chương 236/ 456

Chương 236: Nàng là Nguyệt Lăng Không. (1)

Chu Thanh cũng khẽ gật đầu với Ninh Phàm, lúc y xoay người, lại cùng lão giả sau lưng truyền âm nói.

- Người này lòng cảnh giác không nhẹ, thôi, khoảng cách Lôi Hoàng chi mộ mở ra, vẫn còn không tới vài năm. Nói tóm lại, người này vì danh ngạch vào mộ là bên ngoài thất tôn, cuối cùng sẽ cầu xin đến trên đầu Chu gia ta... Chu Thất, chúng ta đi!

- Dạ!

Lão giả đáp lời một tiếng, vung tay lên, hóa thành khói màu kim chợt cuốn Thiếu chủ, phiêu nhiên rời khỏi.

Hóa Thần na di, cùng thuấn di bất đồng, nhưng dễ dàng mang vô số người độn hành.

Cuối cùng chỉ còn dư một mình Tử Cổ.

Ánh mắt của lão ta thèm thuồng thổi qua trên người nữ đồng, rốt cuộc dời ánh mắt đi, bì tiếu nhục bất tiếu đối với Ninh Phàm liền cung tay, hóa thành làn khói tím rời khỏi.

Người này rời đi chính là trở về nội hải, tìm trợ thủ, giết Ninh Phàm!

Sau khi mọi người rời khỏi, Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của hai người rơi vào trên người Ninh Phàm, rõ ràng mang có vẻ kính sợ.

Nhất chỉ giết chết Tà Quang, hai người cứng rắn gặp phải, không chết cũng bị thương!

- Chu đạo hữu, ẩn giấu thật sâu! Nghiêm mỗ tự thẹn không thể bằng!

Nghiêm Trung Tắc hiển nhiên cho rằng, khi Ninh Phàm đột phá ngọc mệnh, tư thái khổ sở đón lấy ngũ hợp chi chưởng của mình vẫn có ẩn giấu rồi.

Thiết tưởng Ninh Phàm khi đó thi triển thuật này, Nghiêm Trung Tắc nhất định tính mệnh có nguy hiểm. Lão ta trong đầu thầm nói, khó trách Hứa Như Sơn khen nhiều người này, trong vòng mười trượng hóa thần hung hiểm, thì ra hẳn là như vậy...

Lão đã nghĩ lệch rồi.

Hứa Như Sơn nhìn Ninh Phàm, một bộ bộ dáng nhìn không thấu.

Hóa thần đỉnh lô, xuất từ Thần Không đảo, chuyện này Hứa Như Sơn lão còn thật không biết, Ninh Phàm lại biết.

Lão càng phát giác, mình nhìn không thấu Ninh Phàm rồi.

- Người này, chính là người ngang hàng Cự tôn...

Hứa Như Sơn hít một hơi thật sâu, lần này bán đấu giá có thể viên mãn hạ màn, cũng vì Cự tôn tìm tới Ninh Phàm, công lao của lão đã không nhỏ.

Nữ nhi của mình, tựa hồ lại mấy lần bên người Ninh Phàm, quan hệ giữa hai người tựa hồ không cạn rồi...

- Chuyện của Thu Linh, cứ theo nó thích đi, vả lại Chu Minh này, đúng là một chỗ quy túc không tệ...

Hứa Như Sơn suy tư, cũng là đại sự cả đời của con gái.

Ánh mắt của Ninh Phàm, nhìn hai mắt trống không của nữ đồng, không nói.

Khí tức của cô gái này, xác xác thật thật là hóa thần sơ kỳ, nhưng tựa hồ, có chút cổ quái...

- Cô gái này, không biết ra giá bao nhiêu…?

Ninh Phàm liền cung tay, hắn muốn mua cô gái này.

- Ha ha, đạo hữu nói đùa, cô gái này không cách nào sưu hồn, chẳng qua là hóa thần đỉnh lô, hóa thần đỉnh lô sắc bổ, cũng bất quá mấy trăm giáp pháp lực. Lão phu ngay cả 200 giọt Địa Mẫu minh nhũ đều chịu cho ngươi, nếu ngươi quan tâm đỉnh lô này thì đạo hữu trực tiếp lấy đi là được, xem ra Cự tôn sẽ không dị nghị. Thành ý của lão phu đã bày tỏ, chuyện yêu đan, phải làm phiền đạo hữu... Lấy thực lực hiện giờ của đạo hữu, chớ nói 150 đầu, chỉ cần thời gian đủ, giết hết bí cảnh, săn sạch hoang thú, đều không phải là không thể...

- Hứa đạo hữu nói đùa, như vậy, đỉnh lô này Chu mỗ lại mua không cần tiền rồi.

Ninh Phàm chợt run Đỉnh Lô hoàn, lấy đi cô gái này. Động thiên chi bảo, lấy thân phận hôm nay, trước mặt mọi người sử dụng đều không lạ.

