chương 9/ 456

hăn êm nệm ấm, mùi hương dịu ngọt, một đêm không chợp mắt, tới gần sáng sớm, Chỉ Hạc mới mỏi mệt thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh.

Còn Ninh Phàm, dù chưa thỏa mãn, nhưng cũng không nhẫn tâm đánh thức Chỉ Hạc.

Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Hạc, đậy chăn sửa gối cho nàng xong, Ninh Phàm khoác áo, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, đứng lặng trong sân tuyết.

Cùng Chỉ Hạc một đêm hoan hảo, Ninh Phàm thi triển hợp hoan diệu thuật, khiến cho Chỉ Hạc tiết hết âm khí, giải cái nguy mị cốt, đồng thời trong cơ thể bản thân mình, trong một đêm khai mở hai cái ma mạch.

Chỉ cần ích thêm một mạch nữa, là hắn sẽ có thể tấn nhập ích mạch hai tầng!

Chỉ Hạc “Thiên sinh mị cốt”, tựa hồ khiến cho 《 Âm Dương biến 》 hiệu quả vô cùng xuất sắc.

Mà trải qua một tối hoan hảo, Chỉ Hạc cũng ích ra hai mạch, thành ích mạch tầng một tu sĩ, khiến cho Ninh Phàm kinh ngạc không thôi.

Phổ thông hợp hoan công pháp, hoặc thái âm bổ dương, hoặc lấy dương bổ âm, tất cả đều là đoạt lấy tinh khí của người, làm thiệt cho người mà lợi cho mình. Còn《 Âm Dương biến 》thì lại đồng thời đề thăng tu vi của nam nữ. Ừ, đơn giản là thứ tốt tạo phúc cho loài người...

Hắn nhìn bình ngọc trong tay, trong đó có 30 mai Ích Mạch đan, nhất thời do dự.

Đây vốn là đan dược luyện cho Chỉ Hạc, nhưng Chỉ Hạc vừa có “Thiên sinh mị cốt”, uống vào Ích Mạch đan, hiệu quả hiển nhiên không như song tu.

Chỉ Hạc cũng không phải là Thái Cổ Ma mạch, nếu uống đan dược vào, ít nhất một tháng mới có thể ích ra nhất mạch. Nhưng nếu tiến hành song tu, một ngày là có thể ích ra hai mạch...

Đan dược này, tựa hồ luyện vô ích rồi...

Ninh Phàm ngồi xếp bằng ở trên mặt tuyết, thờ ơ phục dùng một viên thuốc, nhanh chóng luyện hóa dược lực.

Ích Mạch đan, một viên ích ra một mạch, cho dù là cực kỳ trân quý, thông thường mà nói, một trăm viên Ích Mạch đan, là tạo ra một tên ích mạch điên phong tu sĩ.

Một thiếu sót duy nhất chính là, luyện hóa viên thuốc này hao tổn thời gian rất dài. Thường thường nửa tháng thậm chí mấy tháng mới có thể luyện hóa xong một viên thuốc.

Nhưng Ninh Phàm nuốt một viên thuốc vào bụng, sức thuốc trong khoảnh khắc đã tan ra, rồi chạy dọc theo âm dương ma mạch nhanh chóng lưu chuyển, hành công pháp trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, không ngờ hoàn toàn luyện hóa.

Giờ khắc này, Ninh Phàm quanh thân khí thế tản ra, chấn cho bông tuyết bay loạn.

Hắn mở mắt ra, cảm thụ tu vi ích mạch tầng hai trong cơ thể, có chút khó tin.

Tuy là Thái Cổ Ma mạch, cũng cần khá lâu mới có thể luyện hóa Ích Mạch đan. Nhưng âm dương ma mạch của mình, chỉ công phu một nén nhang, liền hoàn toàn hấp thu đan lực, so với những Thái Cổ Ma mạch khác, luyện hóa tốc độ nhanh vô số lần...

Đây cũng là bí mật khiến Loạn Cổ Đại Đế tung hoành thượng cổ sao?! Hợp hoan, luyện đan, vô địch thiên hạ?! Đều nói ma đạo tiến cảnh thần tốc, mà Loạn Cổ Đại Đế là ma trung ma, tiến cảnh thật là yêu nghiệt!

Hắn lần nữa phục dùng một viên Ích Mạch đan, luyện hóa. Trong gió tuyết, không người nào phát hiện Ninh Phàm tu vi tăng lên vùn vụt.

Luyện hóa 5 viên Ích Mạch đan, đột phá ích mạch ba tầng.

Luyện hóa 12 viên Ích Mạch đan, đột phá ích mạch bốn tầng.

Luyện hóa 21 viên Ích Mạch đan, đột phá ích mạch năm tầng.

