chương 241/ 456

Một tháng!

Ngắn ngủi trong vòng một tháng, hai chữ Chu Minh giống như trở thành một thần thoại!

Trên Sát Lục bi, tên của Chu Minh đứng ở vị trí thứ nhất, đã đỏ sẫm giống như máu tươi!

Hồng danh! Tất nhiên là đã chém giết hơn trăm ngụy hoang thú!

Nhưng hồng danh của Ninh Phàm so với đệ nhất nhân Cự Ngôn năm đó, càng có màu máu đỏ hơn không ít!

Hứa Như Sơn tất nhiên cực kỳ an tâm. Cái tên có màu máu đỏ như vậy, Ninh Phàm giết chết hoang thú, ắt là đã vượt qua 150 con, thậm chí không ngừng lại ở con số 200.

Dù sao năm đó, Cự Ngôn chém giết 274 con ngụy hoang thú. Bây giờ tên của Ninh Phàm đỏ hơn so với Cự Ngôn, hẳn là vượt qua con số này.

- Yêu đan, đủ rồi! Ha ha, lần này cự tôn nhất định sẽ không làm khó lão phu. Vả lại lão phu đã giúp cự tôn tìm được người mà ngài chờ đã lâu, công lao này không nhỏ!

Vừa vui mừng, Hứa Như Sơn cũng đồng thời chấn động hơn.

Một tháng, chém giết hơn 274 hoang thú... Lấy chiến lực của Ninh Phàm có thể so với hóa thần, sợ là đã dốc hết thủ đoạn, không ngừng nghỉ chút nào, đang chém giết liên tục.

Phần nghiêm túc này, là bởi vì Ninh Phàm giữ chữ tín. Lời mà hắn đáp ứng Hứa Như Sơn, hắn nhất định phải hoàn thành .

Một lời nói không hợp thì rút kiếm, vì một lời hứa một bữa cơm mà giết người...

Không những chỉ có mình Hứa Như Sơn giật mình, những lão quái đang chú ý Toái Giới bí cảnh cũng đua nhau chấn kinh không dứt.

Một tháng, hóa thành hồng danh... nguyên anh trung kỳ tu sĩ trở xuống, thậm chí chỉ dừng một ánh mắt lên trên tên họ của Ninh Phàm, liền bị lệ khí xông đến đến không thể mở mắt được.

Người này cuồng vọng, nhưng có bản lãnh để cuồng vọng. Như vậy thì không phải là cuồng vọng, mà là... tự tin!

Phần chấn kinh này ước chừng kéo dài một tháng. Thậm chí, sau khi chuyện hồng danh của Chu Minh truyền ra, vô số lão quái của ngoại hải, nội hải đua nhau kéo tới, để xem thử nhân vật ngồi vững vị trí đệ nhất nhân, lực áp hóa thần này!

Chẳng qua là sự chấn kinh này rốt cuộc chỉ kéo dài trong một tháng, và bị một phần chấn kinh khác thay thế.

Toái Giới bí cảnh tan rã rồi!

Vả lại đó cũng không phải là sự tan rã trong phạm vi nhỏtan rã, mà là tan rã toàn bộtan rã!

- Không thể nào! Cho dù là hóa thần chân chánh, một mình tiến vào đó, có thể làm sụp đổ một khu vực, nhưng cũng không thể làm tan rã tan rãtoàn cảnh... Sự tan rã với phạm vi lớn như thế, trừ phi là có nhiều hóa thần tiến vào, mới có thể xuất hiện... Nhưng, điều này sao có thể! Bọn ta canh giữ ngoài bí cảnh, căn bản không có bất kỳ hóa thần tu sĩ nào tiến vào bên trong đó!

Hứa Như Sơn sắc mặt đại biến, Toái Giới bí cảnh tan rã, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của lão ta.

Bí cảnh tan rã, là một cái lỗi không nhỏ. Lão ta thân là người đứng đầu trông coi bí cảnh, hơn phân nửa là sẽ bị Cự Ma tộc trách cứ.

Nhưng mà điều này vẫn còn chưa hết!

