chương 20/ 456

Kinh hãi! Ông ta hoàn toàn không biết lão ma ra tay khi nào, làm dơ pháp bảo của mình khi nào!

Nếu mình tùy tiện cùng lão ma tiếp tục giao thủ, uy năng của pháp bảo mất đi, hơn phân nửa phải chết dưới Hắc Ma viêm!

Nếu không phải tông chủ xuất thủ, mình đường đường kim đan lão quái, suýt nữa phải bị dung linh lão ma tiêu diệt.

- Hừ! Nho Thương Sinh, ngươi mà đi ra chậm một chút, lão tử thật không lưu tình rồi.

Lão ma há mồm hút một cái, hút Toái Đan đỉnh cùng Hắc Ma viêm vào trong bụng, cười lạnh nhìn Nho Thương Sinh, nhìn khiến cho Nho Thương Sinh cảm thấy không được tự nhiên.

- Vẫn là quy củ cũ... Giao một món bảo bối cho đồ nhi của lão tử, lão tử liền rời đi ngay, không nói hai lời...

- Bảo bối, Hắc Ma đại nhân, muốn cái gì...?

- Nho Huyền đan!

Lão ma móc móc ráy tai, thổi một cái.

- Cái gì ?! Nho Huyền đan là bảo vật trấn phái của Nho Huyền tông ta, uống một viên, sẽ có thể làm một cái tiên mạch dung linh...

- Mười viên, ít một viên, ta giết một tên kim đan của Nho Nguyên tông ngươi...

Lão ma móc móc mũi.

- Ngươi đây là cướp bóc! Mười viên! Lão phu một năm mới có thể luyện ra một viên...

Nho Thương Sinh sắp muốn phát khóc.

- Lão tử vốn chính là cướp bóc! Mười viên Nho Huyền đan, cộng thêm một trăm ngàn tiên ngọc. Lão tử cuối cùng hỏi một lần, cho hay là không cho? Không cho, lão tử sẽ đoạt đi cô nàng bên trong phòng của ngươi!

Lão ma ánh mắt lạnh lẽo.

- Không được cướp Tiểu Đào Hồng của ta... Cho, lão phu cho ngươi...

Nho Thương Sinh khẽ cắn răng, móc một ra cái trữ vật đại, kiểm bảo bối, bỏ vào trữ vật đại đưa cho lão ma.

Ông ta than thở liên tục, nhìn một cái Ninh Phàm bên cạnh từ đầu chí cuối, không nói một lời, phức tạp nói:

- Tiểu tử, ngươi có một sư phụ tốt đấy... Lão phu năm đó tu luyện, nếu như có sư phụ giúp ta cướp đan dược như vậy, lão phu đã sớm là nguyên anh, thậm chí hóa thần cao thủ...

Lão ma kiểm lại đồ, một cái không thiếu, tùy ý vứt cho Ninh Phàm, nhìn cũng lười nhìn.

- Đi, đi tới một chỗ, tiếp tục diệt tông!

Lão ma nắm lên bả vai của Ninh Phàm, cười ha ha một tiếng, hóa thành Hắc hồng đâm rách bóng đêm, độn đi tới một chỗ tông môn.

Còn Nho Thương Sinh thấy lão ma rời đi, thở phào mạnh một cái.

- Tông chủ, người này bất quá chính là dung linh, vì sao ngài sợ hắn như vậy? Ngài là nửa bước nguyên anh cao cấp cao thủ...

Lão nho tên là Mặc Phu Tử không hiểu hỏi.

- Chính là dung linh? Không phải lão tử bỏ tài sản bảo vệ tánh mạng, ngươi có mười cái mạng đều chết hết, biết không! Người này xem như chỉ có dung linh, nhưng cho dù là Vũ giới Thần hoàng, thấy hắn cũng phải... Tính rồi, ngươi không cần biết chuyện này. Giải tán, giải tán cho lão phu, cút về ngủ. Lão phu đi tìm Tiểu Đào Hồng...

...

Trong độn quang Hắc hồng, Ninh Phàm sờ cái trữ vật đại thứ hai bên hông, tâm tình phức tạp.

Mười viên Nho Huyền đan, một trăm ngàn tiên ngọc... Nho Huyền đan là tam chuyển đan dược, một trăm ngàn tiên ngọc cũng có thể xây lại Quỷ Tước tông rồi. Lễ bái sư mà lão ma cho hắn, thật không phải là lễ mọn.

Đường đường Nho Thương Sinh nửa bước nguyên anh thấy lão ma, sợ như thấy quỷ vậy. Ninh Phàm có lòng nghi ngờ, lão ma cường đại như vậy, ma mạch rốt cuộc là bị ai phế...? Mà vì sao ông ta lại giải tán Hắc Ma phái, đến Quỷ Tước tông làm một trưởng lão Ma Tôn...?

- Lấy thực lực của người, vì sao người phải ở lại Quỷ Tước tông...

Ninh Phàm có lòng nghi ngờ, cuối cùng hỏi ra lời.

