chương 277/ 456

- Chỉ là chân huyết...

Bốn chữ này hết sức bình đạm. Nhưng theo ánh mắt của Ninh Phàm ngưng lại một cái, sau lưng đã sinh ra một Phù Ly hư ảnh cao ngàn trượng.

Yêu huyết màu tím đen, đầy rẫy sự bất tường, tà dị. Vào thời khắc phơi bày ra, một cổ uy nghiêm mênh mông không thể bỉ truyền ra từ trên người Ninh Phàm, hóa thành một ánh mắt kinh thiên!

Dưới ánh mắt này, dường như ngay cả thiên đạo cũng có thể miệt thị, dường như hư không đều phải tan vỡ ở dưới một ánh mắt này!

Ba đạo chân huyết hư ảnh, vô luận là ngọc lang, tuyết mãng, toàn quy, đều vào giờ khắc này hư ảnh run rẩy, sợ hãi, vỡ nát!

Ba tướng biến sắc, đồng loạt bay ngược về sau trăm trượng mới thoáng chống lại được Phù Ly vương huyết chi uy, ánh mắt cũng đầy vẻ hoảng sợ.

- Vương huyết! Đúng thật là Chân Linh vương huyết! Chẳng qua là vì sao ta chưa từng nghe qua trong Chân Linh tộc, có Phù Ly tồn tại!

Không giải thích. Cần gì phải giải thích!

Trong mắt của Ninh Phàm hàn mang lấp lóe. Hắn bước ra một bước, thân ảnh nhoáng lên một cái rồi biến mất, trong thời gian ngắn dường như một tia khói xanh lập lòe bắn tới trước người của ba tướng. Hắn điểm mi tâm, Trảm Ly đã ở trong tay!

Một đạo Tinh Quang Kiếm ảnh chiếu vào trong mắt tam tướng, căn bản không nhìn thấy rõ đó là vật như thế nào, chỉ biết đó là kiếm hình, nhưng ba tướng lại cảm giác được sự nguy hiểm đến mức cực đoan, trong lòng đều kinh hãi.

Trên mặt của ba người không còn vẻ khinh thường miệt thị Ninh Phàm như trước!

Độn tốc của người này quá nhanh!

Kiếm của người này quá mức nguy hiểm!

Phải lập tức phòng ngự!

“Ngọc lang tộc thiên phú, Ngọc Cương!”

“Tuyết mãng tộc thiên phú, Hoạt Lân!”

“Toàn quy tộc thiên phú, Lạc Giáp!”

Trước người Phù lang yêu tướng, dâng lên mười hai đạo cương linh mà chỉ có Ngọc Mệnh cảnh mới có thể thi triển được! Mười hai đạo ngọc chất cương linh che ở trước người, đều có thể chống đỡ được một kích của hóa thần trung kỳ.

Dư Độc hiện ra yêu tướng, hóa thành một con Cự Mãng sáu trăm trượng trắng như tuyết. Thân mãng xà từ từ hiện ra vảy rắn màu xanh u. Những vảy này nếu nhìn kỹ, mỗi một phiến đều có thể so sánh với áo giáp vững chắc phẩm cấp địa huyền hạ phẩm. Điều quan trọng hơn là những vảy rắn này bóng loáng đến cực đoan, sợ là pháp thuật thần thông tầm thường đánh vào chúng cũng sẽ trực tiếp bị trợt ra, chệch đi mất.

Sau lưng Cát Giáp, hiện ra một cái vỏ rùa đen xì như thép vậy, sau khi thổi ra một ngụm yêu khí, vỏ rùa này trở nên to lớn không ngừng, hóa thành một mu rùa cao lớn hơn sơn nhạc, bảo hộ Cát Giáp ở trung tâm. Một cú đánh của hóa thần sơ kỳ, hoặc uy năng của Huyền Thiên tàn bảo căn bản không đánh phá đượcgiáp xác thật dầy này.

Ba người, bị Ninh Phàm ép tới gần, vừa đối mặt là đã thi triển ra phòng ngự tuyệt mạnh, thậm chí một mặt phòng ngự, một mặt bắt đầu thúc động yêu quyết, chuẩn bị sau khi chặn một kiếm thần thông của Ninh Phàm, sẽ cấp cho Ninh Phàm một đòn đả kích trí mạng!

Chẳng qua là Trảm Ly kiếm không có thần thông quảng đại như ba người tưởng tượng, mà duy nhất chỉ có... sắc bén!

