chương 200/ 456

Thạch Binh bị chính là hạ giới nguyên anh uy hiếp, cảm giác ấy không dễ chịu chút nào. 

Nhưng Thạch Binh đã rơi vào trong lòng bàn tay của Ninh Phàm, căn bản không thể nào chạy khỏi, cũng không có bất lời nào có thể uy hiếp Ninh Phàm. 

- Ngươi trung thành với Bắc Tiểu Man, nhưng mà trong đó, cùng ta không liên quan. Như vậy đi, chúng ta làm một giao dịch được không...?

- Giao dịch gì?

- Ngươi thành người hầu của ta, vì ta chinh chiến! Ta cũng không làm bị thương Bắc Tiểu Man... cũng như xóa bỏ ân oán với nàng.

- Không thể nào! Ta đường đường người của Tứ thiên, sao...

- Ngươi không có quyền cự tuyệt. Nếu ngươi cự tuyệt thì ta giết ngươi, thần không biết quỷ không hay, đến gần tiểu nha đầu kia... Hậu quả, ngươi biết được chứ?!

Ninh Phàm nhìn ra Thạch Binh này không sợ chết. Loại khôi lỗi này một khi chế tạo, thì chỉ có một sứ mạng mà sống, đó chính là thủ hộ Bắc Tiểu Man. 

Nếu không thể khiến cho khôi lỗi trong lòng quy thuận mình, thì cho dù chưởng khống khôi lỗi này, nó cũng không vì mình xuất lực. 

Loại khôi lỗi này có linh trí, nếu xóa đi linh trí, thì hoàn toàn không công dụng. Nhưng cưỡng ép tiêu diệt, lại khó mà khuất phục. 

Bọn nó không sợ chết, bởi vì bọn nó vốn là vật không có sinh mệnh chế tạo. Cái gọi là sinh mệnh cũng là pháp thuật thần thông, căn bản chưa nói tới sinh tử. 

Muốn khiến cho khôi lỗi này khuất phục mình, thì chỉ có lấy Bắc Tiểu Man làm uy hiếp. 

Về phần lời nói tổn thương Bắc Tiểu Man, đấy thuần túy là Ninh Phàm hù dọa Thạch Binh. 

So với cùng Bắc Tiểu Man trả thù, hắn càng vui vẻ dùng một vị hóa thần côn đồ. 

Có Thạch Binh này, ngang dọc ngoại hải, cướp bóc đỉnh lô, dễ như trở bàn tay. 

- Ta chỉ cho ngươi ba khí tức cân nhắc...

- Ta đồng ý! Nhưng có yêu cầu!

Thạch Binh một miệng đáp ứng, chẳng qua là lập tức bổ sung nói. 

- Ta có thể giúp ngươi giết địch, nhưng không thể thành người hầu của ngươi, chủ nhân của ta, vĩnh viễn chỉ có một mình tiểu thư. Vả lại ngươi cần phát ra tâm ma đại thệ, giúp ta chiếu cố an nguy của tiểu thư, hầu hạ nàng...

- Chiếu cố là tuyệt không khả năng, về phần tâm ma đại thề... Ngươi có tư cách nói điều kiện với ta?! Còn 2 khí tức!

- Không thể sao... Ngươi muốn trở thành khách khanh của Di Thế cung! Như vậy cũng coi là ở chỗ này trên danh nghĩa, nếu Di Thế cung gặp nạn, ngươi cần tương trợ!

- Chuyện không có lợi, Chu mỗ không làm!

- Có lợi ích! Thanh Loan hỏa! Cùng với sự đãi ngộ ưu đãi dành cho thân phận của khách khanh! Nếu ngươi làm cho tiểu thư vui vẻ, nàng tất sẽ đem hỏa diễm đó ban cho ngươi!

- Lời hứa miệng không, Chu mỗ không cần! Hỏa diễm đó ta sẽ tự nghĩ biện pháp lấy được... Nhắc nhở ngươi, còn 1 tức nữa!

Thạch Binh lộ ra vẻ tức giận. Nó đường đường hóa thần, thấp giọng hạ khí nói chuyện cùng một tên hạ giới nguyên anh, nhưng mà tên nguyên anh này lại dầu không ăn muối cũng không chịu! 

Chẳng qua là tình thế không bằng người, nó căn bản không có tư cách cùng Ninh Phàm ngang hàng thương lượng. 

