chương 278/ 456

Mọi người nghị luận, rơi ở bên tai Ninh Phàm, khiến ánh mắt hắn trầm xuống.

Thì ra sương lạnh màu xanh trong tay Trâu Đằng lại là Thương Lan băng đại danh đỉnh đỉnh!

Thiên Sương Hàn Khí, được xếp thứ tám, so với Huyền Âm Khí còn cao hơn một bậc.

Trâu Đằng là người đầu tiên trong số kẻ địch mà Ninh Phàm giao thủ nắm thiên sương địa hỏa trong tay.

Không ngờ Trâu Đằng lại vừa vặn có một loại Thiên Sương Hàn Khí.

Mà bí pháp mượn băng lực cường hóa cường độ thân thể của kẻ này khiến cho mắt Ninh Phàm sáng lên.

Một bí thuật thật là huyền diệu, không ngờ lại hấp thu bãng lực đề thăng thân thể... Thuật này bất phàm, nhưng nếu chỉ dựa vào hàn băng lực, mình... Sợ gì!

Mép của hắn nhếch lên một nụ cười lạnh, Ninh Phàm bước ra một bước, vẻ mặt không thay đổi.

Trâu Đằng thân như thây khô, thoắt một cái, đã hóa thành thanh quang lập lòe, quyền mang băng mang, trực diện đánh tới Ninh Phàm.

Ninh Phàm né người tránh, ánh mắt lẫm liệt, một quyền của Trâu Đằng rơi vào khoảng không, nhưng quyền mang chấn một cái. Băng sương màu xanh bao phủ không trung vạn dặm!

Lực của một quyền có thể so với Ngọc mệnh đệ nhị cảnh điên phong, cái lạnh của Thanh Sương càng hóa thành một luồng Băng Sương Dực Long cuốn ùa đi vạn dặm. Long dực chấn động cả lên, ngàn vạn đạo tuyết phiến màu xanh dường như cánh hoa từ từ rơi xuống, nhưng không ngờ lại mang theo khí tức xơ xác tiêu điều.

Hàn phong vừa nổi lên, bông tuyết phủ trùm xuống, dường như trong một chớp mắt, bốn phương tám hướng khắp xung quanh Ninh Phàm đã có hàng ngàn hàng vạn bông tuyết màu xanh bao vây.

Chẳng những Trâu Đằng thông qua Cấp Băng thuật cường hóa thân thể, còn trong cùng một lúc thi triển một đạo hóa cấp trung phẩm yêu thuật.

Đạo Băng Sương Dực Long này không thể nghi ngờ gì chính là do Trâu Đằng thả ra.

- Con rồng này không yếu. Luyện thể thuật của ngươi cũng không yếu, Cấp Băng thiên phú của Thương Lan tộc lại càng không yếu, nhưng hết thảy các thứ này đều không phải là lý do ngươi thua ta! Đốt!

Một chữ thiêu hủy, hỏa diễm màu xám tro vù vù bao trùm, bỗng nhiên tràn ngập toàn thân. Ninh Phàm trong lúc này dường như hóa thành một hỏa nhân màu xám tro!

Trong mắt của Trâu Đằng, lộ ra mấy phần khinh thường, cười lạnh nói:

- Hỏa diễm màu xám tro? Đây là hỏa diễm gì, chẳng lẽ là tứ phẩm linh hỏa? Lửa khắc băng, nhưng băng chưa chắc không thể khắc lửa, ngươi lấy tứ phẩm yêu hỏa, chống lại ngũ phẩm thiên sương của ta, chính là tìm cái chết!

- Vậy sao...

Ninh Phàm dửng dưng đi trong biển tuyết màu xanh, quần áo trắng phiêu bạt xuất trần.

Từng phiến thanh tuyết đủ để diệt sát kim đan ngay tức thì, khi bay xuống ba trượng trước người Ninh Phàm lại lập tức bị một cổ hỏa khí màu xám tro tiêu dung thành sương mù màu xanh tiêu tán đi.

Bên ngoài sân, sắc mặt của Khuất Thuấn chợt nổi lên biến hóa. Hắn tu thần thông có liên quan cùng lửa. Hỏa diễm màu xám tro ở trước mặt không ngờ lại khiến một đạo địa mạch yêu hỏa trong cơ thể hắn lại có chút mất đi sự khống chế. Tình hình này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi!

