chương 270/ 456

Trong Luân hồi tàn tượng, tạivườn trồng thuốc của Thiên đế, Ninh Phàm đứng lặng thật lâu.

Ngày lại qua ngày, cơ hồ là mỗi ngày, Mộ Vi Lương đều đi tới vườn trồng thuốc, ngồi trên tảng đá, trong tay lúc nào cũng ôm con bướm đó.

Có tâm sự gì, nàng đều không giữ lại, đều nói với Hồ Điệp.

- Tiểu Phàm, ngươi biết không, Thiên Yêu giới bị người đánh vỡ thành Tỉnh giới cùng Mộng giới... Vô số Vương tộc Chân Linh mất đi vương huyết, còn mất đi lực lượng mà bọn họ vẫn thường kiêu ngạo ...

- Tiểu Phàm, ngươi biết không, Ma Uyên bị người ta trấn áp, dùng chín tòa ‘Đế nhạc’, trấn áp chín cửa vào Ma Uyên ...

- Tiểu Phàm, cha ta sắp xếp vị hôn phu cho ta, nghe nói muốn trở lại Thiên Đình... Hắn không thích sinh linh phàm trần, ngươi ngàn vạn lần đừng giận hắn...

- ... Hắn chưa trở về, thật may, ta còn chưa muốn lập gia đình, ta rong chơi còn chưa đủ... Tiểu Phàm, ngươi nhìn nè, cha ta đưa ‘Giới môn thược thi’ cho ta bảo quản. Hì hì, không được n cho bất kỳ ai nghe nha... Bên kia Giới môn, rất nguy hiểm, là tiên hoàng năm đó tự tay phong ấn, quyết không được mở ra...

Thời gian như nước, Mộ Vi Lương rảnh rỗi ngồi ở vườn trồng thuốc mỗi ngày, một con bướm đậu trên vai. Con bướm màu đen xen lẫn trắng, có tên là Tiểu Phàm.

Mạng của con bướm, rất ngắn, rất ngắn, chỉ có thể sống chưa đến nửa tháng, nhiều lắm có thể sống đến 2 tháng.

Nằm trong lòng bàn tay mềm mại của Mộ Vi Lương, mỗi một ngày sinh cơ của Hồ Điệp cứ khô héo đi.

Mộ Vi Lương cảm thấy lòng đau như cắt. Hồ Điệp nhỏ bé làm bạn cùng nàng chưa được hai tháng, lại sắp phải chết rồi.

Một con Hồ Điệp dám lấy thân phàm bay lên trên Thiên Đình, nó không nên chết...

- Nếu như ngươi có thể tu luyện thành điệp yêu, nhất định sẽ là một yêu tinh tốt...

Nàng cắn đôi môi nhàn nhạt, bắt đầu bận rộn ở trong vườn trồng thuốc, thu góp sương đọng trên linh dược trăm vạn năm, cho Hồ Điệp uống.

Sinh cơ của hồ điệp dần dần hồi phục, còn nàng thì hiện ra nụ cười hạnh phúc.

Nàng phát hiện, mình không ngờ lại yêu con Hồ Điệp nho nhỏ này.

Nữ nhân này ngốc dường nào, sao lại đi yêu một con bướm... Nhưng nàng cứ ngốc như vậy.

Tay chân nàng vụng về, bắt đầu thỉnh giáo Thiên Đình tiên nữ về cách may thêu, từng nữ tiên đều trợn mắt hốc mồm.

Thiên Đình công chúa nổi tiếng là lười biếng và nhàn nhã, lại muốn học nữ công...

Tất nhiên không ai dám không dạy nàng.

Từ nay, trên tảng đá, có nhiều một hình ảnh xinh đẹp luôn tay bận rộn, tay cầm tiên châm, tay cầm một tắm lụa trắng, bắt đầu thêu thùa.

Nàng thêu không phải là hình ảnh Long Phượng Trình Tường, cũng không phải là Uyên Ương Hí Thủy, cũng không phải cỏ cây núi sông, mà là một đôi Hồ Điệp múa lượn phiên phiên.

Bướm nửa trắng nửa đen, dĩ nhiên là Tiểu Phàm.

Còn nàng, chính là con bướm phổ thông tầm thường còn lại.

- Tiểu Phàm, thủ cung sa của ta sẽ giữ gìn cho ngươi... Ngươi phải tu yêu cho tốt, phải có một ngày, làm một tiên điệp, mang ta đi... Ta không thích ở nơi này.