Suy nghĩ cá tính của Ninh Phàm, trừ phát hiện người này điên cuồng lên, gan lớn làm bậy, trừ phát hiện người này bối cảnh không rõ, sâu không lường được, còn dư lại, chính là các tính của người này, dường như cũng có chút công danh lợi lộc. 

Không có lợi ích, liền không thèm nhận chịu cái gì, nhưng nếu có lợi ích thì sao? 

Trong lòng của Thạch Binh, suy tư điều kiện đánh động Ninh Phàm, bỗng nhiên trong lòng sáng lên. 

- Nếu ngươi đáp ứng thủ hộ tiểu thư, ta có bí thuật, giúp ngươi ngân cốt luyện thể thuật... đột phá ngọc mệnh cảnh! Nếu ngươi đáp ứng thả ta, sau đó ta thậm chí có thể dâng lên ngọc mệnh cảnh, kim thân cảnh tu luyện bí thuật!

- Bí thuật ư? Đây cũng rất có ý tứ.

Ninh Phàm cảm thấy hoàn toàn vượt bất ngờ liệu nhìn thạch binh. Khôi lỗi này mắt cao hơn đầu, rốt cuộc mở miệng rồi ư? Biết dâng lên lợi ích sao? 

Ngọc mệnh cảnh, kim thân cảnh! 

Ngọc mệnh tu sĩ, có thể chiến hóa thần! Kim thân tu sĩ, chiến luyện hư! 

Thạch Binh bí thuật, Ninh Phàm quả thực động tâm. 

Nhưng để hắn thủ hộ Bắc Tiểu Man, đùa gì thế? Khiến cho hắn yên tâm thả thạch binh... Hắn ngu sao? 

- Điều kiện của ngươi không tệ, ta đáp ứng trở thành Di Thế cung khách khanh trưởng lão, lúc gặp nạn, ta vì họ xuất thủ một lần. Nhưng ta không phải là người hầu của họ, không thể nào vây quanh đại tiểu thư kia đoàn đoàn chuyển. Đây là ranh giới cuối cùng của ta. Nếu ngươi không đáp ứng chuyện này đến đây thì thôi!

Thạch Binh cắn răng một cái, trước mặt Ninh Phàm, căn bản không chiếm được nửa điểm tiện nghi, bất đắc dĩ chỉ đành phải đáp ứng. 

- Đồng ý! Ta đem bí thuật truyền cho ngươi, điều kiện tiên quyết là không làm bị thương tiểu thư, giúp ngươi xuất thủ, nhưng ngươi cần phát hạ...

- Om sòm! Chu mỗ không có thói quen thề thốt!

Ninh Phàm nhướng mày một cái, cong ngón tay một chút, lập tức, nguyệt ấn dẫn động, sơn lĩnh cự nhân chấn động một cái, thân bất do kỷ, hóa thành một người thạch ngẫu lớn chừng bàn tay, linh tính bị đóng chặt, hai mắt ảm đạm, thật giống như pháp bảo. 

- Lần sau lại đòi luyện thể bí thuật với ngươi đi... Giờ phút này có người đến! Bị người phát hiện ta bắt đi Thạch Binh, không phải là chuyện tốt...

Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, nguyên lực quanh thân động một cái, thuấn di mất tăm, sau một khắc, không gian phong tỏa bể tan tành. 

Không lâu lắm, trong bóng đêm, một đạo thiếu nữ quần áo đỏ rất lo lắng, vội vã thuấn di tới. 

Ở chỗ này, nàng thu bước chân, bởi vì nơi đây rõ ràng có khí tức của Thạch Binh lưu lại. 

Nhưng Thạch Binh không ở đây. 

- Thạch Binh, ngươi đi đâu...? Chu Minh đó chọc ta, ngươi không vì ta hả giận ư...?

Nàng trong lòng phiền muộn, hóa thành huyết sắc sát khí, đôi mắt đẹp lập lòe. 

Nhưng trước khi nổi đóa, nàng lại có một thái độ khác thường, đè xuống sát ý, lộ ra ánh mắt buồn tẻ tựa như thiếu nữ bình thường vậy. 

- Thạch Binh, ngươi rốt cuộc đi đâu...?

- Thạch Binh, ngươi đâu rồi...?

- Còn nữa, Chu Minh đó thật là vô sỉ đây! Bổn cung đời này cũng không muốn nhìn thấy hắn...

- Thạch Binh gia gia, ngươi đâu rồi...?

