chương 132/ 456

Nàng khẽ cắn răng, chợt vỗ vào trữ vật đại, đang muốn lấy pháp bảo phòng thân, bỗng nhiên cao giọng kêu to một tiếng.

Nàng nhìn thấy một cái thanh niên quần áo trắng, thân ảnh mang ngân quang nhàn nhạt, bỗng nhiên xuất hiện trước người của nàng. Trên tay mang ấm áp, nhẹ nhàng lau một cái về phía cổ chân của nàng, lập tức tàm ty không cách nào tránh thoát lại bị sanh sanh kéo đứt.

Chẳng qua là Tố Thu mấy trăm năm qua, chưa từng để cho người chạm qua đôi chân đẹp, lại bị người này lần đầu tiên đụng phải, khiến nàng không thể không cao giọng kêu to.

Mà càng khiến cho nàng không biết làm sao là mình đường đường nhân vật cấp lão tổ, lại cứ như vậy bị thanh niên quần áo trắng kéo trong ngực, chớ nói chân đẹp, ngay cả rất nhiều chỗ trên người đều bị đụng phải.

- Ngươi, ngươi lại dám...

- Yên lặng một hồi... Chính nghĩa của nàng, nếu như chết trong mưa tên, thì cái gì cũng không còn dư lại...

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, mi tâm lại xuất hiện một tinh điểm ngân quang sáng chói!

Đối mặt mưa lửa nặng nề, từng đầu phi thi, Ninh Phàm không vẻ sợ hãi chút nào, hàn mang lóe lên trong mắt, mi tâm có một chút ngôi sao chợt lóe!

Bàn tay vỗ một cái, ngay lập tức có tiếng vang lôi đình, ngưng tụ trong lòng bàn tay, thật giống như chưởng tâm lôi, nhưng uy lực so với chưởng tâm lôi quá kinh khủng!

Một chưởng qua, sinh ra trăm lôi, vô luận hỏa vũ hay phi thi đều bị một chưởng hời hợt của hắn quét tới.

Mà hắn lại nửa ôm Tố Thu, chân đạp ngân hồng, lấy độn tốc có thể so với Nguyên anh tu sĩ chạy thẳng tới Thiên Đạo tông chủ, một chưởng vỗ về phía ngực của lão.

Thiên Nhất tử, hiển nhiên bị kinh biến của Ninh thành khiến cho lão kinh hãi. Hai ngàn chiếc Xạ linh nỏ, một trận mưa tên, chính là hai chục ngàn tiên ngọc. Trận mưa tên thứ hai trôi qua, liền hao tổn đi bốn chục ngàn tiên ngọc... Ninh thành lại trang bị pháp bảo đắt như vậy cho thuộc hạ, không khỏi quá xa xỉ!

Càng làm cho lão ta giật mình chính là Ninh Phàm bất ngờ hiện thân, cùng với mi tâm có một chút ngôi sao. Người bên cạnh không biết hàm nghĩa của ngôi sao đó, lão ta lại biết, cho dù đối mặt Thái hư lão tổ, cũng không kiêng kỵ như vậy! Mà đối mặt một chưởng của Ninh Phàm xông ngang mà đến, lão ta lại lần đầu tiên dâng lên cảm giác rợn cả tóc gáy.

Lão ta không chút do dự chợt há mồm, phun ra một viên châu đen như mực, mang oai của thượng phẩm đỉnh phong!

- Thượng phẩm đỉnh phong pháp bảo, Hắc yên châu!

Tử Âm lão ma khóe mắt co rụt lại, tin đồn pháp bảo này là Thiên Nhất tử áp trục chi bảo, giờ hắn lại cho ra rồi!

Nhưng càng làm cho lão ta chấn kinh, là một chưởng bình thường không gì lạ của Ninh Phàm, nó chỉ mang chút ngân quang đè trên Hắc yên châu!

- Toái!

Chỉ một từ nhàn nhạt của hắn, mà trên Hắc yên châu lập tức vỡ vụn mấy đạo liệt ngân. Giữa chân mày của Ninh Phàm, sau khi ngôi sao màu bạc chợt lóe, đường đường thượng phẩm đỉnh phong pháp bảo lại ầm ầm vỡ vụn!

Còn thừa lại chưởng lực, uy lực lại không giảm, đánh phía trước người Thiên Nhất tử.

