chương 97/ 456

ại thấy cự nhân trăm trượng kia tựa hồ cảm nhận được thần niệm của Hồ Trung Phong dò xét, lộ ra vẻ châm chọc. Thân thể to lớn của y mỗi một bước trên mặt đất, đưa tới động đất ùng ùng. Y đi tới dưới chân núi Hàn Nguyệt, đánh ra một quyền, mơ hồ có lực dời núi lấp biển! Một quyền, trực tiếp chặn ngang Hàn Nguyệt sơn cao ngàn trượng đánh thành phấn vụn! 

Thạch quan nát bấy, Hồ Trung Phong trong loạn thạch vỡ vụn, bị trọng thương đánh ra, kinh hãi muốn chết. 

Ông ta phát hiện, người tới xâm phạm, không chỉ là kim đan lão quái, chiến lực lại vượt xa kim đan! Thậm chí mạnh hơn so với một ít kim đan hậu kỳ lão quái! 

- Hồ gia ta sao lại chọc phải nhân vật tàn nhẫn như vậy? Hồ vệ đâu rồi?

- Tôn nhi cứu viện tới chậm, mong gia tổ chuộc tội!

Một tên thanh niên áo đen, tay cầm trường mâu, cưỡi phi ưng yêu thú, năm trăm người đi theo phía sau, cũng cưỡi phi ưng, trong bóng đêm, như năm trăm đạo lưu quang, phóng lên cao! 

Hồ gia đại loạn! Hồ vệ thề một kích! 

- Bày trận giết ma, không chết không lùi!

Thanh niên áo đen cắn răng nói. 

Năm trăm Hồ vệ, buông ra yêu thú trời cao, lập tức diễn biến thành một trận thế hợp kích. 

Vân hợp trận! 

Trận này ở tu chân giới hơi có chút đại danh đỉnh đỉnh, hợp kích trận là huyền diệu nhất, có thể đem tất cả sự công kích của chiến vệ tập trung trên người thống lĩnh chiến vệ. 

Lại thấy trận thế đã thành, ngay lập tức từng đạo vân chỉ bay ra từ trong cơ thể mỗi một Hồ gia chiến vệ, vào trên người của thanh niên áo đen thống lĩnh Hồ vệ. 

Mà khí thế của thanh niên áo đen nhất thời bay lên, cơ hồ trong nháy mắt, liền từ dung linh sơ kỳ tu vi, đột phá đến dung linh điên phong! 

Dĩ nhiên, khí thế đột phá, chỉ có thời gian ngắn ngủi một chớp mắt... Thân thể của người thanh niên cũng không thể chịu đựng pháp lực mênh mông như vậy, cho nên, hắn cần phải một kích hao tổn đi tất cả pháp lực! 

Lôi mâu trong tay hắn càng ung dung vũ động vạn cân lực. Thanh niên áo đen quát lạnh một tiếng, cầm lôi mâu trong tay tế thành một đạo sét đánh, uyển như một đạo lôi đình minh diễm, phá vỡ bầu trời, lưu tinh chợt hiện. 

Trong lôi quang, một kích lực càng mang cao thủ cấp kim đan sơ kỳ! 

- Cho dù ngươi là kim đan sơ kỳ lão quái, vân hợp trận của Hồ vệ chúng ta cũng không phải là không đánh bại qua kim đan tu sĩ! Chết đi!

Trên bầu trời đêm, Hồ vệ từng người cưỡi yêu thú, pháp lực còn dư lại không nhiều. Pháp lực của bọn họ cũng chuyển vận cho thanh niên áo đen, lấy đó phát huy kim đan một kích. Năm trăm Hồ vệ đều sắc mặt lửa nóng. Còn thanh niên áo đen chính là Hồ vệ thống lĩnh, từng dựa vào phương pháp này đấu bại qua một kim đan lão quái mạo phạm Hồ gia! 

Bạch cốt cự nhân trước mắt nhất định không ngăn được thống lĩnh một kích, nhất định, nhất định là vậy! 

