chương 256/ 456

Trên quân đạo, vó ngựa gào thét, mười bảy con Long câu đứng trong bụi mù, dáng vẻ kiêu ngạo.

Ngân giáp thanh niên cầm đầu có khí tức hùng hậu của nguyên anh hậu kỳ, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, anh tuấn đến mức gần như yêu dị.

Người này tên là Lục Thiên Minh, là người có tư chất tối ưu trong lớp hậu nhân của Vân tướng Lục Đạo Trần.

Người này, lúc Lục Uyển Nhi theo sư phụ Vân tướng, nhìn trúng và vừa ý với cô gái này, nhưng lại bị nàng uyển chuyển cự tuyệt, tìm mọi cách trốn đi.

- Lục Thiên Minh ta là người thanh tuấn nhất của La Vân! Còn Lục Uyển Nhi thì cũng tư chất nhất lưu, phụ linh chi thuật có một không hai trong La Vân. Trừ Bổn thiếu chủ, không có người nào xứng đáng cưới Lục Uyển Nhi! Lục Bắc hắn là cái thứ gì chứ, tu ngàn năm mới được nguyên anh sơ kỳ, lại còn là tên phế vật chỉ dựa vào thừa hưởng từ gia tộc, lần tỉnh huyết thứ hai lại còn thất bại, là nguyên anh yếu nhất của La Vân, là niềm xấu hổ của vùng Bắc Mạc! Theo như dò báo, người này mặc dù có thể giác tỉnh vương huyết, nhưng chẳng qqua là bởi vì Uyển Nhi đem ngũ chuyển Tỉnh Huyết đan... tặng cho người này! Hơn nữa còn là nhờ Bắc Mạc tế ti Lô Tông Vân tiêu hao toàn bộ tổ truyền hương hỏa!

Nói cho tới đây, vẻ tuấn tú của Lục Thiên Minh tiêu tán, thay vào đó là một cổ hung khí tà ác.

Tỉnh Huyết đan đó, Lục Sinh yêu tướng vốn chỉ xứng lấy một viên, là do Lục Thiên Minh hắn khẩn cầu lão tổ, ban thưởng viên thứ hai, giúp cho Lục Uyển Nhi tỉnh huyết.

Đan dược trân quý như thế, Lục Uyển Nhi lại dâng tặng cho người khác!

Lục Thiên Minh há có thể không hận!

- Lục Bắc! Người này mặc dù có Uyển Nhi tương trợ, có Lô Tông Vân đem hết toàn lực, được xưng là đã giác tỉnh vương huyết, thế nhưng vương huyết là cái gì?! Phù Ly ư?! Thế gian có loại Chân Linh đó sao! Đấy chỉ là làm ồn ào cho người ta chú ý mà thôi, hạng người lừa gạt thế gian ăn cắp danh như vậy, hôm nay để Lục Thiên Minh ta dạy cho ngươi một bài học!

Hắn phóng ngựa đạp một bước, cả vùng đất chấn động, lực của một bước đó đã là bán bộ ngọc mệnh!

Người này, có thể nói là thiên kiêu, nhưng tính tình không khỏi qquá khinh cuồng bạo lệ, cần phải trải qua cọ sát ma luyện nhiều.

Ở một chỗ tối, một tên lão giả mặc áo giáp thú, tóc trắng như bạch kim, ánh mắt hư mị, chống quải trượng đầu rồng, nhưng lại có một cổ khí thế không cho phép người khác coi thường.

Ở sau lưng của lão giả mặc áo giáp thú này, có bốn vị đại tu sĩ cung kính đứng nhìn. Một người trong đó, họ Tần, mặt có vẻ buồn rầu, cung tay nói với lão giả:

- Phong yêu đại nhân, để cho Thiên Minh công tử nghênh đón Lục Bắc, có... thích hợp hay không?

- Vì sao?

Lão giả nhàn nhạt hỏi.

- Thiên Minh công tử, một lòng mến mộ muội muội của Lục Sinh yêu tướng, chuyện này thế nhân đều biết. Nghe đồn Lục Bắc chuyến này dẫn Lục Uyển Nhi đồng hành, quan hệ giữa hai người đã không thể chia rẽ... Hơn phân nửa là... Thiên Minh công tử sẽ vì Lục Uyển Nhi, mà... ác đấu cùng Lục Bắc!

-Đây không phải là điều rất tốt hay sao...

Lão giả cười nhạt.