Mộ Vi Lương nghiêm túc nhìn Hồ Điệp nho nhỏ.

Nhật nguyệt thay đổi, Mộ Vi Lương vẫn thủy chung hạnh phúc, không người nào hiểu được niềm hạnh phúc của nàng, cũng không người nào có thể đi vào trong thế giới của nàng.

Niềm hạnh phúc này kéo dài cho đến một ngày.

Ngày đó. Nàng không tới vườn trồng thuốc.

Ngày thứ hai, vẫn không tới.

Ngày thứ ba, không tới...

Ngày thứ mười, gương mặt nàng tiều tụy, đi tới vườn trồng thuốc, Tiểu Điệp đậu trên vai, một nam tử có đầu tóc màu vàng đi theo sau lưng.

Nam tử này tóc dài như thác, tu vi cao cường, thật sự là người mà Ninh Phàm bình sinh mới gặp.

Dung mạo không thấy rõ, nhưng từ cử chỉ của người này, khí độ có thể phán đoán, đây là Nhất Thanh niên tuấn mỹ.

Thanh niên kim bào táp táp, đi theo sau lưng Mộ Vi Lương, không nói gì.

Hắn cấp cho Mộ Vi Lương thời gian để suy nghĩ.

- Ngươi không lừa gạt ta? Nếu như ta đưa chìa khóa Giới môn cho ngươi, ngươi sẽ nói với cha, hủy bỏ hôn ước của hai ta sao...?

Mộ Vi Lương ánh mắt do dự, hỏi.

- Ta sao lại nỡ đi lừa gạt nàng... Ha ha. Nàng thích con phàm điệp cỏn con này, quả thực khiến cho ta kinh ngạc. Nàng làm việc gì cũng đều vượt qua ngoài ý liệu của người ta như vậy, nhưng mà điều này cũng bất đắc dĩ mà thôi, cho dù là ‘Chưởng Tình tiên đế’, ta sẽ không miễn cưỡng tình cảm của nàng. Thậm chí, chỉ cần nàng đưa chìa khóa cho ta, ta thuận tiện sử dụng tiên đế chi lực giúp hai người dắt díu tình tuyến, cho dù là rơi vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp, cũng có thể gặp lại... Như thế nào!?

- Nhưng mà chìa khóa này, rất trọng yếu, vạn nhất...

Mộ Vi Lương có vẻ động lòng, cho dù Hồ Điệp đập cánh nơi đầu vai, khuyên can nàng, nàng cũng động lòng.

- Yên tâm, thực lực của ta nàng không tin được sao, chìa khóa ở trong tay ta, không người nào có thể cướp đi. Ngược lại là đặt ở trong tay nàng, rất nguy hiểm đấy...

- Vậy, không cho phép ngươi lừa gạt ta...

Mộ Vi Lương nhẹ nhàng cắn môi, lấy một chìa khóa màu tử kim, trao vào trong tay nam tử tóc vàng ấy.

Nam tử thúc giục tiên lực, giúp Mộ Vi Lương cùng Tiểu Điệp kết nối tình tuyến, rồi sau đó bỏ đi...

Sau khi hắn đi, rốt cuộc Mộ Vi Lương thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nâng niu con bướm nhỏ.

- Tiểu Phàm, ngươi mau tu yêu nhanh hơn, mau mau hóa hình, mau mau mang ta đi... Ta không thích nơi này. Mang ta đi đến thế giới của phàm nhân, hứa với ta sẽ giúp ta cả đời tay không nhuốm máu... Có được hay không...

Lần đầu tiên Hồ Điệp bay lên, đậu trên gương mặt Mộ Vi Lương, lấy cánh bướm nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Mộ Vi Lương.

Cái tư thế cánh tay kia khiến cho Ninh Phàm ngẩn người ra.

Cái động tác tay này, hắn đã làm qua cả ngàn vạn lần, đó là động tác khẽ vuốt gò má Chỉ Hạc ...

"Chỉ Hạc! Chẳng lẽ Chỉ Hạc chính là hồn phách của nữ thi! Mà con Hồ Điệp này, chẳng lẽ là... ta..."

"Đây, chính là luân hồi?"

Dường như có một đạo tình tuyến vô hình, liên kết hai người lại với nhau, đời đời kiếp kiếp ...

Như có một sợi dây huyền bị xúc động ở trong lòng Ninh Phàm.

"Kiếp trước, nàng là con gái Thiên đế , còn ta là điệp..."