Ninh Phàm tay cầm tinh quanh trường, tóc đen lay động, dường như hợp nhất người với kiếm, một kiếm như sấm, cắt thành một nửa vòng tròn ở trước người.

Dưới một kiếm này, bên trong vạn dặm, Thiên Linh chi lực đều bị dẫn động!

Xích ——

Tại thời khắc tinh quanh này vũ động, một cổ kiếm mang cực bén truyền ra tiếng kiếm chấn động ngân nga và chói tai, lấy Ninh Phàm làm trung tâm, chém vỡ nát ngàn dặm không trung trước người của hắn!

Thời khắc thiên không vỡ nát, còn có một vạn năm ngàn đạo Tinh Quang Kiếm ti đầy rẫy khiến cho tất cả da đầu của người vây xem tê dại.

Hóa kiếm thành tia! Một vạn rưỡi đạo kiếm ti! Mỗi một đạo kiếm ti đủ để tùy tiện xé nát kim đan. Kiếm ti của một kiếm này đủ để bình định mười lăm ngàn tên kim đan Tiểu Yêu!

Mười hai đạo cương linh, vỡ tan!

Vảy rắn Chân huyết tan tành!

Sơn nhạc quy giáp, vỡ nát!

Trảm ly chấn lên, Ninh Phàm ngạo nghễ đứng thẳng. Ba tướng trước người hắn dưới một kiếm này đã bị công phá tất cả phòng ngự, tướng giáp rách nát, yêu thân bị diệt!

Ba đạo yêu hồn, hóa thành bụi mù, điên cuồng chạy ra khỏi yêu thân, đã vô cùng sợ hãi.

Một màn kiếm quang vừa rồi quá mức sắc bén. Đó là linh bảo, hơn nữa lại là linh bảo sắp đột phá trung phẩm. Đáng sợ hơn là, trên kiếm này có thêm 15000 đạo linh ấn chữ Duệ khắc trên đó!

Trừ phi hóa thần trung kỳ tu sĩ, nếu không, ai có thể ngăn được uy lực của một kiếm này!

Phải trốn!

- Muốn chạy trốn? Không phải mới vừa rất phách lối sao?

Ninh Phàm chỉ lên trời một cái, ba hồn đều bị cố định. Hắn phất tay áo ngoắc một cái, ba hồn xuất hiện nơi tay, cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt sợ hãi của ba người, há miệng hớp một cái, nuốt vào!

Liên tiếp diệt bốn tướng, bốn túi trữ vật đều bị Ninh Phàm thu hồi, cũng không thèm nhìn tới.

Quanh thân hắn lệ khí phi đằng, giờ khắc này, khí thế hóa thần sơ kỳ của hắn lộ ra không còn nghi ngờ!

- Hóa Thần?! Người này đã hóa thần thành công!

Vương Kiêu đột nhiên đứng dậy, con ngươi trong mắt co rúc lại, khó tin.

Mười một năm! Mười một năm trước, theo lời truyền thì Lục Bắc chẳng qua là nguyên anh sơ kỳ. Nhưng mười một năm sau, hắn xác xác thật thật đột phá đến hóa thần cảnh giới!

Đột phá hóa thần cũng được đi, người này đánh ra một kiếm với uy lực rõ ràng là đã có thể so sánh với hóa thần trung kỳ. Tinh quang trường kiếm kia, nếu Vương Kiêu không nhìn lầm, chính là nửa bước trung phẩm linh bảo, có 15000 đạo linh ấn chữ Duệ trở lên, hơn nữa lại là Thái Cổ Thần Binh... Có kiếm này, trong lớp hóa thần sơ kỳ, người này cơ hồ vô địch!

Mắt hổ của Liệt Thổ bộ Thổ tướng Bạch Vô Tôn cả kinh!

Liệt Thổ bộ của hắn có thể coi là đã kết mối thâm cừu đại hận cùng Ninh Phàm rồi. Thậm chí lần này tới La Vân, Bạch Vô Tôn vốn định chém chết Ninh Phàm, định báo thù trước đây. Nhưng bây giờ, hắn lại dao động. Trước đây, cho dù là nghe nói Ninh Phàm độc chiến ba vị hóa thần, tâm thần của hắn có sự bất an, nhưng cũng không xao động lung lay niềm tin như bây giờ.