Nàng cắn môi, huyết sắc tản đi, ánh mắt ngu dốt nhàn nhạt hơi nước. 

Nàng có chút buồn bã, có chút ủy khuất, tựa như một cô gái tầm thường. 

Một tiểu công chúa bị cưng chìu hư hỏng.

Mười ngày sau, Mạc Nam thành! 

Thành này ở vào trong Mạc Nam sa nguyên, nhưng mà sa nguyên cũng không phải hoang vu, thực tế là thổ chi linh lực nồng nặc biến thành. 

Nơi đây, có thể nói là thiên đường cho thổ hệ công pháp tu sĩ, nhưng càng là thiên đường cho tu sĩ ma đạo. 

Bởi vì nơi đây có Đan Đỉnh môn! Mà Đan Đỉnh môn có đỉnh lô buôn bán! 

Trong hoang mạc, ốc đảo ngàn dặm, trên ốc đảo, một tòa thành bằng đá đập vào mi mắt. 

Ở chỗ này, không ít dung linh, kim đan ngồi ’Sa lạc’ mà đến, không từ vạn dặm, chạy tới Đan Đỉnh đấu giá mười năm một lần này. 

Mà có thể ở trường không gào thét đều là nguyên anh lão quái! 

Ninh Phàm không kiêu kỳ như vậy, mà là để mặc cho Băng Linh Nguyệt Linh tùy ý muốn làm gì thì làm, ngồi trên sa lạc, theo hứng mà đi. 

Những con sa lạc này mỗi một con đều to lớn vài chục trượng, có thể so với kim đan yêu thú, trong sa mạc chạy nhanh, còn có độn tốc yêu nghiệt gần như kim đan điên phong.

Con vật này có ngạo tính, mỗi một con thú thân ngồi mấy chục tu sĩ, nhưng trong đó phải có trên kim đan hậu kỳ tu sĩ ngồi cỡi, mới có thể trấn áp con thú này. 

Mấy chục tu sĩ, bao gồm Ninh Phàm bên trong, mỗi người chia nhau ngồi trong lương đình của độc thiết. Trên đầu to của sa lạc, lái con thú này, là một gã kim đan sơ kỳ, mà dung linh bên người, đứng một tên lão giá áo bào tím có kim đan hậu kỳ.

Lão giả này đạo bào thanh tĩnh, nhưng râu chuột mắt ti hí, hiển nhiên không phải là hạng người lương thiện, sắc mặt trắng xanh, thật giống như bị tửu sắc móc sạch, hẳn là đồ háo sắc. 

Lão ta cũng là hành khách, nhưng bởi vì có kim đan hậu kỳ tu vi kinh khủng, phụ trách trấn giữ sa lạc, làm loại yêu thú ngạo khí này thần phục. Sự trấn áp đó cũng không phải là khổ lực, nhưng có thể toàn diện chinh phục, lão ta tất nhiên cực kỳ tình nguyện. 

Mắt ti hí đậu xanh của lão thỉnh thoảng liếc về phía phương hướng Ninh Phàm, lộ ra vẻ thèm thuồng. 

Lão không khả năng thèm thuồng Ninh Phàm... mà là thèm thuồng hai cô gái có tu vi kim đan trung kỳ bên người hắn!

Không phải là lão giả này thèm thuồng, mà hành khách trên sa lạc cơ hồ mười có tám chín, ánh mắt đều thoáng qua trên thân thể mềm mại của hai cô gái, lộ ra cười lạnh hắc hắc. 

Rất bình thường, Ninh Phàm che giấu tu vi, chỉ tản ra khí tức có trình độ kim đan trung kỳ, ý muốn khiêm tốn một ít, bồi hai nữ giải sầu một chút, gặp một chút cảnh đời. 

Các lão quái đang ngồi, nếu chạy tới đan đỉnh buổi đấu giá, dĩ nhiên chính là vì đỉnh lô. 

Mua đỉnh lô quá đắt, nếu đoạt đỉnh lô của Ninh Phàm, thì tốt không còn gì bằng. Hai tên kim đan trung kỳ nữ tu, cũng trị giá số tiền lớn. 

Nhưng dám trắng trợn thả ra địch ý với Ninh Phàm, trên cả tòa sa lạc chỉ có một mình lão giả áo bào tím. 

Chỉ có lão ta là hậu kỳ tu vi, có thể lấy một địch ba, bắt lại ba tên trung kỳ kim đan! 