- Rất tốt ư? Đại nhân! Lục Bắc đó mặc dù đắc tội công tử, nhưng... tội không đáng chết! Người này tuy là nguyên anh trung kỳ nhưng là kẻ có thể giác tỉnh vương huyết, tư chất cũng không phải tầm thường. Phù Ly là yêu huyết ra sao, không người nào biết, hơn phân nửa là Chân Linh nào đó sau thái cổ diệt tộc. Dù vậy, người này cũng được coi là nhân tài. Nhưng Lục Bắc này rốt cuộc chẳng qua là nguyên anh sơ kỳ, mà Thiên Minh công tử lại là nguyên anh hậu kỳ yêu tu. Vả lại còn là pháp thể song tu, thân thể đã là bán bộ ngọc mệnh... Nếu Thiên Minh công tử dưới cơn nóng giận giết người, Lục Bắc chẳng phải hung hiểm...

- Ha ha, ngươi xem, Lục Bắc sẽ không việc gì, ngược lại thì Thiên Minh hài nhi của ta sẽ nhận chịu sự dạy dỗ cực lớn vào hôm nay. Mượn cơ hội này khiến cho nó thu liễm tâm tính, ngày sau mới có hi vọng tiến quân hóa thần...

Lão giả nói đến Lục Bắc, hai mắt sáng rực xuất thần.

- Cái gì, đại nhân nói là Thiên Minh công tử, không bằng Lục Bắc sao?!

Đại tu sĩ họ Tần thật không tin.

- Ngươi có biết, vì sao hôm nay lão phu tới đây không...?

- Thuộc hạ không biết!

Đại tu sĩ họ Tần cung tay cúi đầu. Hắn cũng nghi ngờ, hôm nay rõ ràng chẳng qua là nghi thức bình thường nghênh đón Bắc Mạc Tổng binh, có Thiên Minh công tử dẫn 17 nguyên anh nghênh đón, đã long trọng lắm rồi, vì sao phong yêu đại nhân lại đích thân ẩn trong bóng tối.

- Lão phu tới đây, là vì bảo vệ mạng sống của Thiên Minh! Nếu ta không ở đây, Lục Bắc một khi giết người... ha ha, không người nào có thể ngăn cản...

- Đây là điều không có khả năng! Chớ nói Lục Bắc giết không được công tử, cho dù hắn có thể giết, ở địa giới của Đô quận, biết rõ công tử là hậu nhân của đại nhân, hắn sao dám động thủ...?

- Ngươi sai rồi... Người này vì sao không dám...? Nếu vì giới lộ, người này nói không chừng ngay cả lão phu cũng dám giết... Trong La Vân bộ, không người nào có thể ngăn cản người này... Vô Tận hải, Chu Minh!

Đôi mắt vẩn đục của lão giả chợt hiện tinh quang!

Liên quan tới thân phận của Ninh Phàm, không ngờ lão ta có thể tính ra đại khái!

Từ từ, lão giả thu hồi tinh quang, nhìn bầu trời mênh mông.

Trong gió khói, một đạo kim quang, phá không bay tới, hạ xuống trên quân đạo của Đô quận!

Kim viêm tản đi, hóa thành một chiếc xe thủy tinh. Vào thời khắc chiếc xe hạ xuống, 41 tên Bắc Mạc binh tinh nhuệ sát khí tiêu tiêu, dưới sự hướng dẫn của Nghiêu Uyên, bước xuống kim xa.

41 người này tu vi phần lớn là nguyên anh sơ lỳ, có số ít là nguyên anh trung kỳ, nhưng từng bước ép tới gần, khí thế như kiếm, làm cho 17 vị nguyên anh yêu binh của Đô quận, nhất tề không giữ được chiến mã, dưới sát khí đó đều âm thầm cả kinh.

Đây chính là khí thế của biên cảnh nguyên anh sao? 41 người trước mắt, mỗi một người đều là cao thủ bách chiến dư sinh, khí thế tuyệt không phải nguyên anh an nhàn tu luyện ở Đô quận có thể so cùng!

Nhất là Lục Thiên Minh, ánh mắt càng thêm lẫm liệt.

41 người! Lục Sinh yêu tướng phái 41 tên nguyên anh tinh nhuệ, hộ tống một tên Lục Bắc!

Nhất là thứ để Lục Bắc ngồi, lại là Kim Diễm xa! Chiếc xe này, Lục Thiên Minh từng cầu khẩn với lão tổ, nhưng cũng không được ban cho.

- Người tới hãy dừng bước! Thuộc về quân nào, tới Đô quận vì chuyện gì?

Lục Thiên Minh lạnh giọng hỏi.

- Mạt tướng Nghiêu Uyên, thuộc về Bắc Mạc yêu vệ, là thuộc tướng tiên phong của Lục Sinh tướng quân, hôm nay tới Đô quận, là phụng quân lệnh của phong yêu đại nhân, hộ tống Huyết Lan vệ lục Tổng binh tới Đô quận, tham gia yêu tướng khảo hạch!