Còn Thiên Nhất tử mắt lộ ra ngoan quang, một quyền chống với Ninh Phàm một chưởng, phát ra tiếng kim thiết đụng nhau.

Dưới cự lực đụng nhau, trên tay Ninh Phàm hơi có chút tê dại, âm thầm kinh ngạc Thiên Nhất tử hình dáng không đặc biệt gì trước mắt, thân thể lại mạnh mẽ như vậy.

Còn Thiên Nhất tử càng kinh hãi thất sắc hơn, chỉ một quả đấm, nổi lên huyết quang, lại bị Ninh Phàm một chưởng vỗ lõm xuống nửa tấc.

Thụ nhãn thứ ba trong mắt, huyết quang nhỏ không thể tra chợt lóe, người tầm thường căn bản không thể nào phát hiện. Ngay tức khắc, sau khi Ninh Phàm hơi kinh ngạc, nửa ôm Tố Thu, rút người ra liền lui, lấy thần niệm mạnh mẽ của hắn, đương nhiên không thể không phát hiện được thụ nhãn dị biến.

- Đây là... Tam thi đồng!

Trong lòng Ninh Phàm âm thầm cả kinh nói. Tam thi đồng tin đồn là một loại Thần Ma thần thông thất lạc, cho dù Loạn Cổ đại đế, cũng chỉ nghe mà thôi. Đồng thuật này có thể kích thích một tia tam thi ác niệm, ô trọc hết thảy, tan rã hết thảy...

Tam thi ác niệm loại đồ vật này, chính là Loạn Cổ đại đế, cũng cực kỳ kiêng kỵ.

Đồng thuật này bất phàm, mà Thiên Nhất tử thi triển đồng thuật, lại khiến Ninh Phàm âm thầm kiêng kỵ. Người này, chẳng lẽ người mang Thái Cổ ma mạch nào đó sao?! Nếu không, kiên quyết không thể thi triển Thần Ma thần thông này.

Mà thấy Ninh Phàm né tránh, Thiên Nhất tử âm thầm tiếc rẻ, trong mắt vẫn mang kinh hãi.

Hắn phát hiện thanh niên quần áo trắng trước mắt cốt linh không vượt qua 20 tuổi lại là một vị Thái Cổ thần mạch truyền nhân!

Vả lại thần thể của hắn lại tu luyện đến ngân cốt đệ nhất cảnh giới, đủ để lực địch Nguyên anh tu sĩ!

Nhưng càng làm cho Thiên Nhất tử chấn kinh, là ngôi sao màu bạc ở mi tâm của Ninh Phàm, ngôi sao ấy có hàm nghĩa đại diện quá lớn, chỉ có số rất ít thần mạch, lúc đột phá Ngân cốt chi cảnh, mới có thể ngưng tụ một ngôi sao như thế. Mà một ngôi sao liền đại diện một loại thiên phú thần thông thất lạc của thượng cổ Thần Ma!

Tu sĩ ngưng luyện ra Thần Ma chi tinh, tuyệt đối so với vô tinh chi nhân mạnh hơn gấp mấy lần!

Người này tuyệt đối không thể khinh thường! Trong Ninh thành làm sao có cao thủ trẻ tuổi như thế!

...

Trong ngực của Ninh Phàm, Tố Thu vẫn mềm mại vô lực dựa vào vào hắn ôm trong ngực, nhưng trong con ngươi xinh đẹp lại âm thầm chấn kinh.

Ngân cốt chi cảnh luyện thể cảnh giới, nàng nhận ra được! Nhưng nàng không hiểu, luyện thể cảnh giới này vô số luyện thể tu sĩ mơ tưởng dĩ cầu tại sao lại xuất hiện trên người Ninh Phàm.

Mà Thiên Nhất tử trước đó xa mình hơn lại dưới một chưởng của Ninh Phàm suýt nữa sa sút!

Nhưng càng làm cho nàng thẹn thùng, cũng là mình hảo đoan đoan một lão tổ chính đạo, lại thật giống như một thiếu nữ chưa trải qua nhân sự, bị Ninh Phàm tùy ý ôm vào trong ngực. Phải biết, nàng từ khi tu đạo tới nay, chưa bao giờ bị người đàn ông ôm qua như vậy...