Lục Đạo Trần hơi nghiêm ánh mắt. Ông ta nghiên cứu yêu hỏa khá sâu. Yêu hỏa tứ phẩm trở xuống có mấy vạn chủng loại, nhưng cơ hồ ông ta đều xem qua toàn bộ. Ngũ phẩm địa mạch yêu hỏa, ông ta cũng may mắn xem qua 7 loại, thậm chí lục phẩm yêu hỏa cũng từng diện kiến qua một loại.

Nhưng hỏa diễm màu xám tro trước mắt, tuyệt không thuộc về một loại yêu hỏa nào trong đó. Điểm này Lục Đạo Trần có thể tin chắc.

Đây cũng không phải là yêu hỏa đơn độc, mà tựa hồ là loại thuật dung hợp yêu hỏa nào đó. Và loại dung hợp thuật này quá mức cao minh, Lục Đạo Trần cảm nhận được một chút hàn băng khí tức từ trong nơi yêu hỏa quỷ dị này...

- Trong hỏa diễm, lại có dung hợp băng... Đây là hỏa diễm thần thông gì?

Cho dù là Lục Đạo Trần có học thức cao hơn nữa, rốt cuộc cũng chưa từng nghe nói qua về Âm Dương hỏa.

Âm Dương hỏa, băng hỏa hòa hợp, âm dương hợp nhất, chính là Khống Hỏa Chi Thuật vô thượng!

Lấy lực hai cực chỏi nhau, hợp ra lực lượng lợi hại hơn, đây là bí thuật do Loạn Cổ tiên đế truyền ra!

Kèm theo hỏa diễm màu xám tro tràn ra, Băng Sương Dực Long - vốn chỉ là pháp thân do yêu thuật ngưng tụ ra - trong mắt yêu lại toát ra vẻ sợ hãi trên bầu trời.

Lại thấy Ninh Phàm bước ra một bước, trực tiếp độn tới đầu của Băng Long. Con rồng này lạnh giá, đủ khiến cho bất kỳ hóa thần sơ kỳ tu sĩ nào đụng chạm vào nó sẽ đông lại thành hàn băng. Nhưng Ninh Phàm chân đạp Băng Long lại không tổn thương chút nào, càng không có một chút dấu hiệu bị đóng băng, ngược lại thì Băng Long lại bị một ít hôi viêm lập tức hóa thành băng khí tiêu dung.

- Diệt!

Theo một chữ Ninh Phàm đọc lên, Băng Long hòa tan thành sương mù màu xanh, tiêu tán!

Trâu Đằng biến sắc, người lập tức lui về phía sau. Thời khắc lão lui về phía sau, Ninh Phàm lại mang hỏa diễm thân nhanh chóng ép tới gần.

Cái lui ấy chính là bản năng!

Nhưng sau khi lui mười trượng về phía sau, nhịp bước của Trâu Đằng vững lại, thẹn quá thành giận. Mình rõ ràng thi triển bí pháp, cường hóa thân thể, nhưng bởi vì yêu thuật bị phá, mà theo bản năng sinh ra lòng sợ hãi đối với Ninh Phàm chỉ là một hóa thần sơ kỳ!

- Đáng ghét! Bất luận ngươi dùng đây là linh hỏa gì, nhưng cần phải biết, trong chiến đấu của luyện thể, một lực phá vạn pháp chính là quy tắc không thay đổi!

Năm ngón tay biến thành trảo, thò vào hư không, toàn bộ cánh tay Trâu Đằng hóa thành hàn băng màu xanh, độ cứng rắn thậm chí có thể so với trung phẩm linh bảo, chụp vào Thiên Linh của Ninh Phàm ở hướng đối diện.

Không lùi không tránh, tất cả hỏa diễm màu xám tro ngưng lại thành một quyền, đánh ra các loại quyền ảnh.

Rõ ràng là một đạo hỏa quyền, nhưng sau khi đánh ra, lại khúc xạ ra hàng trăm đạo quyền mang, vỡ tan tán thành vạn đạo quyền ấn màu xám tro.

Bị quyền ấn này đánh trúng, băng khí trong cơ thể của Trâu Đằng nhanh chóng tan rã. Lực lượng thân thể tăng lên dựa vào Cấp Băng thuật này không đánh tự thua!

Oanh!