Bí cảnh tan rã, không biết Ninh Phàm có thể bình yên rời khỏi bí cảnh, mang yêu đan đi ra hay không.

Hứa Như Sơn quả thật quan tâm yêu đan, thời gian mới có 1 tháng, những đại tu sĩ khác, cơ hồ không thể trông cậy vào, 39 người có thể góp được 20 yêu đan đã là chuyện hiếm có rồi. Nếu không có 200 yêu đan, bệnh tình con gái của Cự Tôn sẽ nguy ngập, Hứa Như Sơn lão sợ là phải gánh trách nhiệm lớn!

Từ nội tâm mà nói, so với yêu đan, Hứa Như Sơn quan tâm sự an nguy bản thân Ninh Phàm hơn.

Ninh Phàm cái người này, ngay từ khi gặp lúc đầu, đã lần lượt khiến cho Hứa Như Sơn chấn động, từ lấy lòng, đến bình bối tương giao, đến kính trọng, đến ngước mắt kính ngưỡng như bây giờ.

Tính tình của người này cũng giống như Hứa Như Sơn vậy, càng đáng quý hơn chính là hắn cùng nữ nhi của mình dường như có tình cảm với nhau.

- Con rể của lão phu, há có thể chết ở Toái Giới bí cảnh! Chẳng qua là người này, vì sao còn chưa đi ra?! Hắn sao vẫn còn ở trong bí cảnh chứ?!

Toái Giới bí cảnh, bởi vì có mười đại hóa thần tiến vào, mà điên cuồng tan rã.

Từ tây sang đông, cơ hồ mỗi canh giờ tan rã ngàn vạn dặm địa giới!

Từng đại tu sĩ lão quái, dựa vào ly thân trận bàn, may mắn thoát khỏi bí cảnh, nhưng đều mồ hôi lạnh túa ra dầm dề, nhịp tim đập không ngừng.

Cơ hồ mỗi một hơi thở đều có mấy ngàn dặm sụp đổ.

Hư không sau khi tan rã, khiến cho mỗi lão quái chưa tiến vào hóa thần cảm thấy da đầu tê dại!

Hư không! Cho dù là hóa thần tầm thường, nếu thủ đoạn không đủ mạnh, tùy tiện cuốn vào hư không, đều hẳn phải chết!

Mười đại yêu tướng, mấy trăm nguyên anh, cùng cuốn vào hư không, kết quả của nó, nếu không phải mười đại hóa thần có bốn đại cao thủ, vả lại mười người cùng hợp lực, nếu không cho dù là có hóa thần sơ kỳ như Lý Bạn, cũng có thể chôn thân nơi hư không...

Ngay cả hóa thần đều bị nguy hiểm, thì đại tu sĩ chết bởi hư không là quá bình thường.

Trừ Ninh Phàm, Sở Hạc, còn lại 38 vị lão quái, chỉ có 25 người còn sống, 13 người, tên họ hóa thành màu xám tro, táng sinh hư không.

Sau khi đợi một ngày, Toái Giới bí cảnh hoàn toàn tan rã, Ninh Phàm cùng Sở Hạc, vẫn không thoát khỏi bí cảnh.

Hứa Thu Linh thấp thỏm trong lòng khó an, mặc dù nàng có lòng tin mù quáng đối với Ninh Phàm, nhưng hắn chậm chạp chưa xuất hiện, nàng vẫn lo lắng không thôi.

- Chu công tử, Chu công tử...

Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ tựa như sắp phát khóc khi thấy hai chữ Sở Hạc đều biến thành màu xám tro, đầu nàng chợt mê mang, trong bí cảnh, sợ là chỉ còn dư lại Ninh Phàm rồi.

Toái Giới bí cảnh hoàn toàn tan rã, đã là một mảnh hư không, Ninh Phàm chưa chết, nhưng lại không thoát khỏi bí cảnh, hơn phân nửa là ở giữa hư không, khổ sở giãy giụa.

- Chu công tử, huynh rốt cuộc ra sao...?!

- Hắn sợ là gặp nguy hiểm rồi... Hư không chi lực, ngay cả hóa thần trung kỳ, không có cường bảo trong người, một thân một mình, cũng không ngăn được... Có lẽ, hắn núp trong giới bảo chăng?

