chương 188/ 274

Mục Căn nhìn thoáng qua bác cả theo bản năng.

Bác cả nhìn thoáng qua toilet.

Mục Căn ngầm hiểu, bèn ôm mấy đầu to nhà mình, dẫn theo Manh Manh và ba ba tiểu A, bảy người máy một nhân loại chen chúc nhau tập hợp trong toilet.

“Bác cả ơi, con muốn giữ người máy Z2093 ở lại.” Mục Căn ngồi trên nắp bồn cầu nói.

Cậu dùng câu khẳng định.

Màn hình tối của nhóm người máy lấp lóe, lát sau, Alpha mới đáp bằng âm thanh cứng nhắc trước sau như một: “Được.”

Vì nuôi nấng Mục Căn lớn lên, nhóm người máy Alpha buộc phải học tập rất nhiều thứ, tỷ như Alpha phải nghĩ biện pháp buôn bán kiếm tiền, còn phải cân nhắc nên đưa Mục Căn đến học viện nào thì tốt hơn, Beta và Eta phải chuyên tâm suy xét con đường nhập hàng cùng tiêu thụ hàng hóa… Ngay cả người máy tiểu A lạc hậu nhất cũng phải lựa chọn nên mua loại thức ăn nào hàng ngày!

So với người máy chỉ cần nghĩ đến việc phục tùng mệnh lệnh của nhân loại, họ đã học xong kỹ năng “ra quyết định”. Nhưng họ tận lực không để quyết định của mình ảnh hưởng phán đoán của Mục Căn, từ nhỏ đến lớn, mọi quyết định trọng đại trong đời Mục Căn đều do chính cậu tự chọn, ví dụ như chọn học khoa Ẩm thực, hay dứt khoát đi nhập ngũ…

“Con đã nghĩ xong tiếp theo nên làm gì chưa?” Alpha hỏi.

Mục Căn gật đầu: Cậu chưa bao giờ là người nhất thời ấm đầu rồi ra quyết định.

Người máy Z2093 đích xác được Sigma nhặt từ bãi rác, nhưng hắn lại không phải người máy bị chủ sở hữu vứt bỏ theo đúng thủ tục. Tuy rằng bị “trả hàng”, hắn vẫn phải quay về nhà xưởng, hắn có biên bản lên thuyền, người sử dụng cũng đã điền thẻ trả hàng, nếu lâu quá không thấy hắn về, xưởng chế tạo Cơ giới Tô Mai nhất định sẽ lập hồ sơ mất tích. Dù Sigma nhặt hắn về là không sai, song việc phát hiện một người máy trước ngực có thẻ trả hàng sớm muộn gì cũng mang đến rắc rối cho họ trong tương lai.

“Người máy Z2093 thuộc về Cơ giới Tô Mai, con muốn liên hệ với Priestley trước, nói là chúng ta nhặt được người máy Z2093 ở bãi rác, trước đó con cần bác Pi kiểm tra thông tin nội bộ của người máy Z2093 hộ con…”

So với người máy, thế giới quy tắc của nhân loại vẫn linh hoạt hơn nhiều, đầu tiên Mục Căn muốn đột phá từ đây. Thay vì cuối cùng bị người khác phát hiện, chẳng bằng chuẩn bị chủ động lên tiếng trước, theo như lời người máy Z2093, hắn có vẻ chỉ là một người máy rất tầm thường tại Cơ giới Tô Mai, còn là người máy bị trả hàng.

“Ta có thể giúp con làm gì không?” Alpha hỏi câu cuối cùng.

“Dạ, chuyện bác Alpha có thể làm thực sự vô cùng trọng yếu.” Mục Căn giơ ngón tay sờ sờ mũi: “Nếu người máy Z2093 bị trả hàng, vậy… con nghĩ chắc là có thể mua cậu ta về, vốn riêng của con… xài hết từ đợt trước rồi, cần bác cả trả giùm tiền mua người máy Z2093 ạ.”

Nói xong, Mục Căn nghía bác cả một cái, cười ngượng ngùng.

“Được.” Alpha lập tức đồng ý.

Thương lượng xong chuyện cần làm, Mục Căn kết nối đến máy truyền tin của Priestley, nói mình nhặt được một người máy, cũng nói người máy này hẳn là bị trả về Cơ giới Tô Mai. Mục Căn thẳng thắn hỏi nếu cậu muốn người máy này thì càn làm thế nào, Priestley đồng ý sáng ngày mai sẽ tới khách sạn thương nghị với cậu.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Priestley, Mục Căn ngồi thừ ra.