Quyền của Ninh Phàm va chạm cùng quyền của Trâu Đằng lần nữa. Điều khác biệt chính là, lần này thế công của Ninh Phàm ác liệt. Sau một cái chấn động, hắn chỉ lui về phía sau năm mươi bước, còn Trâu Đằng thì tâm cảnh đại loạn, đã hiện ra thế bại, thậm chí dưới một hỏa quyền của Ninh Phàm, đã bị hôi viêm đốt vào người. Y phải hao tổn không ít thủ đoạn, mới dập tắt được hôi viêm trên người, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

Lão là Thương Lan tộc, là loại yêu tộc thuộc về cỏ cây, sợ lửa.

Tuy không đến nổi sợ hãi hỏa diễm giống như Minh La thụ tộc vậy, nhưng khi bị hỏa diễm màu xám tro đốt một cái, thương thế của lão tuyệt đối không nhẹ.

- Đây là... Hỏa diễm gì?

Trâu Đằng vốn muốn ỷ vào luyện thể thuật ép vỡ Ninh Phàm. Nhưng hôm nay, Cấp Băng thuật bị phá, luyện thể thuật của bản thân lại không giống như Ninh Phàm. Muốn thủ thắng, hơn phân nửa lão vẫn phải dựa vào yêu lực. Thân thể va chạm vào nhau, không ngờ lại bị hỏa diễm màu xám tro thiêu đốt, lão sẽ bị thua thiệt nhiều hơn.

Ninh Phàm luyện thể lợi hại, nhưng yêu lực tu vi rốt cuộc mới vừa hóa thần sơ kỳ, dựa vào sơ cấp linh bảo, không thể chém phá Đằng giáp của lão!

Cảnh giới của lão rốt cuộc cao hơn người này, quyết định không gì phải sợ hãi.

Tâm cảnh dần dần bình phục, chẳng qua là trong mắt Trâu Đằng, không còn vẻ khinh thường Ninh Phàm như lúc đầu.

Tên này tuyệt đối là một cao thủ, hóa thần trung kỳ tầm thường, tên này có thể tiêu diệt một hai tên...

- Tiểu tử, ngươi không kém. Nhưng ta phụng quân lệnh của Vương tướng, phải giết ngươi!

- Yên tâm, ngươi cũng không yếu, so với Vương Kiêu, ngươi không đến nổi khiến người chán ghét, ta chỉ giết một đời của ngươi!

- Được, thì phải xem hai người chúng ta, ai có thể giết ai!

Quanh thân của Trâu Đằng sát khí đằng đằng, thậm chí còn mạnh hơn so với Ninh Phàm.

Không bàn về tính cách của người này, chỉ quan tâm đến cái tâm sát lục, thì không phải là thứ như đám người Lý Bạn có thể so sánh. Cho dù bắt giữ người này, người này cũng không như đám người Lý Bạn, mở miệng cầu xin tha thứ.

Địch nhân không quá đáng ghét ... Ninh Phàm chỉ giết một đời!

Trâu Đằng đúng là một cao thủ, người này có thể giết hóa thần hậu kỳ bị thương không phải là ngẫu nhiên.

Nếu không phải có thân cỏ cây của Thương Lan tộc, thủ đoạn hàn băng vừa khéo bị Ninh Phàm khắc chế, hắn nếu muốn giết người này, trừ phi vận dụng Phong yên chi thuật.

Nhưng tiếc là, thế gian không có cái gọi là nếu như. Một chiêu kế tiếp, Ninh Phàm muốn lấy mạng của người này.

Khí thế của hai người vút lên, cùng tập trung chuẩn bị yêu thuật.

Lại thấy trong đôi mắt của Trâu Đằng, lực hàn băng càng ngày càng thịnh. Sự sợ hãi, tự phụ, phách lối lúc ban đầu đã hoàn toàn không tồn tại, tất cả đều hóa thành sự tĩnh táo quyết sinh tử.

Chỉ quyết mang băng ảnh màu xanh, Trâu Đằng bấm ngón tay biến đổi, yêu lực tiết ra trên dưới quanh thân khắp bốn phía, hóa thành một đóa hoa lan màu xanh như băng tinh, trôi lơ lửng quanh thân, có đến mấy vạn đóa.

Trong lòng lão biết bằng thuật này, muốn giết Ninh Phàm thì không có khả năng. Trong đôi mắt của Trâu Đằng lộ vẻ hung dữ, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một kiếm, thẳng thừng chém đứt cánh tay trái!

