chương 250/ 456

Một đạo thanh âm tang thương vang lên trong tâm thần của Ninh Phàm.

- Phù Ly tộc của ta, tộc diệt đã lâu, ngươi có thể tỉnh huyết, có duyên cùng ta, ban cho Vương tộc huyết mạch, và cũng phong cho ngươi thành 'Phù Ly yêu tổ' ! Cùng Long tổ Phượng tổ, Tước tổ Ô tổ, đồng thời là bậc tôn!

Vào một khắc thanh âm này tiêu biến đi, yêu lực của Ninh Phàm nhờ một giọt tổ huyết này ban cho, đã tiến vào mức 7455 giáp!

- Không ngờ rằng, vì để tránh né bị tính kế, không ngờ vô tình ngộ tỉnh Phù Ly yêu huyết. . . Bởi vì ta là tộc nhân duy nhất của tộc này, nên được ban cho Tổ huyết! Như vậy, chỉ là sự phiền toái liên quan đến hắc sắc khí vận, căn bản không đáng nhắc tới! 7455 giáp yêu lực, giờ phút này ta, không ắt là bán bộ hóa thần, con đường yêu lực hóa thần thậm chí đã đi xong rồi. . . Ba phần tư! Nếu như có thể thôn phệ yêu soái chi huyết, ta thậm chí có lòng tin, ở vào giờ phút này, đột phá hóa thần cảnh!

Trong mắt Lục Sanh tràn đầy sự kính ngưỡng, chấn động.

Lão tuyệt không nghĩ tới, Ninh Phàm không ngờ sẽ ở lần tỉnh huyết thứ hai, liền được ban cho Tổ huyết. Như vậy, trong lần tỉnh huyết thứ ba, huyết mạch của hắn sẽ kinh khủng đến bực nào?

Một giọt Tổ huyết này, chẳng những đề thăng yêu lực của Ninh Phàm, hơn nữa còn khiến cho độ dày huyết mạch của hắn từ 305 đoạn, đề thăng tới 1305 đoạn.

Huyết mạch vượt qua ngàn đoạn, chính là Vương tộc huyết mạch!

Có thể ở trong ba lần tỉnh huyết, giác tỉnh Vương tộc huyết mạch, chính là cái thế đại yêu kiệt.

Có thể ở lần tỉnh huyết thứ hai, thành tựu Vương tộc huyết mạch, trong lịch sử của yêu tộc chưa từng có!

Tịnh Hỏa bộ. Đô quận.

Vương Kiêu cùng mười người Thiên giới yêu tướng đều sắc mặt chấn động.

- Lần tỉnh huyết thứ hai, Vương tộc chân linh? ! Tuy không biết Phù Ly chi thú là chân linh ra sao, mạnh hay là yếu. Nhưng người này, không ngờ lại trong lần tỉnh huyết thứ hai, đã trở thành Chân linh Vương tộc. . .

Chân linh Vương tộc, trong đệ nhị giới, không có một người nào. . .

Cái này tức là nói. . . Đệ nhị giới, yêu huyết của Ninh Phàm đứng hàng thứ nhất. . .

- Cái này không thể nào!

Lý Bạn thoắt một thanh bóp vỡ ly rượu.

Hắn không tin, Lục Bắc bị Phong hiệu yêu tướng của Tịnh Hỏa bộ gọi là phế vật, lại là kẻ mà hắn chỉ có ngước mắt nhìn!

Vương tộc chân linh!

Liệt Thổ bộ, một lệnh truy nã như phiến tuyết truyền khắp Trầm thụy chi địa.

- Người giết được Lục Bắc, thưởng một ức tiên ngọc!

Không cần giải thích Lục Bắc là ai, không cần giải thích sự kiêng kỵ của Thổ tướng đối với người này. Phần thưởng cực cao lên tới một ức tiên ngọc, đủ để làm Luyện Hư động tâm. . . Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, nơi đây phải có Luyện Hư.

Thái độ của La Vân bộ càng vi diệu hơn.

Vân tướng Lục Đạo Trần, liên tục phát 12 đạo kim lệnh, lệnh cho Lục Sinh tự mình bảo hộ Lục Bắc tới Đô quận, tham dự khảo hạch yêu tướng.

Nguyên anh sơ kỳ, Vương tộc chân huyết, giết xong, còn có một ức tiên ngọc ban thưởng!

Tự nhiên có không ít Nguyên Anh yêu binh, âm thầm lẻn vào Bắc Mạc, cố gắng ám sát Lục Bắc.