Hắn yên lặng, giờ thì đã hiểu.

Trong Yêu Quỷ lâm, hắn có hảo cảm đặc thù đối với Mộ Vi Lương. Trong Trầm thụy chi địa, hắn gặp lại Mộ Tiểu Hoàn.

Nếu hắn không đoán sai, Chỉ Hạc, là một hồn trong ba hồn của Mộ Vi Lương, thậm chí còn là... Hồn chủ!

Mà tại cùng lúc này, trong đầu của Ninh Phàm hiện ra một hình ảnh xinh đẹp mặc quần áo trắng thánh khiết.

Tay áo dài phất một cái, thất sắc hà quang động...

Nếu Ninh Phàm không đoán sai, Tư Vô Tà chính là...

Mục đích của nàng tới Việt Quốc, thực tế là...

- Ta, đã hiểu rồi!

Ninh Phàm vào giờ khắc này, ánh mắt trở nên thâm thúy, trắng đen phân minh. Dường như một ánh mắt của hắn có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp nầy của một người.

Đây là một hạt giống, một mầm móng của Luân Hồi Chi Lực, bị tu vi giới hạn, Ninh Phàm không cách nào lĩnh ngộ, nhưng nhất định sẽ có một ngày, hạt giống này sẽ mọc rễ nảy mầm, thậm chí Ninh Phàm có đủ lực lượng để khiến cho luân hồi thay đổi!

Hắn không nhiều lời, chắp tay đứng ở rìa tảng đá xanh, chờ đợi.

Hắn đã từng ở trong ký ức tàn tổn của nữ thi, nhìn thấy cảnh tượng Mộ Vi Lương bị người phản bội.

Hắn biết, lúc Mộ Vi Lương đem chìa khóa của Giới môn đưa cho Chưởng Tình tiên đế, số mạng này đã khó có thể thay đổi được nữa.

Người kia, không có lòng hảo tâm! Mộ Vi Lương ngây ngốc nên nhìn không ra, nhưng Ninh Phàm sao có thể không nhìn ra.

Chưởng Tình! Thậm chí nha đầu ngốc Mộ Vi Lương này, chỉ yêu có mỗi Hồ Điệp, trong đó chưa chắc không có kế mưu hại của người này!

Diệt Yêu tộc, trấn Ma tộc, tiếp theo, đến phiên Thần tộc của Thiên Đình sao?

- Chưởng Tình tiên đế, người này, là ai?

Không biết qua bao lâu, sóng gió nổi lên trên Thiên Đình.

Đợt trường phong này làm cho người ta bất an, mang một khí thế không thể kháng cự, cuốn ùa khắp toàn bộ Thiên giới.

Trên bầu trời, chợt hiện ra một cái cửa lớn bằng Tử kim không thể đo lường được.

Một đạo ánh sáng Tử kim bay cực nhanh đến cự môn, chợt, cửa lớn mở ra!

Vào giờ khắc này, vô số tiếng thét sợ hãi, tiếng quát tức giận truyền tới từ mỗi một xó xỉnh trên Thiên Đình!

- Giới môn đã mở rồi! Không xong! ‘Hắn sắp trở lại rồi!

- Là ai! Là người nào mở Giới môn! Chìa khóa Giới môn được bệ hạ giao cho công chúa bảo quản, chẳng lẽ là, nàng ta!

- Đáng ghét! Công chúa Vi Lương, không biết đại thế gì thì thôi đi, không ngờ lại mắc phải sai lầm to lớn như thế này. Nếu tránh thoát được kiếp này, cho dù nàng ấy là công chúa, lão phu cũng phải trình tấu bệ hạ, tru diệt nữ này!

Từng đạo tiếng oán hận truyền tới, từng đạo chân tiên chi ảnh bay lên trời, xông về cửa lớn, định phong ấn lần nữa.

Nhưng khi hàng vạn chân tiên bay lên tới, ép tới gần cửa lớn định phong ấn, thì trong cửa lớn có một đạo kim ảnh bước ra một bước, hóa thành một nam tử tóc vàng.

Trong tay người này, ẵm một con ngươi máu đỏ chảy ròng ròng, to bằng quả đấm.

Vô số chân tiên thấy con ngươi này, lập tức kinh hãi.

- Con mắt của Thiên đế! Ngươi móc con mắt của Thiên đế! Ngươi đã làm gì! Chưởng Tình! Hết thảy những chuyện này, là do ngươi làm sao?