Hứa Như Sơn đúng là đang nói đùa. Lão ta nói đủ thời gian, ít thì mấy năm, lâu thì mấy chục năm, cũng không cho là kỳ hạn năm tháng ngắn ngủi, Ninh Phàm có thể diệt hết yêu thú trong bí cảnh, nhưng 150 đầu, dưới sự liều mạng hẳn không khó.

Nhưng bất hạnh là sự đùa giỡn này, không lâu liền thành sự thật.

...

Khoảng cách bí cảnh mở ra, còn có 8 canh giờ.

Ninh Phàm trở về Huyền Thúy cung, vẫn là Dư Long tiếp đãi tu sĩ tới chơi, nhận lấy hậu lễ của mỗi người.

Về phần Ninh Phàm, thì dẫn nữ thi như con sâu bám theo đuôi đó cùng độn vào Nguyên Dao giới.

Hắn rung Đỉnh Lô hoàn một cái, gọi ra hóa thần nữ đồng.

Hóa thần đỉnh lô, sắc bổ không dễ, cần đan dược phụ trợ, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Ít nhất đan dược ấy, trước mắt Ninh Phàm không có.

Vả lại sắc bổ một hóa thần nữ tử, lấy hắn nguyên anh tu vi, lúc đầu cần nửa tháng mới có thể luyện hóa pháp lực.

Lần này gọi ra nữ đồng, cũng không phải là sắc bổ, mà là Ninh Phàm muốn theo dõi một cái ký ức của cô gái này.

Thần Không đảo, hắn cũng không phải thật không hứng thú.

Hắn không gạt người, đối với Thần Không truyền thừa, hắn không hứng thú chút nào.

Nhưng đối với một đảo nữ tu của Thần Không đảo, hắn vô cùng có hứng thú.

Chớ nói Nguyệt tôn đó, chính là Nguyệt tôn bảy đại hóa thần nữ đệ tử, hắn hứng thú không nhỏ...

- Đầu tiên, thử một chút có thể lục soát hồn của cô gái này hay không, nếu không thể, nếm thử lại lấy Thiết ngôn thuật theo dõi tâm sự của nàng... Nói không chừng, ta có thể thấy bí ẩn mà Nội hải Thất tôn đều không thấy!

Tâm thần của Ninh Phàm chìm vào ký ức của nữ đồng.

Vẫn là sưu hồn thuật được xếp hàng thấp nhất, phải tự tâm thần của mình chìm vào, một khi sưu hồn thất bại, tất bị phản phệ. Hắn không lập tức thi triển Thiết ngôn thuật, mà cố gắng sưu hồn trước một lần.

Thức hải của nữ đồng phảng phất một mảnh hư không đen nhánh. Trong hư không đó, tất cả ký ức, đen nhánh một mảnh, không cách nào dòm ra.

Không thấy rõ lai lịch, đảm nhiệm không ra con đường phía trước, đi lại ở hư không, tâm thần của Ninh Phàm, thật giống như muốn tan rã đến trong bóng tối này.

Ký ức phong ấn thật quỷ dị!

Lấy hư không chi lực phong ấn, khó trách Động Hư lão tổ đều không thể sưu hồn.

Ký ức phong ấn của hư không chi lực trừ phi luyện hư lão quái, nếu không ai có thể lục soát!

Ninh Phàm không nếm thử, lại thăm dò hư không thâm thúy đó. Mặc dù hắn biết, thức hải, ký ức, của cô gái này giấu dưới hư không kia.

Tâm thần chìm vào hư không, lại không có Đông Minh chung tương trợ, quá mức nguy hiểm.

Hắn xoay người muốn đi, nhưng trước khi tâm thần rút lui, hắn hơi ngẩn ra.

Hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ cảm ứng được cái gì.

- Ừ, tia ánh sáng này là...

Hai mắt của hắn, mi tâm, ba viên Thần Ma tinh xuất hiện. Vào giờ khắc này, ánh mắt của hắn hơi đâm rách hư bóng tối của không, thấy một chút... ánh trăng!

Chỉ một chút ánh trăng đó lại cho Ninh Phàm cảm giác nguy cơ cực lớn, trên cả Động Hư lão tổ!

Nguyệt quang này, nếu không có Thần Ma chi tinh, tuyệt đối không cách nào thấy...

Ninh Phàm, lấy ánh sao theo dõi trăng!

Lúc hắn theo dõi đến ánh trăng, trong đầu lại càng phát ra bất an.

Ánh trăng kia bị theo dõi, rồi lại thật giống như mở ra một cái chìa khóa, từ từ tản ra. Giờ khắc này thức hải của nữ đồng, lại bị bóng tối tiêu nhị, một vòng lang nha nguyệt, chiếu trên bầu trời mênh mông!

Nữ đồng tự bắt đầu thức tỉnh!

- Không được!

Bình luận





Chi tiết truyện