Cử chỉ kinh người như vậy, làm cho vô số yêu tu kinh ngạc, nhưng chỉ có rất ít người mới hiểu, việc tự hủy hoại này, là để thi triển một loại bí thuật khác của Thương Lan tộc.

- Lan Sát Tổn Huyết Thuật!

Sắc mặt của Trâu Đằng tái nhợt, lạnh lùng quát lên một tiếng, tay cụt nổ tung tán ra thành huyết vụ, dung nhập vào mấy chục ngàn đóa Băng Lan, làm cho tất cả Băng Lan màu xanh đều dính huyết sắc nhàn nhạt.

Mà khí tức yêu lực của lão trong lúc nhất thời, cơ hồ đạt tới hóa thần trung kỳ điên phong. Lấy yêu lực nửa bước đột phá hóa thần hậu kỳ, thi triển hóa cấp trung phẩm yêu thuật, cho dù là hóa thần trung kỳ tầm thường cũng không dễ dàng gì tiếp đón được!

Thổ tướng Bạch Vô Tôn nuốt nước bọt một cái. Đạo pháp thuật này, cho dù hắn vận dụng phong tứ tinh, cũng chỉ có bốn thành nắm chắc là có thể tiếp được...

- Trâu Đằng cực kỳ tàn nhẫn hung ngoan, vì để giết địch tu, tự chém một cánh tay... Bản tướng không bằng người này! Một chiêu này, sợ là Lục Bắc sẽ không tiếp nổi ... Thôi, hắn không tiếp nổi cũng tốt, lúc đó chết ở trong tay Trâu Đằng, cũng coi là gián tiếp báo đại thù cho Liệt Thổ bộ ta...

Thổ tướng đang tự suy nghĩ, nhưng sau một khắc, ánh mắt đầy kinh hãi.

Vẻ kinh hãi không chỉ hiện lên trong mắt một người, thậm chí trong nháy mắt vào giờ khắc này, lần đầu tiên Tử phi tỏ ra thất thố, thân thể thon thả đứng phắt dậy, mắt phượng vốn không coi ai vào đâu, giờ phút này chấn kinh, tràn đầy vẻ bối rối và phức tạp.

Ninh Phàm hiểu, nếu mà đấu yêu thuật, mình muốn thắng Trâu Đằng, nếu không phải vận dụng Phong yên chi thuật, thì chỉ có con đường đề thăng yêu lực.

Ly Nhật thương không kém gì Trâu Đằng, thậm chí bằng vào việc phụ gia thêm Âm Dương hỏa, uy lực của Ly Nhật thương có chúc tính khắc chế đối với Băng Lan thuật của Trâu Đằng.

Nhưng yêu lực của hắn cũng là một loại sở đoản, nếu sở đoản tăng lớn lên tới trình độ nhất định, thì cho dù hôi viêm lợi hại, hôi viêm của hắn cũng có thể thua hàn băng của Trâu Đằng.

Yêu lực phải đề thăng, thủ đoạn đề thăng chỉ có một!

Không sợ biểu diễn ở trong mắt mọi người, hắn đã có hóa thần tu vi, đã có tư cách công khai thi triển thuật này!

- Trừu hồn!

Hắn vung chưởng thành trảo, chụp một cái giống như rút đi mấy chục vạn dặm hồn đất của La Vân Đô quận!

Rõ ràng chẳng qua là một trảo hư không, nhưng lại giống như từ trong đất lấy ra vật gì đó cổ xưa, rồi nuốt vào trong một hớp.

Vào canh giờ khắc này, yêu lực của Ninh Phàm cấp tốc đề thăng tới năm chục ngàn giáp, sự chênh lệch cùng yêu lực của Trâu Đằng ... nhanh chóng rút ngắn đi!

Cổ vật xưa đó chính là Đại địa chi hồn, mang theo hồn phách của vùng đất mấy chục vạn dặm, hóa thành uy lực một chỉ của Ninh Phàm!

- Không ngờ lại là Trừu Hồn!

Ánh mắt của Khuất Thuấn như lửa nóng!

Vào lúc Ninh Phàm liên tục chém chết ba hóa thần, hắn cũng không coi trọng Ninh Phàm.

Vào lúc Ninh Phàm thi triển hôi viêm. Hắn cũng không coi trọng.

Nhưng khi nhìn thấy Trừu hồn chi thuật, Khuất Thuấn khó trấn định được nữa .