Giờ này bản thân tận mắt nhìn thấy uy lực của một kiếm này, trong lòng của Bạch Vô Tôn âm thầm chấn kinh. Một kiếm này, trừ phi vận dụng lực lượng của Phong tứ chi tinh, nếu không... Hắn không cách nào không bị thương đón tiếp nó!

Nếu đây là đòn do Ninh Phàm toàn lực đánh ra thì cũng không sao, Bạch Vô Tôn hắn không đến nổi kiêng kỵ như vậy. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, kiếm vừa rồi Ninh Phàm không dùng chút kiếm thuật nào, chỉ là bằng vào sự sắc bén của bản thân Trảm Ly kiếm, liền đã tùy tiện chém chết ba vị hóa thần.

Và hết thảy các thứ này, còn được tiến hành sau khi ba vị hóa thần thi triển ra thuật phòng ngự mà ngay cả Bạch Vô Tôn cũng khó giải quyết!

Không có bất kỳ sự hoa lệ nào, cũng không thủ xảo, dù cho ba tướng có cơ hội sống lại, vẫn không kịp ngăn cản một kiếm đó!

Thân là Phong yêu của Liệt Thổ bộ, lần đầu tiên Bạch Vô Tôn lại sợ một tiểu bối vừa mới hóa thần như vậy.

Ánh mắt của Lô Hạo Thần có vẻ khổ sở. Mình từng cùng Lục Bắc là hai đại hoàn khố của Bắc Mạc. Nhưng mười một năm trôi qua, mình còn đang ở đáy cốc, đối phương đã hóa thần, hơn nữa đã trở thành kẻ cầm kiếm giết chết ba hóa thần cùng một lúc! Buồn cười cho mình năm đó ở dưới Minh Ngọc lầu giễu cợt người này. Mình năm đó, thật là không biết chữ Chết viết như thế nào...

Vũ Yên Yêu phi thì cười hừ một tiếng, thầm nghĩ cái gã Ninh Phàm này thật là có tư chất yêu nghiệt, mười một năm đã hóa thần, chuyện khó khăn như vậy, hắn lại làm được... Hôm nay Ninh Phàm, sợ là không cần dùng tới mị thuật cũng đủ để tranh phong cùng mình đây!

Trên gương mặt xinh đẹp của Lục Uyển Nhi biểu hiện vẻ tự hào. Đây là nam nhân mà nàng xem trọng. Đây cũng là "Con kiến hôi nguyên anh” “Chỉ là Lục Bắc” trong miệng Vương Kiêu. Kết quả thì như thế nào? Ninh Phàm ở trên Tử đài coi trời bằng vung, kiếm chỉ Vương Kiêu, mới vừa hiện thân không lâu, đã liên tiếp chém chết bốn tên thượng giới hóa thần. Phong thái của hắn, không người nào có thể so sánh. Lục tộc Cửu bộ không so được, thượng giới Chân Linh thiên kiêu cũng không so được...

Lục Đạo Trần vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, ánh mắt lộ ra vẻ vui vẻ hân úy. Ninh Phàm hóa thần thành công, như vậy, đứa nhỏ này sẽ tuân theo cam kết, đi vào trong đệ tam giới, tống táng hồn phách của Lục soái...

Lục Đạo Trần ngửa mặt trông lên Tử đài trên bầu trời, nhìn thanh niên với một kiếm sát khí kinh thiên kia, khe khẽ thở dài.

Đã bao nhiêu lần, ông ta cũng đã từng có hào hứng chỉ kiếm thiên địa như vậy. Đáng tiếc, ông ta bây giờ đã già...

- Lục Bắc, tiếp đồ!

Ánh mắt cương quyết, Lục Đạo Trần lấy ra La Vân giới đồ, cong ngón tay bắn ra, yên qquang cuốn một cái, đưa giới đồ tới Tử đài, tới trước người Ninh Phàm. Cùng bay một đường với giới đồ, còn có một quyển cổ họa, chính là vật đã từng được Ninh Phàm tán là tiên bảo.

Giới đồ tới tay, Ninh Phàm thu vào túi trữ vật, gật đầu với Lục Đạo Trần, những chuyện khác, không cần nhiều lời!

Hắn nhận lấy bản đồ này, tất nhiên chuyện mà hắn cam kết sẽ không thay đổi.

Như vậy, trên tay của hắn, đã có hai khối giới đồ!

- Giới đồ! Lục Bắc, đã đạt được tờ giới đồ thứ hai!

