chương 215/ 456

Chương 215: Sự 'trong sạch' của Bắc Tiểu Man. (1)

Ninh Phàm xuất hiện trên bầu trời của Huyền Vũ thành, cả thành yên tĩnh.

Gió biển có chút mặn, không thổi tan máu tanh nhàn nhạt, lệ khí hóa thành tia tia hồng quang, chớp động vi mang trên người.

Dưới ánh mắt của người này, tu sĩ cả thành nào dám lên tiếng!

Một loại ma uy vô hình, khiến cho không ít lão quái âm thầm nuốt nước miếng.

Chu Minh! Người này một mình tru diệt Di Thế cung ba vị tháp chủ! Ba vị đại tu sĩ không ai sống sót!

Hắn là người thứ nhất dưới Hóa thần! Người này xứng với tên ấy!

- Giải tán đi...

Thanh âm nhàn nhạt của Ninh Phàm lại hòa vào thiên địa, truyền ra nhàn nhạt.

Ngay tức khắc, tất cả tu sĩ đua nhau cung tay về phía bầu trời, mỗi người tản đi.

Tu thành bị huyên náo, bởi vì Ninh Phàm một lời, mà đương nhiên đường phố tịch mịch.

Ninh Phàm hơi nhắm mắt, tản đi vẻ lãnh đạm trong mắt.

Cảm giác này rất tốt. Hôm nay mình đi lại ở Vô Tận hải, hơn phân nửa không người nào không có mắt, dám rước họa tới cửa.

Đây là một loại ma uy, nó thực tế hơn nhiều so với những đại thế lực công tử giơ bảng hiệu tuyên dương bối cảnh.

Vô Tận hải, tu mộ phần, bối cảnh, mặt mũi đều là giả, thực lực, ma uy, mới là sự bảo đảm hoành hành!

Hắn đáp xuống mặt đất, đáp xuống bên nữ thi.

Nữ thi vốn dĩ ánh mắt bình tĩnh, sau khi xem ra Ninh Phàm sắc mặt hơi tái nhợt, lập tức đưa lên bàn tay lạnh như băng, vuốt ve gò má hắn.

- Quang... bị... thương...

- Không sao, bị thương nhẹ thôi. Đi thôi, ta giúp Di Thế cung giải quyết ba tên phúc hoạn, nếu Lục Thanh không trọng tạ ta, thì nói không được rồi.

Ninh Phàm khẻ mỉm cười, dắt đôi tay nhỏ bé của nữ thi, bước đi trên đường phố bầu trời quang đãng.

Di Thế cung, Nam Đan tháp.

Sắc mặt của Mạc Vân cực kỳ phức tạp. Còn Dư Long ‘lão tổ’ lại có chút đứng ngồi không yên rồi.

Hai mươi bảy tên tam chuyển đan sư, năm tên tứ chuyển đều yên lặng không lên tiếng, bầu không khí ngưng trọng.

Sau khi mệnh ngọc bể tan tành, tin tức ba tháp chủ bỏ mình truyền ra, lập tức xử trí như thế nào hung thủ Chu Minh, thành đề tài mọi người tại chỗ nghị luận.

Người sánh suốt đều nhìn ra được, Lục Thanh từ đầu chí cuối không khuyên can, lấy lập trường của lão, tất nhiên chứ tâm tư mượn đao giết người.

Có thể nói, ba tháp chủ ngoài sáng là do Chu Minh giết chết, trong tối, lại có Lục Thanh giựt dây, thúc đẩy.

Nếu giết người là ý của Lục Thanh, như vậy Chu Minh không những không có tội, ngược lại còn có công.

Nhưng mà có công, lại không được minh thưởng, rõ ràng là người của Di Thế cung bị giết, Lục Thanh nếu còn tưởng thưởng, thì sẽ làm uy danh của Di Thế cung giảm nhiều, tiếng xấu lan xa.

Kể cả ngoại ma, cái bẫy giết luyện đan sư nhà mình, chỉ vì luyện đan sư có dụng ý khác hạng người... Danh tiếng này khó nghe.

Cũng không thể thưởng, lại càng không thể phạt... Chu Minh lấy một địch ba, diệt ba vị đại tu sĩ, chiến tích này có thể nói người thứ nhất dưới Hóa thần. Phần thực lực này, sợ rằng chân chính Hóa thần sơ kỳ chưa chắc đã có thể bắt giữ người này.

Bắt không được, lại đắc tội người này, bỗng dưng trêu chọc một hung ma giết người không kiêng kỵ, không đáng giá, quá không đáng giá.

Người này đơn giản là kẻ điên, đi tới nơi nào, nơi đó đều là một biển máu...

Tử Hoang khâu chi sát, Đan Đỉnh môn chi sát, cộng thêm Huyền Vũ thành chi sát... Mà người có lòng càng mơ hồ phát hiện, ngày đó Phong Yêu điện thất trưởng lão Ưng Hạc, vào ngày người đó chết, lại có Chu Minh xông ngang ra đảo... Như vậy xem ra, Phong Yêu điện trưởng lão hơn phân nửa cũng do người này giết chết!

Cái gọi là đả thương mười ngón tay của địch thủ không bằng gãy một ngón tay của mình, lấy lực của ngoại hải Di Thế cung, bắt không được Chu Minh, không giết chết người này, lại đắc tội người này, thật là ngu!