Muốn tránh thoát, vừa khéo trong cơ thể độc tính chưa tiêu, căn bản không thể nào tránh thoát, ngược lại ma sát cùng lồng ngực của Ninh Phàm, có một tia cảm giác khác thường.

- Ngươi, buông ra ta!

Tố Thu tiên tử, lần thứ hai nghiêm mặt nói, nhưng mặt đẹp, cũng không phát hiện có một ít đỏ ửng.

Hai gò ngực của nàng lại kịch liệt phập phồng, khí tức có chút thở dốc, vừa khéo mùi thơm thở ra như hoa lan nhè nhẹ.

- Ngươi, buông ta ra!

Tố Thu nhẹ nhàng uốn éo thân thể, cực kỳ khó chịu. Còn Ninh Phàm sau khi lui về Ninh thành thành tường, lập tức buông lỏng người ôm trong ngực, thêm vào đó độn quang chợt lóe, lần nữa trở lại bầu trời.

Tố Thu hơi ngẩn ra, thanh niên quần áo trắng này tựa hồ đối với thân thể mềm mại của mình không có bất kỳ ý khinh tiết, như thế cũng thật giỏi đó...

Tàm ty bị Ninh Phàm kéo đứt, nhưng cổ chân của Tố Thu lại càng đỏ ửng sâu hơn, tựa hồ độc tính không mất, chẳng qua là giờ phút này cũng không đoái hoài tới độc này rồi, pháp lực hao tổn càng nguy hiểm.

Nàng hơi cảm thấy thẹn thùng, mình cứu viện Ninh thành ư, tựa hồ, ngược lại được Ninh Phàm cứu rồi...

- Tỷ tỷ, phục dùng viên “Đan đường” đi, Phàm ca ca nói viên đan dược này có thể bổ khí ích máu đây...

Tiểu Chỉ Hạc bên cạnh đưa qua một bình ngọc tinh sảo, trong đó truyền ra tam chuyển đan dược đan hương như có như không, cùng với một tia mùi thơm rất ngọt ngào.

Ánh mắt của Tố Thu rơi vào trên người thiếu nữ trước mắt, hơi kinh ngạc, cũng dở khóc dở cười, chậm chạp chưa nhận lấy “Đan đường” kia.

Thiếu nữ trước mắt, nếu gọi Ninh Phàm là Phàm ca ca, hơn phân nửa là thê thiếp của hắn. Chẳng qua là tiểu nha đầu này không qua 14 tuổi cốt linh, lại gọi mình... là tỷ tỷ... Mình dù chưa tu luyện ngàn năm, dầu gì cũng sống sáu trăm năm, bị một tiểu nha đầu 14 tuổi gọi là tỷ tỷ, thật là dở khóc dở cười.

- Ta gọi là Chỉ Hạc, “Đan đường” này là Phàm ca ca luyện cho ta không khổ...

Chỉ Hạc mắt sáng long lanh cười một tiếng, đem bình thuốc cứng rắn nhét vào trong tay Tố Thu, rồi tiếp theo, thoáng qua một vẻ lo âu nào đó, ngẩng đầu nhìn chiến cuộc ở bầu trời.

Chiến cuộc này nàng không thể nhúng tay vào, nàng chỉ có thể trông đợi Phàm ca ca chiến thắng.

Mà sau lưng Chỉ Hạc, trong mắt của Tư Vô Tà hoàn toàn đều tâm thần không yên...

Từng màn máu tanh tựa như bể tan tành ký ức của nàng, dần dần xuyến liên...

Tố Thu tay bưng bình thuốc, yên lặng không nói. Cô gái mặc áo hồ cừu trước mắt, khẳng khái tặng đan, nàng cũng không tiện cự tuyệt. Khai ích nắp bình, một chút đan khí điềm hương trong đó khiến cho nàng hơi kinh ngạc.

- Đây là, Khổ Mệnh đan...

Nàng tự mình lầm bầm lầu bầu.

Khổ Mệnh đan lấy thiên niên khổ mệnh thảo luyện chế, là tam chuyển đỉnh phong đan dược, mùi vị khổ sở, chính là tu sĩ cũng khó mà nuốt trôi, nhưng dược liệu cũng cực kỳ bạt quần. Một viên đan dược, sẽ có thể khiến cho Kim đan tu sĩ trong thời gian ngắn, khôi phục một thành pháp lực!