Chẳng qua là từ khi yêu huyết giác tỉnh đã qua đi một tháng, Lục Bắc lại giống như im tiếng biệt tích.

Ẩn, ẩn hết mọi thứ.

Hắn đang ở trong Nguyên Dao giới, củng cố yêu lực cảnh giới!

Bên cạnh hắn, nữ thi cùng thạch binh, hộ pháp! Trong trận cấm, một nữ đồng một mặt khổ khổ đè nén tu vi, một mặt âm thầm chấn động trước uy áp quá mạnh của thanh niên trước mắt.

Nàng là, Nguyệt Lăng Không!

Nữ nhân này thân là nội hải chí tôn, bởi vì sự huyền diệu của《 Nguyệt Luân thuật 》, đã dùng nguyên thần trùng sinh.

Nhưng tu vi của nàng lại tự phong trong thức hải, cũng có triệu chứng tan rã vào bất kỳ thời khắc nào.

Nàng cần một nam đỉnh tới thái bổ mình, đem pháp lực hồng thủy tích góp ở thức hải dẫn đạo. . .

Ninh Phàm, là lựa chọn duy nhất của nàng. . .

- Tiểu tử, mỗ mỗ ta suy tính đã rất lâu rồi. . . Cái chuyện đó. . .

Gương mặt nữ đồng của nàng hiện lên khó chịu vẻ, nghiến chặt răng.

- Xin lỗi, ta tạm thời không có thời gian cùng ngươi song tu. . .

Ninh Phàm đứng dậy, duỗi người một cái, cười một tiếng.

Hắn không vội, tu vi của Nguyệt Lăng Không càng ở bên bờ vực tan vỡ, lúc thái bổ, hắn sẽ đạt được lợi ích càng nhiều.

Hôm nay tình thế của hắn so với người ta mạnh hơn, hơn nữa ở trong Yêu Linh chi địa, cũng không vội vàng thái bổ đỉnh lô, đề thăng tu vi. Còn Nguyệt Lăng Không sao? Cái ả hoàng mao nha đầu không có ngực không có mông này, trong ngắn hạn có thể nói không có chút giá trị song tu nào.

- Ngươi! Mỗ mỗ ta đều đã cầu xin ngươi như vậy, ngươi lại dám. . . Lại dám cự tuyệt!

- Làm đỉnh lô của ta, và đem Thần Không đảo tặng cho ta!

Ninh Phàm mở lời đòi hỏi.

- Đừng mơ tưởng! Mỗ mỗ ta tôn quý đến bực nào, cùng ngươi làm một lần, đã là. . . Đã là phước đức ba đời của nhà ngươi! Nếu không phải mỗ mỗ không song tu thì sẽ phải chết, ngươi cho rằng mỗ mỗ lại đi coi trọng cái thân gầy còm này của ngươi sao!?

- Vậy sao. Ta cũng muốn nói, đường đường là nội hải chí tôn Nguyệt Lăng Không, thì ra là một ả đồng nữ. . . Nếu song tu cùng ngươi trong thân đồng nữ, biết rõ ngươi là lão quái, ta sẽ có cảm giác tội ác. . . Ngươi, quá nhỏ!

- Ngươi!

Nữ đồng vừa nổi giận, thức hải lập tức đau nhói, pháp lực muốn sụp vỡ.

Gương mặt xinh đẹp của nàng trắng nhợt, âm thầm dằn sự tức giận xuống, thầm nói Ninh Phàm tiểu tử này, thật là có tâm tư ác độc, cố ý lên tiếng bị chọc giận mình, ý muốn làm cho mình loạn tâm thần, khiến cho thức hải của mình gia tăng tốc độ vỡ hỏng. . .

Điều khiến cho Nguyệt Lăng Không không phục chính là, một tên hoàn khố tiểu tử như vậy, làm thế nào nửa năm không gặp, khí thế lại mạnh lên nhiều như vậy!

Yêu lực. . . Tiểu tử thúi này, còn tu yêu a, nhưng mà yêu lực, lại có 7000 giáp trở lên, Nguyệt Lăng Không tin chắc, ở lần trước trong lúc đối địch cùng Ninh Phàm, hắn tuyệt đối không có tới 7000 giáp yêu lực.

Vậy có thể nói, người này chỉ cần nửa năm, liền đề thăng 7000 giáp yêu lực, đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi!