Chẳng qua là điều mà bọn họ mong đợi lại phải rơi vào khoảng không. Bởi vì bạch cốt cự nhân, nhìn lôi mang uy thế xung thiên, căn bản không hề động bộ dáng hợp tác. Biểu lộ duy nhất chỉ là nụ cười lạnh miệt thị. 

- Yếu, quá yếu!

Cự nhân cao trăm trượng, chỉ một cái lộ ra điểm trên lôi quang đánh xuống, trở tay một trảo, liền dễ như trở bàn tay bóp vỡ lôi quang của kim đan một kích đó. 

Đồng thời, cự nhân tựa hồ không còn tâm tình mèo vờn chuột nữa, ánh mắt lạnh lẽo, nổi giận gầm lên một tiếng. Một đạo sóng âm giống như thực từ trong thân thể khuếch tán đến ngoài mấy dặm! 

- Cốt đạo thuật, Cốt Ma âm!

Dưới tiếng ma hống ở đây, từng tên Hồ vệ, thân thể không dấu hiệu nào bể thành huyết vụ, ngay cả kêu thảm thiết cũng không phát ra được, liền quỷ dị chết đi. 

Năm trăm Hồ vệ hóa thành từng tiếng huyết bạo chi âm, đạo tiêu người mất! Mà thanh niên áo đen trước đó tràn đầy tự tin, lập tức bị một đạo độn quang phóng lên cao, xách cổ áo của hắn chạy trốn ra khỏi sóng âm! 

Thanh niên áo đen, chính là Hồ Minh con trai trưởng của Hồ gia. Còn người cứu hắn chính là Hồ gia đại trưởng lão, một lão đầu mặc tăng bào gầy nhỏ. 

- Tên ma này quá mạnh mẽ, Minh nhi, ngươi mau đi Tử Quang tông, thỉnh cầu kim đan trung kỳ lão tổ của bọn họ, tới cứu Hồ gia ta!

Tăng bào lão đầu đối mặt sóng âm đầy trời, một hiệp hợp Hồ vệ bị quần sát, mắt lộ hoảng sợ. Hôm nay gia tổ bị cự nhân một quyền trọng thương, mình nhất định phải khơi mào gánh vác chuyện thủ vệ Hồ gia! 

Một đôi giày cỏ dưới chân ông ta, nhẹ nhàng đạp một cái bầu trời đêm, nhất thời phát ra ti ti thanh quang. Mà độn tốc của ông ta lập tức đạt tới một tốc độ khủng khiếp, chỉ một chớp mắt, liền trốn ra ngoài mấy dặm. 

Độn tốc thật là nhanh, cho dù kim đan sơ kỳ lão quái cũng bất quá như vậy! Nhưng mà đại trưởng lão, lại chỉ là dung linh trung kỳ tu vi... 

Giày cỏ đó chính là kim huyền linh trang, thần thông là “Thần hành”! Có thể đề thăng suốt ba thành độn tốc của tu sĩ! 

- Chạy thoát sao?

Bạch cốt cự nhân hời hợt bước ra một bước, đạp một lực, mặt đất sanh sanh sụp đổ ba thước. Mà cự nhân chỉ một bước, liền vượt qua khoảng cách mấy dặm, xuất hiện sau lưng đại trưởng lão cùng thanh niên áo đen, một trảo bắt mạnh xuống. 

Hồ gia đại trưởng lão rợn cả tóc gáy, cự nhân kia nhìn như kịch cợm, lại hành động nhanh lẹ như vậy! 

Ông ta lập tức không chút do dự vỗ một cái vào trữ vật đại, mười ba thanh ánh lửa phi kiếm bắn ra. Đại trưởng lão bấm một pháp quyết, mười ba phi kiếm nhất thời một hóa mười, tồng cộng 130 đạo hỏa quang bóng kiếm, ùn ùn kéo đến, ác liệt gào thét, đâm về phía lòng bàn tay của cự nhân. 

Mười ba thanh ánh lửa phi kiếm đều là trung phẩm pháp bảo. Nhưng đại trưởng lão căn bản không trông cậy vào pháp bảo này có thể phá ra cự nhân thân thể phòng ngự, có mong chăng chỉ là trì hoãn chốc lát thời gian, chạy ra khỏi một con đường sống. 

