chương 24/ 456

Chờ đã, ích mạch tầng mười, chỉ kém một đường, là được dung linh?!

Ninh Phàm nhất thời ý thức được một cái vấn đề nghiêm trọng, tu vi đề thăng đối với Ninh Cô, tựa hồ không phải là chuyện tốt a.

Huyền sát đỉnh lô, là thứ đỉnh lô mà Kim Đan nữ ma đầu mới dùng nổi, phải ít nhất có dung linh tu vi, mới có thể thông qua song tu, đề thăng tu vi cho Kim Đan nữ ma.

Ninh Cô đã tu tới ích mạch tầng mười, nói cách khác, không được bao lâu nữa, sẽ đột phá dung linh, sẽ bị nữ ma cho lấy dương bổ âm rồi?

Lấy tư chất của Ninh Cô, một là không có đạo quả, hai là không Âm Dương tỏa, đề thăng tới dung linh, ít nhất cũng phải mười năm mới đúng a?

Ánh mắt của Ninh Phàm như điện, tròng mắt của thiếu niên, nhưng lại hàm chứa lịch duyệt một đời của tiên đế.

Băng xích to lớn trong tay Ninh Cô, tinh quang ngậm máu, huyết quang hàm sát, sợi tóc của Ninh Cô đã trắng như tuyết, thọ nguyên đã hết...

Hồi tưởng lại tiên đế ký ức, Ninh Phàm nhất thời dường như minh bạch được điều gì đó, trong lòng giận dữ, hận ý đối với Thiên Ly tông tăng lên tới mức chưa từng có.

- Băng xích này... không ngờ lại là cái loại thượng cổ ma công thất truyền đó, ’Phong mệnh xích’... Giết một người, là đoạt lấy một tia tu vi của người đó, đồng thời, cũng tự tổn một chút tuổi thọ... Tu vi này, làm gì là đang tu ma, rõ ràng là đang lấy mạng đổi lấy tu vi, đổi lấy, không chỉ có mạng của địch nhân, mà còn là mạng của chính mình! Hơn nữa, điều độc ác nhất chính là, ma công này sẽ khiến cho người mất đi ký ức một đời...

Theo như Ninh Phàm phỏng chừng, Ninh Cô dựa vào ’Phong mệnh xích’, đem tu vi cưỡng ép đề thăng tới ích mạch tầng mười, nhất định đã giết vô số người. Mà tuổi thọ của Ninh Cô, cũng còn dư lại không nhiều. Cho dù không bị nữ ma đoạt dương mà chết, cũng mất hết dương thọ mà chấm dứt cuộc đời.

Mà cho dù mình cứu Ninh Cô, Ninh Cô sợ rằng cũng không nhận ra mình, thậm chí không biết mình là anh. Sau đó, thậm chí không thể tu luyện, bởi vì một khi tu luyện, sẽ kích động sát cơ của Phong Mệnh xích, đoạt đi tánh mạng.

Phong mệnh xích, là tự tổn ma công mà Loạn Cổ Đại Đế cũng không có cách nào giải cứu. Thiên Ly tông, từ đâu tìm được loại này...

- Thiên Ly tông, hiếp người quá đáng!

Bên ngoài hội trường, Ninh Phàm nhìn Ninh Cô, bi thương, tự trách. Nhưng tình tự nặng nề ấy lại bị một lời nói lạnh lùng thay thế.

“Ninh Phàm ta, hiện giờ đã không còn như xưa nữa. Hôm nay, tất cứu Ninh Cô, tất diệt Thiên Ly!

Hết thảy mọi chuyện, chỉ chờ lão ma trở lại, nhưng trước khi lão ma trở lại, mình cũng có thể làm một chút chuyện.

Ninh Phàm bất động thanh sắc, theo Tần Dung lần nữa đi thăm mấy cái hội trường, rồi sau đó mượn cớ đuổi Tần Dung đi.

Sờ bảy tám cá túi trữ vật bên hông, trong mắt Ninh Phàm cho thấy một tia lãnh ý.