30 viên Ích Mạch đan uống vào, Ninh Phàm bỗng nhiên cảm thấy quanh thân khí thế như hồng.

33 mạch tu sĩ! Ích mạch tầng năm tu vi!

Giờ phút này đã gần trưa, chỉ một buổi sáng sớm, Ninh Phàm đã tu tăng tiến đến ích mạch năm tầng! Điều này so cùng kỳ hạn nửa năm mà lão ma giao cho hắn, nhanh đâu chỉ vạn lần!

Hắn hô hấp thật sâu, đưa tay, Hắc Viêm bùng lên từ ngón tay, đốt ra từng đóa kỳ hoa.

Giờ phút này thi triển Hắc Ma viêm, đã muốn gì được nấy.

Hít sâu một hơi, Ninh Phàm nhắm hai mắt, bình phục tâm tình, tâm như chỉ thủy.

Mở mắt ra, nhìn không trung đầy tuyết, lại yên lặng.

- Ta muốn đột phá dung linh, rồi sau đó, kết thành Kim Đan... Hải ninh Ninh gia, Thiên Ly tông, mọi cừu oán, ta đã ghi khắc vào trong tâm khảm! Thiên Ly tông, cường đại vượt xa so với Thất Mai thành, thậm chí, so với Quỷ Tước tông còn mạnh hơn... Hải ninh Ninh gia, cũng không đơn giản... Nhưng, ta có được cơ duyên lớn nhường này, nếu sử dụng cho đúng, sợ gì Thiên Ly, sợ gì Ninh gia!

Truyền thừa tiên đế ký ức, Ninh Phàm biết, Ninh Cô cùng hắn bất đồng. Mình là phổ thông đỉnh lô, còn Ninh Cô, là Huyền Sát đỉnh lô.

Huyền Sát đỉnh lô, cần đem Ninh Cô đào tạo đến dung linh kỳ, sau đó giao hợp đoạt dương.

Mà nữ ma dùng nổi Huyền Sát đỉnh lô, chí ít cũng là Kim Đan tu sĩ...

Ninh Phàm cần thực lực, hắn đã thề, nhất định phải cứu ra cho được Ninh Cô, hắn sẽ không vi phạm lời thề.

Điều may mắn là, Huyền Sát đỉnh lô đào tạo cực kỳ phức tạp, Ninh Phàm ít nhất có mười năm thời gian để có thể chuẩn bị. Trong vòng mười năm, Ninh Cô sẽ bình yên vô sự, đây cũng là tin tức tốt nhất.

Hắn nói lời này, chỉ là tự lầm bầm lầu bầu, nhưng ở ngoài tường, lại truyền tới một tiếng nữ tử lạnh lùng.

- Thiên Ly tông, nước rất sâu, ngươi không nên trêu chọc thì tốt hơn... Dung linh đi tới đó, chỉ là chịu chết... Kim Đan đi đến đó, cũng rất hung hiểm...

Ssau đó lại là bước chân nữ tử đi xa dần.

Là ai?!

Ninh Phàm ra khỏi tuyết viện, nhìn thấy bóng lưng một nữ tử đi xa.

Cô gái này mặc một bộ quần áo trắng, vai như gọt, tóc mây đen cuộn lên cao, eo thon thon như nắm gọn bàn tay. Nàng đứng ở trong phong tuyết thê thê, chỉ để lại cho Ninh Phàm một cái bóng lưng.

Dường như cảm giác được Ninh Phàm đuổi theo ra, nàng thu bước chân, bỗng nhiên quay đầu.

Tóc xanh như suối, chan tóc có một đóa hoa mai, ánh mắt đẹp như không cốc U Lan, mặt mũi thướt tha, dung mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nhưng ánh mắt của nàng, cũng mang vẻ bi thương không người trợ giúp, khiến cho người ta nhìn mà sinh lòng thương xót.

Cái bi thương chỉ trong một cái chớp mắt, sau một khắc đó, nó hóa thành ánh mắt ác liệt như kiếm, khiến cho Ninh Phàm không tự chủ được lùi lại sau mấy bước, sắc mặt hơi kinh ngạc.

- Không cho phép ngươi đi theo ta!

Nữ tử kia đi tới trước một cây mai, thân ảnh bỗng nhiên tản ra, tiêu tán.

Quỷ!? Yêu quái?!

Ninh Phàm thu bước chân, ngắm nhìn cây mai ấy.

Dưới táng cây, đứng thẳng một cái mộ thấp, trên bia có khắc hai chữ, thanh tú không mất kiếm cốt.

Độc Cô...

Cạnh mộ, có một khối đá xanh, hai trượng cao, trên tảng đá, có ba vết kiếm.