Động Hư thở dài nói, chỉ có luyện hư tu sĩ, mới có thể hoành độ hư không, hóa thần cũng không đủ, chớ nói chi đến Ninh Phàm vẫn còn là nguyên anh hậu kỳ cảnh giới.

- Sẽ không sao! Huynh ấy sẽ không việc gì!

Hứa Thu Linh cắn răng một cái, cố chấp nâng lên cái trán xinh đẹp.

Ngay trong lúc nàng nóng nảy khó an, thất sắc quang môn chợt lóe, một cái trữ vật đại cùng ngọc giản, phiêu nhiên ra khỏi bí cảnh.

Ngọc giản kia, vào một khắc nó thoát khỏi bí cảnh, liền vỡ ra, hóa thành một đạo tiếng cười khẽ:

- Hứa đạo hữu, ngượng ngùng rồi, bí cảnh đã tan rã... Tuy nhiên 200 yêu đan đủ số ở chỗ này, ngài không cần lo ngại... Ta có thể đi ra hơi chậm chút, nhưng cũng không cần giới hạn với ước định tháng năm nữa, cho nên đạo hữu không cần ở chỗ này chờ ta, đợi lúc ta rời khỏi bí cảnh, sẽ đi tới bái phỏng. Ừ... Lấy tính tình của Hứa tiểu thư, giờ phút này tất lo lắng cho ta, bất quá xin yên tâm, tên của Chu mỗ, chỉ biết càng ngày càng có màu máu đỏ, sẽ tuyệt đối không có màu xám tro, cho nên nàng không cần lo lắng...

Hứa Như Sơn cầm trữ vật đại, nhìn 200 yêu đan chưa khô huyết khí trong đó, tâm thần chấn kinh.

Bí cảnh đã hoàn toàn tan rã, Ninh Phàm vẫn có thể bình yên truyền tống ra ngọc giản... Hắn chẳng lẽ, có thể đứng vững giữa hư không không chết sao?

Phần tâm tư này, phần chấn kinh này, dâng lên trong đầu từng lão quái một, lại đều không nói ra miệng.

Người nào, có thể đứng vững ở hư không không chết chứ?!

Luyện hư lão quái, hoành độ hư không, nhưng vẫn thảm hại, bất quá lâu dài sống ở trong hư không.

Có thể không chết ở hư không, chỉ có... toái hư!

Cũng chỉ có toái hư lão quái, mới có thể phá vỡ hư không, mới dám hỏi chân tiên!

- Hắn làm sao làm được...? Nghe khẩu khí của người này cũng không phải là núp trong giới bảo... Nếu hắn không phải ở trong hư không tu luyện, chính là đi đến dãy đất trống không bên ngoài bí cảnh... Vô luận là cái nào, cũng làm cho người khó có thể tin, bởi vì hai chuyện này, lão hủ đều làm không được...

Động Hư ánh mắt xa xăm sinh thần, khoanh chân ngồi xếp bằng, không có ý rời khỏi chút nào.

- Linh Nhi, không đợi đến Chu ca ca của ngươi đi ra, ngươi đại khái sẽ không đi chứ gì?

- Phải, ta phải đợi Chu công tử... Bất luận bao lâu... Huynh ấy nói không sao, nhất định không sao!

- Được! Vi sư cùng ngươi chờ đợi!

...

Bí cảnh tan rã rồi!

Trong một ngày, bảy nghìn vạn dặm sơn xuyên tan rã, vô số ngụy hoang thú chôn thân hư không.

Sở Hạc bước ra một bước, vượt qua giới lộ, tiến vào đệ nhị giới, cho nên chưa chết.

Lão ta chờ người dẫn đường của đệ nhị giới tiếp đãi xong yêu tướng sẽ trở về, đến lúc đó, lão muốn cùng người nọ giao tiếp sự nghi.

Nhìn giới lộ một chỗ hư không khác, Sở Hạc da đầu tê dại, nhưng trong đầu lại vặn vẹo dâng lên một chút ý thích thú.