- Chưởng Tình? Tên ta cũng không phải là Chưởng Tình, mà là...

Nam tử tóc vàng nói gì đó, nhưng cái tên này, Ninh Phàm nghe không rõ, dường như vào thời khắc truyền lọt vào trong tai, lập tức bị một đạo lực lượng kỳ dị xóa đi.

Rốt cuộc Ninh Phàm cũng minh bạch, vì sao bản thân mình không nhìn thấy mặt mũi người này ... Không phải là không thấy, mà là sau khi nhìn thấy, bị ký ức thẳng thừng xóa đi!

Luân Hồi Chi Lực!

- Chết!

Tên họ chân chính của nam tử tóc vàng khiến cho chân tiên run rẩy.

Tay áo bào của hắn cuốn một vòng, một vòng sáng kim sắc khuếch tán theo hình tròn tán đi, nhóm chân tiên đầu tiên xông về phía hắn đua nhau nổ tung thành huyết vụ mà chết...

Khinh thường ném con mắt đầy máu của Thiên đế xuống vườn trồng thuốc dưới chân. Ở nơi này, một nữ nhân đang đứng thẳng nước mắt lã chã, nhìn con mắt của cha, tim đau như cắt.

Ánh mắt ấy nhìn Mộ Vi Lương, dường như đang oán hận, oán hận nàng vì sao lại mở Giới môn ra.

- Không phải con, không phải con mở cửa, không phải...

Mộ Vi Lương muốn giải thích, nhưng nàng biết, cha không cách nào nghe được lời giải thích của nàng.

Thiên Đình, sau ngày này, sợ là sẽ bị tiêu diệt...

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn nam tử tóc vàng cao cao ở trên kia, đau lòng.

- Tại sao... Tại sao lại lừa gạt ta... Tại sao lại phải mở cửa... Tại sao phải phản bội Thiên cung. Phụ hoàng tín nhiệm ngươi như vậy, ta tin tưởng ngươi như vậy... Ngươi lại...

- Ha ha, Mộ Vi Lương, ngươi còn không hiểu ... Ta vốn là người ngoài giới a! Ngươi là con gái của Thiên đế ... Là ... Cừu nhân! Ngươi thật ngu xuẩn, không ngờ lại đưa ra quyết định còn ngu xuẩn hơn, cho nên, ngươi có thể chết rồi...

Nam tử tóc vàng, dùng chỉ điểm một cái, Chư Thiên tan vỡ.

Lực một chỉ này nếu đối diện với Mộ Vi Lương, nếu ngón tay này lạc xuống, cô gái này hẳn phải chết, hồn phi phách tán, không thể luân hồi.

Bỡi vì một cái chỉ ấy, có thể tịch diệt luân hồi!

Ở đầu cửa ải này, ở trên vai run rẩy của Mộ Vi Lương, một con Hồ Điệp màu trắng đen xen lẫn nhau đang rung cánh!

Dường như có một đạo hôi quang, xông thẳng lên trời, độn tốc của nó vượt xa sự tưởng tượng của nam tử tóc vàng.

- Phàm điệp, phàm điệp làm sao có thể có độn tốc như vậy! A!

Hắn kêu thảm một tiếng, bởi vì con hồ điệp ấy đã đánh về phía con mắt bên trái của hắn, và làm cho con mắt ấy vỡ nát!

Nam tử tóc vàng thừa sức tùy tiện tiêu diệt vô số chân tiên, lại bị một con Hồ Điệp nhỏ nhỏ không có chút pháp lực nào, đánh vỡ nát con mắt.

Chẳng qua là một cái đụng này, lực phản chấn lại khiến cho tự thân Hồ Điệp tan xương nát thịt...

Nhưng nó cuối cùng cũng bảo vệ được Mộ Vi Lương.

Mộ Vi Lương che miệng, tim như bị đao cắt.

Nàng hứng tàn tro rơi xuống từ thiên không. Tàn tro ấy là kết quả không tự lượng sức của Tiểu Điệp.

- Chỉ là một con phàm điệp mà dám chống lại ta... Thật là không biết tự lượng sức mình!

- Im miệng! Ngươi không bằng hắn, không bằng, vĩnh viễn không bằng!

Ánh mắt Mộ Vi Lương lộ ra vẻ oán hận.

Với cá tính của nàng, cho tới bây giờ không hiểu được thế nào là oán hận, nhưng hôm nay, nàng đã hiểu!