Dù sao thuật này cũng là một trong ba thần thông của cấp bậc Toái hư. Người có thể lĩnh ngộ thuật này, cuộc đời này nếu không có gì bất ngờ, nhất định sẽ Toái hư thành công!

- Người này cũng không phải là con kiến hôi. Mà là một cường giả có hy vọng Toái hư! Bổn hoàng tử quả nhiên là đã nhìn lầm, xem ra đệ nhị giới, chẳng những có Lục Đạo Trần này là quái vật về học thuật và nghiên cứu, còn có tên yêu nghiệt này tồn tại... Lục Bắc sao...

Tâm cảnh của Trâu Đằng vốn rất tĩnh táo, nhưng khi Trừu hồn chi thuật phơi bày ra, tâm cảnh của lão lần nữa xuất hiện xao động.

- Trừu hồn... Trừu hồn... Người này có ngộ tínhnày, tương lai thật không thể khinh thường. Đối với loại người như vậy, xem ra nên lôi kéo, chứ không phải là đắc tội. Vương Kiêu tướng quân đã sai rồi... Loại người như vậy một khi đắc tội, nếu để cho hắn có đủ thời gian, sẽ là bình sinh đại địch của Vương Kiêu tướng quân... Lão phu nên vì tướng quân, trừ đi tên hoạn hổ này! Yêu thuật, ‘Thái tức Băng Lan’!

Tiếp theo đó Trâu Đằng biến đổi chỉ quyết, phảng phất như có một đạo hô hấp nặng nề, vang lên ở trên thiên vũ.

Chỉ trong một nhịp thở, mấy chục ngàn đóa Băng Lan như có sinh mạng, đồng loạt hóa thành băng hồng, mang theo tiếng rít chói tai, gào thét tới gần, trong nháy mắt đã ở cách trăm trượng bên ngoài Ninh Phàm. Mỗi một đóa Băng Lan đều dấy lên Băng diễm màu xanh.

Mỗi một đóa Băng Lan, sau khi dâng lên Băng diễm, lực đụng chạm đều có thể so sánh vối vẫn thạch rơi từ tầng trời bên ngoài xuống đại địa.

Thần sắc của Ninh Phàm vẫn như thường, cho dù là từng đạo băng lan có thể so với vẫn thạch rơi xuống kia càng ngày càng gần.

Hắn chợt nâng tay lên, ở cùng thời khắc đó, tất cả cỏ cây của mấy chục vạn dặm bên trong La Vân Đô quận đều đua nhau khô héo, bị rút đi hết hồn phách sinh cơ.

Đất đai nứt nẻ, nước sông khô khốc, đất đai mất đi hồn, bắt đầu đổ nát.

Năm ngón tay biên thành một trảo, từng tia nhật quang bị Ninh Phàm rút ra từ trên thiên không giống như kéo kén quay tơ vậy. Chúng từ từ ngưng ra một thanh kim quang thương cực lớn ở trước người của hắn.

Cây thương này, lóe sáng chói mắt, có nhiệt độ kinh khủng có thể dung hóa hết thảy. Ssở dĩ nhiệt độ này không cách nào kháng cự, là bởi vì ở trong đó có tồn tại một chút Chân dương chi lực!

Cái loại lực lượng này, hóa thần tu sĩ không thể nắm giữ, nhưng có thể mượn một hai phần uy lực của nó.

Nhưng khi tâm niệm của Ninh Phàm động một cái, trên mi tâm, bỗng nhiên hiện ra hai viên thần tinh đỏ thẫm!

Viên thứ nhất ngưng tụ, viên thứ hai thoáng hư ảo, cũng đã không phải là bộ dáng nửa viên tinh nữa. Đây là lúc hơn nửa viên tinh mà hắn ở trong Long Đàm lĩnh ngộ Ly Nhật thương, vô tình ngưng tụ được.

Đây là lý do bị trễ của hắn, cũng là thần thông tuyệt mạnh. Nếu như lấy ví dụ, Ly Nhật thương này vốn to lớn, chỉ có một chút Chân dương chi lực, thì khi thúc giục viên thần tinh thứ hai ——Âm Dung Chi Tinh xong, Lôi lực nghịch chuyển thành Chân dương chi lực, khiến cho trong cây thương này, Chân dương chi lực đề thăng tới mười hai tia!

Cho nên Ly Nhật thương này, bởi vì đề thăng Chân dương chi lực, uy lực đã có thể so với hóa cấp thượng phẩm yêu thuật.