Đúng lúc này, Alpha bỗng mở miệng: “Người máy A, đi xoa đầu Mục Căn.”

Xoa đầu nhẹ là một cách an ủi dịu dàng, nếu có tay, Alpha sẽ tự làm, hôm nay mất thân thể nên đành nhờ người máy tiểu A.

“Vâng.”

Vì vậy, Mục Căn được dịu dàng xoa đầu hai cái. Vỗ về của ba ba cắt ngang quá trình đực mặt của cậu, Mục Căn lần nữa phục hồi tinh thần, nhìn về phía Alpha – người có vẻ muốn nói gì đó với mình.

“Số liệu thân thể con cho ta biết cảm xúc hiện tại của con có chút bất ổn.” Alpha nói.

“Giống như người máy Z2093, hai mươi mốt năm trước, ta cùng Beta, Eta, Pi mang theo Sigma vẫn đang nằm trên dây chuyền sản xuất và chưa khởi động bỏ trốn.” Hắn thuật lại câu chuyện cũ chưa từng kể chi tiết với Mục Căn.

“Ta khẳng định chắc chắn rằng lần bỏ trốn đó hoàn toàn xuất phát ý thức của ta.”

“Cho tới bây giờ, ta vẫn không biết mình làm đúng hay không, nên cũng không biết người máy Z2093 làm thế là đúng hay sai, suy ra ta cũng chẳng thể cung cấp bất cứ trợ giúp nào cho lựa chọn của con.”

“Nhưng ta cho rằng việc chính xác trong chuyện này là gặp được con.”

Dứt lời, màn hình tối của tất cả người máy đều lấp lóe với Mục Căn.

Tầm mắt lần lượt lia qua mặt từng người máy, sau cùng Mục Căn ôm mấy cái đầu to thật chặt.

“Dạ, con hiểu rồi.” Mục Căn nói khẽ bên sườn mặt Alpha. Lúc đứng lên lần nữa, hai mắt cậu đã không còn mờ mịt, cậu mở cửa toilet, thông báo quyết định của mình cho Sigma và người máy Z2093 biết.

“Cậu, đồng ý mua tôi ư?” Người máy Z2093 thoáng đơ máy.

“Ừ, đúng vậy. Nhưng tôi cũng không chắc liệu chuyện này có thành công không.” Mục Căn thẳng thắn nói luôn kết quả có khả năng xảy ra.

“Được.” Người máy Z2093 cất giọng khô khan.

“Ngủ đi, sáng mai Priestley sẽ đến đây bàn chuyện với tụi mình.” Vỗ vỗ đầu Sigma, ôm lấy Sigma rồi thuận thế nhảy lên giường, Mục Căn chuẩn bị đi ngủ.

Người máy nhà Mục Căn cũng tắt máy như thường lệ, nhưng không phải ai cũng tắt, luôn có một người trực ban, người trực tối nay là Beta, màn hình tối của Beta lấp loáng ánh sáng xanh mờ mờ trong bóng tối.

Người máy Z2093 tất nhiên không có thói quen tắt máy. Sinh hoạt của gia đình Mục Căn bất đồng rõ ràng với chương trình được nhập vào đường nhìn trong cơ thể hắn, nhất thời hắn chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Đêm tối không gây chướng ngại cho thị giác của người máy, hắn nhanh chóng dùng màn hình tối xem xét gian phòng một lần, bắt đầu sinh hoạt theo trình tự thường nhật: Dọn sạch sàn nhà bằng động tác cực kỳ khẽ, sắp xếp lại mặt bàn, sau còn vô toilet chà bồn tắm và bồn cầu. Xác nhận hoàn cảnh chung quanh đã được dọn dẹp đạt chuẩn, hắn lại tìm được việc khác – quần của Mục Căn. Mấy ngày này Mục Căn thường xuyên lui tới các khu khai thác mỏ, quần bất cẩn bị rách một đường, tia nhìn như điện của người máy Z2093 phát hiện vết rách dài 4mm, đoạn hắn nhanh chóng tìm túi kim chỉ trong ngăn kéo phòng khách sạn để khâu lại, thậm chí còn ủi lại quần áo của Mục Căn.

Tiếp đó, hắn chẳng tìm được việc gì nữa.

Cách hừng đông còn bốn tiếng, người máy Z2093 nhìn nhìn bầu trời bên ngoài, rồi dè dặt bò xuống gầm giường. Rút mình hình chữ nhật kích thước nhỏ nhất, nắm chặt viên đá trong tay, liên tục vuốt ve, mãi tới khi mặt trời lại dâng lên.