Ba đạo kiếm ngân này hoàn toàn bất đồng, Ninh Phàm đứng ở cạnh đá xanh, trầm ngâm không nói, thật lâu không có ý rời đi.

Trong mộ, chợt truyền ra giọng nữ không nhịn được:

- Ngươi tại sao còn chưa đi... Ở cửa nhà ta khiến người chán ghét, biết không!

- Vết kiếm này, là ngươi chém lên đó?

Ninh Phàm hướng về phía mộ, hỏi ngược lại.

- Nếu phải thì sao? Ngươi lại không hiểu kiếm... Ngươi là học trò của Hàn Nguyên Cực, cũng không phải thứ tốt gì...

Nữ tử tựa hồ đối với lão ma khá có thành kiến. Ninh Phàm lắc đầu một cái, chẳng lẽ nữ tử này, là bị lão ma giết?

Ninh Phàm không hề biết, kẻ mà nữ tử này có thành kiến, chính là mình.

Nữ tử liên tiếp hai đêm, nghe được Ninh Phàm cùng Chỉ Hạc đeo bám triền triền miên miên, tiếng rên rỉ, tiếng tranh cãi khiến nàng trắng đêm không cách nào ngủ yên được.

Ở trong tâm của nàng, Ninh Phàm là một tên vô lại, chỉ như vậy thôi, vô lại không thể nào hiểu biết về kiếm.

Ừ, hắn không đi, có lẽ là nhìn thấy dung mạo của ta xinh đẹp, tìm ta bắt chuyện. Ta không để ý tới hắn, hắn tự giác không thú vị, liền đi.

Nữ tử nghĩ như vậy, vô luận như thế nào, không nói thêm gì nữa. Mộ, nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe gió tuyết.

Còn Ninh Phàm, lại như cũ đứng ở trước đá xanh, dường như trầm tư, dường như do dự.

Rất lâu, chợt thò ra bàn tay, sờ về phía vết kiếm thứ nhất.

Cử động của hắn, vượt ra ngoài dự liệu của nữ tử, khiến cho nữ tử nạt chìm một tiếng.

- Không cho phép ngươi đụng chạm vết kiếm! Không cho, không cho! Ngươi không biết xấu hổ!

Ba đạo kiếm vết này, liên quan đến lời thề của mình, há có thể tùy tiện để cho đàn ông đụng chạm!

- Hừ! Không đụng thì không đụng, không phải là “Hóa hỏa vi kiếm’ sao!

Ninh Phàm rút bàn tay về, sắc mặt lạnh lẻo, xoay người rời đi. Trong tâm chỉ cảm thấy nữ tử trong mộ phần không giải thích được.

Người tuy đẹp, tính tình lại quá cô tịch rồi, khó trách kêu là Độc Cô. Mình bất quá sờ một cái vết kiếm, cảm ngộ một chút kiếm khí, liền bị mắng thành kẻ không biết xấu hổ?

Mà sau khi Ninh Phàm đi, nữ tử trong mộ phần, bỗng nhiên biến ảo hiện ra, tinh khiết như Thất mai, u nhược như lan hương, tròng mắt vốn trong trẻo lạnh lùng, giờ phút này nhìn bóng lưng Ninh Phàm, mặt đẹp lạnh như hàn băng.

Thầm nói, may mà mình ngăn cản mau, nếu không bị Ninh Phàm mò tới kiếm khí, thì phiền toái to rồi.

Nhưng nàng nhìn lên đạo kiếm khí thứ nhất trên tảng đá, cơ hồ giận đến ssắp phát khóc lên.

Kiếm khí kia, bị Ninh Phàm vừa đụng đến, là đã tiêu tán rồi, không còn dấu vết gì, đã bị Ninh Phàm thu đi.

- Đáng ghét! Bất quá thật may là ta ngăn cản nhanh hơn, nếu không để cho hắn xóa đi ba đạo kiếm khí, ta chẳng phải là phải gả cho hắn...

Một mặt bi thương, một mặt lại vui mừng. Bốn mươi năm buồn tẻ, vào thời khắc này, lại lơ đãng có chút mất mác.

Bốn mươi năm qua, người đầu tiến biết kiếm ý của mình, lại bị mình khu trục...

Cái tên vô lại đó, ánh mắt nhìn mình, tựa hồ không phải là kẻ tùy tiện, chẳng lẽ hắn không phải vô lại?

- Hắn còn trở lại không?

Ninh Phàm đi nhanh về phía Tư Phàm cung đại điện, cũng không chú ý tới, trong cơ thể hắn, đã nhiều hơn một đạo kiếm khí, kiếm khí thuộc về cô gái kia. Kiếm khí ấy, bị Ninh Phàm dần dần luyện hóa, nắm giữ.