Trong lúc riêng tư có thể tôn xưng Lục Bắc tướng quân, có mặt người ngoài, quân chức không thể hàm hồ.

- Lục Tổng binh... Chẳng lẽ là sự sỉ nhục của Bắc Mạc, Lục Bắc đó sao...?

Lục Thiên Minh cười lạnh. Còn Nghiêu Uyên thì sắc mặt trầm xuống, ngước đầu đáp:

- Tổng binh tuyệt không phải Bắc Mạc chi sỉ! Xin Thiên Minh công tử nói năng cẩn thận!

- Cẩn thận lời nói sao? Ha ha, ngươi đang giáo huấn bổn công tử ư...?

Lục Thiên Minh híp mắt lại thành một đường.

- Mạt tướng không dám!

Miệng vội vàng nói lời khiêm tốn, nhưng trong mắt Nghiêu Uyên lại hơi thoáng qua vẻ khinh bỉ.

Hắn tất nhiên biết Lục Thiên Minh theo đuổi muội muội của Lục Sinh tướng quân, ép tiểu thư không thể không đi đến Bắc Mạc xa xôi.

Người như vậy, tư chất có lẽ không tệ, nhưng sinh ở nơi quận thành an dật, chỉ biết tranh đấu bằng miệng lưỡi, toàn là khí tức của một kẻ hoàn khố, trong mắt Nghiêu Uyên không đáng nhắc tới.

Hắn trước đây chỉ kính trọng một người, chính là Bắc Mạc chi tướng Lục Sinh!

Hiện nay, người hắn kính trọng, có thêm Lục Bắc!

Còn Lục Thiên Minh, cho dù tu vi có cao hơn nữa, trong mắt Nghiêu Uyên, căn bản không đáng nhắc tới.

Không dám là tốt rồi... Tuy nhiên, phong yêu đại nhân cũng không có quân lệnh triệu kiến Lục Bắc. Về phần yêu tướng khảo hạch, trước giờ chỉ chọn tuấn kiệt chi yêu của La Vân từ nguyên anh hậu kỳ trở lên. Người tham dự khảo hạch, vào Long đàm, lên đài mây, chịu mệnh trời... Lục Bắc à, chỉ có nguyên anh sơ kỳ thì có tư cách gì tham dự yêu tướng khảo hạch! Bọn ngươi nếu không có chuyện gì nữa, cứ đường cũ trở về Bắc Mạc! Nơi đây, không hoan nghênh sự sỉ nhục của Bắc Mạc!

Lục Thiên Minh một lời vừa nói ra, lập tức 16 tên yêu binh sau lưng nhất tề cung tay khuyên can, lại bị Lục Thiên Minh khoát tay chặn lại, không cho cất tiếng.

Trong mắt Nghiêu Uyên lóe lên một sự tức giận. Mười hai đạo kim lệnh của Phong yêu đại nhân mà là giả dối ư?

Lục Sinh yêu tướng dặn đi dặn lại rất nghiêm túc, sao có thể mang ra bêu xấu?

Hai chữ quân lệnh sao có thể cho là trò đùa?

Ngay cả Lục Thiên Minh ngươi là hậu nhân của phong yêu, tư chất bất phàm, nhưng miệt thị phong yêu quân lệnh, cũng là tội!

Vả lại Lục Thiên Minh ngươi, há mồm ngậm miệng, xưng Lục Tổng binh là kẻ đáng lấy làm xấu hổ, xưng hắn không xứng với khảo hạch yêu tướng, đơn giản là hoang đường!

Lục Tổng binh một mình chém ba hóa thần mà cũng không xứng, thì trong La Vân bộ này còn ai xứng làm tướng?!

Nghiêu Uyên căm tức nhìn Lục Thiên Minh, làm gì không biết, Lục Thiên Minh này bất quá là lấy công báo tư, bởi vì Lục Uyển Nhi, nên y thù ghét gây khó cho Lục Tổng binh thôi.

Chẳng qua là sự căm tức đó xem ra không mảy may bị Lục Thiên Minh bỏ vào trong mắt.

- Bọn ngươi sao còn chưa cút trở về Bắc Mạc?

Lục Thiên Minh giọng khinh miệt hỏi.

- Quân lệnh chưa xong, không thể rời đi! Thiên Minh công tử, trước khi chuyện chưa lớn ra, hãy nhường đường thì tốt hơn!

- Quân lệnh... Mangg quân lệnh ra ép ta, ngươi là cái thứ gì? Nguyên anh trung kỳ, ở Bắc Mạc tính là không kém, nhưng trong tay bổn công tử chỉ trong vòng ba chiêu, ngươi hẳn phải chết!