- Không biết Chu Minh có chết trong hư không hay không? Hắc hắc, nếu chết thì hay, chết thì hay,...

Rất đáng tiếc chính là nguyện vọng của Sở Hạc không cách nào trở thành sự thật.

Ninh Phàm đứng ở trong hư không, bàn tay kéo một cái cái chuông nhỏ màu vàng.

Cái chuông màu vàng đó dâng lên vòng sáng màu vàng nhàn nhạt, bao phủ lấy hắn.

Đông Minh chung!

- Có chuông này ở đây, ta không sợ hư không chi lực, ngay cả hoành độ hư không, cũng không ngại... Bí cảnh tan rã, cùng ta mà nói, tựa hồ là một chuyện tốt, ít nhất, ta tựa hồ không cần phí nhiều khổ tâm, đi đạp biến bảy nghìn vạn dặm núi sông, chém hết ngụy hoang thú, yêu đan, yêu huyết, tự mình đưa tới cửa...

Gió nơi hư không thổi tới, thật giống như lưỡi dao sắc bén màu đen, một khi chém trúng, cho dù là ngọc mệnh tu sĩ cũng phải chết yểu.

Nhưng mà hắc phong thổi tới Đông Minh chung kim quang, lại khẽ run lên, lập tức chia đường ra.

Từng cổ một ngụy hoang thú tàn thi, bị hắc phong thổi tới, cũng có không ít máu đen, yêu đan, trôi lơ lửng ở hư không, bị gió thổi tới.

Từ tây sang đông đều tan rã, gió tất nhiên thổi về phía Ninh Phàm.

Khi Ninh Phàm ở trong hư không gõ vang Đông Minh chung, trong tiếng chuông, lập tức dâng lên một đạo hư không tuyền qua màu đen, hút lấy tới vô số yêu đan, yêu huyết, thậm chí trữ vật đại của đại tu sĩ.

Từng giọt một yêu huyết bị Ninh Phàm thu hồi, từng tia một đạm kim huyết ti bị hắn rút ra.

Cộng thêm trước đó giết chết hơn 300 hoang thú, trong tay Ninh Phàm tổng cộng có 1284 viên ngụy hoang yêu đan, 1284 giọt ngụy hoang yêu huyết, 1284 đạo đạm kim huyết ti!

Trong trữ vật đại, đã có 13 giọt yêu soái tinh huyết!

Tất cả yêu huyết luyện hóa, chính là... 5000 giáp yêu lực!

Yêu mạch hóa thần cơ hồ đi xong một nửa đi đoạn đường!

- Lối đi của đệ nhị giới đã mở, tiến vào giới này, đầu tiên tìm một chỗ, luyện hóa yêu huyết, đột phá 5000 giáp yêu lực, rồi sau đó, mới nghĩ tới thiết pháp, diệt yêu soái, đoạt màu của y, đột phá hóa thần, không khó!

Tinh quang chợt lóe trong mắt hắn, từng bước một, đạp hư không, độn tới thất sắc giới lộ của đệ nhị giới.

Một bước, bước vào!

Một chỗ khác của giới lộ, yêu tộc nguyên anh được đặt tên là Lục Bắc, đang cùng Sở Hạc châu đầu ghé tai.

Chuyện mà hai người bọn họ nói với nhau, phần lớn đều mượn hành động lớn lần này của yêu giới, Trầm Thụy chi địa yêu tộc này, cùng Vũ giới Vô Tận hải Phong Yêu điện của lão lập quan hệ cho thật tốt...

- Ai nha, sao Sở đạo hữu biến thành bộ dáng như thế này? Lục mỗ xem ra, đều vì đạo hữu khổ sở...

Lục Bắc một bộ biểu lộ tình tinh tinh làm quá.

- Đừng nói nữa... Đều do tên Chu Minh làm hại! Nhưng mà tên đó, hơn phân nửa đã chôn thân hư không, chết không toàn thây, như vậy, mới có thể tiêu mối hận trong lòng của lão phu...

- Bị chết hay lắm, bị chết hay lắm!

Lục Bắc căn bản không quan tâm Chu Minh là ai, sống hay chết.