Trong trữ vật đại, có mấy trăm ngàn tiên ngọc, rất nhiều tiên khoáng trân quý, đều là của lão ma cướp được đưa cho mình. Nhiều tiên ngọc, tiên khoáng như vậy, ngược lại có thể đưa cho Thiên Ly tông một đại lễ...

Trong ký ức của Tiên đế, ghi lại vô số loại tuyệt sát đại trận, một loại trong đó, lấy tiên ngọc, tiên khoáng bố trí, lấy thần niệm phác họa trận đồ, mượn núi sông đại thế thành trận, lấy núi sông khí tức sinh ra hết thảy trong sát trận!

‘Sơn hà nghịch động’... Trận này nếu có thể bày thành công, Thiên Ly tông sẽ bị máu chảy thành sông!

Ninh Phàm bất động thanh sắc đi ra khỏi hội trường, trên đường, không ngờ lại đụng vai cùng một nữ tử.

Nữ tử này thể chất nhìn cực kỳ ốm yếu như không chịu được một cơn gió thổi, bị Ninh Phàm đụng một cái, liền té ngã lăn quay ra đất.

Mặt che lụa đen, thể chất êm ái, yếm che thân, chân ngọc bạo lộ, tóc dài thả lỏng vén lên, tuy không thấy rõ mặt mũi, nhưng rõ ràng là một mỹ nữ tuyệt sắc. Chẳng qua là hai tròng mắt của nàng, đen thuần rất quỷ dị, sinh ở trên mặt của mỹ nhân này, lại cũng có chút yêu mỵ.

Quỷ dị nhất là, cô gái này xem ra, tựa hồ lại không có một tia pháp lực... Nhưng, có thể tới Huyền Không Ngọc Đài, có kẻ nào lại không có pháp lực... Cô gái này, có quỷ...

tiểu yêu nữ ngã ngồi ra đất, sở sở đáng thương nhìn hắn, chờ Ninh Phàm đỡ nàng đứng lên.

Nhưng Ninh Phàm, lại vẻ mặt cẩn thận, không muốn cùng tiểu yêu nữ liên hệ quan hệ, xoay người bỏ đi.

Cô gái này dùng khăn che mặt, sợ rằng cùng Quảng Hàn cân là một pháp bảo cùng đẳng cấp... Trên người cô gái này, có một cổ khí chất đặc biệt, cho Ninh Phàm một loại vô cùng cảm giác bất an. Loại bất an này, đến từ Âm Dương tỏa. Nếu không phải bị bắt buộc, Ninh Phàm không muốn cùng cô gái này có chút liên hệ hay quan hệ gì, nếu không, có thể dẫn tới phiền toái vô biên...

Ninh Phàm xoay người liền bỏ đi, vô cùng dứt khoát. Mà tiểu yêu nữ kia, thấy Ninh Phàm đụng mình té như vậy, bước lại đỡ cũng không đỡ, mỹ mâu liền hàm chứa sự giận dữ, liền rắn mắc giơ cánh tay nhỏ bé lên, nắm kéo áo khoác Ninh Phàm lại.

- Này, không cho đi! Đụng vào người đẹp, không cần nói xin lỗi sao!

Ninh Phàm chưa từng thấy qua cô gái này, nhưng cô gái này lại thấy qua Ninh Phàm, ừ, Thần Hư các đã gặp qua... Cô gái này, không phải là Thần Hư các Các chủ hay sao?

Tiểu yêu nữ nguyên bản là đến Thiên Ly tông chơi, không ngờ lại ở nơi này gặp phải Ninh Phàm. Nàng đối với Ninh Phàm có mưu đồ khác, hiếm có cơ hội được gặp, tự sẽ không tùy ý cho hắn chạy thoát.

- Cô nương, xin tự trọng.

Ninh Phàm cau mày, mình tựa hồ đã rước lấy phiền toái rồi.

