chương 113/ 456

Minh phần tầng thứ nhất, không quỷ vật, mà âm hàn càng không cách nào tạo thành nửa điểm tổn thương với Ninh Phàm. Mưa phùn kéo dài, không dứt như lũ... Ninh Phàm đi trong màn mưa, dần dần phát hiện phong cảnh quanh mình, có một tia ý uẩn ở trong đó.

Hư thần ý rất nhạt rất nhạt...

Cảm nhận được một tia hư thần ý đó, Ninh Phàm không khỏi rút lui đi pháp lực, đảm nhiệm nước mưa, làm ướt áo khoác.

- Sư phụ, Minh phần này đến chín tầng, đều có mưa rơi, cực kỳ âm lãnh, vả lại thấm vào người... Tốt nhất vẫn nên lấy pháp lực hộ thân...

Tiết Thanh cung kính nói.

- Không... Mưa này mặc dù âm lãnh, nhưng mà âm lãnh lại có lợi ích cực lớn...

Ninh Phàm nhắm mắt, đi trong mưa, vốn dĩ hắn mang tâm tình vội vàng chạy tới tầng thứ ba, dần dần bị nước mưa hòa tan.

Mưa này tựa hồ có thể gọi lên ký ức con tim của người ta, gọi lên sầu muộn của con người. Đây cũng là thần ý thần thông của tu sĩ trên hóa thần!

Từng màn chuyện cũ hiện ra trước mắt, mà tâm cảnh trong nước mưa, lấy tốc độ nhỏ không thể tra đề thăng, mưa này cũng dễ chịu lòng người...

Sắc mặt của hắn bất động, trong lòng dần dần dâng lên một tia chấn động.

Quỷ Tước tông thượng giới lão tổ, tu vi lại cao như vậy, để lại vũ chi thần ý, không biết trải qua bao nhiêu năm, vẫn chưa tiêu tán, càng khiến cho lòng người dễ chịu.

Mà tiếng mưa rơi dầy đặc, một khắc Ninh Phàm tâm tĩnh như nước, tựa hồ ngưng tụ thành một giọng già nua, vang lên trong tai hắn.

“Mưa, sinh ra trên trời, chết ở dưới đất, trong quá trình lưu chuyển này, chính là sự sống cả đời của mưa...”

Một câu nói này mang cảm thán, giấu trong hư thần ý của nước mưa... Vào một khắc Ninh Phàm tâm như chỉ thủy, nghe được một tiếng cảm thán này.

- Nói thật hay!

Hắn bỗng nhiên thu bước chân, ngẩng đầu, nhìn mưa! Mắt thấy nước mưa từng giọt quỹ tích, như có điều suy nghĩ. Chỉ chốc lát sau, lộ ra nụ cười khó hiểu, lại bước nhanh tạt qua bên trong màn mưa.

- Tiết Thanh, chúng ta đi tầng thứ hai, xem mưa!

- Vâng!

Minh phần tầng thứ nhất không thấy bờ bến, nhưng ở một chỗ, lại có một cái hố khổng lồ ngàn trượng, trong hầm u ám thâm thúy, chính là cửa vào đi thông tầng thứ hai.

Hai người Ninh Phàm lần lượt nhảy vào cái hố khổng lồ, một cổ cảm giác thất trọng bỗng nhiên hiện trong đầu. Trong cái hố khổng lồ tựa hồ bị thần bí lực nào đó cấm không.

Hai người như lưu tinh rớt xuống, phía dưới cũng là một phía đường mưa lớn ngàn trượng. Đường mưa này rất có huyền dị, lực hạ xuống mạnh mẽ vô cùng, nhưng bị mưa khí của đường mưa ngăn trở, nhất thời tiêu nhị mất tăm.

Cấm không lực tiêu tán, Ninh Phàm cùng Tiết Thanh liền đạp hư không mấy bước, bay ra đường mưa, đứng ở bên bờ.

Bốn phía, vẫn là âm vũ liên tục, vả lại bốn phía trong mờ tối, mơ hồ lóe ra ánh mắt thú đồng máu đỏ.