Nhưng hai người đang lúc nói chuyện với nhau, một cổ lệ khí hung mang màu đỏ nhạt chợt cuốn hai người vào trong đó!

Dưới sự hung lệ ấy, vô luận là nguyên anh sơ kỳ Lục Bắc, hay là tàn anh chi thân Sở Hạc, nhất tề cũng hít một hơi khí lạnh!

Nhất là Sở Hạc, khi nhìn thấy phía cuối cùng của giới lộ, một thanh niên quần áo trắng áo bào đen, lạnh nhạt vô sự đạp hư không đen nhánh, đi vào giới lộ, tim của lão đột nhiên run lên!

- Không thể nào! Không thể nào! Ngươi không phải là luyện hư, càng không phải là toái hư, há có thể độn hành giữa hư không! Không thể nào!

- Mới vừa rồi hai người các ngươi đang nói Chu mỗ, bị chết hay lắm phải không?

Trong mắt Ninh Phàm, hàn mang chợt lóe.

Hai tay dò vào, chia ra bắt lấy tàn ảnh của của Sở Hạc cùng thiên linh của Lục Bắc.

Lực của một trảo này, chính là ngọc mệnh lực, hai người căn bản không thể nào tránh thoát.

- Sưu hồn!

Khi thanh âm đạm mạc của Ninh Phàm truyền tới, hai người nhất thời thức hải tan vỡ, trở thành ngu ngốc.

Ký ức của Sở Hạc giống như Ưng Hạc, đều bị Tử Cổ gieo phong ấn màu tím, nhưng mà phong ấn này, lấy thực lực hiện giờ của Ninh Phàm, dễ dàng phá vỡ. Bí ẩn của Phong Yêu điện, tất nhiên nhìn thấy hết hoàn toàn, đối với nhiệm vụ của Phong Yêu điện lần này phối hợp yêu giới yêu tướng, càng cảm thấy chắc chắn thành công.

- Trầm Thụy chi địa này, yêu soái ngủ say được đặt tên là ’Lục Ngô' sao...?

Ninh Phàm một ngụm nuốt vào tàn anh của Sở Hạc, nhai vỡ. Bất chợt hắn vỗ xuống một chưởng, làm tan rã nhục thân của Lục Bắc, nguyên anh của lão thì một ngụm nuốt vào trong bụng.

- Tên yêu tộc này được đặt tên là Lục Bắc, làm Lục tộc Cửu bộ đệ thất bộ La Vân bộ lạc chi vũ yêu. Người này trời sanh tính tàn nhẫn, hèn hạ, trong La Vân bộ lạc, Cừu gia không ít, bằng hữu càng thêm không có một người, thậm chí, mệnh hồn danh bài của y đều từng bởi vì phạm vào bộ lạc chi pháp, mà bị đuổi ra tộc miếu... Có ý tứ, như vậy, ta giết người này, không người biết, ta hóa thành bộ dáng của người này, lẻn vào La Vân bộ lạc, càng thêm không người biết... Vũ yêu sao, nguyên anh sơ kỳ, cùng yêu lực tu vi của ta bây giờ cơ hồ độc nhất vô nhị...

Ninh Phàm một ngụm nuốt vào Lục Bắc yêu anh, bước ra một bước.

Dưới bước này, hắn thi triển “Niệm Ẩn quyết”, dung mạo nhất thời biến đổi, hóa thành độc nhất vô nhị như Lục Bắc vậy.

- Từ giờ trở đi, thân phận của ta ở đệ nhị giới là La Vân bộ, Lục Bắc!

- Bí cảnh tan rã, yêu đan đã đủ, có thể nhập vào đệ nhị giới, ta không cần trong 5 tháng rời khỏi bí cảnh rồi... Yêu đan có thể một bước đưa ra trước, để Hứa Như Sơn an tâm. Như vậy, cho dù ở bí cảnh chậm trễ mấy chục năm, cũng không ngại... Về phần Hứa Thu Linh, ừ, in xuống một đạo ngọc giản, để tránh làm cô gái này lo lắng...

Bình luận





Chi tiết truyện