- Chết có gì đáng sợ!

Mắt thấy một trận chiến sắp xảy ra, 16 yêu binh sau lưng Lục Thiên Minh nhất tề tới khuyên. Lục Thiên Minh không vui, hừ lạnh nói:

- Thôi, nhìn ở tình cảm của chư tướng, tội đụng chạm của Nghiêu Uyên, bổn công tử không truy cứu. Tuy nhiên các ngươi muốn vào Đô quận, cần đưa trọng lễ. Chút quy củ này, ngươi mặc dù thân là biên binh, cũng nên hiểu một chút... Nếu lễ vật của ngươi khiến cho bổn công tử hài lòng, Đô quận tùy ngươi tiến vào, nếu không thể... Lục Uyển Nhi, phải lưu lại!

Lời nói của Lục Thiên Minh chợt thay đổi, từ đầu chí cuối, mục đích của hắn rất đơn giản.

Trước khi Lục Uyển Nhi gặp được lão tổ, hắn muốn cướp lấy cô gái này, gạo nấu thành cơm, để tránh chuyện nàng ta được lão tổ che chở, khó đến gần hơn nữa.

Lần này, Lục Uyển Nhi vào kinh, Lục Thiên Minh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô gái này.

Đây cũng là cách làm của hoàn khố.

-To gan! Tiểu thư là muội muội của Lục Sinh tướng quân ta, sao có thể ị ngươi giữ lại!

40 tên yêu binh, nhất tề tức giận, đều đồng loạt đặt tay lên kiếm, muốn đánh một trận.

Nhưng lần này, Nghiêu Uyên không tức giận, chợt cười lạnh.

Lễ vật!

Ngươi muốn lễ vật ư?!

- Chậm đã, chư vị quên rồi sao, Lục Tổng binh chúng ta, đã sớm chuẩn bị ’Trọng lễ', chuyên môn chuẩn bị cho Thiên Minh công tử hoàn khố như thế này... Lễ trọng đó sợ là trong Đô quận không có người dám nhận a...

Một lời này của Nghiêu Uyên thật giống như một trận gió, dập tắt sự tức giận của tất cả yêu binh.

41 người, giờ phút này sắc mặt cũng cùng một loại thần sắc, họ chờ đợi, nhìn Lục Thiên Minh sắp bị bêu xấu!

Lễ trọng, có một món, nhưng bằng vào Lục Thiên Minh, ngay cả tư cách tiếp nhận cũng không có!

- Người đâu, chuẩn bị lễ!

Nghiêu Uyên một tiếng phân phó, lập tức có hai tên yêu binh to lớn, khiêng một rương gỗ, vứt xuống đánh ầm một tiếng trước ngựa của Lục Thiên Minh, vẻ mặt hết sức kiêu ngạo.

Thậm chí một người trong đó, còn khinh thường nhổ một bãi nước bọt ngay chỗ đất hướng về phía Lục Thiên Minh.

Lục Thiên Minh trong đầu giận dữ, Bắc Mạc yêu binh, mỗi một người đều chẳng khác gì thổ phỉ, thật là đáng hận.

Nhưng mà cái rương gỗ cũng không phải bình thường a... Cái rương này là Huyền Linh Tử Mộc, chứa đựng linh dược linh đan, vạn năm không hư hỏng, mở ra vẫn còn như mới. Chỉ một cái rương này cũng đã trị giá mấy chục vạn tiên ngọc...

Lễ này tựa hồ không nhỏ a.

Cũng được, trước khi trừng trị Lục Bắc, xem qua trước một chút lễ vật này là cái gì.

- Nếu lễ này vẫn không hợp tâm ý của bổn công tử, Lục Uyển Nhi là của ta! Người đâu, mở rương!

Dưới một lệnh của y, lập tức có hai tên tâm phúc, xuống ngựa tới trước rương. Hai người đều là nguyên anh sơ kỳ, sinh ra ở trong thế gia của Đô quận, sớm đã quen thói nhàn nhã sung sướng, mặc dù đã tỉnh huyết hai lần, nhưng cũng chỉ mạnh hơn khoảng nửa phần so với Lục Bắc năm đó mà thôi.

Tay của hai người mới vừa chạm đến cái rương bằng gỗ, chỉ mở hé ra một cái khe, lập tức, một cổ khí tức có thể so với sự hung bạo của hoang thú đập vào mặt. Do hai người không kịp đề phòng, nên trực tiếp bị khí tức đại loạn, phun ra một ngụm tinh huyết, đứng không vững liền lùi lại liên tục. Hai tên rốt cuộc lui tới bên cạnh Lục Thiên Minh, ngã nhào trên đất. Từng tên một dường như nhìn thấy cảnh tượng khó có thể tin nào đó, toàn thân run rẩy khó dừng.