- Minh phần tầng thứ hai, có một ít dung linh cấp yêu vật... Nơi đây đã không thích hợp tu luyện... Sư phụ, chúng ta mau đi tầng thứ ba, không nên cùng những yêu vật này đeo bám...

Tiết Thanh kiêng kỵ sâu đậm nhìn từng ánh mắt chỗ tối xa xa. Những ánh mắt kia không biết có mấy trăm, mà mỗi một đạo ánh mắt đều là dung linh tu vi.

Mấy trăm dung linh cấp yêu quái cùng xuất thủ, ngay cả là Tiết Thanh, cũng khó mà tự vệ... Chỉ có né ra.

Nhưng nhìn kỹ một chút, Tiết Thanh từ trong những ánh mắt thú đồng trong đó, nhìn ra một ti sợ hãi cùng kiêng kỵ.

- Không cần sợ, bọn họ không dám đến gần... Đường mưa này có ý tứ... Minh phần chi vũ, tất cả đến từ đường mưa này sao... Nơi đây hư thần ý thật là nồng đậm!

Ánh mắt của Ninh Phàm từ đầu đến cuối rơi vào trong đường mưa, lại thấy đường mưa phương hướng ngàn trượng, chẳng những bay lên vũ khí, còn có vân khí bốc hơi lên. Từng đóa tiên vân linh khí cực cao lần nữa ngưng tụ hư ảo chi hình.

Ánh mắt của hắn quét qua từng đóa tiên vân... Những thứ tiên vân này trời sanh thành hình, mỗi một đóa cũng minh khắc có hai đạo vân văn, vả lại từng cái phẩm chất đều đủ dùng để luyện chế bản mệnh tiên vân, không biết sao mỗi một đóa mây, cũng hư ảo, ngưng tụ chốc lát lại tiêu tán...

Mà bỗng nhiên, ánh mắt của hắn đông lại một cái!

Trong tiên vân ở đó có hư ảo, chỉ có một đóa ngưng mà không tán!

Mây này tựa hồ là vũ đường vũ khí thôi sanh vô số năm, vì sao ngưng mà không tán, Ninh Phàm không biết. Mà tiên vân khác sở dĩ một khi thành hình liền tản ra chính là bị tiên vân này thẳng thừng cướp đi vân khí, dùng để thôi sanh vân văn trên tiên vân.

- Tứ văn tiên vân... Hơn nữa vân phẩm chất cao, so với Bạch Phi Đằng chi vân, cũng chỉ cao chớ không thấp hơn... Nếu có thể đạt được tiên vân đó...

Trong đầu của Ninh Phàm hơi có chút ý động. Độn thuật tu luyện không phải một ngày nửa ngày có thể đề thăng, nhưng tiên vân sao... Nếu mình đạt được tứ văn tiên vân, càng thêm tế luyện bản mệnh tiên vân, chỉ dựa vào tiên vân này, dưới nguyên anh có thể đuổi theo độn tốc của mình cũng cực ít!

Hắn bước lên trước, lần nữa leo lên đường mưa, lấy đi chi vân nơi xa. Chẳng qua là bước ra một bước, bỗng nhiên tựa hồ nhớ tới cái gì đó, thẳng thừng thu hồi lại.

Không đúng, mây sẽ không tự mình đoạt vân khí... Có vật gì đang giúp ở tiên vân đó, cướp đi vân khí của tiên vân... Trên vũ đường có vật gì ẩn giấu...?

Thần niệm của Ninh Phàm lặng lẽ lẻn vào vũ đường, lập tức một tia lực cực lạnh khiến cho thần niệm của hắn đông lại! Mà Ninh Phàm kinh hồng liếc một cái, hắn càng phảng phất thấy một cự thú chi ảnh từ bên trong vũ đường...

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, thần niệm của hắn đã ngưng tụ kiếm niệm nhưng vẫn bị đông cứng... Dưới vũ đường, kết quả ẩn giấu thú dữ gì, không ngờ lại có hàn lực.

Mà yêu thú kia, chẳng lẽ là...yêu thú cấp nguyên anh chăng?!