Úy Trì đem dược liệu đưa tới, mà hắn thì mang dược liệu, trực tiếp đi vào phòng luyện đan để luyện đan. Mặc dù Úy Trì không đưa tới Bàn ma thảo, nhưng Ninh Phàm cũng không để ý.

Từ phòng luyện đan ra, Úy Trì đã chờ đợi nóng lòng. Bởi vì hôm nay, Ninh Phàm luyện đan dược, được đặt tên là Nhật Nguyệt đan, chuyên sử dụng để chữa trị kinh mạch của Mai vệ.

- Thiếu chủ là tam chuyển luyện đan sư? Không thể nào đâu... Chủ công cũng mới là tam chuyển luyện đan sư mà thôi... Nhật Nguyệt đan, đây là đan dược gì... Nhưng từ dược liệu mà xét, đúng là tam chuyển... Thiếu chủ có thể luyện ra... Rốt cuộc có thể hay không thể a!?

- Tranh cãi cái con c...chim gì! Tranh cãi nữa, cút ra ngoài cho Lão tử!

Chẳng biết lúc nào, lão ma cũng xuất hiện ở bên ngoài phòng luyện đan.

Trên thực tế, tâm tình lão giờ phút này, cũng giống như Úy Trì, khẩn cấp muốn biết xem Ninh Phàm có thể hay không thể luyện tam chuyển đan dược. Ngày hôm qua Ninh Phàm luyện chế nhị chuyển đan dược, lão ma đã xem toàn bộ hành trình. Thủ pháp luyện đan ấy có chỗ có chút tinh diệu, tự bản thân lão ma cũng xem mà không hiểu.

- Lão tử mới là tam chuyển luyện đan sư, Ninh tiểu tử nếu như luyện ra tam chuyển đan dược, há chẳng phải là thuật luyện đan ngang bằng cùng tài nghệ của Lão tử hay sao... Lão tử còn chưa kịp dạy hắn thuật luyện đan! Hắn tự học sao?!

Lão ma đang suy nghĩ, đánh oành một tiếng, trong phòng luyện đan, truyền ra tiếng nổ đỉnh lô.

- Nổ đỉnh lô rồi?

Lão ma đẩy cửa vào, bên trong phòng tất cả đều là khói đen, phẩy tay áo một cái, tản đi bụi mù.

Bên trong Phòng luyện đan, đan đỉnh quả thật đã phát nổ, bất quá đan dược cũng luyện thành. Đan dược trắng sáng đầy đất, phỏng chừng có trăm viên.

Mà Ninh Phàm, thì bị nổ đỉnh lô trùng kích đánh vào, chấn động bị hôn mê.

- Thiếu chủ luyện đan thành công!

Úy Trì ngạc nhiên mừng rỡ nhìn sang, lấy ra đan bình, nhặt đan dược trên đất, gần như quên quan tâm luôn Ninh Phàm đã hôn mê.

Còn lão ma, thì tâm tình của giờ khắc này quả thực phức tạp. Nhìn Ninh Phàm, lão vừa thích, lại vừa hoài cảm.

Thiên tài đệ tử, ai không thích? Đặc biệt là Hắc Ma phái cái loại Ma Môn “Sư là cha, đệ là tử” này.

Bất quá, suy nghĩ một chút Ninh Phàm phỏng chừng không cần bao lâu nữa, sẽ vượt qua mình, trong tâm cũng có chút vướng víu.

- Cho dù là Thái Cổ Ma mạch, tư chất này, dường như cũng quá yêu nghiệt...

Lão ma giống như xách một con gà con vậy, xốc lên Ninh Phàm, chuẩn bị đưa hắn đi về nghỉ.

Liền vào thời khắc này, ánh mắt lão liếc một cái, nhìn thấy đan đỉnh trên đất, không ngờ lại là bị cắt thành hai nửa thẳng đứng, thiết diện bóng loáng, giống như bị kiếm khí chém vậy.

Vì vậy lão ma, hoàn toàn ngây ngẩn.

- “Hóa hỏa vi kiếm’! Độc Cô tiểu nha đầu kiếm khí! Ninh tiểu tử cùng Độc Cô có mối quan hệ với nhau rồi? Hắn lấy được mấy đạo kiếm khí rồi, hắn cùng Độc Cô, có làm cái ...ấy ấy... hay chưa...”

Lão ma không thể không lo. Cả đời Lão ma, chỉ thích qua một nữ tử, mà Độc Cô, chính là em gái một của cô gái kia...

- Ninh tiểu tử nếu như cùng Độc Cô có quan hệ, thì cùng Lão tử coi như là xóa bỏ bối phận rồi...

Lão ma lo lắng, thực tế chính là điểm này!

Bình luận





Chi tiết truyện