Hơn nữa yêu lực này cũng không phải là do ngoại vật mạnh mẽ đề thăng, mà là do. . . Huyết mạch giác tỉnh, tiến hóa, xúc khiến cho yêu lực tăng trưởng!

Trong Nội hải, có không ít thế lực của yêu tộc, như Phong Yêu điện, Nguyệt Lăng Không chân không bước ra khỏi nhà, nhưng đối với đại sự của thiên hạ biết hết 9 phần, và có thể đoán trước 3 phần.

Chẳng qua là cho dù là yêu tôn của Phong Yêu điện, chỉ đan giản luận về uy lực của yêu huyết, tuyệt đối không có kẻ nào lợi hại hơn cái tên hỗn tiểu tử trước mắt!

Cái này là yêu huyết cấp bậc gì? Cũng may mình không phải là yêu tộc, nếu không, mặc dù mình là bán bộ luyện hư, vào lúc này đứng bên người Ninh Phàm nhất định khí thế sẽ thấp đi một đoạn!

Yêu lực, yêu huyết thì cũng được đi, khí thế của cái tên hỗn tiểu tử này, tuyệt đối là có cường độ của hóa thần hậu kỳ, không thể nghi ngờ!

Chưa tới hóa thần, khí thế có thể so với hóa thần hậu kỳ, cái này nói ra, quá mức hoang đường. . .

Hơn nữa khí thế không có chút nào lực công kích nào, ở trên người Ninh Phàm tựa hồ có thêm một đạo sát lục khí tức, đủ để đả thương người. . .

- Sát khí. . . Người này, đã từng giết hóa thần!

Ánh mắt của Nữ đồng chợt lóe, quyền nắm chặt lại.

Có thể giết hóa thần, người này hơn phân nửa là cũng có thủ đoạn đối phó với mình. . .

Người này đem bản thân nhốt ở nơi này, thứ mà hắn chờ đợi chính là vào lúc mình không cách nào nhịn được nữa, cầu hoan đối với hắn. Đến lúc đó, mọi yêu cầu của người này, mình, chỉ có đáp ứng. . .

- Hừ, niệm tình cốt linh của ngươi còn tấm bé, bản mỗ mỗ không thèm nổi giận với ngươi. . .

Nguyệt Lăng Không đã có kinh nghiệm, mình ngàn vạn lần không thể tức giận, vì như vậy, chính là hợp với tâm ý của Ninh Phàm.

Nàng nặn ra nụ cười khó coi, chợt nhắm mắt ngồi tĩnh tọa.

- Không hổ là nữ trung hào kiệt, đãlàm cho cô gái này cảnh giác rồi. Muốn chọc giận ả này, sợ là sẽ khó đây. . . Cùng ả song tu, ta chỉ có thể thái bổ pháp lực dư thừa của ả, sau khi pháp lực sơ đạo một bộ phận rồi, pháp lực còn thừa lại, cô gái này sẽ tự thu hồi. Đến lúc đó, cô ả ít nhất cũng khôi phục tới hóa thần trung kỳ, thậm chí. . . Hậu kỳ! Muốn giam cầm khống chế ả ở trong lòng bàn tay, thái bổ pháp lực nhiều nhất, quá khó khăn. . . Nhưng thứ ta có chính là sự kiên nhẫn, chờ cho nguyệt thức của ả sắp tan vỡ. . .

Ninh Phàm xoa xoa mái tóc của nữ thi, ánh mắt áy náy, chẳng những là bởi vì lạnh nhạt với nàng hồi lâu, mà còn là bởi vì, mình không hạ thủ được giết đi Mộ Tiểu Hoàn, dùng làm linh hồn cho nữ thi.

- Thật xin lỗi. . . Nàng còn phải ở trong Đỉnh Lô hoàn, ít ngày nữa. . .

- À. . .

Nữ thi có vẻ như mất mác gì đó.

- Bất quá, nàng ấy sẽ ở cùng nàng. . . Nàng ấy gọi là Mộ Tiểu Hoàn. . .

Ninh Phàm vẫy Đỉnh Lô hoàn một cái, biến ra cô nàng cà lăm.

Hai nữ vừa nhìn thấy nhau, không ngờ lại giống như có hảo cảm bẩm sinh vậy.

Giống như khi Chỉ Hạc cùng Tư Vô Tà gặp nhau, tự nhiên như vậy.

- Các nàng, hãy đối xử tốt với nhau. . .

. . .