- Tên mặt trắng nhỏ kia đối với nữ nhân ma mà nói, ngược lại là đỉnh lô không tệ, bắt hắn vừa khéo bán đi! Về phần hai nữ tử, lão phu ngược lại phải sắc bổ một phen trước, hưởng thụ một chút mùi vị, sau khi không còn tác dụng thì lại bán cho Đan Đỉnh môn... Lấy tu vi của lão phu, cộng thêm “Tử phù môn” phù lục bí thuật của ta. Lấy một địch ba không khó! Duy nhất phiền toái là Bồng Lai tiên đảo, có mệnh lệnh của Di Thế cung, không thể tùy ý đấu nhau... Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ, lại phải đi tiếp một đoạn, đến Tử Hoang khâu là phạm vi thế lực của Đan Đỉnh môn thì được tùy ý giết người... Hắc hắc, lão phu ước chừng phải nhanh tay một chút, chớ có bị kim đan hậu kỳ khác giành trước!

Mắt ti hí của lão lần nữa bao quát một chút trên người của hai nữ tử, thu hồi, cười lạnh. 

Lão chắp tay đứng ở đầu sa lạc, mặt lão ta lộ vẻ ngạo nghễ! 

Sự ngạo nghễ này là có nguyên nhân. 

Chưởng lạc kim đan, ngồi vững như núi, sắc mặt lại tắc lưỡi lấy làm kỳ, đối với lão giả áo bào tím bên cạnh nịnh nọt có thừa: 

- Không hổ là thập tông cao thủ, Diêu trưởng lão trấn áp sac lạc này, có thể làm nó cung thuận như vậy, thật là lão phu bình sinh mới gặp! Tử phù môn cao thủ, danh bất hư truyền! Diêu trưởng lão ở bên trong tông môn, sợ rằng đều là nhất lưu cao thủ trong hậu kỳ phải không?

- Làm gì có làm gì có, đạo hữu khen nhầm rồi! Tử nguyên tiên đảo của ta kim đan hậu kỳ không ít, lão phu cũng bất quá xếp hạng thượng du mà thôi.

Ngoài miệng kêu đạo hữu, lão giả áo bào tím ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên một cái. Người chưởng lạc là kim đan sơ cỏn con này không đáng giá lão ta coi trọng, vẫy tay có thể giết. 

Tuy nhiên đối với người này nịnh nọt, lão giả áo bào tím ngược lại vô cùng hưởng thụ. 

Không sai, lão thân là Tử phù môn ngoại môn trưởng lão, nhưng trong Tử phù môn kim đan hậu kỳ, cơ hồ xếp vào hàng tam giáp (1 giáp = 60 năm). 

Sa lạc cự thú trước mắt ủ rũ cúi đầu, hồn nhiên không còn ngạo khí ngày thường, hơn phân nửa là bị mình chấn nhiếp. 

Nếu nhìn kỹ, sa lạc này há chỉ là không có ngạo khí, rõ ràng nó đang sợ, sợ hãi! 

Có thể làm sa lạc được xưng ngạo mạn phải sợ hãi, lão giả áo bào tím đúng thật kiêu ngạo. 

Chính là kim đan điên phong tu sĩ, thậm chí nguyên anh tầm thường tu sĩ, có thể khiến cho sa lạc an tĩnh, nhưng không cách nào khiến cho yêu thú ngạo khí này thần phục, sợ hãi! 

- Lão phu có thể khiến cho sa lạc sợ hãi, đủ để chỉ lão phu có thực lực phi phàm. Nói không chừng, lão phu thực lực càng trên một ít kim đan điên phong tu sĩ!

Lão cười đắc ý nói. 

Chẳng qua là lão giả áo bào tím này không khỏi có chút nghĩ sai rồi. 

Sa lạc tu chính là thú thân, xương cổ lại chưa biến đổi, thì không cách nào nói chuyện. Nếu có thể nói, tất sẽ báo cho lão giả biết. 

Báo cho lão biết rằng mình sợ căn bản không phải tao lão đầu tử này, mà là Ninh Phàm hiền lành vô hại, nhàn nhã uống rượu phía sau! 

Yêu tộc biết trước đối với nguy hiểm vốn mạnh hơn nhân tộc. Sa lạc từ trên người của Ninh Phàm, cảm giác được một tia lệ khí nghiền ép hết thảy. Lệ khí đó khiến cho sa lạc ngạo nghễ nhất cũng phải khủng hoảng, run rẩy! 