- Lấy Chưởng Tình chi mệnh của ta, kể từ hôm nay, tước đoạt Thần tộc chi tâm!

Vẻ mặt của thanh niên tóc vàng lạnh lùng, khinh thường, nhưng trong lòng, quả thực lại chấn động, cho dù hắn không muốn thừa nhận.

Hồ Điệp chỉ phiến động cánh, liền đủ để phát động cụ phong, cải biến một trận luân hồi.

Lúc Hồ Điệp bỏ mình, quỹ tích của thiên đạo bị chệch đi!

...

Tâm thần hoàn toàn bị rút ra khỏi Luân Hồi chung.

Hai mắt của Ninh Phàm khi thì đen thui, khi thì thuần bạch, hết sức quỷ dị.

Hắn vuốt ve Luân Hồi chung, ánh mắt từ từ thanh minh, lẩm bẩm nói:

- Kiếp trước của ta là một con hồ điệp... Một con hồ điệp tầm thường đến không thể tầm thường hơn nữa. Nhưng mà con điệp này, đả thương Chưởng Tình, cứu hồn của Vi Lương...

- Chưởng Tình... Người này, rốt cuộc là ai?

Ninh Phàm nhắm mắt, lúc mở mắt ra, hai mắt đã khôi phục bình thường.

Luân hồi, không phải là thứ hôm nay mình có thể đụng chạm.

Chưởng Tình, cũng không phải hôm nay mình có thể chống lại.

Biết càng nhiều, chưa chắc càng tốt, muốn xem rõ quá khứ, chỉ có chờ thực lực cao hơn.

Ít nhất... là khi trở thành tiên đế!

- Chỉ Hạc... Ta đã nói qua. Đời này, ta sẽ không để để cho bàn tay của nàng nhuộm một chút máu nào, sẽ không...

Giải tán mọi tâm tư đang mang, sắc mặt của Ninh Phàm bất động, xoay người rời khỏi Luân Hồi chung, ôm quyền nói với lão giả đầu hói mặc ma y bên cạnh:

- Đa tạ ân tình của tiền bối hai lần cứu giúp! Nếu có một ngày Ninh Phàm có thể nhập vào Thiên giới, nhất định sẽ báo đáp ân tình này!

- Dẹp đi, lão phu không muốn có bất kỳ quan hệ gì cùng ngươi... Người có thể nhìn thấy luân hồi, thật là đáng sợ, đáng sợ... Dù sao, nếu ngươi có ý hướng một ngày, phi thăng Bắc Minh thiên, có lẽ... Có thể tới Huyền Vũ Tinh của ta ngồi một chút. Bỏ qua Luân Hồi Chi Lực, lão phu đối với bản thân tiểu tử ngươi vẫn rất coi trọng...

- Tiền bối có lời mời, nếu vãn bối có cơ hội, sẽ tự tới Huyền Vũ Tinh bái kiến... Nhưng không biết tôn tính đại danh tiền bối là gì?

Ninh Phàm vốn muốn hỏi lão giả, ai là Chưởng Tình tiên đế.

Nhưng suy nghĩ một chút, hắn bỏ ý định này.

Hiện giờ không phải là lúc biết được những bí mật này. Hơn nữa, có lẽ ngay cả lão giả trước mắt, cũng chưa chắc biết được Chưởng Tình là ai.

- Lão phu Mộng Huyền Tử, là Chưởng Bi tiên đế của Tứ Minh Thiên giới... Đi thôi, đi thực hiện bước trảm phàm thứ ba. Bước thứ ba là Vấn Đạo nhai, lát nữa ngươi chỉ cần nhảy xuống dưới vực một cái, để cho thể xác phàm tục này bị té chết đi, thì có thể vượt qua...

- Vấn Đạo nhai...

Ninh Phàm ghi nhớ lời ấy, theo lão giả từng bước đi xuyên qua Vân hải.

Hắn có lòng nghi ngờ, lần nữa ôm quyền, hỏi.

- Không biết Bắc Ly cô nương cùng với Nhất Thanh đạo hữu ở chỗ nào, khí tức của bọn họ tựa hồ không còn ở Vân Hải này nữa...

- Bọn chúng đã đi khỏi đây rồi, bị lão phu khu trục! Tất cả đều bởi vì ngươi! Tiểu tử, lão phu có ý tốt cảnh cáo ngươi một câu, Luân Hồi Chi Lực không phải là cảnh giới của ngươi có thể đụng chạm. Lần kế, ngươi không may mắn có lão phu cứu ngươi lần thứ hai như vậy nữa đâu!