Giới lực chợt lóe, Ninh Phàm xuất hiện trong phòng, thời gian mà hắn biến mất đã được một tháng.

Vừa hiện thân, hắn liền nghe trên cái giường của mình, có tiếng hít thở nhỏ nhẹ của một cô gái. Nàng đang trầm trầm ngủ say.

Cũng là một cô gái áo tím đồng nhan cự nhũ, thật giống như một con tiểu hồ ly, co rúc vào lúc trong chăn của Ninh Phàm.

- Cái ả Lục Uyển Nhi này thật là lớn gan, thân là nữ nhi, mà lại đến giường của ta nghỉ ngơi. Nếu ta cầm thú hơn một chút, sự trong sạch của cô gái này tất sẽ mất. . .

Ninh Phàm cười có vẻ trêu chọc, kéo chăn đắp kín cho ả này, rồi khoanh chân ngồi ở mép giường đả tọa.

Con mắt bên trái Yêu tinh hóa thành tím đen, khiến cho con mắt bên trái Yêu tinh, có nhiều thêm một loại năng lực, thiên phú năng lực của Phù Ly tộc.

Biết được huyễn tượng!

Lấy mục lực này, tu vi không cao hơn Ninh Phàm quá một tiểu cảnh giới, đều có thể dễ dàng khám phá sự che giấu, phá vỡ huyễn trận, sương mù.

Chẳng qua là yêu lực đến 7455, muốn đề thăng nữa quá khó khăn chật vật. Thủ đoạn đề thăng nhanh chóng nhất không gì bằng lấy được Bích Diễm thảo, phục dùng Yêu Soái Kim Huyết.

Những thứ này nếu hoàn thành, yêu lực tất đạt tới vạn giáp. Đến lúc đó, chính là thời điểm bản thân mình đột phá vào hóa thần .

- Vì để hóa thần, cần chuẩn bị một ít đan dược. . . Trước khi đến La Vân Đô quận, muốn đề thăng tu vi, là quá gian nan. Trong thời gian này, chi bằng luyện Phục Dung đan cho Trà nữ Phong nữ, coi như là sự tưởng thưởng đối với sự trung thành của hai người. . . Về phần ngũ chuyển đan phương dùng để đề thăng tỷ lệ yêu tộc hóa thần, ta đã từ Kinh tháp thu được hai loại, một loại tên là Phá Tướng đan, một tên là Huyền Huyết đan, đều có thể đề thăng một thành tỷ lệ yêu tộc hóa thần. . . Về phần Ly Hợp đan, tuy là để cho nhân tộc hóa thần sử dụng, nhưng yêu tộc cũng có thể sử dụng, bất quá dược hiệu giảm hết phân nửa mà thôi. . . Như vậy, tỷ lệ ta hóa thần cũng đã đề thăng không ít, duy nhất thiếu sót chính là yêu tộc công pháp. . .

- “Sơn Trà kinh” không cách nào dùng cho hóa thần. Bất quá từ trong giọt tổ huyết kia, ta thu được không ít thần thông, công pháp của Phù Ly nhất tộc, cũng không cần cố ý tu luyện. Dù sao cũng là huyết mạch ký ức cấp tổ huyết, chỉ cần quen thuộc là được. Phương pháp này được đặt tên là 《 Phù Ly thôn ảnh 》- yêu công lấy độn thuật, ảo thuật làm chủ. Với yêu lựccủa ta hôm nay, cộng thêm Vương tộc huyết, thi triển 'Ảnh Yên chi thuật' độn thuật, có thể sánh với hóa thần na di. . . Người nào!

Trong mắt trái của Ninh Phàm, Tử tinh chợt lóe lên. Hắn nhìn thấy, ngoài cửa phòng, có một thân ảnh khô gầy đang ẩn giấu ở bên ngoài, có tu vi hóa thần sơ kỳ.

Có thể do không nghĩ là sẽ bị Ninh Phàm nhìn phá được ẩn thân, tên hóa thần sơ kỳ ấy thoáng kinh ngạc, rồi lập tức hóa thành yêu khói na di, độn một cái đi vạn dặm.

- Muốn chạy!

Ninh Phàm cười lạnh, một bước bước ra, quanh thân hóa thành một đạo Tử Yên chi ảnh, một bước này không ngờ lại giống na di vạn dặm vậy!

Thậm chí nói riêng về độn tốc, dường như so với hóa thần sơ kỳ phía trước còn nhanh hơn một phần.