- Yêu... Yêu...

Không một người nào có thể nói ra đầy đủ câu cần nói!

Cái rương trước mắt chứa đựng lễ trọng, rõ ràng đặt ở chỗ đó, mà tâm phúc của Lục Thiên Minh ngay cả nắp rương cũng không mở ra được, Nghiêu Uyên cùng 41 tên yêu binh nhất tề cười rộ, vẻ mặt đầy sự khinh thường.

- Lễ vật chúng ta đã đưa, nhưng thuộc hạ của Thiên Minh công tử tựa hồ quá phế vật rồi. Ngay cả bộ dáng của lễ vật cũng không nhìn thấy a.

Lời lẽ này thật giống như châm đâm vào tai vậy, khiến cho Lục Thiên Minh cực kỳ khó chịu.

Y giương roi ngựa, quật mạnh về hướng hai tên tâm phúc.

- Phế vật! Trương Uy, Liễu Cuồng, hai người các ngươi đi mở rương cho ta!

Lục Thiên Minh vừa dứt lời, lần nữa có hai người đi tới mở nắp rương. Chẳng qua là tình hình của hai người này lại cùng một dạng như người trước. Nắp rương chưa mở, đã bị hung sát khí trong đó dọa sợ đến đảm chiến kinh tâm.

Lần này, ánh mắt của Lục Thiên Minh rốt cục trở nên ngưng trọng.

Hắn ý thức được, món đồ trong cái rương này sợ là không phải thứ thường, vì nó có thể khiến cho bốn vị nguyên anh đều không mở nắp rương ra được.

Hắn tung người xuống ngựa, y quyết định tự mình mở rương.

Chẳng qua là mỗi một bước đến gần chiếc rương, tim của hắn liền nhảy lên nhanh hơn. Lúc Lục Thiên Minh tới được bên rương, tim của hắn đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Thậm chí còn chưa mở rương, một cổ cảm giác cực kỳ kinh khủng đã bao phủ toàn thân.

Hắn âm thầm cả kinh, trong cái rương này, rốt cuộc là chứa cái gì khiến cho mình dù là thiên kiêu của La Vân bộ cũng sợ hãi thành như vậy?

Dưới sự cẩn thận, y quyết định, hỏi trước một chút xem trong đó là vật ra sao.

- Nghiêu Uyên, bổn công tử hỏi ngươi, trong rương này chứa đựng vật gì?

- Đầu người! Đầu người mà Lục Tổng binh giết!

Nghiêu Uyên cười lạnh đáp.

- Đầu người sao? Hắn là nguyên anh sơ kỳ, hắn có thể giết lấy được đầu của người nào chứ?!

Lục Thiên Minh thoáng trấn định tâm thần, không cho đó là điều đáng quan tâm.

Bàn tay của hắn thò ra, muốn mở nắp rương.

Nắp rương mới vừa mở ra nửa tấc, một tia sát khí đầy máu tanh lập tức truyền ra từ trong đó, khiến cho Lục Thiên Minh đảm hàn tâm kinh.

Hắn cắn răng một cái, cố gắng mở nắp rương ra một tấc, mơ hồ từ trong khe hở nhìn thấy ba cái đầu người chứa đựng trong đó.

Hắn giở hết tất cả sức lực, miễn cưỡng dằn xuống sự sợ hãi, quyết định dùng chưởng lực bán bộ ngọc mệnh đánh vỡ nắp rương.

Nhưng nắp rương vừa vỡ, những gì đập vào mắt lại làm cho Lục Thiên Minh chuẩn bị không kịp.

Đầu người, ba cái đầu người!

Sát khí của ba cái đầu người chợt tản ra, toàn bộ đám 17 người của Lục Thiên Minh lọt vào trong nổi khiếp sợ.

Ngay cả Lục Thiên Minh cũng tay chân run rẩy, khó có thể khắc chế.

- Đây, đây là... đây là! Yêu, yêu... yêu tướng! Đầu của yêu tướng!

Lục Thiên Minh tâm thần đại chấn, dưới sự tư dưỡng của Huyền Linh Tử Mộc, ba cái đầu lâu này vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu, không thối rữa chút nào.

Thậm chí, hận niệm, sự không cam lòng, lời nguyền rủa, hung sát của ba tướng vừa chết đi vẫn còn được bảo lưu!

Hắn lùi liên tiếp bảy bước, mỗi khi lui một bước, liền ho phun ra một ngụm tinh huyết, trong đó mang một tia sát khí!