Từng hóa thần lão quái, vẻ mặt lập tức phừng lên lửa nóng.

Thậm chí có không ít người, đã bỏ qua lôi chiến ở sau lưng, đang có ý đồ xông lên Tử đài cướp đoạt tờ bản đồ này.

Nhưng mà khi nhớ tới chiến tích kinh khủng khi Ninh Phàm chém liên tục bốn tên hóa thần trước đó, hóa thần tầm thường sao dám cùng hắn tranh phong?

Dù sao thì ngay cả Liệt Thổ bộ Phong yêu cũng đã cóng tay nhận bại rồi...

Ánh mắt địch ý, hay là sợ hãi của người khác, Ninh Phàm không thèm quan tâm. Hắn điểm mũi nhọn của Trảm Ly kiếm, kiếm chỉ về phía Vương Kiêu, kiếm khí như vân!

- Lục mỗ ở chỗ này, Vương Kiêu, ngươi có dám đi lên nhận lấy cái chết?

- Đáng hận! Cho dù ngươi đã thật sự hóa thần rồi, như thế thì đã làm sao? Cho dù ngươi thật sự có Chân Linh vương huyết chủng loại gì đó, thì đã như thế nào? Chỉ là hóa thần sơ kỳ, ở trong mắt Vương Kiêu ta, không đáng nhắc tới! Giết ngươi, không cần bản tướng xuất thủ, Trâu Đằng, ngươi đi giết người này!

- Dạ!

Trong ba vị hóa thần trung kỳ sau lưng Vương Kiêu, một người tu vi cao nhất hóa thành khói xanh nhảy lên Tử đài, khí thế mênh mông như biển.

Thanh giáp dày nặng, mặt mũi gầy nhom như thây khô, quanh thân lại tràn đầy lực cảm hào hùng, là một cao thủ lấy luyện thể làm chủ!

- Lão phu Trâu Đằng, tu yêu 2900 năm, trong tay tổng cộng có 27 tánh mạng của hóa thần, trong đó 21 tên sơ kỳ, 5 tên trung kỳ, 1 tên hậu kỳ bị thương... Trâu mỗ phụng quân lệnh của Vương tướng, tới lấy đầu ngươi!

Người này vừa dứt tiếng, yêu lực đột nhiên tăng vọt, quanh thân thăng lên từng miếng Đằng Giáp.

Đằng giáp tạo cho Ninh Phàm cảm giác cực kỳ nặng nề, sợ là Trảm Ly kiếm cũng chưa chắc có thể công phá, trừ phi Trảm Ly kiếm chân chính đột phá trung phẩm linh bảo, mới có một chút khả năng.

Người này không thể khinh thường, khiến cho Ninh Phàm lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ngang tài ngang sức.

- Trâu Đằng à, Lục mỗ nhớ tên ngươi ...

Buông tay, Trảm Ly hóa thành tinh quang bay trở về mi tâm.

Bước tới, quanh thân Ninh Phàm hiện cương linh, khí thế cũng đề thăng từng nấc!

Xem tình hình, không ngờ là hắn muốn lấy thế mạnh luyện thể đánh bại Trâu Đằng!

Trâu Đằng co rụt ánh mắt lại, Đằng giáp của mình vững chắc, cho dù là cao thủ Ngọc mệnh cảnh giới thứ ba cũng đều khó đánh nát. Lục Bắc không ngờ lại cả gan dùng luyện thể thuật so tài cùng mình. Không biết là người này quá ngu, hay là thật sự ngông cuồng...?

- Ngươi không tiếp nổi một quyền của lão phu!

Trâu Đằng ngạo nghễ nói.

- Om sòm!

Ninh Phàm một bước đã hóa thành lưu quang, đánh một quyền về phía Trâu Đằng.

Trâu Đằng không đổi sắc mặt, cũng quyền mang ngọc sắc, một quyền tiếp đón.

Hai quyền chạm nhau, Ninh Phàm liên tiếp lùi lại bảy mươi bước. Trâu Đằng lại lui đến trăm bước.

Ngọc mệnh đệ nhị cảnh đối quyền, sự va chạm yên tĩnh không tiếng động. Nhưng sau thời gian mấy tức, bỗng nhiên từ chỗ quyền mang chạm nhau đó hóa thành cương phong chấn rách.