Tên hóa thần ẩn giấu kia vốn đã dừng lại, nhưng không ngờ là Ninh Phàm không phải là hóa thần tu sĩ, độn tốc lại nhanh như vậy. Trong cơn kinh ngạc, y lần nữa lay động thân hình, na di vạn dặm.

Chẳng qua là phương hướng người này chạy, càng càng đi càng lệch, đợi sau khi độn được mấy chục vạn dặm, người này thở hồng hộc, ở giữ một sơn cốc, thu lại độn quang, xoay người nhìn lại Ninh Phàm.

Lại thấy thân ảnh của Ninh Phàm thật giống như quỷ mị, một bước một độn, giống như an nhàn tản bộ, thế mà một bước lại có thể vượt qua vạn dặm.

Thần bí nhân chờ đợi thời khắc Ninh Phàm đến gần, nhưng ánh mắt của Ninh Phàm sau khi nhìn vào sơn cốc, lập tức khám phá ra cái gì đó, không tiến vào mà ngược lại còn thụt lùi, hơn nữa còn cười lạnh.

- Lục mỗ cứ tưởng là người nào, thì ra là Tịnh Vân yêu tướng của Tịnh Hỏa bộ. . .

Người thần bí phía trước, ở dưới Huyết Nguyệt, tản đi thuật ẩn thân, hóa ra một đại hán mặc thú giáp.

Đại hán này, Ninh Phàm ở trong trí nhớ của Lục Bắc đã thấy qua, là yêu tướng mà Lục Bắc dựa vào khi phản bội Tịnh Hỏa bộ.

Tịnh Vân đầu tiên là bị Ninh Phàm đoán được ẩn thân, sau đó lại bị Ninh Phàm độn thuật đuổi theo, giờ phút này bị Ninh Phàm bức tiến tới gần, hắn ngược lại có một loại cảm giác bị áp bách gần như Thái Sơn áp đỉnh, thầm nói không hổ là Vương tộc chân huyết trong tin đồn, thật là có lực áp bách vô cùng lợi hại, không giận mà tự uy. . .

Chẳng qua là Tịnh Vân chợt cười lạnh, hắn biết Lục Bắc tuyệt đối là hạng người tầm thường, bất luận về tư chất, hay là tâm trí.

- Ngươi quả nhiên không phải là Lục Bắc! Hỏa tướng đại nhân suy đoán sợ là đã đúng rồi. . .

- Lục mỗ không biết các hạ đang nói cái gì. . .

Ninh Phàm vẻ mặt không thay đổi, bởi vì vương huyết giác tỉnh, kẻ hoài nghi thân phận của mình ngày càng nhiều.

Chẳng qua là hôm nay Ninh Phàm căn bản không cần giải thích thân phận chân thật của mình cùng người của La Vân.

Hắn chỉ cần chứng minh hai chuyện, thứ nhất, hắn là yêu tộc, thứ hai, hắn trung thành với La Vân.

Mang trên người chiến công vô cùng lớn, hai chuyện này, không cần nói cũng biết. Như vậy, mặc dù Ninh Phàm không phải là Lục Bắc, Vân tướng Lục Đạo Trần, đều sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua.

Những lời này, hù dọa không được Ninh Phàm.

- Ha ha, nếu đạo hữu không hiểu, đó chính là bản tướng nói vậy rồi. . . Ha ha, Lục Bắc huynh đệ, chi bằng đi vào bên trong sơn cốc, nói chuyện đại sự cùng bản tướng. Như thế nào, Hỏa tướng đại nhân có một nhiệm vụ mới cho ngươi. . .

Tịnh Vân làm bộ khách sáo, nhưng Ninh Phàm vẫn cứ cười lạnh.

- Lục mỗ không phải là đứa trẻ ba tuổi, biết rõ sơn cốc bố có trận pháp hóa cấp thượng phẩm, còn có gần trăm nguyên anh ẩn núp, sao lại đi vào. . . Tịnh Vân yêu tướng khi dễ Lục mỗ là người ngu sao?

- Ách. . . Ha ha, Lục huynh đệ hiểu lầm. . .

Tịnh Vân làm bộ thần sắc khó xử, thầm nói cái tên Lục Bắc này có ánh mắt thật là bén nhạy, không ngờ ngay cả hóa cấp thượng phẩm trận cố ý che giấu cũng có thể khám phá ra được.

Như vậy, muốn lấy được Vương tộc chân linh huyết của kẻ này sợ là không thể dùng biện pháp cứng rắn rồi.