Mây đó không thể đoạt... Bảo vật mặc dù trân quý, nhưng cũng phải có mạng hưởng dụng mới được.

Hắn thu ánh mắt như lửa nóng, nói với Tiết Thanh:

- Đi tầng thứ ba...

- Không đi được rồi...

Đáp lại Ninh Phàm là tiếng cười khổ của Tiết Thanh.

Lại thấy vốn dĩ yêu vật ẩn giấu chỗ tối, từng con mắt lộ ra hồng quang, đi ra. Mấy trăm con yêu vật, đều có tu vi cấp dung linh, từng con bộ dáng quái dị, yêu khí sâm sâm, da trắng bốn chân, mắt đỏ như máu, có độc giác, một cái đuôi dài, thật giống như trường tiên băng khiết, mang theo vuốt cong ngược.

- Vũ thú sao?

Ninh Phàm hơi kinh ngạc, yêu thú này tựa hồ chỉ xuất hiện qua ở thượng cổ, không ngờ nơi đây còn có thể thấy một ít.

Chẳng qua là vũ thú nhiều đi nữa, Ninh Phàm cũng không sợ chút nào... Kiếm thức kiếm niệm của hắn am hiểu nhất là đối phó tập quần chi địch. Chỉ cần trong những vũ thú này không có yêu vật trung cấp kim đan, đến nhiều đi nữa cũng phí công...

Một thoáng, Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, đang muốn thi triển kiếm niệm nhưng dị biến chợt nổi lên!

Lại thấy bên trong vũ đường, một đạo thần niệm mờ ảo, như ẩn như hiện, mà tất cả vũ thú sau khi cảm thụ đến chỗ thần niệm đó, hai mắt đỏ như máu tản đi, khôn khéo ngao ô mấy tiếng, tựa như làm nũn xin xỏ gì đó với người vậy, rồi đua nhau tản đi.

Thần niệm đó đã đạt tới cường độ nguyên anh trung kỳ, Tiết Thanh không cảm giác được, Ninh Phàm lại cảm giác một tia.

Ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn về vũ đường, càng tin chắc trong vũ đường có vật gì lợi hại ẩn giấu...

Tò mò... Nhưng Ninh Phàm sẽ không ngu đến mức đi dò xét một hai. Sự hiếu kỳ trong lòng của hắn ở tu chân giới tối yếu không được!

- Đi chứ?! Sư phụ người làm gì vậy?

Tiết Thanh không hiểu, mới vừa rồi vũ thú đua nhau muốn phát động công kích, nhưng vào lúc Ninh Phàm ánh mắt run lên, lại đua nhau chạy tán loạn.

Tiết Thanh hiển nhiên đem công lao dọa lui vũ thú thuộc về trên người Ninh Phàm, đối với hắn, ông ta càng cung kính.

- Không làm gì... Đi tầng thứ ba đi, nơi đây không thích hợp ở lâu.

Ánh mắt của Ninh Phàm lừ khẽ không thể tra, mang theo vẻ kiêng kỵ, nhìn lướt qua vũ đường, đội dưới âm vũ, hai người vội vã chạy tới Minh phần tầng thứ ba.

Mà sau khi Ninh Phàm đi, trong vũ đường truyền ra một tiếng bất mãn của bé gái.

- Lão đầu kia, lần trước không phải dọa chạy rồi, sao lần này lại tới chứ...? Còn có tên nhân loại kia... Mới vừa rồi hắn muốn thi triển pháp thuật gì, ta làm sao cảm giác hắn trong nháy mắt muốn giết chết tất cả “Vũ bảo bảo” đây... Hừ, mới vừa rồi hắn còn sắc mị mị nhìn “Vân muội muội” của ta, không có ý tốt... Bọn họ đi tầng thứ ba... Có nên đi dọa bọn họ một chút hay không...? Hì hì...

Sau khi nữ đồng cười một tiếng xấu xa, một đạo băng chỉ u lam, bắn ra từ vũ đường, phi độn vô ảnh.

Bình luận





Chi tiết truyện