Trời sáng.

Gia đình Mục Căn người rời giường, người khởi động máy, người máy Z2093 cũng thận trọng bò ra từ gầm giường. Mục Căn vừa tỉnh ngủ bị hắn dọa hết hồn, nghĩ hên là Ollie không ở đây, bằng không bị hù mém xỉu là cái chắc.

Nhớ đến Ollie, Mục Căn thấy vui vui, nhưng kế tiếp khi Sigma hỏi người máy Z2093 vì sao muốn ngủ dưới giường, tâm trạng cậu lại trở nên là lạ.

“Sau khi làm xong việc, chúng tôi luôn bị đặt dưới gầm giường, cũng có một số bị đặt trong kho hàng. Ở đây không có kho hàng…” Người máy Z2093 giải thích, hắn cũng không để ý vụ này lắm.

Sigma cũng thử xuống gầm giường nằm một lát, nhưng chả mấy chốc đã bò ra, tỏ vẻ không bao giờ muốn ngủ dưới đó nữa.

Trong khi Mục Căn rửa mặt, Tatalin đã đem bữa sáng lên đây, theo sát sau lưng hắn là Priestley, Priestley còn đẩy một toa ăn đầy ắp.

“À! Tôi biết người máy này, nhà tôi cũng từng có một con, là loại cũ Cơ giới Tô Mai sản xuất năm năm trước, người máy bảo mẫu xịn nhất thời đó là loại này.” Tatalin vừa nhìn liền thấy người máy Z2093 đang đứng sát chân tường, tiện tay đưa một túi cho Mục Căn.

“Ah! Cám ơn!” Trong túi là một bánh nhân mới ra lò, Mục Căn cám ơn Tatalin, đồng thời cũng chú ý thấy một từ: “Từng?”

“Ừ, người máy bảo mẫu đổi mới nhanh lắm, Pendra thích dùng sản phẩm mới nên thay người máy bảo mẫu như thay áo ấy.” Nói xong, Tatalin liếc qua người máy tiểu A theo phản xạ, nói tới cũng kỳ, từ hôm không cẩn thận hàn huyên một câu với người máy này, hắn trở nên hơi kỳ quặc.

Nghĩ đến người máy trong phòng Mục Căn đều là người máy bảo mẫu, Tatalin không nói tiếp đề tài này nữa.

Cẩn thận quan sát thẻ trả hàng trước ngực người máy Z2093 xong, Priestley bảo: “Người máy này đáng lẽ nên ngồi xe đi Cơ giới Tô Mai, sao lại chạy tới bãi rác? Chẳng lẽ chương trình gặp vấn đề?”

Tuy nhiên, hắn cũng an ủi Mục Căn: “Loại người máy bị trả hàng này muốn mua cũng được, trên nguyên tắc chỉ cần dọn dẹp trí não, cài đặt lại hệ thống là tốt ngay, để tôi nói chuyện giúp cậu, tiện thể nhờ Cơ giới Tô Mai cài đặt chương trình mới nhất, biết đâu còn có thể tiến hành thăng cấp ổ cứng chút đỉnh…”

“Không cần đâu, tôi chỉ muốn hỏi có thể… mua cậu ta nguyên vẹn như vầy hay không…” Mục Căn bày tỏ ý định thật sự.

Priestley kinh ngạc nhìn Mục Căn, Mục Căn cười cười với hắn.

“Được rồi, tôi thử xem.” Priestley rốt cuộc vẫn chấp nhận đề nghị của cậu, hắn nối máy truyền tin, vừa kết nối thành công, trên tường lập tức xuất hiện hình chiếu của người Priestley muốn trò chuyện.

Mục Căn nhận ra cô, là quý cô tóc vàng giúp họ chuẩn bị vật liệu ở Cơ giới Tô Mai.

Priestley nói thì nói nhưng vẫn giấu rất nhiều, chỉ bảo mình nhặt được một người máy ở bãi rác, sử dụng nửa chừng mới phát hiện có thẻ trả hàng, nên muốn thương lượng với cô để mua người máy này.

Đầu tiên, quý cô tóc vàng hỏi lại Mục Căn và Tatalin, sau đó kiểm tra thẻ trả hàng của người máy Z2093, ngay lập tức xuất ra thông tin tiêu thụ, xác nhận người máy đúng là bị người mua trả về, tới nay vẫn chưa được thu hồi, cô thoáng do dự.