Nhưng khiến cho ông ta khiếp sợ là mười ba thanh phi kiếm, ngay cả ngăn trở cự nhân một tia đều làm không được. Nó chưa chạm được bàn tay của cự nhân liền ầm ầm một tiếng, bạo tán thành mảnh vụn ánh lửa! 

Mà cự trảo của Bạch Cốt lại không còn vẻ thương hại, bóp mạnh một cái. Đại trưởng lão bị sanh sanh tạo thành một đoàn thịt nát! 

Chẳng qua là vào lúc ông ta hẳn phải chết, đại trưởng lão cầm mạnh trong tay thanh niên áo đen, vứt ra ngoài, khiến cho hắn thoát chết. 

- Minh nhi, trốn đi! Bỏ chạy đến Tử Quang tông, không được trở lại!

Đây là lời trăn trối sau cùng của đại trưởng lão. 

Tu chân là lạnh nhạt, ích kỷ, cần từ trong tu chân tư nguyên hữu hạn tranh đoạt, sát phạt ra con đường của mình. 

Nhưng mà tu chân cũng không phải là không ôn tình, chẳng qua là ôn tình đó, lại thường thường đến từ “Người đến lúc chết, lời nói cũng thiện”. 

Thấ mà bạch cốt cự nhân, hiển nhiên đối với giết hại không chút dao động. Đây là một tên ma lòng như thiết thạch! 

Một màn này, thấy tu sĩ còn sót lại của Hồ gia toàn bộ sắc mặt đại biến! Mấy dung linh lão quái còn thừa lại, cũng không có đại trưởng lão nào vĩ đại như vậy, tâm hệ Hồ gia, có bo bo giữ mình, cùng cự nhân kéo ra khoảng cách ngắm nhìn, có chăng là rất tin rằng hôm nay Hồ gia tất mất, thi triển độn quang muốn thoát đi! 

Về phần Hồ gia gia tổ Hồ Trung Phong, mắt thấy hồ vệ tiêu diệt, đại trưởng lão chết thảm, trong đầu của ông ta dâng lên một tia ngoan lệ, từ trong trữ vật đại lấy một ra viên đan dược hôi thúi. 

Thi Hủ đan, lấy hẳn phải chết làm giá, trong thời gian ngắn, đề thăng thực lực lên một cảnh giới nhỏ! 

Ông ta đã là dung linh điên phong cao thủ, lấy hẳn phải chết, đổi lấy kim đan tu vi trong thời gian ngắn, nói không chừng có thể cùng cự nhân đánh một trận! 

Mắt lộ ngoan sắc, ông ta một miệng ăn vào Thi Hủ đan, bắt đầu luyện hóa dược lực! 

- Cho ta thời gian, hài nhi môn, không được chết...

Ông ta cơ hồ hàm chứa gắng gỏi theo lời nói. 

Nhưng mất đi Hồ vệ, mất đi dung linh cao thủ ngăn trở, bạch cốt cự nhân như vào chỗ không người. Một cước đạp bể từng đạo trận chỉ, một chưởng nghiền chết từng người một tu sĩ. 

Mà ánh mắt của cự nhân chợt động, thấy mấy dung linh tu sĩ lại mưu toan chạy trốn, mắt lộ lãnh trào. 

- Hôm nay, bọn ngươi đều làm huyết thực cho bổn hoàng, ai cũng không trốn thoát! Bọn ngươi có biết, toái hư cao thủ vì sao bị gọi là toái hư không...?

Cự nhân vung chưởng, nắm chặc hư không trước người. Hai trăm dặm bên trong Hồ gia, hư không đua nhau bể tan tành, như một đạo bóng đen vòng tròn, vây lấy Hồ gia tu sĩ trong đó! 

Mấy dung linh lão quái không thu lại được độn quang, trực tiếp xông vào trong khe hư không đen nhánh u ám, kêu thảm thiết cũng không phát ra được, liền bị từng đạo “hư phong” vặn thành phấn vụn. 