Mà sau khi Ninh Phàm đánh hôi viêm nhập vào Ly Nhật thương, kim quang lóa mắt trên thân thương, hôi viêm được phún lên vô cùng quỷ dị. Thuật này đã hoàn toàn biến thành hóa cấp thượng phẩm.

Ly Nhật thương ấy lại không ngừng to lớn, cơ hồ có hình dáng trăm trượng.

- Diệt!

Một cổ yêu lực mênh mông, ngưng tụ trong chưởng, rồi vỗ mạnh một cái, Ly Nhật thương hóa thành lưu quang nửa kim nửa xám, bắn thẳng đến.

Thân thương chiết xạ ra ánh sáng chân dương, khi đụng chạm vào các đóa Băng Lan, lập tức khiến chúng tiêu dung.

Thân của cây thương bay quá nhanh, tốc độ tiến tới gần đã không có cách nào tưởng tượng, ở trước người Trâu Đằng khúc xạ thành vô số nhật quang kim tuyến, bắn nhập vào trong cơ thể của lão....

Vào lúc pháp lực Ninh Phàm cơ hồ ngang hàng cùng mình, sau khi phẩm cấp Ly Nhật thương thẳng thừng đề thăng tới hóa cấp thượng phẩm, Trâu Đằng liền biết, lão đã bại.

Băng Lan nhất nhất bị phá, nhật thương nhập vào cơ thể, Trâu Đằng định chạy trốn yêu hồn, nhưng yêu hồn lại bị tia tia lũ lũ nhật quang đâm thủng, tiêu diệt.

Yêu hồn bọc Thương Lan băng khí, Trâu Đằng mới miễn cưỡng chạy ra khỏi phạm vi nhật quang, nhưng chưa kịp trốn xa là đã kiệt lực, lại bị Ninh Phàm nhiếp một chưởng vào trong tay.

Trâu Đằng biết, lão phải chết, bởi vì nếu lão bắt được Ninh Phàm, để tránh hậu hoạn, nhất định cũng sẽ giết Ninh Phàm...

Mình hẳn phải chết, thậm chí Trâu Đằng có thể đoán trước, Vương Kiêu cũng chưa chắc là đối thủ của Ninh Phàm.

Người này nếu như chết thì thôi, nếu ngày sau phi thăng Thiên Yêu giới, trả thù tộc nhân của mình, vậy thì nguy hiểm rồi...

- Lão phu... Có một chuyện muốn nhờ...

- Ta không thể nào bỏ qua cho ngươi!

Ninh Phàm cương quyết rút một cái, định từ trong hồn phách Trâu Đằng, rút Thương Lan băng ra, nhưng kết quả, lại thất bại!

Thương Lan băng kia dường như bị Trâu Đằng đã dùng đặc thù bí pháp kết hợp cùng hồn phách, nếu không phải là lão tự nguyện, thì không cách nào chia lìa với yêu hồn. Nếu tiêu diệt yêu hồn của lão, Thương Lan băng cũng biến mất theo.

- Khụ khụ khụ... Lão phu không cầu sống. Chỉ cầu... Thương Lan vô tội, Thương Lan băng này, là bồi thường các hạ vì lão phu đã đắc tội... Thương Lan, vô tội...

Dường như chỉ một tâm niệm, ánh mắt yêu hồn Trâu Đằng trợn một cái, đem Thương Lan băng khí bức ra khỏi yêu hồn, rồi chợt, yêu hồn nổ tung!

Tự vận... lão tự biết tất phải chết, nhưng thà bị Ninh Phàm biến thành thức ăn nuốt vào bụng một cách khuất nhục, chi bằng tự bạo...

Lão không biết lời thỉnh cầu của mình Ninh Phàm có đáp ứng hay không, nhưng lão chỉ cầu được an lòng.

Trên lòng bàn tay, một đóa Băng Lan chi khí lạnh màu xanh nhẹ nhàng tràn ra, ánh mắt của Ninh Phàm nhẹ nhàng nhắm lại.

Bất luận tính cách của Trâu Đằng như thế nào, đây ít nhất là một hán tử...

Nếu không phải người này tự giác giao Thương Lan băng ra, chưa chắc Ninh Phàm có thể lấy được vật này.

- Thương Lan không phạm ta, ta tự nhiên không thương tổn họ...

