hoảng sợ cực độ, tư duy quán tính loáng cái kiểm soát toàn bộ hành vi của Olivia, đầu óc trống rỗng, thân thể run rẩy, cảm giác quen thuộc bắn tán loạn ra khỏi người —

Đây là xúc động biến thân.

Nhịn! Phải nhịn – Olivia khẽ cắn môi, cố gắng lấy lại tinh thần, tự nhủ với mình dù thế nào cũng phải nhịn.

Nhưng “Mục Căn” kia vẫn mỉm cười, chậm rãi vươn tay đến đây…

Bọn họ cách nhau gần như thế, vậy nên Olivia có thể thấy rõ khẩu hình miệng của “Mục Căn”.

“Đầu”, “Tôi”, “Rụng”, “Rồi”…

Olivia niệm lại từng chữ phát ra từ khẩu hình của đối phương, hắn nhìn “Mục Căn” kia cười, hai tay nâng cổ rồi vặn nhẹ một phát, giây sau, quả nhiên hái cả đầu xuống!

Nhẹ nhàng ném đi, cái đầu kia cười tủm tỉm lao về phía Olivia —

Olivia trợn mắt nhìn: Nhịn, nhịn, nhịn hết nổi rồi!!!!!!

Rốt cuộc khống chế không được nữa, Olivia biến thân.

︿( ̄︶ ̄)︿

Hắn biến thành một… bé gà con hơi còi cọc.

Sau khi hiện thân, chuyện đầu tiên gà con làm là dùng mông nện nát cái gương nom thế nào cũng thấy ngứa mắt kia. Nện xong, hắn còn nâng mông lên, cẩn thận xem xét mặt gương bên dưới. Tựa hồ cảm thấy cái gương đáng thương kia chưa đủ đáng thương, hắn lập tức nhảy dựng lên, bắt đầu dốc sức dùng móng vuốt đạp những mảnh gương vỡ, mãi đến khi thấu kính bị hắn ngược thành bột phấn, một cái bóng cũng chiếu không ra, bấy giờ Olivia mới an tâm.

Miệng kêu “chíp chíp” một cách ngang ngược, tiểu quái thú nhảy tới đạp đi trong phòng như khoe tài. Biến thành nguyên hình rồi, năng lực nhìn ban đêm của hắn càng tốt, ham muốn phá hư rốt cuộc được thỏa mãn, một mảnh sàn trong góc phòng bỗng thu hút sự chú ý của hắn.

Móng vuốt cấp tốc đổi hướng, chạy đến trước khu vực kia, dùng móng lật nhẹ lên —

⊙o⊙ Ô!

Nhiều tiền quá trời quá đất luôn!

Olivia — cũng chính là tiểu quái thú, nhìn cái thùng chứa đầy tiền dưới sàn nhà, thần trí cuối cùng cũng quay về, hắn sực nhớ ra mình tới đây làm gì.

Bọn họ đến tìm kho báu mà? Chỗ, chỗ tiền cổ này không phải báu vật lớn nhất sao!

Cẩn thận ngẫm lại, cái đầu con ma ban nãy vặt xuống hình như lăn tới vị trí này thì phải ~

Chắc con ma kia xuất hiện vì muốn mình phát hiện ra tiền nhỉ?

Cân nhắc cẩn thận xong, Olivia đột nhiên hết sợ, cao hứng “chíp” hai tiếng. Hắn suy nghĩ nát óc một hồi, rốt cuộc biến lại thành công, lấy quần áo dự phòng ở chỗ Manh Manh mặc vào, rồi bắt đầu vui vẻ nạy sàn, bê thùng lên.

***

“Phi thuyền này cũng rất lớn, có vẻ cao cấp phết, thường thì muốn lên phi thuyền này đều là người nhiều tiền, trên thuyền hẳn có nhiều thứ đáng giá lắm. Không thì mình đi săn kho báu đi? Có khi sẽ có đồ cổ nha! Qua bên này nè!”

Lúc ấy, Olivia nói xong câu đó liền chạy đi, để lại một mình Mục Căn ôm Alpha đứng tại chỗ.

Ollie vậy mà bỏ mình chạy đi — Mục Căn còn hơi kinh ngạc, nhưng cậu nghĩ thông rất nhanh:

Định chia làm hai đường khác nhau tìm kho báu, sau cùng so xem ai tìm được nhiều bảo vật hơn sao?