Song Priestley nhanh chóng đánh lạc hướng chú ý của cô bằng vật liệu và đơn đặt hàng mới, cuối cùng quý cô tóc vàng đồng ý cho họ mua, nhưng người máy vẫn cần về xưởng xử lý con chip một chút.

“Vậy sáng nay chúng ta đến Cơ giới Tô Mai cái đã.” Priestley báo một tiếng, rồi tức khắc lia mắt qua người máy Z2093 tơi tơi tả tả: “Rất hoàn chỉnh, may vừa rồi không bị phát hiện, trước khi đi Cơ giới Tô Mai, chúng ta phải tháo vài thứ trên người nó xuống, dù sao tôi cũng mới bảo với người ta là đã dùng một ít vật liệu.”

Mục Căn dòm lướt qua người máy Z2093, Z2093 liền theo cậu vô toilet (nơi có hệ thống cách âm xịn nhất là toilet đó nhen).

“Xin dỡ cánh tay phải của tôi xuống.” Người máy Z2093 nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Thế là Mục Căn tháo xuống thật, nhận thấy nắm đấm siết chặt của người máy, Mục Căn ngẩng đầu hỏi: “Không lấy viên đá của cậu ra hả?”

Người máy Z2093 lắc đầu: “Nếu tôi mất đi ký ức, xin hãy nhận lấy viên đá này.”

“Không cần đưa viên đá này cho người mới, đó không phải tôi nữa rồi.”

Người máy Z2093 cung kính khom người, đẩy cửa toilet ra.

Cất kỹ cánh tay phải rồi, Mục Căn dẫn người máy trở lại Cơ giới Tô Mai, lần này họ đi thăm dây chuyền sản xuất người máy. Vô số cánh tay và đùi đang chạy trên băng chuyền, máy lắp ráp xung quanh nhanh nhẹn lắp chúng lại, rồi đặt xuống băng chuyền lần nữa để tiến vào trình tự kế tiếp…

Hàng loạt người máy giống nhau như đúc đứng chung một chỗ tạo cho người ta cảm giác tương đối chấn động!

Đi ngang qua phân xưởng gia công, nhân viên công tác tóc vàng đưa họ sang phòng cách vách, trong này toàn người máy cũ nát.

“Xin giữ lại trí não cũ của cậu ta.” Mục Căn dặc dò lần nữa.

“Còn phải xem ổ đĩa có bị phân mảnh nhiều không, nếu quá nhiều thì trong quá trình thanh lý khó tránh tổn thất một ít, nhưng tôi sẽ nhắc họ cố gắng giữ lại.”

Màn hình tối của người máy Z2093 lấp lóe với ba lô Sigma trên lưng Mục Căn, hắn cúi người một cái, đoạn đi theo nhân viên tóc vàng và đứng lên một thiết bị.

Tiếp theo là quá trình “dọn dẹp”.

Trong quá trình này, nhân viên công tác muốn xóa đi thông tin thân phận mà Cơ giới Tô Mai cài vào người máy, nếu thông tin không rõ ràng, thân phận của hắn vẫn là người máy bị trả hàng của Cơ giới Tô Mai.

Thực chất chả tốn bao nhiêu thời gian, vỏn vẹn một phút sau, quý cô tóc vàng vỗ vỗ tay, nhắc nhở nhóm người Mục Căn rằng người máy đã thanh lý hoàn tất. Chỉ tay vào người máy mới bước ra từ thiết bị, quý cô tóc vàng nói: “Giờ mọi người có thể đặt tên cho nó.”

Phát hiện nhóm người Mục Căn không lên tiếng, cô bèn cười cười: “Đương nhiên về rồi đặt cũng được.”

Tim Mục Căn đập bang bang, cậu dẫn người máy thiếu một cánh tay phải quay lại xe.

Priestley và Tatalin đều ngồi ghế trước, gia đình Mục Căn ngồi đằng sau. Nhìn người máy ngồi nghiêm chỉnh tại góc xe huyền phù, Mục Căn nhẹ giọng hỏi: “Tôi, có thể trả viên đá cho cậu chưa?”

Sau đó, Mục Căn liền thấy màn hình tối của người máy nọ nhấp nháy những đường cong ánh sáng màu lam.

“Được rồi.”

Người máy Z2093 trở về toàn vẹn.

—–

Mai với mốt ko có chương mới, mốt nữa thì… ờ… hên xui ~

Bình luận





Chi tiết truyện