- Chủ nhân, bọn họ muốn bất lợi với nô tỳ...

Băng Nguyệt tỷ muội truyền âm nói. 

- Vậy sao...?

Ninh Phàm vẫn nhàn nhạt uống rượu. 

- Ha ha, đệ đệ thật giống như rất có rỗi rãnh, cùng năm đó chắc hẳn trầm ổn hơn rồi đây... Tuy nhiên có người muốn giết ngươi nha...

Từ sau khi Lạc U tự hàng phục Thạch Binh, tự nói sau này một tháng chỉ ngủ 29 ngày, lưu một ngày thanh tỉnh, giám thị Ninh Phàm nhanh chóng sắc bổ nữ nhân, đề thăng cấp bậc của công pháp, sớm ngày tầng ba, cứu mình thoát khỏi khóa thân. 

- Như vậy a...

Ninh Phàm khẽ mỉm cười. 

Hắn thật giống như hồn nhiên không cảm giác, chẳng qua là có ai đối với hai nữ thèm thuồng, đối với mình động sát ý, hắn đều đã sáng tỏ. 

Phía trước, ốc đảo xa xa đã có thể thấy. 

Nhưng bên ngoài ốc đảo lại đứng thẳng một cây cổ thụ chọc trời cao ngàn trượng. 

Trên nhánh cây khô héo, treo mấy ngàn đầu của tu sĩ. 

Mỗi một cái đều trên kim đan, trong đó có mấy chục người còn là nguyên anh! 

Nơi đây, là Tử Hoang khâu! 

Nơi đây, giết người vô tội! 

Nhưng trong lúc này, lão giả áo bào tím xoay người, trong tay cầm ba tờ Tử phù! 

Ánh mắt của lão phong tỏa Ninh Phàm, sát cơ đã động! 

- Tiểu tử, cho ngươi một lựa chọn, đem nữ nhân của ngươi giao cho ta, ta nhìn trên mặt mũi là trưởng bối của ngươi, tha cho ngươi một mạng!

Lão chợt run lên Tử phù, lập tức, một cổ pháp lực mênh mông truyền ra từ phù lục ba trượng. Bất chợt, ba đạo Tử phù hóa thành ba đạo hỏa diễm màu tím mất đi, bay vọt lên ở lòng bàn tay của lão giả! 

- Chặc chặc chặc, rốt cuộc là Tử Nguyên tông thượng phẩm trung cấp linh phù, Tử hỏa phù! Một tờ phù đó có chứa một kích lực tiêu diệt kim đan trung kỳ tu sĩ, ba tờ phù nơi tay, một nam hai nữ kia sợ là nguy hiểm rồi...

- Nhưng mà Diêu lão quái này thật đúng là giảo hoạt a, lấy Tử phù thị uy, lấy ngôn ngữ dụ dỗ... Nếu thanh niên kia tin vào ngôn ngữ của Diêu lão quái, cái gì nhìn ở ‘trên mặt trưởng bối tha cho ngươi một cái mạng’, tất cả đều là chuyện hoang đường, bên trong ’Tu mộ phần’, ai nhìn ai mặt mũi!

Một đám kim đan, đua nhau lộ ra cười lạnh, mỗi người pháp bảo nơi tay, một khi có cơ hội, bất luận là Ninh Phàm hay Diêu lão đầu, bọn họ cũng dám ra tay. 

Tử phần khâu, vốn ý nghĩa tồn tại chính là làm cho tu sĩ tự giết hại, đoạt bảo, cuối cùng góp đủ tiên ngọc, ở Đan Đỉnh môn ném một cái thiên kim. 

Bọn họ xem ra đám người Ninh Phàm hiển nhiên không địch lại Diêu lão quái, nhưng sau khi Diêu lão quái giết người, cho dù không bị thương, cũng pháp lực hao tổn... Nói không chừng Diêu lão quái bị chút thương, đến lúc đó...

Chúng kim đan theo đuổi tâm tư của mình, chỉ có sa lạc, bỗng nhiên run lẩy bẩy, cực kỳ sợ hãi. 

Nó rất sợ, bởi vì một cổ sát cơ lạnh như băng đang nổi lên! 

Ninh Phàm muốn giết người! 