Mà dung linh lão quái may mắn không xông vào bên trong độn quang đã kinh hãi muốn chết. Cũng không phải, toàn bộ Hồ gia vào lúc thấy kẽ hở của hư không đó đã là một mảnh tuyệt vọng! 

Ngay cả Hồ Trung Phong ăn vào Thi Hủ đan, nhìn bạch cốt cự nhân, đều lộ ra một tia cảm giác vô lực. 

Bởi vì bạch cốt cự nhân thi triển, chính là thủ đoạn của chưởng toái hư không... Toái diệt hư không, toái hư lão quái thần thông! 

- Người này, cuối cùng... là toái hư! Ha ha, Hồ gia ta vì sao có thể đắc tội lớn như vậy?... Ha ha, vì sao, vì sao?

Mà thanh niên áo đen Hồ Minh, giờ phút này che ngực, hộc máu không chỉ té xuống đất, chỉ bị hư phong cách mấy trăm trượng thổi một cái, hắn đã bị trọng thương. Hắn mắt lộ khiếp sợ, đây là thủ đoạn của toái hư mà hắn bình sanh lần đầu tiên thấy, nhưng căn bản không một tia vui mừng, có chăng chỉ là tinh thần suy tàn phải chết. 

Dưới toái hư, tất cả chỉ là con kiến hôi! Hôm nay, ai có thể ngăn cản cự nhân kia giết hại? Hồ gia tất diệt! 

- Hừ! Nhận chết là tốt rồi!

Bạch cốt cự nhân liên tục cười lạnh, mang tiếng nhịp bước ùng ùng, mặt đất chấn động, hoành hành phong tỏa địa giới của Hồ gia. 

Từng người Hồ gia tu sĩ run lẩy bẩy, mang ánh mắt sợ hãi như gia súc vậy, nhìn cự nhân. 

Mà cự nhân cười lạnh hắc hắc, thường thường một trảo lấy xuống, liền lập tức có hơn mười người tu sĩ bị chộp một cái mà chết.Tại chỗ ngay cả máu thịt xương cốt đều bị cự nhân nhai nát nuốt xuống, tình cảnh máu tanh hết sức. 

Dưới uy áp của toái hư cự nhân, dưới sát khí đó, căn bản không có bất kỳ Hồ gia tu sĩ nào có thể phản kháng. 

- Không, không được ăn, không được!

Hồ gia đại trưởng lão Hồ Trung Phong, phát ra tiếng kêu lên khàn cả giọng, bay lên trời, xông về cự nhân, nhất định liều chết! 

Không chuyện gì có thể so sánh bằng việc trơ mắt nhìn con cháu đời sau của mình bị ma đầu ăn tươi nuốt sống, càng đau lòng ôm đầu! 

- Liều mạng, lão phu liều mạng với ngươi!

Hồ Trung Phong xông về cự nhân, lại bi ai phát hiện, mình ngay cả vọt tới cự nhân trong vòng mười trượng đều làm không được. Khoảng cách cự nhân càng gần, liền càng bị cự nhân toái hư sát khí chấn nhiếp, mà căn bản không thể nào đến gần. 

- Hừ, ngươi không xứng! Chết đi!

Cự nhân cười lạnh, chỉ điểm một chút xuống, dưới chỉ phong đó, lão giả lập tức liền cảm thấy một thân máu thịt bắt đầu tịch diệt tan rã! 

Hồ Trung Phong lộ ra vẻ tuyệt vọng... Chết, rốt cuộc phải chết rồi... Nhưng mà điều này cũng tốt, chết do pháp thuật cuối cùng vẫn tốt hơn so với bị ăn thịt... 

Nhưng ngay vào giờ khắc này, một đạo sát khí kinh hồng chợt hiện, đột nhiên xuất hiện, chém bể toàn bộ sát khí phòng ngự quanh thân cự nhân! 

Mà một đạo bóng kiếm sáng chói như ngôi sao, ra tay như điện. Hư không bị đâm một cái, đâm trúng vào một mắt của cự nhân, bể lõm đi một con ngươi của y! 

Sau đó có một đạo âm thanh của thiếu niên lạnh nhạt ngay sau đó truyền tới. 

- Hắn không xứng, ta xứng sao...