Sau bảy bước, bộ ngực của hắn đau nhức, nửa quỵ dưới đất, nhìn về phương hướng Kim Diễm xa, sinh lòng rét lạnh!

Ba cái đầu của yêu tướng, ba mạng sống của yêu tướng! Là ai giết chết?!

Nếu Lục Thiên Minh không nhận lầm, ba người này, hẳn là ba tướng của Liệt Thổ bộ tên là Bạch Nguyên, Từ Nhật, Phong Kỳ... Nhất là Từ Nhật, là người được lão tổ của mình khen ngợi, là thiên kiêu của Liệt Thổ bộ, có hy vọng đột phá hóa thần trung kỳ nhất!

Thế mà hắn cứ như vậy, chết rồi! Là ai làm?!

Lục Bắc... Lục Bắc! Nghiêu Uyên nói, ba người này đều do Lục Bắc giết chết!

Một mình Lục Bắc giết ba vị hóa thần!

Mà mình, ngay trước mặt của Lục Bắc, tự tung tự tác, đi cướp nữ nhân cùng cái loại hung yêu này!

- Đây không phải là thật! Không phải vậy!

Ánh mắt của hắn như điên cuồng. Vào giờ khắc này, Ninh Phàm dẫn Lục Uyển Nhi lửng thửng đi ra khỏi Kim Diễm xa.

Từ đầu tới cuối, Ninh Phàm không có ý định giằng co cùng Lục Thiên Minh. Lục Thiên Minh là thiên kiêu, nhưng Ninh Phàm, cũng là nhân vật cấp lão tổ, ở đệ nhị giới, kẻ xứng đáng cản đường của hắn chỉ có cao thủ cấp phong yêu!

Nếu không phải Lục Thiên Minh này há mồm ngậm miệng muốn Lục Uyển Nhi, thì Ninh Phàm thậm chí lười cả nhìn đến người này một cái.

- Ngươi nói, ngươi muốn giữ lại Lục Uyển Nhi thê tử của ta sao? Lời này, ngươi có dám lặp lại lần nữa không?

Dưới một bước của Ninh Phàm, thiên địa đại thế chấn động cả lên, kiếm quang nổi lên bốn phía. Chỉ một bước, Lục Thiên Minh quả thật giống như con chó chết, hộc máu bay đi, co quắp như bùn, đưa mắt nhìn Ninh Phàm đầy vẻ khó tin.

- Nửa... nửa bước hóa thần! Đây mới là thực lực chân chính của Lục Bắc!

Một bước đạp bị thương Lục Thiên Minh với tu vi nguyên anh hậu kỳ và bán bộ ngọc mệnh. Chuyện như vậy, ngay cả La Vân thất tướng đều làm không được, người có thể làm được, chỉ có một mình lão tổ!

Hắn chính là Lục Bắc!

Kẻ đứng ở nơi này làm gì là nguyên anh yếu nhất, nỗi sỉ nhục của Bắc Mạc chứ? Người này thậm chí có khí tức còn ều mạnh hơn so với một ít yêu tướng mà Lục Thiên Minh đã từng gặp!

Người này tới tranh vị trí đệ bát tướng, tthì người nào có thể tranh giành chứ? Buồn cười mình còn nói rõ ra rằng, kẻ này ngay cả tư cách có tiêu chuẩn khảo hạch cũng không có...

Người này muốn vào Đô quận, ai có thể ngăn trở! Thậm chí, người này ở Trầm Thụy chi địa, trong chín bộ, hắn có thể tùy ý đi đâu tùy ý. Bước chân của hắn không có người nào có thể ngăn trở!

Người nào ngăn cản, đầu của ba tên yêu tướng máu tươi dầm dề đó chính là vết xe trước đổ!

- Lục mỗ đang hỏi ngươi, lời nói mới rồi, ngươi có dám lặp lại lần nữa không?

Bước thứ hai!

Ninh Phàm đạp xuống bước này, Lục Thiên Minh lần nữa hộc máu. Yêu anh muốn vỡ, mà đạo tâm của y đã vỡ nát dưới một bước này của Ninh Phàm!

Không có trăm năm, Lục Thiên Minh tuyệt đối không cách nào trọng tố đạo tâm. Mặc dù trọng tố, cuộc đời này y muốn hóa thần cũng khó khăn!

Lục Uyển Nhi đứng sau lưng Ninh Phàm, trong sự cảm động, càng thêm chấn kinh.

Nàng cảm động là vì Ninh Phàm há mồm ngậm miệng nói ’Uyển Nhi vợ ta', giờ phút này cảm giác mà Ninh Phàm cho nàng chính là vô luận ai tới tranh Lục Uyển Nhi, Ninh Phàm cũng sẽ không lưu tình!