Mộng Huyền Tử âm thầm trách oán.

Vị thanh niên nho nhỏ đi theo phía sau kia, tu vi không cao, nhưng mỗi hành động gây nên nhất định là kinh thiên.

Khi còn ở dung linh, dám cho thần niệm hóa tuyến. Đến khi hóa thần, dám gõ luân hồi... Mọi người đều nói là trẻ khinh cuồng, nhưng mà thanh niên này, trình độ căn bản không phải là khinh cuồng, mà là thật sự ngông cuồng...

Điều này cũng không kỳ quái ... Dù sao thì kiếp trước của Ninh Phàm đã dám lấy thân phàm điệp bay lên Thiên cung.

Cuộc đời của hắn, chưa bao giờ có hai chữ không dám, chỉ cần chuyện có thể thành công, hắn đều nguyện ý đi thử.

So với việc cân nhắc có thất bại hay không, chi bằng cân nhắc làm như thế nào để tránh thất bại.

Vấn Đạo nhai, là một tòa cự phong bảy trăm vạn trượng.

Mộng Huyền Tử phẩy tay áo một cái, thiên địa chấn động, giống như đẩy ra sóng gợn, hai người đã vượt qua vô số khoảng cách, xuất hiện trên đỉnh Vấn Đạo nhai.

Loại độn tốc này, thật sự là lần đầu tiên trong đời Ninh Phàm mới gặp, cao siêu hơn rất nhiều so với lão ma ...

Ninh Phàm có thể tưởng tượng, lão ma phách lối ngang ngược ở hạ giới, nhưng ở thượng giới, quan chức chưa chắc đã bao lớn... Ít nhất ở trước mặt tiên đế, rất nhỏ.

Cao phong bảy trăm vạn trượng, có luồng thiên phong đủ mạnh để quét đi hết thảy hóa thần tu sĩ.

Nhưng Ninh Phàm bước chân kiên định, thân thể Ngọc mệnh đệ nhị cảnh cũng không phải là tu chơi, há có thể ngay cả thiên phong cũng không đỡ nổi.

Đỉnh núi vạn trượng rộng rãi, cũng có tử vụ lượn lờ.

Mộng Huyền Tử ở bên ngoài tử vụ vạn trượng thu bước chân, không kiên nhẫn nói:

- Vấn Đạo nhai là do tiên hoàng lập, là bước trảm phàm thứ ba. Được rồi, tiểu tử thúi, nhảy xuống, tự mình té chết, sau đó thì ngươi có thể hóa thần!

- Nhảy xuống...

Ninh Phàm hơi nắm chặc quả đấm, tới bên vách đá, nhìn xuống phía dưới một cái.

Dưới bảy trăm vạn trượng, không cách nào thấy rõ, nhưng loáng thoáng, có thể thấy đầy rẫy huyết thi, hài cốt, tựa hồ chính là những tu sĩ hóa thần nhảy xuống vực từ trước tới nay đã lưu lại phàm thai.

Té núi, thoát phàm thai! Nếu là trước đây, Ninh Phàm có lẽ sẽ đồng ý làm như vậy, nhưng trải qua Thập Bộ kiều, Luân Hồi chung xong, Ninh Phàm lại cảm giác, Vấn Đạo nhai này, trong tên có chữ “Vấn Đạo”, thì sẽ không đơn giản chỉ là nhảy xuống như vậy. Nếu không, tại sao không gọi ‘Thoát phàm nhai’’ Trụy cốt nhai’ cho thích hợp hơn?

Tiên hoàng lập nên ba bước trảm phàm, nhìn có vẻ khiến cho tu sĩ chặt đứt phàm trần, nhưng lại ở trong cảnh địa tất phải trảm phàm, lưu lại một tuyến cơ duyên. Chỉ có không trảm phàm trần, mới có thể nắm bắt được cơ duyên ấy.

Mười bước một huyễn cảnh, quân chớ quay đầu... Nhưng Ninh Phàm vừa khéo lại quay đầu, tâm cảnh có sự đề thăng cực lớn.

Luân hồi vừa vang lên, quân đạo thành không... Nhưng đạo của Ninh Phàm, không chỉ biến thành không ở trong tiếng chuông luân hồi đó, mà ngược lại còn theo dõi được luân hồi, minh ngộ được phàm trần, đạo tâm càng kiên định hơn, khí vận cũng thay đổi, uy áp cũng đề thăng.