Trong đan bình, tổng cộng có hơn mười viên đan hoàn màu vàng đậm, những đan dược này giá trị liên thành, chính là bản thân Tố Thu tiên tử, thường ngày cũng không phục dùng nổi hồi linh đan dược cao như vậy.

Đây không khiến cho nàng kiêng kỵ âm thầm kinh ngạc, Ninh Phàm rốt cuộc đối với nữ nhân của mình xuất thủ có bao nhiêu rộng rãi, một bình tam chuyển đỉnh phong đan dược, nói cho liền cho... Mà nhớ lại lời của Chỉ Hạc, trong đầu của Tố Thu âm thầm cả kinh... Viên đan dược này nếu Ninh Phàm luyện chế thế thì thuật luyện đan của Ninh Phàm há chẳng phải là đạt tới cảnh giới tam chuyển đỉnh phong hay sao!?

Tố Thu lấy ra một viên đan dược, ngậm vào trong miệng, trên mặt nàng bỗng nhiên hơi kinh hãi, rồi sau đó, trong ánh mắt sáng long lanh, lại lộ ra vẻ phức tạp cùng hoài cảm...

Khổ Mệnh đan là khổ nhất, nhưng viên đan dược này, căn bản không khổ, ngược lại ngọt như mật đường.

Nguyên nhân của nó là trong viên đan dược này sảm vào một loại “Băng phong tương” cực kỳ đắt giá, không chỉ có khiến cho đan dược khôi phục pháp lực càng thêm rõ rệt, cũng khiến cho đan dược vốn khổ sở lại trở nên ngọt ngào.

- Thật ngọt...

Tố Thu nhìn... bình thuốc trong tay, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu... Nếu đan dược này đúng thật là Ninh Phàm luyện chế cho Chỉ Hạc, là vì để cho tiểu nha đầu ấy uống thuốc không khổ sở, sát phí khổ tâm, dung nhập vào Băng phong tương... Đó đúng thật là lòng rất tinh tế đây... Khó trách tiểu nha đầu gọi viên đan dược này là đường đan... Đường đan... Có thể gả cho một luyện đan sư thương yêu nàng như vậy, xem như nàng có phúc...

Vốn dĩ cái nhìn của Tố Thu đối với Ninh Phàm chỉ là không ghét mà thôi. Ngoại giới đồn đãi Ninh Phàm dâm. Một cái tên của kẻ gian, nhưng Tố Thu từng ở Quỷ Tước tông Trường Khuynh điện dò xét qua Ninh Phàm một lần... Nguyên dương có thiếu, nhưng không giống người lạm tính, lại ẩn giấu cực sâu... Cho nên nàng mới có thể cười một tiếng với hắn.

Hôm nay nàng được Ninh Phàm cứu, lại hiểu được chỗ tinh tế của hắn, cảm tưởng của nàng đối với Ninh Phàm cũng càng chuyển biến tốt.

Nàng phát hiện, lấy nàng sáu trăm năm lịch duyệt, lại không nhìn thấu Ninh Phàm tên tiểu tử này. Duy nhất có thể nhìn ra là trong lòng hắn có sự kiên trì gần như cố chấp, điều này thì lại rất giống mình.

- Vì sao ban đầu hắn lựa chọn tu ma chứ...!?

Tố Thu không khỏi tưởng tượng liên tục.

...

- Tất cả linh tiễn bắn hụt, lập tức rút lui về thành!

Từng hàng hỏa diễm mưa tên nổ tung ở bầu trời, rực rỡ thật giống như lửa khói. Mà từng cổ thiên đạo đệ tử luyện thi, sau khi kêu thảm thiết thì bị đốt thành tro bụi.

Một người mười mũi tên, hai ngàn ma tu chính là hai chục ngàn mũi tên, chính là hai trăm ngàn tiên ngọc... Tử Âm lão ma mắt lộ chấn kinh, trầm giọng hạ lệnh, không nghĩ đến linh tiễn hao tổn, Cực Âm môn đồ quyết không cứu viện Thiên Đạo tông!

Mà Thiên Đạo tông chủ Thiên Nhất tử ngồi vững thái sơn, tựa hồ đối với chuyện sáu ngàn đệ tử chết đi, không quan tâm chút nào, ngược lại trong mắt từ đầu đến cuối toát ra vẻ châm chọc.