Ninh Phàm dường như tự nói với mình, Đỉnh Lô hoàn chấn lên, thu hồi Thương Lan băng.

Hắn nói thật, cũng không phải là an ủi Trâu Đằng đã chết đi, vì nếu Thương Lan tộc không chọc hắn nữa, hắn không ngại tha cho Thương Lan tộc một con đường sống.

Tản đi Đại địa chi hồn, Ninh Phàm cảm thấy thoát lực, nhưng ánh mắt của hắn từ trên Tử đài vẫn nhìn xuống Vương Kiêu.

- Vương Kiêu! Cùng ta đánh một trận!

- Trâu Đằng cái tên phế vật này!

Vương Kiêu cắn răng, dĩ nhiên hắn biết, Trâu Đằng đã dốc hết toàn lực, thậm chí trước tình huống đó, sợ là hóa thần trung kỳ cũng không có bất kỳ người nào có thể làm tốt hơn so với Trâu Đằng.

Nhưng Trâu Đằng vẫn bị bại, chết rồi. Bại thì cũng đã bại, chết cũng đã chết, đáng hận nhất, là trước khi Trâu Đằng chết, lại hèn yếu cầu xin Ninh Phàm.

Nó giống như một cái bạt tay nóng hừng hực, đánh ở trên mặt Vương Kiêu.

Bởi vì Trâu Đằng cho là, hôm nay Vương Kiêu cùng Ninh Phàm nhất định sẽ đánh một trận, mà kết quả trận chiến này, Ninh Phàm sẽ thắng, cho nên, lão mới khẩn cầu Ninh Phàm, tha cho Thương Lan tộc một con đường sống... Chứ không phải cầu Vương Kiêu, báo thù cho mình!

- Hai người bọn ngươi, đi giết Lục Bắc!

Vương Kiêu chỉ hai vị hóa thần trung kỳ ở sau lưng một cái, gằn giọng nói.

- Chúng tôi ...

Hai người đều cùng đắn đo, ánh mắt mơ hồ có vẻ sợ hãi.

Bọn họ không lợi hại như Trâu Đằng, cũng không có quả quyết sát phạt, tính cách ngoan lệ, càng không có cốt khí tự vận như Trâu Đằng.

Biết rõ Ninh Phàm có thực lực tiêu diệt hóa thần trung kỳ, hai người hắn đã khiếp vía rồi, nào dám động thủ nữa...

- Phế vật!

Vương Kiêu hung hăng vung hai chưởng, đánh đòn nghiêm trọng ở ngực của hai người. Lập tức, hai tướng hộc máu không ngừng, nhưng lại không dám phản kháng.

Dưới Tử đài, trên vân đài, tất cả đều tĩnh mịch, rõ ràng Ninh Phàm đứng ở trên Tử đài, rõ ràng bất kỳ người nào leo lên Tử đài, đánh bại Ninh Phàm, thì đều có thể cướp đoạt hai tờ giới đồ. Nhưng những hóa thần tham gia bỉ thí, không có một người nào dám lên khiêu chiến.

Nhất là Liệt Thổ bộ Thổ tướng, giờ phút này sắc mặt ngơ ngẩn, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, bả vai không tự chủ đang run rẩy...

Trâu Đằng đã chết! Trâu Đằng không ngờ lại chết rồi!

Như vậy, nếu mình đi chọc Lục Bắc kia, sợ là mình cũng chỉ có một con đường chết!

- May mà không phải bản tướng đi lên khiêu chiến... Lục Bắc rõ ràng có hiềm khích cùng Vương Kiêu, bản tướng cũng không cần khuấy phá chen vào làm gì. Mặc dù bản tướng không cho là, Lục Bắc có thể thắng được Vương Kiêu!

Vương Kiêu âm trầm, như vậy, không thể làm gì khác hơn là đích thân động thủ.

Hắn bước ra một bước, cả tòa Vân đài chấn động mạnh một cái, báo cho mọi người biết trong lòng Vương Kiêu tức giận đến nhường nào.

Sau một khắc, tàn ảnh của hắn còn chưa biến đi, thì bổn tôn đã xuất hiện trên Tử đài, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Phàm.

- Bản tướng một nhóm 10 người, 7 người chết ở tay ngươi, ngươi chết là đáng lắm, vì sao phải phản kháng bản tướng!

- Bởi vì ngươi, đả thương Uyển Nhi!