Mỗi một bước, đều có cơ duyên. Cơ duyên ấy, tựa hồ là một loại tưởng thưởng mà tiên hoàng dành cho tu sĩ dám giữ lại lòng phàm.

Tiên hoàng, cũng tư phàm... Nguyên nhân chính là chỉ có day dứt phàm trần, có đạo tâm tranh đấu, thì mới có thể mạnh hơn được.

Tu đạo, rốt cuộc tu chính là lòng cường đại. Đây là điều mà Ninh Phàm cảm ngộ ở trên Thập Bộ kiều.

Nhảy núi tự vận, quả thật cần có đảm phách. Người nhát gan, thấy độ cao … bảy trăm vạn trượng, ắt sẽ không dám nhảy xuống.

Nhưng tự vận, vô luận là lý do gì, đều là một loại trốn tránh. Trốn tránh thể xác phàm tục của mình, trốn tránh sự nhỏ bé yếu đuối của mình, trốn tránh sự hèn mọn của mình...

Nhỏ yếu mà không nhục, hèn mọn mà không nhục, dục vọng cũng không đáng nhục... Nếu làm được những thứ này, mới là nhân tài!

Cho dù là tiên, nhưng trong một chữ tiên, thực tế một nửa phần bên trái, vẫn là chữ người!

Năm đó ở trong Quỷ Tước tông, Hán tử xấu xí Vân Liệt hỏi Ninh Phàm một vấn đề, “cái gì là tiên?”

Lúc ấy Ninh Phàm, chỉ dựa vào sự ngộ đạo từ Loạn Cổ ký ức, trả lời rằng:

Tiên, chính là người đứng ở trên núi!

Mà hiện tại, Ninh Phàm đứng ở trên núi. Đứng ở trên đỉnh Vấn Đạo nhai, trong lòng hắn, đối với một câu nói này, bỗng nhiên minh ngộ như chưa từng được minh ngộ.

Đứng ở trên núi, chính là Tiên.

Xuống núi, chính là người.

Đây mới là con đường tu chân mà tiên hoàng nhận định.

Hắn nhẹ hít một hơi, không nhảy xuống. Vẻ không kiên nhẫn của Mộng Huyền Tử, hóa thành một tia tán thưởng.

Ông ta không kiên nhẫn, đó là giả bộ. Ông ta chỉ là muốn thử thách Ninh Phàm, xem hắn có thể nhìn thấu chân ý của Vấn Đạo nhai hay không.

- Ngươi, vì sao không nhảy! Vì sao không thoát đi phàm thai!

Mộng Huyền Tử cố ý lớn tiếng hỏi.

- Vì sao phải nhảy!

Ninh Phàm ngửa đầu nhìn bầu trời, mắt lộ ra tinh quang.

- Ta đứng ở trên núi, chính là tiên! Nếu như đã là tiên, tại sao lại nói đến phàm thai! Núi này, cũng là một tỷ dụ, chỉ cần người phàm đem tâm cảnh, đặt ở trên núi cao hơn so với tiên... thì hắn, chính là tiên!

Một con Hồ Điệp, làm sao có thể bằng vào xác phàm, bay lên trên Thiên Đình?

Bởi vì con Hồ Điệp ấy, trong mắt chưa bao giờ nghĩ tới sự khác biệt tiên phàm. Ở trong mắt con bướm, bản thân nó, vốn chính là tiên cao cao tại thượng!

Có lẽ nó không có pháp lực, nhưng tâm cảnh của nó, cao ngạo hơn so với bất kỳ chân tiên nào!

- Ta là con hồ điệp ấy! Ta ở chỗ này, không nhảy núi tự vận... Ta muốn ở chỗ này, vấn đạo!

Thời khắc thanh âm này truyền ra, Mộng Huyền Tử bật cười ha hả.

- Ngươi, quả nhiên là yêu nghiệt chi tài! Năm đó lão phu ở Vấn Đạo nhai này, do dự bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới nhìn phá được chân ý, không nhảy xuống nhai. Ngươi không ngờ lại trong ngủi mấy tức ngắn, đã nhìn thấu mấu chốt của vấn đề... Ngươi có tư cách vấn đạo ở chỗ này!

Mộng Huyền Tử vừa mới nói xong, vạn trượng thiên nhai, tử vụ bao phủ, huyễn cảnh nặng nề.

Giờ phút này, ánh mắt của Mộng Huyền Tử hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng có.