- Đỡ ta, nếu không ôm ta lên cũng có thể...

Tiểu yêu nữ buông lỏng áo khoác Ninh Phàm, quỳ ngồi trên đất, giang hai cánh tay ngó sen ra, làm một tư thế yêu cầu được ẵm.

“...”

Ninh Phàm vung tay áo bào, vận chuyển dung linh pháp lực, kích thích một trận thanh phong, đem thân tiểu yêu nữ nâng lên, rồi sau đó, xoay người rời đi.

- Chờ một chút...

- Ngươi còn muốn như thế nào!

Ninh Phàm tin chắc, cái tiểu yêu nữ không giải thích được này, quả thật là đeo bám chắc mình rồi.

- Ngươi đi đâu, mang ta theo đi chung ...

- Ta không nhận biết ngươi...

- Nhưng ta biết ngươi nha, ngươi tên là Ninh Phàm, có phải hay không.

Tiểu yêu nữ hoạt bát cười một tiếng, mà Ninh Phàm thì lùi lại hai bước, lấy Truy Ảnh kiếm ra nơi tay, như gặp đại địch.

- Ngươi là ai!?

- Ta là ai, không thể nói cho ngươi được, bất quá, ngươi phải mang ta đi chơi, nếu không, ta liền lớn tiếng rêu rao, “U, hung đồ giết chết Ngô trưởng lão xuất hiện rồi nè, Thất Mai Thiếu chủ Ninh Phàm, mọi người mau đến xem nè’...

Tròng mắt của Thiếu nữ đang cùng Ninh Phàm mắt đối mắt mấy giây, không ngờ lại biến ảo ra hơn mười loại vẻ mặt. Có hoạt bát, có nhàn tĩnh, có yêu mỵ, có thục mỹ, có thuần chân... Dĩ nhiên, cuối cùng vẫn là biến thành diêm dúa lòe loẹt hoạt bát, nhưng mà tình hình này rơi vào trong mắt Ninh Phàm lại càng khiến hắn kiêng kỵ lai lịch của thiếu nữ hơn.

Cô gái này, là một cao thủ vô cùng giỏi về diễn trò, tâm cơ nhất định thâm trầm như biển, nếu không tất không thể tùy ý ngụy trang hơn mười loại tính cách như vậy...

Tự mình nhìn không ra tu vi của tiểu yêu nữ, như vậy chỉ có hai khả năng: Một là cô gái này căn bản không có chút tu vi, hai là... Cô gái này có tu vi đã vượt xa toái hư cảnh giới, vượt ra khỏi nhãn giới của mình!

Không chút tu vi cũng có khả năng, nhưng trực tiếp bị Ninh Phàm hủy bỏ, trong lòng đã nhận định cô gái này phải là lão quái kinh khủng không thể nghi ngờ... Lão quái như vậy, vì sao lại phải đeo bám mình?

Hoặc là, mình thuận theo tâm ý của nàng ta, mang nàng ta đi vui đùa một chút, khiến cho nàng hài lòng, nàng sẽ rời đi?

Nếu không, cùng cô gái này tiếp tục đeo bám không rõ ràng ở chỗ này, sợ rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội thật tốt cứu em trai ra...

Lại cô gái này không biết có thủ đoạn gì, lai lịch gì, lại biết thân phận của mình, còn biết mình giết Ngô Đông Nam. Có nên nghĩ biện pháp, hoàn toàn đem ả này diệt khẩu hay không?

Ninh Phàm nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, tư thế của Thái Âm chỉ... Nhưng hắn mới vừa giơ ngón tay lên, tiểu yêu nữ liền nhảy nhảy nhót nhót, nhìn lại ánh mắt Ninh Phàm, có chút hốt hoảng.

- Ngươi... Không biết xấu hổ! Ngươi quả nhiên là... Hừ! Ngươi nếu dám thi triển mị thuật đối với ta, ta liền đeo bám ngươi cả đời, mười đời!