- Bởi vì, Quỷ Tước tử đối với lão tử, có ân... Hắn biết rõ lão tử cừu nhân cường đại, còn chịu vì ta trị thương, nếu không có hắn, lão tử đã chết... Nếu không có hắn, tiểu Mai ngay cả cơ hội “chết” cũng không... Người có biết lão tử tại sao để cho ngươi gia nhập Quỷ Tước tông không? Lão tử hi vọng ngươi giúp lão tử báo ân... Cưới khuê nữ của hắn, làm con rể của hắn...

Vẻ mặt của lão ma, thương cảm mà nghiêm túc, làm gì có nửa điểm phách lối bá đạo mới vừa rồi.

Ninh Phàm dần dần có vẻ hảo cảm với lão ma. Con người này, dường như cũng coi là có chân tính rồi, mặc dù rất bá đạo yêu phạm hồn...

Tuy nhiên, có một chút Ninh Phàm làm sao đều không cách nào tiếp nhận, lão ma thiếu ân tình của Quỷ Tước tử, tại sao để cho mình báo đáp...

- Người báo ân, vì sao bán con cho con gái của Quỷ Tước tông chủ?

Ninh Phàm khều chân mày một cái.

- Mẹ nó, ngươi đi lượm không không một con vợ, có cái gì mà không nguyện ý chứ! Ngươi không phải thích song tu sao, vợ nhiều mới đủ dùng chứ!

- Con không muốn, cô gái đó quá kiêu ngạo...

- Ngươi lặp lại lần nữa không muốn!

Lão ma nổi dóa.

- Không muốn...

- Thử lặp lại lần nữa!

- Không muốn...

- Ngươi!

- Không muốn...

- Lão tử thu ngươi làm đồ đệ, thật con mẹ nó xui xẻo mười tám đời nhà ta! Được rồi, lập tức đến Lan Nhược tự, chuẩn bị động thủ, cô nàng này, cũng không dễ hù dọa như Nho Thương Sinh...

Lão ma thu ánh sáng Hắc hồng, cùng Ninh Phàm đạp trời đứng ở một chỗ thanh sơn chi không, nhìn miếu thờ khoáng đạt phía dưới, ánh mắt hơi có ngưng trọng.

- Lan Nhược tự lão yêu bà là chân chánh nguyên anh cao thủ, tu vi ta bị phế, diệt tông cũng phải lưu chút tình, chỉ có thể đập hai đỉnh...

- ... Đập hai đỉnh, đó gọi là lưu tình sao?

Ninh Phàm cổ quái nhìn lão ma.

Toái Đan đỉnh, tế lên, rơi xuống!

Một đỉnh, trận pháp bể tan tành. Hai đỉnh, sơn môn sụp đổ.

- Lão yêu bà, cút ra đây cho lão tử!

Trong bóng đêm, Lan Nhược tự bốn phía sáng lên lửa yêu xanh tối tăm, mà một đạo giọng giận dữ diêm dúa truyền ra từ trong chùa.

- Hàn Nguyên Cực, ngươi còn dám tới, lần này, lão nương nhất định ăn sống ngươi!

Bất chợt, một cổ yêu khí ngất trời như cự long tỉnh lại truyền ra từ trong chùa. Hàng ngàn hàng vạn cây già khô đằng, như đao ung dung đâm rách bầu trời đêm. Uy thế như vậy, tuy là kim đan lão quái, đều phải bỏ mình!

Mà lão ma thấy vậy, cười hắc hắc, đột nhiên thu đan đỉnh, lui về phía sau một bước, đẩy một cái Ninh Phàm sau lưng, đẩy xuống hắn từ trên trời, rơi về phía Lan Nhược tự.

- Ninh tiểu tử, lần này diệt tông, ngươi lên đi!

- Để cho con đối kháng nguyên anh cao thủ sao?!

Ninh Phàm nhìn nụ cười vô lương của lão ma, cùng với yêu khí ngút trời của Lan Nhược tự nuốt nước miếng một cái. Mình mới vừa đột phá dung linh, lại phải đấu cùng lão yêu bà sống mấy ngàn năm sao?

Nhưng đột nhiên Ninh Phàm nghĩ tới Thiên Ly tông, hắn nhất thời thu thần sắc.

Nguyên anh cao thủ... Để cho ta thử một chút, kết quả phải mạnh bao nhiêu mới có thể chiến thắng nguyên anh cao thủ, mới có tư cách tiêu diệt Thiên Ly, cứu ra Cô đệ!

- Hắc Ma 972 đại diện chưởng môn, Ninh Phàm, tới đây diệt tông!

Ninh Phàm lạnh lùng nói, Truy Ảnh kiếm nơi tay, một cổ kiếm ý nóng bỏng vọt đốt trong mắt.

“Vậy à? Ninh Phàm? Hắc Ma chưởng môn? Buồn cười, mới chỉ là dung linh, cũng lấy ’Hắc Ma’ khoác vào người, bộ thật ssự không biết trời cao đất rộng là gì hả...

Trong Lan Nhược Tự U tịch, Nguyên Anh nữ yêu lãnh đạm cười một tiếng, không đem Ninh Phàm để vào trong mắt chút nào.

Bình luận





Chi tiết truyện