Khí thế thật lớn khiến cho hết thảy yêu tu dưới hóa thần đều lộ ra vẻ kính sợ.

- Quả đấm thật là cứng...

Ánh mắt của Ninh Phàm lóe lên một cái, Trâu Đằng có hóa thần trung kỳ, là một hạng người chuyên huyết chiến.

- Hừ! Như nhau mà thôi!

Sắc mặt Trâu Đằng lạnh lùng, nhưng trong lòng thì cả kinh, cùng là luyện thể cảnh giới Ngọc mệnh đệ nhị cảnh, mình lại yếu hơn Ninh Phàm một chút.

Người này sao lại yêu nghiệt như vậy?... Tu vi thăng tiến nhanh thật là không thể tưởng tượng nổi, luyện thể thuật cũng mạnh mẽ như vậy.

Trong lòng lão lần nữa dâng lên cảm giác khổ chiến. Loại cảm thụ này chỉ có năm xưa khi tru diệt tên hậu kỳ yêu tướng bị trọng thương kia, Trâu Đằng mới có cảm nhận!

Người này mạnh, sợ là mạnh hơn so với Vương tướng quân dự liệu nhiều!

Trâu Đằng buông lời Ninh Phàm không phải đối thủ của y. Nhưng kết quả của một quyền lại lực kém đối phương.

Kết quả này, không khác nào tự vả vào mình một bạt tai, làm cho lòng tự tôn thân là Thương Lan tộc của Trâu Đằng bị làm nhục dữ dội.

Gió cuốn lam vân, Ninh Phàm bất động như núi, khí tức nguy nga, vẻ mặt lãnh đạm.

Nhìn biểu tình trấn định của Ninh Phàm, Trâu Đằng trầm mặt xuống, nghiến răng không nói.

- Ngươi quả nhiên là so với cái hạng như Chư Tần mạnh hơn một chút...

Ninh Phàm hờ hững nói.

- Hừ! Bớt nói mạnh miệng! Bất quá là tiếp lão phu một quyền mà thôi, lão phu thân là thượng giới Chân Linh tộc nhân, thứ ta có chính là thủ đoạn để cho ngươi biết thế nào là lợi hại! Quyền kế tiếp, ngươi đừng mơ tưởng đón thêm! Thương Lan thiên phú, Cấp Băng chi thuật!

Trâu Đằng gầy nhom, hai quả đấm đột nhiên đụng nhau. Dưới một cái đụng này, yêu lực hóa thành thanh sương hiện lên trên hai quả đấm, rồi lan truyền tới toàn thân, dường như tạo thành một băng giáp màu xanh bao bọc toàn thân, khí lạnh sâm sâm.

Lão động chỉ quyết một cái, đầu ngón tay lập lòe vô số chỉ ảnh, từng tia hàn lực bị yêu lực chỉ dẫn, thu liễm vào cơ thể, trình độ mạnh mẽ cứng rắn của thân thể bắt đầu tăng lên cực nhanh.

Thanh sương giống như ngọc phỉ thúy, lại có một cổ lạnh lẽo cực kỳ làm lòng người rúng động. Thời khắc nó hiện lên, trên bầu trời vừa khéo hạ xuống bông tuyết màu xanh lá cây quỷ dị. Cái lạnh của sương không ngờ lại đủ để thay đổi khí trời!

Khí lạnh theo vào cơ thể, vô luận là phòng ngự khí lực, hoặc là khí thế của Trâu Đằng đều đề thăng một đoạn lớn, lên cao đến một trình độ rất kinh khủng, sợ là khoảng cách đến Ngọc mệnh đệ tam cảnh cũng không kém bao nhiêu. Mà khí thế của lão nếu như lúc trước phập phù, thì bây giờ trở nên an tĩnh, giống như một khối Huyền Băng vạn năm không thay đổi.

Một màn này rơi vào trong mắt của những người bên ngoài đấu trường, nhất thời hóa thành từng tiếng hô kinh dị.

- Thương Lan băng! Thiên sương hàn khí đặc biệt ở bên trong Thương Lan tộc!

- Không chỉ có như vậy... Hàn khí này, là vật cần thiết có thể thi triển thiên phú thần thông của Thương Lan tộc... Cấp băng thuật, hấp thu băng lực, cường hóa thân thể. Thiên phú thần thông của Thương Lan tộc có đặc điểm là Băng lực càng mạnh, lực sát thương càng lớn!

Bình luận





Chi tiết truyện