- Vấn đạo huyễn cảnh, là bước duy nhất trong ba bước trảm phàm có thể giúp gia tăng tu vi! Tu sĩ tu chính là tâm! Tâm nếu kiên, pháp lực tự tăng trưởng! Cho nên, sau khi tu sĩ tu vi vượt qua Tu chân thất cảnh, một bước thành tiên, nếu muốn đứng sừng sững ở nơi cao nhất, rất ít khi uống đan dược linh quả để tu luyện. Những thứ kia đều là thủ đoạn giả mượn ngoại vật ... Muốn đạt tới điên phong, nhất định phải có cự nhạc đạo tâm kiên định như bảy trăm vạn trượng này...!

- Tuy ngươi yêu lực hóa thần, nhưng bởi vì lấy thân người làm chủ, pháp lực cũng là thứ căn bản của ngươi. Bên trong huyễn cảnh, ngươi dừng lại lâu một ngày, thì pháp lực sẽ gia tăng mười giáp, tương đương sáu trăm năm... Sáu trăm năm là một vòng luân hồi, một ngày chính là một vòng luân hồi... Tu sĩ tầm thường, có thể chống đỡ sáu ngày, hiếm khi có người chống nổi bảy ngày... Lão phu năm đó, chống nổi 97 ngày, còn ngươi, có thể chống đỡ mấy ngày?

...

Bên trong tử vụ, ánh mắt Ninh Phàm mờ mịt, xuất hiện trước một hàng rào trúc.

Hắn bưng cái chén gốm trong tay, đựng thức ăn của gà, trong bộ dạng của một tiểu đồng bảy tám tuổi.

Hắn mờ mịt nhìn thức ăn của gà, cảm giác mình hình như quên thứ gì đó rất trọng yếu.

- Ta nhớ, ta xem ra đang ở trên Vấn Đạo nhai, vấn đạo... ở, Vấn Đạo nhai là cái gì, vấn đạo là cái gì...

Quên, hết thảy đều quên mất, ở trong huyễn cảnh nơi này, hết thảy quá khứ giống như thật cũng giống như ảo, như mộng như yên.

- Phàm nhi, mau mau cho gà ăn, rồi đem giỏ trứng gà này đi biếu cho tiên sinh trong trường, bái sư học chữ, để ngươi khỏi phải mỗi ngày không có chuyện gì làm...

Một nữ nhân áo vải bố cũ, xách một giỏ trứng gà, có vẻ tức giận đưa vào tay Ninh Phàm, nhưng chợt yêu thương sờ một cái vào đầu của Ninh Phàm.

- Đứa nhỏ ngốc này, sao lại ngẩn người ra đó?

Nữ nhân này là mẹ của hài đồng, cùng hài đồng sống nương tựa lẫn nhau.

Áo nàng tuy cũ kỹ, nhưng dung nhan lại thật giống như châu báu bị che mờ, là mỹ nữ nổi danh trong thôn.

Tên của nàng, là Ninh Thiến...

Ninh Thiến vừa tức vừa buồn cười, hài nhi nhà mình luôn hay thích ngẩn người như thế. Mỗi lần ngẩn người, còn vừa khéo tự xưng, nằm mơ thấy mình trở thành thần tiên.

Thế gian, nào có thần tiên gì...

- Không nên ngẩn ra như thế, ngoan ngoãn đi bái sư phụ, đi đọc sách tập chữ...

- Nhưng, con nằm mơ thấy thật, con thành thần tiên... Con còn nằm mơ thấy Chỉ Hạc, thành con gái của thiên đế ...

- Đứa nhỏ ngốc, đó là mộng mà thôi... Chỉ Hạc là khuê nữ nhà thợ mộc học Vương, sao lại là con gái của thiên đế được... Đi đi, đi học chữ cho giỏi, tương lai có bản lãnh, mẹ giúp con cầu hôn con nhà Vương thợ mộc ...

- Dạ, mẹ...

Tiểu đồng nhận lấy một giỏ trứng gà, vẻ mặt hơi có vẻ thất lạc.

Hắn nhìn mây màu tím mờ ảo trôi trên thiên không, hơi nghi ngờ.

- Những thứ giết chóc ấy, đều là mộng sao...

- Ở nơi đây, ta có mẹ, có Chỉ Hạc, rất hạnh phúc, nhưng dường như là quên thứ gì rất trọng yếu...

- Là cái gì chứ...

Bình luận





Chi tiết truyện