Tiểu yêu nữ hừ nhẹ một tiếng, cũng nhận ra Thái Âm chỉ. Nàng suy nghĩ một chút, từ trong cẩm nang bên hông lấy một ra thanh u lam đoản kiếm, hướng Ninh Phàm quơ quơ, như thị uy vậy...

- Đây là,’ Hư bảo’!

Ninh Phàm ngược lại hít một hơi lạnh, u lam đoản kiếm nhìn như hữu hình, thực chất là không có thân thể, ẩn chứa trong đó uy năng vô cùng mênh mông.

Hư bảo, vô thượng chí bảo mà toái hư lão quái mới dùng nổi! Cô gái này, thật sự là toái hư lão quái sao?

Kiếm này nơi tay, cô gái này thậm chí có thể một kiếm, tiêu diệt Việt Quốc! Cô gái này, không thể trêu chọc!

- Ngươi rốt cuộc, muốn phải như thế nào...

Ninh Phàm thu Truy Ảnh kiếm, ở trước mặt toái hư lão quái, pháp lực nhỏ bé của mình căn bản không thể nào chống cự.

Cô gái này giết mình, sợ rằng tuyệt đối so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn... Nàng đeo bám mình, không đạt mục đích, sẽ tuyệt đối không rời đi.

- Ta không phải nói rồi sao lạc, ngươi đi đâu, mang ta đến đó, ta bảo đảm không gây phiền toái cho ngươi, có được hay không?

Tiểu yêu nữ nhoẽn ra nụ cười ngọt ngào, người không biết chuyện còn cho đem nàng là một cô gái vô cùng thuần chân.

Nhưng Ninh Phàm, lại oán thầm không dứt, chỉ cảm thấy nhức đầu.

Mình, tại làm sao lại đi trêu chọc tới yêu nữ này chứ... Âm Dương tỏa sao? Nhưng cô gái này, tựa hồ lại không giống như là kẻ có ác ý đối với mình...

Bảo đảm không gây phiền toái cho ta sao? Sự tồn tại của ngươi, chính là làm cho ta cảm thấy phiền toái...

- Thôi... Đi thôi, ta phải đi bày trận, phá hủy Thiên Ly, ngươi muốn đi theo, thì cứ đi theo đi...

Ninh Phàm không giấu giếm mục đích của mình đối với yêu nữ. Yêu nữ đã không chỗ nào mà không biết cả rồi, nói láo cùng nàng, quả thực buồn cười.

- Vậy à? Bày trận hả, trên núi bày trận, muốn bày “Sơn hà nghịch động’ sao... Ừ ừ, trận này hủy diệt Thiên Ly tông môn, vẫn dư sức có thừa, bất quá thật sự là rất khó bố trí, ta không cho là ngươi có thể bày được trận, bất quá ngươi nếu cầu cạnh ta...

Tiểu yêu nữ bướng bỉnh cười cười, nhưng Ninh Phàm căn bản không muốn cầu khẩn ả.

Hai người đi tới bên Huyền Không Ngọc Đài, Ninh Phàm tung người một cái, muốn bay đi, nhưng yêu nữ, lại kéo lại Ninh Phàm, hoạt bát nháy mắt mấy cái.

- Ta không biết bay, ôm ta bay...

“...”

Ninh Phàm tuyệt đối không tin cô gái này không biết bay, toái hư lão quái mà không biết bay, lừa gạt trẻ nít sao... Nhưng hắn cũng không muốn vào thời khắc này chọc giận cô gái này, cứ thuận theo tâm ý của ả vậy.

Ôm tiểu yêu nữ lên, eo thon gọn gàng vừa một nắm, xúc cảm mềm mại, nhưng Ninh Phàm lại không sinh ra chút ý tiết độc khinh nhờn nào. Đây chính là cá toái hư lão quái, một lão thái bà sống mấy vạn năm, sso cùng với thiếu nữa chẳng có chút liên hệ nào...