Thanh âm kia, trong sự non nớt mang một tia tang thương hóa không ra. Trong bóng đêm, cùng khí thế của cự nhân đều cảnh sắc mùa thu. 

Kiếm ảnh đó mang phần hồn thần thông, đâm một cái vào hốc mắt của cự nhân, lập tức dẫn ra oai nóng rực cháy, đem hồn phách của cự nhân giấu ở xương tủy, thiêu hủy mạnh mẽ một đoạn lớn! 

Mà một chỉ nghiền nát Hồ Trung Phong bị sanh sanh cắt đứt. 

Hồ Trung Phong ngây người! Ai cứu ông ta? Không, phải hỏi là ai có thể cứu ông ta? Chẳng lẽ là toái hư lão quái? Nhất định là toái hư lão quái!

Hồ Trung Phong mạnh chống đỡ nhịp bước, ngừng ở đám mây, ánh mắt ngửa lên, lại thấy trên bầu trời đêm, một thiếu niên bạch y áo bào đen, giải trừ ẩn thân thuật “Niệm Ngụy quyết”, hiện ra thân hình. 

Mà vào lúc hắn xuất hiện, bốn phía lập tức liền xuất hiện vô số bạch cốt hư ảnh, trong lòng bàn tay cầm một thanh ánh sao. Trên mũi kiếm, một đạo huyết tuyến xán nhược minh hà, mới vừa rồi chém bị thương cự nhân chính là huyết tuyến kiếm khí đó! 

Bạch cốt hư ảnh, huyết tuyến hồng vụ đầy trời, cuồng phong nổi lên. 

Nhưng thiếu niên đứng trong gió ánh mắt lại có sự bình tĩnh như nước trong gương sáng. Sát khí đều bị thu hẹp ở trong lòng sau một kích của hắn. 

Hồ Trung Phong cảm nhận được thiếu niên tán dật ra pháp lực khí thế, lộ ra vẻ thất vọng, trong thất vọng, lại có sự nghi ngờ không cách nào lý giải. 

Không! Hắn không phải toái hư, chỉ là một dung linh điên phong thiếu niên! 

Nhưng dung linh điên phong thiếu niên, lại một kiếm đả thương toái hư, điều này sao có thể! 

Người này, có chút quen mặt... 

Đúng rồi, là hắn, chính là Ninh Phàm đệ tử kiệt xuất mà Quỷ Tước tông mới thu! 

... 

Bị Ninh Phàm một kiếm chém tới một mắt, cự nhân phát ra kêu thảm thiết thống khổ, như lôi đình nổ ầm. 

Phá vụn hư không, pháp lực của y hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, giờ phút này bị phần hồn trọng thương, pháp lực của y không tốt, không thể không thối lui ra cự nhân pháp tướng. 

Âm thanh của cự nhân bạo tán thành hắc vụ, mà trong hắc vụ, đi ra một tên thiếu niên quần áo màu tro. 

Thiếu niên này, chính là Vương Diêu, nhưng một đầu tóc bạc, tựa hồ là bởi vì phần hồn, mà cực lớn tổn thương hồn phách. Con mắt trái đỏ máu, mang sự giận dữ đùng đùng, hốc mắt phải tự nhiên chảy máu đen. 

Y bước ra một bước, chộp một cái mạnh về phía Ninh Phàm, lập tức một cổ bàng đại pháp lực khó có thể tưởng tượng, bạo ngược hoành hành trong bóng đêm hư vô. 

Nhưng mà pháp lực khuếch tán đến trước người Ninh Phàm, lại giống như thanh phong phất cương, khó mà làm bị thương hắn chút nào, có vô hình kiếm niệm nhất nhất chém bể. 

Mà cự nhân càng tăng lên sự tức giận, phát ra tiếng gầm tức giận! 

- Ninh Phàm, Ninh Phàm, Ninh Phàm! Bổn hoàng không giết ngươi, thề không làm người!

- Ngươi không làm được!

Ninh Phàm lạnh lùng nói, trong mắt lộ ra một cổ ung dung trấn định của cường giả.

Bình luận





Chi tiết truyện