Cũng được, cứ đành truyền đạt lời nhắn nhủ của Hỏa tướng nhân vật trước vậy, về phần máu huyết của kẻ này, đợi sau khi xong nhiệm vụ, sẽ tiếp tục mưu đoạt!

Ninh Phàm khát cầu Yêu Soái chi huyết, còn Vương tộc huyết của hắn cũng bị vô số hóa thần khát cầu.

- Đây là nhiệm vụ ngọc giản của Hỏa tướng đại nhân, ngươi sau khi xem xong, lấy được thứ đằng sau ngọc giản này, bằng vào công lao đó có thể gia nhập vào Tịnh Hỏa bộ ta. Thậm chí, ngươi còn có thể được ban phong cho làm yêu tướng của Nam Minh thành!

Tịnh Vân đánh ra một đạo hỏa quang, hóa thành ngọc giản màu đỏ, bay về phía Ninh Phàm.

Đạo hỏa quang này, có thể so với một kích của hóa thần. Nhưng Ninh Phàm chỉ cần phẩy tay áo một cái, liền chặn nó lại.

Nhận lấy ngọc giản, hắn cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp đòi thù lao,

- Ta muốn một trăm cây Bích Diễm thảo vạn năm!

- Cái này. . . Có thể! Bất quá ngươi tốt nhất xem qua nhiệm vụ một chút trước đi. . . Ngày hoàn thành nhiệm vụ này, lão phu sẽ mang thứ mà ngươi muốn tới La Vân Đô quận tìm ngươi. . .

- Lục mỗ khi nào xem nhiệm vụ, không cần phiền các hạ quan tâm, cáo từ. . .

Ninh Phàm không thèm chào lấy lễ, một bước hóa thành yên ảnh, độn không mà đi.

Sau khi hắn đi rồi, sắc mặt của Tịnh Vân lập tức trầm xuống, ngoắc tay, gần trăm nguyên anh ẩn núp trong sơn cốc rối rít hiện thân.

- Người này quả là cẩn thận. Mà cũng quá cuồng vọng, quên đi sự cung kính đối với bản tướng ngày xưa sao. Không ngờ dám vô lễ như thế. . . Hừ, không xem nhiệm vụ, liền dám đòi thù lao với bản tướng. Nhưng mà, quả thật là đã để cho tiểu tử này nhìn ra, giá trị của nhiệm vụ này cũng không phải chỉ là một trăm cây Bích Diễm thảo vạn năm có thể sánh được. Chẳng qua là. . . Người này muốn Bích Diễm thảo để làm cái gì. . . Thôi, chuyện này, giao do Phong hiệu yêu tướng định đoạt, bọn ta đi trước. . . Nơi đây là La Vân, biên cảnh của Liệt Thổ, nếu bị phát hiện dù gì cũng có chút không hay. . .

. . .

Trong Tướng quân phủ, bên ngoài sương phòng, Ninh Phàm cười lạnh một tiếng, điểm lên mi tâm, cho gọi ra Trảm Ly, một kiếm chém lên trên ngọc giản.

Nhưng lại thấy ngọc giản màu hỏa hồng sau khi bị Trảm Ly kiếm chém trúng, lập tức phát ra tiếng động tư tư thật to, đồng thời còn có một đạo yêu niệm màu lửa đỏ đều bị một kiếm đốt thành hư vô.

Yêu niệm lửa hồng kia là một cú đánh mang lực hóa thần hậu kỳ của Hỏa tướng, không phải là để chém giết Ninh Phàm, mà là thừa lúc Ninh Phàm khinh thường, hỏa niệm phá thể, chủng yêu cấm vào trong cơ thể Ninh Phàm, đưa đến tác dụng khống chế.

Phí nhiều công sức như vậy, minh mưu ám toán, một là vì Vương tộc chân huyết của Ninh Phàm, hai là vì bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

Đây chính là duyên cớ vì sao Ninh Phàm không nhiều lời, không thi lễ cùng Tịnh Vân.

Người tới không hiền, cần gì phải dùng lễ.

Chẳng qua là Tịnh Hỏa bộ, không khỏi quá khinh thường Ninh Phàm rồi. . . Chút thủ đoạn này mà muốn bắt Ninh Phàm, còn chưa đủ.

Hỏa niệm bị chém, ngọc giản từ từ hóa thành vô sắc.