Chân hắn đạp băng quang, lư lửng nhẹ nhàng như tiên, ôm tiểu yêu nữ, chạy thẳng tới Thiên Ly sơn cách đó ngoài trăm dặm.

Muốn bố đại trận, hại cho Thiên Ly sụp đổ, ít nhất phải ra khoảng cách này. Trăm dặm, là phạm vi thần niệm dò xét của Nguyên Anh tu sĩ. Ở bên trong trăm dặm có chút động tĩnh, đều có thể bị ẩn giấu cao thủ của Thiên Ly tông phát giác.

Một đường băng hồng, bóng dáng của hai người rơi vào trong mắt của người bên cạnh, đơn giản chính là một dung linh lão ma mang theo cơ thiếp người phàm, du sơn ngoạn thủy, ngược lại không gây chú ý cho người khác.

Ninh Phàm dọc theo Thiên Ly tông trăm dặm bay ba vòng, sơn thế của Thiên Ly tông sau khi nắm chắc trong lòng, thì trong đầu cũng đã hiện ra một cái trận đồ to lớn, sinh động hoành tráng vô cùng.

Hắn hạ xuống trong thâm sơn, buông lỏng tiểu yêu nữ, nhắm mắt, một mặt vượt rừng xuyên qua hoang dã, vừa lấy thần niệm phác họa trận đồ trên đất, vừa lấy tiên ngọc, tiên khoáng bố trí tâm trận.

Trận pháp, chú trọng tâm tư chuẩn mật. Ninh Phàm vốn cũng không đần, cộng thêm tiên đế một đời lịch duyệt, tương đương với hai đời làm người, tâm cơ đã sâu chìm như biển. Bày trận, không khó!

Mà ở hắn sau lưng, tiểu yêu nữ ba bước nhảy một cái, cánh tay nhỏ bé chắp ở sau lưng, ánh mắt đầy vẻ cợt đùa, thú vị.

- Hì hì, Ninh Phàm sao, thật là thú vị... Mới chỉ là dung linh, lại có thể bày’ Phàm hư’ cấp đại trận, tuy nói trận này đồ có kỳ hình mà không có hiệu quả thực, nếu không có ức vạn tiên tiên ngọc cung cấp trận lực.... à nhưng mà cũng đã không tệ rồi... Đeo bám hắn mười đời, dường như cũng không tệ đây... Ai, đáng tiếc, hắn vẫn có chút nhỏ yếu quá...

Loạn thế xuất chân ma!

Thấy Ninh Cô bị giết hại, tu luyện ngạt độc ma công “Phong mệnh xích”, Ninh Phàm không thờ ơ được.

Thiên Ly sơn trăm dặm vây quanh hắn, bày ra một tuyệt sát trận. Trận này phạm vi lớn, khiến cho toàn bộ trong thiên địa, hiếm người có thể nhận ra đây là một đại trận!

Người Việt Quốc chưa từng gặp qua đại trận bao trùm trăm dặm.

Ninh Phàm chân đạp băng chỉ, bay nhanh giữa rừng cây, tiên ngọc trong tay xuất thủ như điện, để qua vị trí của tâm trận, chính xác không sai.

Công thêm hắn lấy thần niệm đem tiên ngọc, tiên quáng, địa mạch câu liên, tạo thành đại thế.

Thế gian không có địa thế giống nhau, cũng hoàn toàn không có trận pháp tương đồng giống nhau như hai giọt nước. Muốn liên kết đại thế, ít nhất cần thiết lập bảy nghìn trận nhãn.

Hết thảy các thứ này cần Ninh Phàm tinh mật nghiên cứu, vô cùng hao tổn tâm lực. Thời gian trôi qua, sắc mặt của Ninh Phàm tái nhợt, thân thể lảo đảo lắc lư.

- Thân thể này quá yếu, nếu trở lại Thất Mai, mình nhất định luyện chế Ngọc Hoàng đan, tẩy kinh phạt tủy...

Ninh Phàm lẩm bẩm nói.

Bình luận





Chi tiết truyện