- Vì một cô nương ngốc ngếch như ta, đắc tội phong yêu, không đáng...

Nàng nói thật thấp giọng, Ninh Phàm dường như không nghe rõ.

Mà điều càng làm cho Lục Uyển Nhi khó tin, là đầu của ba tên yêu tướng kia, thậm chí có một trong số đó, khí tức giống y như đúc đôi phượng dực hắn tặng cho nàng.

Lúc trước nàng hỏi Ninh Phàm, phượng dực là từ đâu mà có, hắn đáp giết người đoạt được, Lục Uyển Nhi không tin. Nàng không tin Ninh Phàm có thực lực diệt hóa thần.

Dù sao thì đối địch với hóa thần vô cùng gian nan, cho dù có chém chết hóa thần, khiến cho nguyên thần, yêu hồn của đối phương không trốn thoát được, cũng là chuyện không tưởng... Trừ phi là hóa thần trung kỳ mới có thể giết hóa thần sơ kỳ...

Nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, Lục Uyển Nhi không thể không tin. Ninh Phàm, chém Từ Nhật mang trên người phượng huyết, đoạt đôi cánh của kẻ này!

Không những vậy, Ninh Phàm còn giết chết đến 3 hóa thần!

Trầm Thụy chi địa, hóa thần có thể đếm được trên đầu ngón tay, dung mạo của ba cái đầu này cho dù Lục Uyển Nhi sống nơi khuê các đều nhận biết một hai.

Bạch Trạch tàn huyết Bạch Nguyên, Huyền Vũ tàn huyết Phong Kỳ, Hỏa Phượng tàn huyết Từ Nhật... Trong đó Từ Nhật, ngay cả ca ca của mình đều nói rằng chỉ có thể thắng năm thua năm khi đối chiến với hắn...

Nhưng ba người này, lại bị một mình Ninh Phàm giết chết... Đây chẳng phải là nói, thực lực của Ninh Phàm đã vượt xa ’La Vân đệ nhị tướng’ Lục Sinh. Thậm chí, cho dù là đệ nhất tướng, cũng chưa chắc đã có thể địch nổi Ninh Phàm. Người có thể địch nổi, sợ chỉ còn dư lại một người: Phong yêu...

- Lục Bắc, thì ra là lợi hại như vậy... Ta cho tới bây giờ vẫn không biết...

Trong mắt Lục Uyển Nhi lộ ra vẻ có lỗi cùng ngưỡng mộ.

Ở chỗ tối, đôi mắt già của Vân tướng Lục Đạo Trần hàm chứa sự kinh hãi.

Lão ta tính ra thân phận của Ninh Phàm, hẳn là nhân tộc, hẳn là ma tu lẻn vào Vô Tận hải, có tên là Chu Minh.

Lão cũng tính ra, Ninh Phàm sẽ có hành động tạo thế hạ mã uy đối với Lục Thiên Minh, dựa vào sự thất bại này, làm cho Lục Thiên Minh thu liễm tính tình, một lòng tu luyện, chân chính đi lên con đường cường giả.

Nhưng Lục Đạo Trần lại vạn lần không tính tới là, Ninh Phàm dùng lực của một người, giết chết ba tên Liệt Thổ bộ yêu tướng!

- Bạch Nguyên, Phong Kỳ, Từ Nhật! Cho dù lão phu tự mình xuất thủ, trong ba người, chỉ sợ cũng chỉ có thể đánh chết hai người, về phần Từ Nhật, dục hỏa trọng sinh thuật, không phải là thái cổ thần binh không thể chém... Lão phu trừ phi vận dụng ’Phong tứ chi lực', nếu không, giết không chết yêu tướng này... Lão phu không làm được, Lục Bắc có thể làm được... Xem ra lão phu, đã đánh giá thấp người này rồi...

Lục Đạo Trần im lặng không lên tiếng, còn bốn vị đại tu sĩ sau lưng lão ta đều hoảng sợ biến sắc.

Chém chết cắt lấy thủ cấp của ba tên Liệt Thổ yêu tướng... Lục Bắc đơn giản là một tên quái vật!

Chẳng qua là khi thấy Ninh Phàm liền đạp hai bước, chấn vỡ đạo tâm của Thiếu chủ, bốn người vô luận như thế nào không dám khoanh tay đứng nhìn.

- Lục Bắc! Dừng bước!

Bốn đạo trường hồng bắn nhanh ra, cố gắng ngăn trở trước người Lục Thiên Minh.

Nhưng độn quang của bốn người mới vừa xuất hiện, tử tinh ở mắt trái của Ninh Phàm chợt lóe, hắn đạp xuống bước thứ ba!