Thần niệm của Ninh Phàm đảo qua, nhiệm vụ trong đó không ngờ lại lệnh cho Ninh Phàm đến tiếp cận Vân tướng Lục Đạo Trần, trộm sách cổ bằng da thú vẽ giới lộ của Cửu giới. . .

Thậm chí, trong sách cổ đó còn có thể có địa điểm ẩn bí, đều bị ghi chú rất rõ ràng.

- Có ý tứ, cái Tịnh Hỏa bộ này tuy không có ý nghĩa giao hảo gì, nhưng không ngờ rằng họ lại đưa cho ta tình báo về giới lộ như thế này. Hơn nữa, nếu như động tác của ta chậm hơn một ít, Tịnh Vân kia nhất định sẽ mang một bộ phận Bích Diễm thảo tới thúc giục. Biết là không thể uy hiếp, sẽ dùng lợi để dụ. . . Chỗ hay của lợi dụ chính là có thể lấy trước 50 cây Bích Diễm thảo, cũng có thể là 30 cây. Chỉ tiếc bọn họ không biết, ta cần vốn chỉ có 10 cây, nhưng nếu chỉ đòi hỏi 10 cây, không khỏi đòi hỏi quá ít, ngược lại khiến cho người ta nghi ngờ. . .

- Hỏa tướng Lục Giới Phần, người này không thể khinh thường, sợ là đã đoán ra ta cũng không phải là Lục Bắc. Hắn dùng yêu niệm để công kích cũng không phải là rút ra từ thức hải, mà là do yêu thuật biến thành. Đây ắt là cân nhắc nếu bị ta chém chết, sợ sẽ bị dính líu gì đó. . . Hắn dự đoán được, ta có bản lĩnh có thể chém chết hóa thần hậu kỳ yêu niệm. . . Hắn có thể đoán ra, Phong hiệu yêu tướng của La Vân chưa chắc đoán không ra. Chẳng qua là từ thái độ trước mắt mà xét, Lục Đạo Trần đối với ta không có ác ý, thậm chí có thể nhìn ra một chút hảo ý giao hảo. . . Ta có phải là Lục Bắc hay không, căn bản không phải mấu chốt. Mấu chốt chính là, ta đối với La Vân bộ, có hay không có lợi!

Ninh Phàm tự nói, một chưởng bắn ra hôi viêm đốt đi ngọc giản, đẩy cửa mà vào.

Hắn vẫn tiếp tục ở bên mép giường, chờ đợi Lục Uyển Nhi tỉnh dậy.

Cô gái này chuyên môn chờ đợi ở nơi này, sợ là có lời muốn nói.

Trời sáng, chim yến bay ngang qua cửa sổ.

Lục Uyển Nhi xoa xoa con mắt ngáy ngủ, co người giãn gân cốt một cái, tóc may xõa lung tung, đẩy mền đứng dậy.

Chỉ mới vừa lười biếng ngáp một cái, chăn mỏng rớt xuống bờ vai, lộ ra dưới làn áo ngực đường con đầy đặn, căng tròn.

Mà lúc này, nàng phát hiện, ánh mắt của Ninh Phàm vừa khéo nhìn mình. Lập tức, nỗi khốn nhiễu mùa xuân của nàng hoàn toàn biến mất, hét lên một tiếng.

- Nha! Lục Bắc, ngươi, ngươi không biết xấu hổ!

- Ta sao tự nhiên lại trở thành không biết xấu hổ rồi, là hôn ngươi, hay là đụng ngươi. . . Ngược lại Uyển Nhi tiểu thư, tựa hồ thay quần áo giúp Lục mỗ, nhìn toàn thân của Lục mỗ, mà Lục mỗ đều chưa từng đỏ mặt. . . Nếu nói là thua thiệt, sợ rằng Lục mỗ không có chiếm quá nhiều tiện nghi của tiểu thư, ngược lại tiểu thư đã ăn không ít “đậu hủ” của Lục mỗ rồi. . .

- Ngươi. . . Phốc. . .

Lục Uyển Nhi xấu hổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt lười biếng của Ninh Phàm, lại bật phì cười.

Thì ra là, Lục Bắc mặc dù không giả trang làm một tên hoàn khố tử đệ nữa, nhưng cũng vẫn là kẻ biết khóc biết cười.

Còn tưởng rằng, hắn chỉ biết giết người không thôi chứ. . .

- Uyển Nhi tiểu thư, hàng đêm nghỉ chân trong phòng Lục mỗ, chắc là có lời muốn nói.