Nghe cũng thú đấy nhở!

Thế nên, Mục Căn hoàn toàn không phát giác điểm bất thường, hưng phấn ôm bác cả đi về hướng khác ︿( ̄︶ ̄)︿

Bởi ta nói, Mục Căn với Olivia thực chất đã tách ra từ khi đó rồi. Hoàn toàn không biết gì về tình huống của Olivia, Mục Căn thấp thỏm chấp hành nhiệm vụ tìm kho báu.

Tuy nhiên, Mục Căn bên này không gặp được âm hồn tặng tiền chi hết, quá trình tìm kho báu của cậu tràn ngập mạng nhện và tro bụi. Cuối cùng, ba lô của cậu cũng chất đầy “bảo vật” mong ước từ lâu.

Cậu nhặt được một cái đồng hồ báo thức rất đẹp — tuy phía trên không có kim đồng hồ;

Một hộp âm nhạc chế tác tinh mỹ — tuy hết kêu rồi;

Một thanh đao nhỏ — tuy không có vỏ.

Mấy món ấy có vẻ chẳng dính líu gì tới bảo vật. Trên phi thuyền đã bị cướp sạch tất cả mọi thứ, chúng nó bị vứt đại trong góc không ai để ý, mãi đến khi được Mục Căn nhẹ nhàng nhặt lên.

Những món đồ người khác chả thèm ngó ngàng lại là bảo bối mà Mục Căn từ nhỏ đến giờ chỉ mới nghe nói chứ chưa từng thấy đâu ~

Mục Căn hết sức hài lòng trước thu hoạch của mình, tiếp theo cậu cũng chuẩn bị quay về.

Tâm hữu linh tê với cậu còn có Olivia.

Mục Căn trang bị gọn nhẹ, Olivia kéo cái thùng nặng trịch đằng sau, hai người gặp nhau trên lối đi dẫn đến cửa nối tiếp.

Mục Căn cười, giơ tay vẫy vẫy Olivia, song phản ứng của Olivia vô cùng kỳ quái, không đáp lại cậu thì thôi, Olivia thậm chí còn do dự không tiến lên, rốt cuộc vẫn là Mục Căn tới chỗ hắn trước.

“Chào Mục Căn!” Manh Manh đang giúp đẩy thùng ló đầu ra chào Mục Căn.

Mới đầu Olivia quan sát Mục Căn đầy dè chừng, tiếp đó thận trọng sờ sờ cổ Mục Căn, thận trọng lay lay, cuối cùng mới nhìn Mục Căn bằng vẻ mặt sống sót sau tai nạn.

“?” Mục Căn mặc hắn rờ cổ mình, mặt ngập dấu chấm hỏi.

“Cậu nhất định không biết tôi vừa gặp cái gì đâu!” Xác nhận trước mắt là Mục Căn.thật xong, Olivia lôi sự kiện hồi nãy ra kể một hơi. Để chứng minh, hắn còn triển lãm cả cái gương nát mình vác về.

“Ban nãy tôi gặp ma chắc luôn!” Hắn thề son sắt: “Mới bảo đi tìm kho báu xong là gặp liền! Tôi cứ tưởng là cậu, hóa ra là ma nha!”

“Vậy sao? Cơ mà mắt Olivia tốt ghê, lúc ấy đèn pin hết điện, tớ chẳng trông thấy gì cả!” Mục Căn cười ha ha, nhưng chính câu này lại khiến Olivia ngớ người.

Alpha với Manh Manh là người máy, bọn họ khẳng định sẽ dùng hệ thống quét hình để nhìn trong tối, thành ra nhìn không tới;

Mục Căn là nhân loại bình thường, mắt không thể nhìn vật trong bóng đêm, nên cũng nhìn không tới;

Mà mình là Cantus, có năng lực nhìn trong tối cực siêu…

Chẳng lẽ lần này gặp ma là tại mắt quá tốt sao?

o(╯□╰)o

“Sao cũng được, nói chung tôi gặp được một con ma rất tốt.” Olivia dòm dòm cái thùng, trong lòng ngập tràn thỏa mãn.

Bảo vật là một chuyện, càng quan trọng hơn bảo vật là… hắn gặt hái được lòng can đảm mới.

Về sau hắn không sợ ma nữa đâu (≧▽≦)

Bình luận





Chi tiết truyện