- Cút!

Lấy thực lực hôm nay của hắn, dưới một bước này, ba vị đại tu sĩ nhất tề chấn động lồng ngực, hộc máu bay đi.

Bốn người không thể tin nhìn Ninh Phàm, một bước kia chính là vương huyết chi uy!

Trừ phi tu vi cao hơn Ninh Phàm xa, nếu không thân là yêu tộc, căn bản không có tư cách chiến đấu trước hắn.

- Lục Bắc...

Lục Uyển Nhi kéo Ninh Phàm, sợ hắn giết Lục Thiên Minh.

- Yên tâm, chuyện này để ta xử lý...

Hàn mang trong ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, lần nữa đâm vào trên người Lục Thiên Minh.

- Lục mỗ đang hỏi ngươi! Nếu ngươi không đáp lời nữa, lập tức chết! Ngươi có dám ở ngay trước Lục mỗ mặt, đòi thê tử của Lục mỗ hay không?

Bước thứ tư, Lục Thiên Minh thật giống như thành một huyết nhân, vẻ mặt sợ hãi, khổ sở, hoảng hốt, cầu xin tha thứ, nhìn Ninh Phàm.

Lời của Ninh Phàm, giống như từng đạo lôi đình nổ tung trong thức hải của hắn, làm hắn căn bản không dám kháng cự.

- Thiên Minh không dám!

Không dám, hắn dĩ nhiên không dám! Hắn là hoàn khố, chứ không phải người ngu. Kẻ làm hoàn khố, đầu tiên cần hiểu rõ, người nào mình có thể chọc, người nào mình không nên chọc!

Ninh Phàm, là người mà cả đời Lục Thiên Minh hắn không đắc tội nổi, mặc dù hắn là hóa thần, hay thậm chí hắn kế nhiệm làm La Vân phong yêu!

Ở trước mặt người này, tất cả vinh dự của mình chẳng qua đều là thứ đồ bỏ đi.

- Kể từ hôm nay, Lục Thiên Minh sẽ không đeo bám Uyển Nhi cô nương, nếu trái lời thề, giống như ngón tay này!

Hắn rút kiếm chém ngón tay, ba ngón bị chém tận gốc, máu chảy như suối, đau đớn toàn tâm. Nhưng hắn không dám tiếc rẻ mấy ngón tay, thậm chí sợ sự tạ tội này vẫn còn chưa đủ giảm đi sự tức giận của Ninh Phàm.

- Rất tốt! Kể từ hôm nay, chỗ nào Lục mỗ có mặt, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Cút đi cho ta!

- Dạ...

...

Ở chỗ tối, Lục Đạo Trần thở dài không dứt.

Ngoài sáng, Ninh Phàm xử phạt Lục Thiên Minh, trong tối, thần niệm lại va chạm ba lần cùng Lục Đạo Trần.

Ba lần, Lục Đạo Trần không chiếm được nửa điểm tiện nghi từ trên người Ninh Phàm.

- Người này, nhìn ra ta ẩn giấu ở nơi này, cũng đoán ra, ta là muốn dùng chuyện này, trui luyện tâm chí của Thiên Minh, khiến nó thoát khỏi nhi nữ tư tình, hoàn khố chi khí, trở thành một tên đại yêu đỉnh thiên lập địa... Tâm tư của lão phu đều bị người này khám phá, cho nên người này, không giết Thiên Minh. Như vậy, lão phu đã nợ hắn một ân tình...

- Người này chí không ở La Vân ta, chí ở đệ nhị giới! Nhưng đệ nhị giới, không phải là như hắn tưởng... Không có thứ mà hắn muốn...

- Uyển Nhi, ngươi rốt cuộc tìm được một chỗ để dung thân rất tốt. Như vậy, vi sư đã an tâm...

Lục Đạo Trần thở dài, hóa thành yêu yên rời khỏi chỗ đó.

Ninh Phàm quay trở lại Kim Diễm xa, ánh mắt chợt lóe.

Mình không giết Lục Thiên Minh, như vậy, coi như làm thỏa mãn tâm nguyện của lão gia hỏa này, cấp cho Lục Thiên Minh một cơ hội rèn luyện tốt nhất.

Ân tình này, nếu Lục Đạo Trần không cấp cho mình đầy đủ lợi ích, nói không chừng, Ninh Phàm sẽ vì đệ tam giới giới lộ, sẽ hất tung La Vân Đô quận!

Hắn hôm nay có thực lực này! Mà thực lực mới là sự bảo đảm cho việc tung hoành bạt hỗ...

- Ta muốn giới lộ của đệ tam giới!

Bình luận





Chi tiết truyện