- Đúng nha, nghe ca ca nói, ngươi bị phu tử triệu tập, muốn đi tham gia khảo hạch yêu tướng, ta muốn, ta muốn. . .

Lời trong lòng: ta muốn cùng đi với ngươi, nhưng mà sợ ngươi cự tuyệt. . . Hơn nữa ta rất lâu không có đi Đô quận, không bái kiến sư phụ, cũng rất tưởng nhớ. Nhưng ca ca ta thú thủ biên trấn, không cho mình đi loạn. Yêu tướng không thể tự tiện rời đi, ca ca bị Vân tướng ra lệnh, hộ tống ngươi vào Đô quận, lại muốn lưu một mình ta thú thủ. Bắc Mạc thành. . . Ta muốn đi Bắc Mạc!

Âm Dương tỏa chợt động, tâm sự của cô gái này bị Ninh Phàm hiểu được hết.

Cô gái này nếu muốn đi Bắc Mạc, mang theo cô gái này, cũng không sao, cũng coi là thoáng trả lại cái tình cô gái này tặng đan.

- Nghe nói Uyển Nhi tiểu thư là đệ nhất phụ linh sưcủa Bắc Mạc thành?

Ninh Phàm lại vòng vo chuyển đề tài.

- Ừ, Phụ linh chi thuật của ta đạt tới địa huyền cảnh giới, đều là học từ phu tử. Tu vi của phu tử ở trong Phong hiệu yêu tướng của chín bộ cũng không phải là đệ nhất, nhưng nói về tài học uyên bác, phụ linh, thuật luyện đan... thì đều vượt tới cảnh giới cực cao. . .

Vừa nói đến Phụ linh chi thuật , Lục Uyển Nhi nhất thời quên đi sự ngượng ngùng, thần thái phấn chấn hẳn lên.

- Như vậy, ta cũng có món pháp bảo cần phụ linh, không biết Uyển Nhi tiểu thư có nguyện đồng hành cùng Lục mỗ, cùng đi đến Đô quận không? Tự nhiên, nếu như tiểu thư nguyện ý, ta sẽ khuyên lệnh huynh trưởng, ở lại trấn thủ Bắc Mạc. Dù sao Bắc Mạc không có yêu tướng trấn thủ, một khi bị Liệt Thổ bộ xâm nhập, hậu quả thiết tưởng không thể tưởng tượng. . . Chỉ không biết là, Uyển Nhi cô có bằng lòng hay không. . .

- Ta nguyện ý! Không, ta nói là, ta nguyện ý phụ linh pháp bảo giúp ngươi.

Lục Uyển Nhi khuôn mặt đỏ lên, con tim thì đập thình thịch nhảy loạn.

Lục Bắc, gọi nàng là Uyển Nhi rồi. . .

Thần quang nhập vào mây, cả phòng lung linh mờ ảo.

Người tu đạo, rất nhiều cao thủ thành danh không hãi sợ giết người, không hãi sợ thành ma, không hãi sợ loạn chiến thiên hạ. Điều mà họ sợ nhất, chính là phát sinh ra mối quan hệ khó cắt đứt cùng nữ tử, hoặc là lo lắng bị phá đi tấm thân nguyên dương, hoặc lấy sự vô tình mà tự lừa dối mình, thực sự ra thì là trốn tránh quan ải tình ái.

Tình quan là thứ khảo nghiệm tâm cảnh của tu sĩ nhất.

Ninh Phàm không hãi sợ tình, bởi vì hắn, dám yêu dám hận.

Hắn không phải là vì ma mà chém tình, mà là vì tình nhập ma. Nếu ngay cả tình đều bỏ đi, thì cái ma này rố cuộc không thể nào tiếp tục tu được nữa.

Hóa thần, hóa ma, chỉ kém một chữ, thực tế lại là sự phân chia của vô tình đạo và hữu tình đạo.

Làm việc quả quyết, không mê mang, tu sĩ sợ nhất là tình quan, nhưng Ninh Phàm lại thản nhiên đối mặt, có tâm cảnh này, hóa ma không khó!

- Cô gái này là một phụ linh sư tốt. . . Hấp Pháp Thần thông của Toái Thần tiên nhờ cậy cô gái này có thể được. . .

- Đoạn đường này, ta muốn khiến cho Trảm Ly kiếm vượt phá lên phẩm cấp Huyền Thiên linh bảo. . .

Bình luận





Chi tiết truyện