Mắt trái của Ninh Phàm lóe rực tử quang, trong giây lát đó phảng phất như thay thế ánh sáng thiên địa, khiến cho thiên không vào giờ khắc này dường như bị nhiễm lên từng phiến tử hà.

Vương huyết chi uy, bán bộ luyện hư chi uy, một tia tiên uy... Các loại uy áp, Ninh Phàm đều một tu luyện được từng bước một. Vào lúc này, bởi vì tức giận trong lòng, chỉ bằng vào uy áp này, hắn đã nhuộm tím bầu trời!

Nếu mình tới trễ một bước, Uyển Nhi sẽ như thế nào? Ninh Phàm không biết... Hết thảy các thứ này nếu đều là chủ ý của Vương Kiêu, hắn há có thể bỏ qua cho Vương Kiêu!?

Uy áp nặng nề, đều ào ạt đè vào trong cơ thể của Vương Kiêu. Nhưng Vương Kiêu chỉ lùi lại ba bước, liền làm chúng tan mất hết.

Sắc mặt của hắn, lại vô cùng khó coi.

Chưa tỷ thí, mình không ngờ lại yếu thế hơn so với Ninh Phàm. Đối với bản cao ngạo của Vương Kiêu mà nói, đây quả thực là điều đáng hận vô cùng.

Tóc trắng không có gió mà tự bay, sát cơ cũng động.

Sợ là khó tránh khỏi đánh một trận nữa, nhưng trên mép của Vương Kiêu, bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh.

- Lục Bắc, có một bí mật, bản tướng có thể khẳng khái nói cho ngươi biết... Chuyện ngươi là nhân tộc, bản tướng đã biết hết thông qua Tịnh Hỏa bộ, thậm chí biết được ngươi là Vô Tận hải... Chu Minh! Chỉ cần bản tướng tuyên dương chuyện này, bên trong đệ nhị giới, không còn có chỗ nào là nơi ngươi có thể dung thân!

- ...

Ninh Phàm cau mày, không ngờ Vương Kiêu lại không dứt khoát như thế, trước khi đấu pháp còn phải nói trước dông dài, làm cho mình chán ghét căm hận, làm loạn tâm thần mình.

Biết thân phận của mình? Ninh Phàm sớm biết Tịnh Hỏa bộ cùng Phong yêu điện có mối liên hệ ma quỷ, việc hiểu rõ thân phận của mình cũng không có gì kỳ quái.

Tâm tư của hắn không có chút kinh ngạc, chỉ có bình tĩnh. Không cách nào giấu giếm thân phận, thì như thế nào? Cho dù sau trận chiến này, mình không còn đất dung thân ở đệ nhị giới ... Thì có làm sao?

Cho dù Lục tộc Cửu bộ sau trận chiến này trở thành địch nhân của mình, thì như thế nào?

Ninh Phàm khinh thường cười một tiếng.

- Vương Kiêu, lời của ngươi, không dao động được Lục mỗ ta. Ngược lại Lục mỗ có thể nói cho ngươi một bí mật, chắc hẳn tâm cảnh của ngươi sẽ đại loạn ngay thôi... Ngày mà đệ nhất giới tan rã, ngươi bị diệt yêu thân đó, chuyện giới môn bị hủy... Là do ta làm! Ngươi, có thể làm gì được ta?!

- Ngươi nói, cái gì?

Vương Kiêu đột nhiên giận dữ, không làm Ninh Phàm căm giận, ngược lại bị một câu nói của Ninh Phàm hoàn toàn khuấy loạn tâm cảnh.

Thì ra giới môn bị hủy, rốt cuộc là do Ninh Phàm này gây nên!

Yêu thân của mình không ngờ là do con kiến hôi hủy!

- Tử điện chùy, hiện!

Vương Kiêu phất tay áo một cái, một đôi ngân chùy lấp lánh tinh quang, hiện lên trong lòng bàn tay.

Thượng phẩm linh bảo, Thái Cổ Thần Binh!

Theo một chùy vung xuống, tử điện chợt lóe, ngoài vạn lý, một tòa cự nhạc trong khoảnh khắc hóa thành phấn vụn, táng thân dưới phi lôi.

- Bản tướng biết ngươi có bảo vật đánh bảo sát anh, nhưng đối với tử điện chùy này, trừu anh chi bảo vô hiệu! Hôm nay ngươi hẳn phải chết!

Bình luận





Chi tiết truyện