Cái run lên này làm cho toàn bộ đình đài lầu các trên sống lưng đua nhau run rẩy. 

Mà một giọng nói đột nhiên khiến cho sa lạc bị dọa sợ đến không dám lộn xộn nữa. 

- Lộn xộn, liền chết!

Sát cơ của một câu nói này truyền ra từ trong miệng của Ninh Phàm. 

Khí thế của một câu nói rốt cuộc là nguyên anh! 

Vốn dĩ lão giả áo bào tím cười gằn, nụ cười bỗng nhiên cứng đờ. Một cổ nguy cơ hẳn phải chết điên cuồng tạo thành ở đáy lòng! 

Mà tất cả kim đan không hảo ý cũng sắc mặt chấn kinh ý thức được, thanh niên gầy yếu bị mọi người rình rập rốt cuộc là vị nguyên anh tiền bối! 

- Không tốt!

Trong lòng bọn họ đồng loạt kêu to không tốt! 

Nhưng bọn họ cũng chỉ có thời gian phát hiện không tốt, không người nào có thể trốn! 

- Tử phần khâu, giết người đoạt bảo sao... Ta thích!

Kiếm niệm đảo qua, mấy chục người kim đan đều bị kiếm niệm màu mực cắn nát! 

Ngay cả người chưởng lạc cũng chết yểu! 

Chỉ có sa lạc chịu đựng sợ hãi, không dám run lẩy bẩy. 

Hai nữ tử hơi kinh ngạc cũng không phải là kinh ngạc chủ nhân giết người, mà là kinh ngạc chủ nhân, ở chỗ này đại khai sát giới, không sợ đắc tội tông môn lão quái sao? 

Thí dụ như giết lão giả áo bào tím kia, nói không chừng tông môn của bọn họ sẽ đuổi diệt chủ nhân thì sao? 

- Chủ nhân, lão giả áo bào tím tựa hồ là thập tông cao thủ... Thập đại tông môn đều có hóa thần trấn giữ đây...

Hóa thần, là từ xa xôi biết bao, là danh từ mà năm đó hai nữ tử nghĩ cũng không dám nghĩ. 

Nhưng sau khi Ninh Phàm cho hai nữ tử xem qua Thạch Binh khôi lỗi, hai nữ tử đã chấn kinh qua một lần, hiện giờ lại bình thường. 

- Còn nữa, sa lạc này xử lý như thế nào, người chưởng lạc đều chết hết rồi... 

Nguyệt Linh mắt sáng long lanh chợt lóe, hỏi. 

- Đưa cho ngươi đó. Các ngươi ngồi trên đầu lạc đà. Băng Linh, ngọc giản của hóa thần một kích này, ban cho hai người các ngươi phòng thân... Chúng ta ở đây giết người đoạt bảo!

Một, là toàn tiên ngọc. 

Hai, là uy hiếp người của Đan Đỉnh môn sau đó! 

... 

Trong Đan Đỉnh môn, một gian thạch thất, Đan Đỉnh môn lão tổ Tiêu Vạn La bế quan đã lâu đang vì đột phá đại tu sĩ mà cố gắng. 

- Buổi đấu giá tựa hồ sắp bắt đầu... Chẳng khác gì là thời điểm xuất quan.. 

Tiêu Vạn La suy nghĩ như vậy, đang muốn xuất quan, Đan Đỉnh môn chưởng môn cũng đã có mặt đầy hoảng lên, vội vã tới! 

- Lão tổ, không xong rồi! Có người ở Tử Hoang khâu... giết người đoạt bảo!

- Ha ha, chuyện nhỏ mà thôi, bọn họ giết bọn họ, góp đủ tiên ngọc, rốt cuộc vẫn phải rơi vào trong tay chúng ta.

- Không, lần này không giống... Là một lão quái nguyên anh sơ kỳ chặn đường giết người! Đã giết mấy ngàn kim đan!

- Ừ? Nguyên anh sao? Người này ỷ vào tu vi, giết hại kim đan, tất nhiên tùy tiện, nhưng không khỏi quá mức khinh suất, công khai giết người như vậy sẽ đắc tội đại đa số thế lực của ngoại hải...

- Không chỉ là kim đan... Người này đã giết 11 tên nguyên anh! Trong đó, có ba tên là hậu kỳ!

- Cái gì! Người này chẳng lẽ là đại tu sĩ? Hắn tên gì?

- Chu Minh!

Bình luận





Chi tiết truyện