Mười mũi tên bắn lên bầu trời, Ninh thành tứ vệ đua nhau cưỡi yêu thú, hạ xuống bên trong Ninh thành trận quang.

Trận quang có mạc đại huyền cơ, đủ để tạo thành thương vong to lớn đối với địch tu tới xâm phạm. Đại trận này, Ninh Phàm sẽ không lãng phí. Mà trước khi Quỷ tước, Hỏa Vân viện quân đến, khiến cho Ninh thành tứ vệ độc chiến hai tông là không sánh ngang.

Ninh thành tứ vệ như nước thủy triều lui về trong thành. Ninh Phàm cũng hạ xuống trên tường thành, chẳng qua là ánh mắt của hắn, lại lộ ra vẻ không hiểu.

Bên ngoài thành, tro của thi thể góp nhặt thật dầy trên đất, Thiên Đạo tông sáu ngàn “đệ tử”, toàn bộ chết trong hỏa tiễn.

Nhưng Ninh Phàm cũng không vui sướng đắc thắng, trong mắt mơ hồ có một chút bất an.

Hắn có ba điều không hiểu, chỗ không hiểu thứ nhất là Thiên Đạo tông đệ tử rốt cuộc là người hay là thi...? Nếu là thi thể, lại có nửa số còn có khí tức của người sống, nếu là người thì các thân thể thối rữa, cùng luyện thi có gì khác nhau đâu?

Chỗ không hiểu thứ hai, là Thiên Nhất tử ung dung trấn định... Sáu ngàn đệ tử bị diệt, lưu lại thi khí đầy trời. Thi khí đó chẳng những không khiến cho Thiên Nhất tử tức giận, ngược lại làm cho lão lộ ra vui mừng.

Chỗ không hiểu thứ ba, là chiếc quan tài màu đen sau lưng Thiên Nhất tử... Trong quan tài đó có một tia khí tức cực kỳ trầm trọng, khiến Ninh Phàm cũng kiêng kỵ vô cùng.

Tam thi đồng cùng với... hắc quan! Thiên Nhất tử đó không đơn giản... Thiên Nhất tử tại sao đệ tử chết cũng không giận...?

Trong đầu của Ninh Phàm mơ hồ cảm giác mình có thể tính sơ thứ gì mấu chốt.

Mà Nam Cung cũng dạng biểu tình giống như Ninh Phàm.

- Thiếu chủ... Kế hoạch nên thay đổi một chút hay không...?

Nam Cung do dự hỏi.

- Không cần... Ta muốn xác định một ít chuyện... Khai ích cấm không trận lực, phòng vệ trận lực, lúc địch nhân công kích đạt tới tột cùng, khai ích phản chấn trận lực...

Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, Ninh thành đại trận này là hắn tự mình thay đổi, mặc dù chỉ là Anh cấp đại trận, nhưng trên thực tế, thì là hai cái ở ngoài sáng một cái trong tối, tổng cộng có tới ba đại trận xếp chồng lên nhau mà thành. Cấm không trận, phòng ngự trận cũng đã đành, chỗ mấu chốt nằm ở chỗ phản chấn trận pháp kia. Phản chấn trận pháp là một loại trận pháp cực kỳ cổ quái, có thể đem địch nhân công kích, toàn bộ bắn ngược.

Khi Ninh thành đại trận sắp công phá, nhất định là một khắc địch tu công kích mãnh liệt nhất, khi đó nếu bắn ngược tất cả công kích...

Trên bầu trời, Thiên Nhất tử độn quang chợt lóe, trở lại trung tâm lâu thuyền, mi tâm thụ nhãn chợt lóe, tìm tòi về phía Ninh thành trận quang, tựa hồ khám phá huyền cơ gì đó.

Chẳng qua là lão ta biểu hiện bất động, âm dương quái khí truyền thanh nói về phía phương hướng Cực Âm môn lâu thuyền.

- Tử Âm lão đệ, ca ca lấy sáu ngàn đệ tử làm giá, hao tổn sạch tất cả mũi tên của Ninh thành, tiếp theo chuyện công phá đại trận, là nên giao cho ngươi hay không?

Bình luận





Chi tiết truyện