Vì vậy, tất cả lão quái trong hội nghị xử trí Chu Minh, đua nhau quyết định giữ im lặng.

Trên vấn đề này, nói sai một câu nói, có thể tự mình chọc đại họa di thiên.

Không người nào lè kẻ ngu...

Lục Thanh một mặt thưởng thức trà thơm, một mặt ngón tay gõ ngọc án, sắc mặt khí định thần nhàn, nhưng đầu ngón tay dồn dập lại tỏ rõ nội tâm của lão thực tế cũng không bình tĩnh. Lão vốn không có lòng bắt giết Chu Minh. Chẳng qua đang suy nghĩ, nên âm thầm cho Chu Minh lợi ích gì...

Nhớ lại người này lúc ở Huyền Vũ thành, thật giống như tận lực thi triển hai loại địa mạch yêu hỏa, Lục Thanh hơi cảm thấy nhức đầu.

Người ở ngoài xem ra, cử động đó là thị uy với ba tháp tháp chủ, nhưng lấy tính cách của Chu Minh, vạn vạn không có hứng thú trước khi đánh một trận, tiên lộ lá bài tẩy trước.

Địa mạch yêu hỏa của người này là cố tình cho Lục Thanh thấy...

Hắn đang ám chỉ Lục Thanh, hắn có thể thôn phệ hai loại địa mạch yêu hỏa, cũng coi trọng... Thanh Loan hỏa!

- Phiền toái...

Là quả thật phiền toái.

Nếu thực lực của Chu Minh chỉ miễn cưỡng có thể giết một mình Bắc Hạt, Lục Thanh lão tuy coi trọng người này, cũng chỉ nhìn trên ngũ chuyển đan thuật. Dựa theo sự hiểu biết của lão đối với luyện đan sư, đưa mấy loại ngũ chuyển đan phương, đủ để đuổi người này.

Nhưng ngặt một nỗi, Chu Minh một mình giết ba người, hơn nữa chiến đấu cực nhanh liền kết thúc, thậm chí không hao tổn quá nhiều thời gian. Phần thực lực này, tốc độ diệt địch đó, Lục Thanh tự hỏi chính là tự mình ra tay cũng bất quá như vậy.

Người này sâu không lường được... Hắn muốn Thanh Loan hỏa, chính là Lục Thanh, cũng không dám không nhìn.

Như vậy xem ra, mình cái gọi là kế mượn đao giết người thực tế chẳng qua là nói mượn hổ giết chó sói.

Chết đi ba tên tháp chủ rình rập dòm ngó Thanh Loan hỏa, lại tới thêm một Chu Minh...

- Phiền toái a...

Ánh mắt của Lục Thanh liếc mắt về hướng Bắc Tiểu Man, thấy nàng ấy đang nóng nảy bức rứt, không khỏi cười khổ.

- Tiểu thư, người cảm thấy nên đối ãi Chu Minh thế nào...?

Đối đãi, mà không phải là xử trí... Lục Thanh lão ta tuy đắn đo làm sao kết hảo với Ninh Phàm, nhưng cũng không dao động lòng kết hảo, càng không một phần cùng hắn có ý đối nghịch.

Đùa gì thế?! Không nhìn thực lực của Ninh Phàm, lại nói thuật luyện đan đạt tới ngũ chuyển của hắn... Ngũ chuyển luyện đan sư, có thể luyện chế đan dược đề thăng tu vi của Hóa thần tu sĩ, Lục Thanh lão nói không chừng còn phải cầu đan với Ninh Phàm.

Chớ nhìn Di Thế cung trung đẳng cấp, ngũ chuyển đan sư trên danh nghĩa cũng có mười mấy người, nhưng những người này cơ hồ hết thảy là người của Vũ điện, cũng ở tám trăm tu quốc đất, trừ lúc cần Di Thế tháp tu luyện, những thời gian khác, căn bản không vào Vô Tận hải.

Lục Thanh lão thấy sờ được đến ngũ chuyển đan sư, chỉ có một mình Ninh Phàm!

Kết hảo, phải kết hảo, nhưng vấn đề là làm sao kết hảo...?

- Có phiền toái gì chứ... Trực tiếp giết đi! Hừ hừ, mặc dù hắn giết ba lão già kia, Bổn cung cũng rất sung sướng, nhưng sao... Bổn cung quá đáng ghét Chu Minh rồi. Lục Thanh, ngươi phụ trách giết Chu Minh!

‘Phốc!’

Lục Thanh một hớp trà xanh, phun ra ngoài, lắc đầu cười khổ.

Không hổ là tiểu thư. Ta được ta làm, căn bản không cân nhắc lợi hại được mất.

Tiểu thư cũng quá để mắt Lục Thanh ta rồi. Chớ nói ta không giết được Chu Minh, chính là có thể giết, đi giết một tên ngũ chuyển đan sư, trong tối sẽ đắc tội bao nhiêu Hóa thần...

Ngũ chuyển luyện đan sư, lực hiệu triệu của hắn có thể nói kinh khủng!

Từng có một tên Hóa thần trung kỳ ma tu, dơ bẩn một vị nữ tử. Nhưng chưa từng nghĩ nữ nhân kia rốt cuộc là cơ thiếp được sủng ái sâu đâm của một ngũ chuyển đan sư. Kết quả đan sư dưới cơn nóng giận, hứa hẹn giết người tặng đan!

Bình luận





Chi tiết truyện